Sự kiện ấy diễn ra mà không ai biết hay nhớ về nó cả.
Lần mất ý thức này, Ngô Gia tỉnh lại sau đó khoảng chừng một năm.
Thời gian biểu đồ không được quy chiếu theo thiên văn học, mà là từ cảm tính học, một loại học thuật tại Thần Ban Thành
Lịch pháp được quy định tại Du Gian Quốc theo chu kì 4 quý, tức mỗi quý gồm bốn tháng, mỗi tháng có hai lăm ngày. Tổng mười sáu tháng là một năm, mười năm là một thập kỉ, đến một trăm năm là một thiên kỉ, một nghìn năm là một thiên niên kỉ.
Theo quan niệm của Du Gian quốc hấp huyết tộc, một nghìn năm là đánh dấu một chu kì mới, vì vĩ đại thần ngủ say tám trăm năm, cùng với hai trăm năm kết thúc c·hiến t·ranh, như vậy là vừa đủ một nghìn năm.
Năm Thần Ban thứ 1001, tháng thứ 14.
Ngô Gia lẳng lặng quan sát hết thảy, từ lúc sự kiện ấy xảy ra, gã đã tích cực tạo ra các cơ quan não bộ và nén chúng lại, gửi chúng đi khắp nơi, tạo thành một mạng phân tích hằng số khổng lồ.
Liên tục quan sát và phân tích, một cỗ máy lượng tử bằng cacbon, tất cả đều chạy tự động.
Ngô Gia phải đảm bảo theo dõi sát sao bất kì dấu hiệu nào có thể đánh động những kẻ bên ngoài Thiên Hư trên kia.
Một ngày này, Ngô Gia chú ý đến đoàn người Ariel đã tiếp cận thành thần ban.
"Hửm? "
Đoàn người Ariel đi qua cổng thành một cách trơn tru, dẫu sao, ở kỉ niên này ngoài hấp huyết tộc ra không có một dân tộc nào khác mà họ biết, tường thành cao chót vót được tạo ra chỉ để ngăn trở các quyến tộc, chimera hoặc dung hợp quái mà thôi.
Mà bốn tộc nhân Elf đi theo Ariel cũng bị cho là thuộc hấp huyết tộc.
Đi qua tường cao được dựng từ đá vôi và pha lê, có nét hùng vĩ xen lẫn lấp lánh, tựa như bột phấn được rắc thêm kim tuyến, thô kệch lại mĩ cảm.
Ariel nhìn hai bên cổng thành, dựng đầy những bia đá và tượng, miêu tả thời kì sáng thế, hoàn toàn không sai sót là mấy đối với trí nhớ của Ariel.
Nhìn đến hàng chữ cuối cùng mà to nhất, một chữ: "Du Gian"
"Du Gian. . . " Ariel lẩm nhẩm.
Bốn tộc nhân Elf nhìn xung quanh lạ lẫm, Thần Ban Thành được quy hoạch theo lối thiết kế hiện đại, với các ống dẫn nước và chất thải đã bị che lấp, đường xá lát gạch để các cỗ xe có bánh răng vận chuyển hàng hoá ra vào.
Đúng vậy, bánh răng, cũng là một thứ Ngô Gia đã chỉ dạy cho Evas, để cô đem kiến thức này đưa vào thực tế tại Du Gian Quốc.
Tuy hành vi có phần thiếu chỗ nào đắp chỗ đó làm nhịp điệu văn minh có hơi nhấp nhô, nhưng nhìn chung Thần Ban Thành cũng coi như một kì quan tại kỉ nguyên hiện tại.
Công trình cao chót vót, tượng mĩ nghệ được đặt lộn xộn mọi nơi, tạo cảm giác không thực. Vô số các đài cung cấp máu miễn phí được dựng thành hàng, máu này được lấy từ Octoporex, mà giống loài này vốn đã được cải tạo để máu có thể để lâu mà không bị hư thối.
Trẻ em chạy lung tung, nô đùa, cùng với vô số thiếu nam thiếu nữ diễm lệ sinh hoạt, lao động, đục đẽo đủ loại tượng vôi, thậm chí một vài xưởng đúc kim loại đã được dựng nên, tạo thành khung cảnh tràn ngập sức sống.
Cả Ermy cũng hoàn toàn bị choáng ngợp, đây sớm không phải là Thành Thần Ban trong trí nhớ tám trăm năm trước của cô.
Bọn họ nhìn ra phía xa, một toà kim tự tháp chọc trời vĩ ngạn, mà xung quanh chân tháp lại là một khu phức hợp cung điện được xây cao, chống đỡ bởi vô số cái cột to lớn không khác gì chân của một dung hợp quái.
Theo lộ trình, cả đám cần phải đi đến cung điện của Emuel, cũng chính là người phụ trách việc thu mua cùng giao dịch với cư dân sa mạc, nếu muốn bắt đầu việc khai thông tiền tệ, người đầu tiên họ cần gặp là vị công chúa này.
Để đến được cung điện của Emuel, họ cần đi qua một cái bán cảng nằm cạnh hồ Tiamat, vì Thần Ban Thành giờ đây đã bao bọc hơn phân nửa vùng hồ, mà cái hồ này của đại sâm lâm thực sự không thua kém gì một vùng biển.
Nghĩ đến tiếp tục phải di chuyển, bốn tộc nhân Elf hơi uể oải, họ hoàn toàn không quen thuộc với không khí tại đây.
Sống với vùng đất đầy cát và gió đã lâu, hơi thở văn minh khiến họ bị ngộp, dù đúng là họ rất ngưỡng mộ trước Du Gian Quốc như vậy.
Tiếc là, hiện tại chưa ai phát minh ra việc di chuyển bằng xe kéo, thứ nhất là vì các chủng tộc chạy bộ thôi cũng đủ nhanh rồi, thứ hai là thú cưỡi quá mạnh mẽ dễ làm các xe kéo bằng gỗ bị phá tan nát, chi phí cùng nhân công lại không rẻ, đặc biệt lại không có công nghệ để làm.
Vì Ngô Gia chưa từng gợi ý, Evas cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này luôn.
Vốn dĩ cũng không sao, vì tốc độ chạy trung bình của hấp huyết tộc vốn vượt xa con người, nhưng kể từ khi thành bang bắt đầu đông đúc, mọi người dần mất đi nhịp sống vồn vã. Nói cách khác là sợ chạy nhanh quá gây t·ai n·ạn.
Nhóm Ariel cũng không ngoại lệ, ở ngoài sa mạc bọn họ có thể chạy nước rút bằng sa bộ, nhưng ở trong thành họ việc lảng tránh dòng người cùng đồ đạc lỉnh kỉnh cũng rất rắc rối rồi.
Mất cả nửa ngày trời, họ mới quyết định dừng tại một hàng quán gần đó.
Bảo là hàng quán, nhưng chỗ này không bán buôn, chỉ là một sạp phân phát ít đồ ăn, hoa quả cùng huyết dịch miễn phí mà thôi, vốn chính là để cho những hấp huyết tộc nhân đi xa quay về có chỗ nghỉ chân.
Chủ quán niềm nở chào mừng cả bọn. Ermy ngồi phịch xuống, quyết định làm một ca huyết dịch lớn.
"Khàaa. . . hả? Vị ngon tuyệt, cái gì đây. . . đây thực sự là máu á!? "
Ariel mỉm cười, cũng uống một ngụm, tuy không nói ra nhưng có vẻ vị máu tươi rất tuyệt.
Ở bên ngoài, bọn họ đa số thời gian đều dùng các loại máu của đủ loại động vật, có uống cũng rất tiết kiệm, vừa đủ để ngăn chặn xung động hấp huyết, không lên cơn khát máu. Máu bọn họ thu thập cũng không được bảo quản tốt, phần lớn thời gian đều dùng máu đã bị hư, thối và có phần tanh.
Bốn tộc nhân Elf nhìn nhau, chủ quán tưởng nhầm là họ đã dùng huyết dịch, thế là chỉ lấy cho bọn họ vài miếng tép quả để nhâm nhi. Có điều miếng tép này không biết từ loại cây gì, bên ngoài vỏ tơi trắng, bên trong thịt quả lại đỏ hõn, bóng bẩy, có vài đường vân trắng như thịt sống.
Một tên thanh niên Elf hơi chần chừ, họ không có thói quen tiêu thụ đồ ăn, nhất là thịt, bọn họ từng thử qua thịt, hoàn toàn không muốn nếm thử lần hai.
Chỉ là sợ bị dị nghị, nên thanh niên Elf đánh liều ngụm một miếng.
"Woa!"
Hai cái tai dài run rẩy, mắt sáng ngời, ba tên Elf nhìn qua đồng bạn đang điên cuồng đút miếng đầu tiên, rồi không dừng tại miếng thứ hai, thứ ba. . . Khó ngăn được tò mò, cả ba tên đều tiến đến, bỏ đồ ăn vào mồm.
Thế là, chủ quán phải ra can bọn họ, nếu không họ sẽ ăn sạch đống hoa quả trong thùng mất.
"Ông chủ, mấy cái này là gì vậy, ngon quá!? "
Chủ quán nghe khẩu âm hơi là lạ, nhưng không thắc mắc nhiều, chỉ trả lời:
"Một trong những giống quả được lai với thông lùn trắng, mấy cái này chỉ có thành thần bang, ở vài cơ sở trồng trọt nhất định thôi "
"Nếu các người thích, ta có thể hỏi người mang hạt tới về trồng"
"Được được" Không do dự đồng ý, bọn họ muốn mang về hẻm núi đạo trường để trồng thử, họ không ngờ trái cây nơi này lại ngon như thế. Ở hẻm núi cũng có vài loại cây ăn quả, nhưng vị của nó cũng không so sánh được với quả ăn từ đại sâm lâm.
Bốn người thu gom đống tép quả còn lại, bỗng, một bàn tay xô lấy một người tộc Elf, khiến anh ta bị ngã ra mặt đất.
"Làm cái gì thật khó coi, ô, mấy tên này tai thật dài, không phải bị bệnh gì chứ? "
Giọng nói non nớt, đanh đá và ngạo mạn. Chỉ chỏ mà nói vào tên thiếu niên Elf tộc ngã trên mặt đất, đang được đồng bạn dìu dậy.
Ariel nhìn qua, thấy đó là một tên hấp huyết tộc trẻ tuổi, trông chỉ tầm mười lăm tuổi, ăn mặc toàn là da thú quý hiếm, vàng cùng pha lê làm trang sức treo đầy trên người, nhìn là biết con nhà chi ít cũng thuộc dòng Chân Tổ thuần huyết.
Hứng thú, Ariel hỏi một tiếng
"Này, nhóc con, ở đâu chui ra vậy?"
Tên nhóc đó liền đá mắt qua Ariel đầy hung dữ, nó dậm từng bước tới trước mặt Ariel, dù thua cả một nửa người, nhưng nó vẫn kiêu ngạo nhìn lên, xăm soi lấy khuôn mặt Ariel.
"Ăn mặc bẩn thỉu, đồ rách rưới, còn mang mũ trùm đầu, rõ một đám máu xấu. "
Nhổ nước bọt dưới chân Ariel một cái, nó dùng mũi chân chà chà lên giày của Ariel.
"Ngươi biết phụ thân ta là ai sao? Phụ thân ta là Avasta Adams, là thần duệ, ta là thần duệ đó, mấy kẻ ti tiện như ngươi chỉ xứng làm người hầu phục vụ "
Hống hách vừa xong, vài ba tên người hầu đi theo tên nhóc lập tức hô hào
"Đúng đúng, cái loại máu xấu không biết điều, thấy bề trên mà không cúi đầu!"
"Ngươi biết hàng quán này là của nhà Axah bề trên sao? Ăn của nhà thần duệ mà còn không biết cảm ơn, biết điều mau cúi đầu xin tha đi!"
"Hahaha, mấy tên quần áo dơ bẩn, rách rưới, không mang lấy một món trang sức, nhìn là biết loại hay giao du với mấy tên ngoài khu rừng rồi "
"Hahaha "
Ermy tức đến đỏ mắt: "Các ngươi-" nàng chưa kịp nói đã bị Ariel dừng lại.
Nhìn vào tên nhóc con trước mặt, Ariel nheo mắt
"Con của Avasta sao. . . "
Đang kênh kiệu, bỗng cảm xúc rùng mình chạy dọc sống lưng, tên nhóc run lên một cái
"Đ-đúng, phụ thân của ta là Avasta danh danh đại đại, nét mặt ngươi thế là ý gì, cúi đầu xuống mau!"
"Nhóc con, ngươi tên Axah phải chứ? "
Nhìn qua nhìn lại, Axah gật đầu: "Ừ, rồi sao? "
"Ta quen biết phụ thân ngươi!" Ariel mỉm cười
Hiển nhiên, Axah không tin: "Ngươi nói cái quỷ gì vậy?"
Mấy tên hầu đằng sau cũng cười ha hả, cười Ariel nói dối không biết ngượng.
"Nếu ngươi không tin, chúng ta có thể chơi một trò chơi"
Axah cảm thấy hứng thú, vả lại hắn cũng hơi sờ sợ người trước mặt mà không rõ lí do.
"Chơi sao? "
"Ngươi biết Emuel sao? " Ariel hỏi
Axah gật đầu "Ai chả biết, đó là cô cô của ta, ngươi đề cập tới cô cô của ta làm gì? "
"Emuel biết ta quen biết phụ thân của ngươi, hay là vầy đi, ngươi cùng ta đi đến chỗ Emuel, nếu cô ấy làm chứng cho ta, ngươi phải quỳ xuống xin lỗi những bạn Elf ở đây.:
"Nói điên khùng. . . " Axah vẻ mặt kì quái ". . . Thôi được. Ta cũng đang định qua chỗ cô cô lấy hàng theo lệnh phụ thân. Nếu như ngươi nói láo- ta sẽ đày ải các ngươi đến phía Tây làm thợ mỏ với lũ Separatio:"
"Được"
Thế là trong bầu không khí vi diệu, nhóm của Ariel được Axah dẫn đi đến nơi ở của Emuel trên lưng của những con thằn lằn tinh thể, một phương tiện khá xa xỉ chỉ dành cho giới quý tộc của tầng lớp Animus.
Thằn lằn tinh thể có thể dùng đường sông để di chuyển, nên theo cửa sông họ đi đến vùng hồ, di chuyển theo ven hồ, chẳng mấy chốc họ đã tiếp cận cung điện của Emuel.
Bên ngoài có vài hấp huyết quỷ canh gác. Bọn họ trông thấy đám thằn lằn tinh thể, mà dẫn lên trước lại là Axah, nên không hề ngăn cản, mặt vui cười mở cổng cho hắn tiến vào.
Nơi ở của Emuel là một cái đình viện nằm dưới chân khu phức hợp đại điện, cái đình viện này có lối phong cách kiến trúc đặc trưng của Du Gian Quốc, rất ưu tiên các nét thẳng và sắc lẹm, mang các chi tiết phóng đại, dùng chủ yếu đá vôi làm nguyên liệu, với sàn gỗ. Xung quanh ngoài sân là chuỗi bụi hoa dạ quang thảo, có vài cái ao nước có cá, một cái cây thông lùn trắng lớn đang được chăm sóc bởi các khỉ cánh dơi nô lệ.
Khỉ cánh dơi, tầng lớp Separatio hiện tại đã không khác gì một chủng tộc thấp hèn.
Bọn họ tiến vào trong đình viện, các hấp huyết tộc rất thích ánh nắng, nên nhà ở của họ luôn được thiết kế để được sửi ấm bởi nắng sớm, Emuel cũng không ngoại lệ, mà bên trong đình viện lại là một cái thảo viên nhỏ, một cái ghế dựa bằng gỗ dương xỉ bày ra bên một cái cột lớn, ai đó đang nằm ở trên, tay cầm lấy một ly thủy tinh đế cao đựng huyết dịch, lóng lánh và sóng sánh tựa rượu vang ở Trái Đất chứ không phải máu.
"Dì!"
Axah vui vẻ hô lên, hắn biết đó là ai.
Ariel ở đằng sau đoàn người, cũng nhìn qua, ánh mắt cũng như rơi vào hồi ức.
Emuel từng là thiếu nữ với mái tóc mai dài, sau thời gian thật lâu không thấy, mái tóc vàng như ánh nắng của cô đã dài quá thắt lưng.
Có vẻ bình thường được chăm sóc rất kĩ, mái tóc của cô rất mềm mại.
Emuel lười nhác thẳng lưng lên, cô vẫn luôn hay tắm nắng vào buổi sáng, dù vậy da cô vẫn trắng trẻo nhưng khỏe mạnh, ở dưới ánh nắng tựa như ngọc sáng, thu hút mọi ánh nhìn.
Ngũ công chúa Emuel, người được đồn là có đầu óc thông minh, quản lí ngoại vụ trong ngoài vương quốc.
Nghe nói cô có mối giao hảo với các nữ thần của nhóm Chư Thần, dù đó chỉ là lời đồn.
Chính cô cũng là người đưa kim loại vàng vào dòng chảy kinh tế của vương quốc, tạo thành món hàng đắt hàng nhất, nhưng cũng vì thế mà không ít khỉ cánh dơi gọi cô là công chúa ác quỷ.
Hàng năm, hàng ngàn khỉ cánh dơi c·hết vì đi đào vàng ở sa mạc.
"Axal" Emuel gật đầu "Huynh trưởng lại bảo cháu qua đòi vàng từ ta nữa hả? Ta đã bảo là không thể rồi mà, số vàng hiện tại ta đều cấp cho bên trưởng tỷ để đúc làm đồ tế tự rồi, không còn dư cho huynh ấy đúc v·ũ k·hí đâu"
"Dạ dạ" Axal cũng không biết kẹt giữa tình huống này bao nhiêu lần.
Avasta và Ellina từ lâu vẫn luôn dây vào xung đột, một người lãnh đạo q·uân đ·ội của vương quốc, một người lại là trưởng tế tự của vương quốc, vốn dĩ mối quan hệ họ những năm qua ngày càng tệ vì nhiều chính sách trái ngược nhau.
Trong khi Avasta lại coi trọng tầm quan trọng của mọi cư dân vương quốc, bao gồm cả khỉ cánh dơi, vì hắn cho rằng bất kì ai cũng có thể làm chiến binh miễn là có sức mạnh, Thế nhưng Ellina thì chỉ cho rằng hấp huyết tộc mới xứng đáng thờ phụng vĩ đại thần, các loài khác đều chỉ là sản phẩm lỗi do thần tạo ra.
Giáo lí của Ellina quyết định rằng vạn vật trên đời đều do vĩ đại thần sáng tạo, và hấp huyết tộc chính là sản phẩm đỉnh cao nhất của ngài, và thần duệ chính là hàng mẫu xuất sắc nhất, xứng đáng quyền lợi sử dụng hết thảy, và hết thảy phải cung phụng thần.
Trước khi có Ellina, các tế tự tập hợp dưới trướng Evas mà không có mục tiêu, giáo điều cụ thể. Nhưng có Ellina, các tế tự được tập hợp và quyền lực giáo hội dần sinh ra, bọn họ cũng điều hành một q·uân đ·ội riêng gọi là các thẩm phán giả, ép buộc mọi sinh linh họ thấy phải tuân phục giáo hội và thờ phụng thần, điều này vô tình gây ra xung đột giữa cô và huynh trưởng của mình.
Nhưng điểm lợi là giáo hội cô cho đến nay được coi là điểm dựa tinh thần cho Du Gian Quốc, vì dù cho giáo lí của Ellina coi thường mọi sinh vật khác, nhưng những người cấp dưới của cô vẫn luôn hành động cứng rắn mà bác ái, họ giúp đỡ những người khó khăn, thể hiện sự vị tha, vì họ tin rằng giáo hội sinh ra là để giúp mọi sản phẩm không hoàn thiện trở nên hoàn thiện, và cải tạo lại thế gian theo hình ảnh mà vị thần của họ mong muốn.
Tất nhiên đó cũng là do Adams cùng Evas vô tình ảnh hưởng, nhưng nhìn chung Ellina lập nên giáo hội Vĩ Đại là có lí do.
Dân số Du Gian Quốc đã vượt qua con số triệu, tính cả khỉ cánh dơi, không thể chắc chắn tất cả đều quy phục vĩ đại thần, nên họ cần một công cụ để dẫn dắt người dân đến lí tưởng của họ.
Nói chung là, Emuel vì thế cũng bị cuốn vào cái cuộc tranh đấu này, sự nổi tiếng của kim loại vàng hoàn toàn là do cố ý sắp đặt để hai người họ đấu đá lẫn nhau. . . Mà Emuel cũng có được lợi một ít từ việc này, như việc có thêm quyền lực hoặc tài nguyên để khai phá vùng đất mới.
Emuel cũng có suy tính riêng. . .
"Cô cô" Axal nũng nịu "Cô cũng biết đó, cháu cũng không thể quay về tay không được. . . cha cháu sẽ trách mắng dữ dữ lắm"
"Được rồi" Emuel phì cười, cô dúi vào tay Axal một món trang sức bằng vàng, ở giữa đính một cái đôi cánh dơi làm bằng pha lê đỏ- một loại pha lê sinh ra từ thằn lằn tinh thể đột biến, rất hiếm có.
"Cảm ơn cô cô" Axal vui vẻ hoan hô, ôm chầm lấy Emuel một cái thật chặt.
Đặng, nó hất mặt quay về phía sau, nhìn thấy Ariel cùng Ermy liền ghét bỏ. Nó nắm lấy tay Emuel, kể lể.
"Chuyện là. . . "
Nói hết những gì xảy ra không lâu trước, về trò chơi mà Ariel đã nói, với một ít thêm thắt sao cho nó trông đáng thương nhất. Biết rõ trò của nó, nhưng Emuel không vạch trần, dù sao cũng là người nhà, nên Emuel cũng tò mò nhìn qua đằng sau.
Vừa liếc nhìn, cô cảm giác có quen thuộc, nhất là cái người đang đội mũ trùm đầu kia.
"Này, lại đây"
Emuel ngoắc ngoắc tay. Mà trông thấy thần thái của cô mình, Axal liền chắc bẩm cô không quen biết người này, liền chuẩn bị tinh thần để xả giận.
Ai có ngờ, Ariel vừa tới gần, cởi mũ trùm đầu, Emuel liền cứng người.
"Nụ cười đó. . . đôi mắt đó. . .
Ariel?"
"Ariel!? Thật là huynh đó sao, huynh trở về rồi, trở về rồi?"
Không thể tin vào mắt mình, Emuel tiến lên, bọn họ dù sao cũng là anh em ruột, nói không có tí tình cảm gia đình thì là giả.
Dù trước đó có như thế nào, Ariel vẫn là anh trai của Emuel.
Nắm lấy tay Ariel, Emuel cảm xúc phức tạp
"Huynh. . . "
"Emuel, lâu rồi không gặp, dạo này khỏe không? " Ariel mỉm cười.
Ermy nhìn thấy thế cũng hơi ươn ướt nước mắt, giờ phút này cô mới cảm thấy bản thân đã trở về nhà.
Mà một bên, Axal há hốc mồm hồi lâu cũng không nói gì. Nếu hắn nhìn ra sau lưng, chắc chắn sẽ thấy đám đồng bạn đã trốn đi từ lúc nào.
"H-hắn. . . không, chú là chú, là người thần bí Ariel đó hả!? " Axal khóc không ra nước mắt.
Phải biết, từ nhỏ sinh ra nó đã không biết Ariel là ai, nhưng sự tích Ariel nó vẫn luôn nghe mà lớn lên, nào là từ một người bị thần linh ruồng bỏ, cuối cùng lại dùng sức mình chứng minh bằng cách tự mình leo qua hàng trăm bậc thang của kim tự tháp đá vôi, diện kiến thần linh và được ban cho danh hiệu.
Ariel từ đó đạp lên hoàng kim, mà câu chuyện của Ariel cũng như một cái cổ tích đầu tiên của thế giới, đứa trẻ nào cũng phải nghe khi mới lớn lên.
Axal vẫn luôn thần tượng người chú của mình, cảm thấy chú mình mới thực sự là thần duệ. Nếu biết thần tượng luôn ở trước mắt nó, đ·ánh c·hết nó cũng không dám làm ra mấy cái hành vi trẻ trâu như thế.
Cảm thấy khúm núm, thế là Axal quỳ oạch xuống đất, khóc bù lu bù loa lên
"Chú! Cháu xin lỗi! Huhu! Cháu nhất thời hồ đồ, xin chú đừng ghét cháu"
Hành vi này làm mọi người nơi đó sững sờ, nhất là Ermy, cảm thấy đầu óc người cháu này của Ariel có vấn đề.
Nhìn người cháu không ra gì, Ariel chỉ cười cười, chỉ về phía bốn tộc nhân Elf. Biết ý, Axal liền không để ý thể diện, quay qua bốn người kia
"Huhuhu! Cháu xin lỗi, xin mọi người đừng để chú ghét cháu! Mọi người muốn gì cũng được!Huhuhu"
Vốn dĩ muốn trách mắng vài câu, nhưng mấy người tộc Elf thấy nó khúm núm như vậy cũng bị xấu hổ lây, liền quay mặt chỗ khác coi như không nghe, không biết.
"Được rồi" Emuel thở dài, cho người dẫn Axal đi chỗ khác, tận lúc bị lôi đi, Axal vẫn đáng thương khóc hề hề cầu xin Ariel đừng ghét nó.
"Ariel tứ huynh, gặp lại anh ta cũng rất vui mừng " Emuel mỉm cười.
"Ta cũng thế" Ariel gật đầu"Ta vốn dĩ muốn có chuyện bàn bạc, nhưng có lẽ chúng ta nên làm buổi đoàn viên nhỉ? "
Emuel cong mắt, dường như cô cũng đoán ra Ariel có việc gì đó.
"Em cũng nghĩ vậy, em cũng đang gặp khó khăn vài chuyện, vừa lúc có anh ở đây, Ariel"
"Thật trùng hợp"
"Phải" Emuel cười hì hì "Đúng là trùng hợp. "
0