Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Nhất Chi Đằng La
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 189
Chương 189 (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bà ta bán con rồi! Bà ta không phải là mẹ con! Con sẽ không về nhà với bà ta đâu!” Hổ Tử giống như một con báo nhỏ giận dữ với đôi mắt đỏ bừng, cậu bé gầm lên với Cận Phong Sa, sau đó cậu bé nằm lên giường, nhấc chăn lên trùm từ đầu đến chân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bọn họ cũng không ngờ rằng, một cô gái gầy gò và yếu đuối như thế, vậy mà lại biết đ.ấ.m đá, những động tác của cô khiến người khác nhìn mà kinh ngạc, nếu như người nào cũng có thân thủ giống như cô, vậy thì sẽ không có nhiều người phạm tội như vậy rồi.
...
Khi đến gần người đàn ông thấp bé vừa mới cướp đồ, cô dùng hết sức ném chiếc giỏ mới mua ra, đánh mạnh vào lưng anh ta, khiến anh ta loạng choạng vài bước và suýt ngã xuống đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Loại hành động dám làm việc nghĩa này, nói không chừng còn có thể nhận được một số tiền thưởng.
Lúc trước anh ấy vẫn cho là đứa nhỏ này thật sự chán ghét gia đình ruột thịt của mình, hận người mẹ đã bán mình đi, cho nên anh ấy mới muốn giữ thằng bé ở lại, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy, rõ ràng không giống như những gì anh ấy nghĩ, trong lòng Hổ Tử vẫn luôn khát vọng người thân ruột thịt lúc trước của mình
Cậu bé chưa từng quên bọn họ.
Khó trách tính tình của thằng bé lại cáu kỉnh như vậy, nếu như cô muốn thuyết phục khiến cậu bé tiếp nhận cô thêm một lần nữa, chỉ sợ rằng đó sẽ là một nhiệm vụ lâu dài và khó khăn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Chi thả xe đạp sang một bên, xoay người trong không trung, đôi chân dài quét qua sau cái ót của người đàn ông, động tác vô cùng sắc bén và dứt khoát.
Cô cần cho Hổ Tử một khoảng thời gian để thích ứng.
Cô mới vừa ngồi lên xe đạp thì chợt nhớ đến chiếc giỏ để ở phòng giáo viên, cô cũng không có tâm trạng quay lại lấy, cho nên cô dứt khoát đạp xe ra phố mua một chiếc giỏ đan bằng trúc kín gió hơn.
Khương Chi nhặt cái túi lên, cô nhấc chân dẫm lên bàn tay của tên trộm.
Cận Phong Sa rũ mắt nhìn số tiền trong tay, lại nhìn Hổ Tử, anh ấy trầm mặc.
Khương Chi cau mày nhìn theo hướng phát ra giọng nói, cô nhìn thấy một người đàn ông thấp bé mặc quần jean, nón nỉ có dáng người thấp lùn chạy nhanh đến một nơi vắng vẻ, anh ta đang ôm chặt một chiếc túi xách của phụ nữ trông rất có giá trị trong tay.
Khương Chi híp mắt một cái, đạp xe đuổi theo.
Cận Phong Sa hơi chua xót trong lòng, anh ấy ngồi bên cạnh Hổ Tử, xoa đầu cậu bé rồi nói: “Sao lúc nãy con không ra ngoài?”
Niên đại này có an ninh công cộng rất kém, người dân nói chung có ý thức pháp luật không nhiều, một số thanh niên thất nghiệp sống trong cảnh nghèo khó sẽ tổ chức các băng nhóm bạo lực, công khai trộm cắp, cướp bóc, trêu đùa phụ nữ ở trên đường, có thể xem như đây là một thời kỳ các vụ phạm tội ở đỉnh cao.
Cô xách giỏ trúc, vừa muốn đi mua một ít vải về thì nghe thấy một tiếng hét hoảng sợ: “Túi! Cái túi xách của tôi!”
Lúc này, một tràng pháo tay vang lên từ trong đám đông.
Người đàn ông thấp bé hét lên đau đớn, đầu óc anh ta quay cuồng, cơ thể cũng đập xuống đất, chiếc túi trong tay cũng thuận thế lăn xuống đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không ngờ Hổ Tử lại gặp phải chuyện khó khăn như vậy, thật khó tưởng tượng, nếu như không có Cận Phong Sa thì Hổ Tử sẽ như thế nào.
Khương Chi rời nhà máy luyện thép với tâm trạng nặng trĩu.
Người đàn ông thấp bé kêu thảm, chẳng mấy chốc đã bị người đứng xem bắt lại đưa đến đồn cảnh sát.
Người đi đường nhìn cảnh tượng này vô cùng thờ ơ, cũng không có người nào gặp chuyện thì sẵn lòng giúp đỡ như cô nghĩ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.