Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Trở Về Hogwarts
Unknown
Chương 10: Môn học mới
Buổi học sau đó diễn ra trong bầu không khí không mấy vui vẻ. Hơn ai hết, tụi học sinh nhà Gryffindor cảm nhận rõ hơn ác ý của thầy Snape đối với tụi nó. Thằng bé Harry liên tục bị thầy Snape gọi lên trả lời câu hỏi, tất nhiên là thằng bé không trả lời được câu nào. Cả lớp học, chắc chỉ có cô bé Hermione là nóng lòng muốn trả lời câu hỏi của ông thầy, cánh tay giơ lên xém đụng trần nhà. Số học sinh còn lại, đứa nào đứa nấy đều một vẻ mặt thộn ra không biết. Tụi Slytherin khoái chí ra mặt khi thấy thằng nhóc lúng túng, Mike liếc mắt thấy một thằng bé nhợt nhạt kẹp giữa hai thằng nhóc đô con vẻ mặt đặc biệt hợm hĩnh, giương đôi mắt nhìn thằng bé Harry đầy khiêu khích.
“Anh, anh có biết câu trả lời không?” Nhân lúc ông thầy quay đi, Mike ghé vào bên tai Jean hỏi nhỏ.
“Gì mà bột lan nhật quang với dung dịch ngải tây, be – zoar với ngải c·h·ó sói, chúng là cái gì vậy?”
"Là thuốc." Jean lười biếng đáp một tiếng.
“Thuốc??”
Mike còn chưa kịp hiểu gì thì ở phía bên kia, thằng bé Harry có vẻ đã tức giận vì ông thầy cứ làm khó nó, nó lầm bầm đáp lại ông thầy:
"Con không biết. Con nghĩ chắc là Hermione biết, sao thầy không thử gọi bạn ấy?"
Vài tiếng cười nổi lên trong căn hầm. Thầy Snape có vẻ bực mình. Thầy nạt cô bé Hermione vẫn giơ tay nãy giờ:
"Ngồi xuống!"
Thôi xong. Mike nghĩ thầm trong đầu. Mà quả nhiên là vậy. Thầy Snape sau đó quay lại phía thằng bé Potter mà nói:
"Potter, đây là chút kiến thức dành cho mi: lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dười tên: cơn đau của c·ái c·hết đang sống. Còn be – zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thẻ giải hầu hết các c·hất đ·ộc. Mũ thầy tu và bả c·h·ó sói là một, còn có tên là cây phụ tử? Chúng bây còn đợi gì mà không ghi chép vào tập đi?"Ông quay sang nạt lũ học sinh.
Bọn trẻ vội cắm cúi ghi chép trên tấm giấy da.Trong thoáng chốc, cả căn phòng chỉ còn tiếng sột soạt của viết lông chim chạy trên giấy. Giọng thầy Snape vang lên trên cái nền sột soạt đó:
"Nhà Gryffindor mất một điểm vì sự hỗn xược của mi đấy, Potter."
Cây bút lông chim của Mike hơi dừng lại một chút. Xong thằng bé làm như không có chuyện gì tiếp tục cúi đầu viết. Thầy Snape quả thực rất ghét thằng bé Potter, nó nghĩ. Mike bất chợt cảm thấy lúc ổng đến nhà và đưa hai anh em họ đến Hẻm Xéo mua đồ dịp hè vừa qua quả thực đã rất nhẹ nhàng rồi mặc dù lúc ấy vẻ mặt ổng chẳng thể nói là vui vẻ. Ít nhất thì ổng cũng thông báo về việc chúng được miễn học phí và giúp chúng mua được một đống đồ cũ giá rẻ. Hơn gì hết, ổng bằng cách nào đó ra mặt khiến cha chúng đồng ý cho hai anh em đi học. Trước khi vô tiết, Mike còn vẩn vơ suy nghĩ không biết liệu thầy Snape có nhận ra anh em họ không nhưng xem ra tình hình này ổng không nhận ra họ. MÀ cũng có thể là ổng còn chẳng thèm để ý; nếu là như vậy lại càng may mắn.
Nửa tiết học sau đó chính là thời gian thực hành. Thầy Snape chia bọn trẻ thành từng đôi giao cho chúng thực hành trộn một c·hất đ·ộc đơn giản để chữa mụn nhọt. Mike và Jean dĩ nhiên là một cặp. Ông đi qua đi lại giữa đám học sinh, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, đứa nào ông cũng chê, ngoại trừ Malfoy, thằng bé mái tóc bạch kim cười khẩy mà Mike thấy lúc đầu là đứa duy nhất được ông thích ra mặt. Khi ông đang bảo cả lớp hãy xem cái cách Malfoy hầm nhừ ốc sên có sừng mới tuyệt làm sao, thì khói axit xanh bốc lên như một đám mây, rồi một tiếng xì lớn vang lên trong căn hầm: Neville - thằng bé mất cóc mà hai anh em đã gặp trên chuyến tàu tốc hành chẳng biết bằng cách nào mà đã nấu chảy cái vạc thành một thứ méo mó không biết gọi tên là gì. Độc dược chảy tung toé xuống sàn đá, đụng phải đế giày ai lá khoét thành một lỗ. Cả lớp vội vàng trèo lên ghế đứng khi Neville rên rỉ vì đau đớn. Nó bị c·hất đ·ộc văng trúng khi cái vạc rớt xuống sàn, những mụn nhọt đỏ lan khắp ta chân.
Thầy Snape quát:
“Thằng ngu. Ta chắc là mi đã thêm lông nhím vào trước khi nhắc vạc ra khỏi lửa chứ gì?”
Ông vun cây đũa thần để dọn sạch c·hất đ·ộc vương vãi đó đây. Neville mếu máo vì một cái mụn đỏ bắt đầu bể ngay trên chóp mũi nó. Thầy Snape nạt một đứa học trò:
“Đem nó xuống trạm xá.”
Thằng bé được đồng bạn dìu đi xuống. Mike thở hắt, chần chừ không biết có nên bỏ đống nguyên liệu hai anh em đã xử lý nãy giờ vào vạc hay không. Nó cũng sợ nổ vạc.
“Bỏ cái này trước.” Rất may là Jean im lặng nãy giờ bắt đầu nói chuyện. Cậu vươn tay chỉ đống nguyên liệu đã được xử lý gọn gàng.
“Bỏ vô nhanh trước khi em làm mọi thứ trở nên hỏng bét.”
Mike vội làm theo lời anh mình. Cái vạc không run lên bần bật hay tỏa ra mùi hương kỳ lạ nào cả. Mike thở dài một hơi nhẹ nhõm. Thành công.
Bên kia thầy Snape đã đi vòng lại chỗ thằng bé Ron tóc đỏ và Harry. Hai đứa lúc nãy làm thí nghiệm bên cạnh Neville.
“Mi, Potter, tại sao mi không nhắc nó đừng bỏ lông nhím vô? Mi tưởng là để nó làm sai thì mi có vẻ không hơn à? Mi lại làm mất thêm một điểm cho nhà Gryffindor.”
Điều này thì bất công rõ mười mươi. Một vài đứa học trò nghểnh cổ theo dõi diễn biến câu chuyện nhưng ngạc nhiên là lần này thằng bé Harry không có phản ứng. Thằng bé cúi gằm xuống tiếp tục làm việc.
Một giờ sau, buổi học kết thúc. Vừa trèo lên các bậc cầu thang ra khỏi hầm, Mike cảm thấy như vừa sống sót qua khỏi t·ai n·ạn. Thầy Snape vẫn chưa túm cổ nó, thế nhưng thằng bé cảm thấy kiệt sức.
“Cầu trời cho thời khóa biểu ít có tiết Độc Dược thôi.” Mike than thở.
“Sao mà thấy áp lực quá.” Cả tiết học nó cứ thấp thỏm sợ ông thầy sẽ gọi tên mình.
“Chỉ cần em chịu khó đọc sách thôi là được.” Jean nói. Cậu nhìn hai thằng bé Ron và Harry bước ra ngoài không chút sức sống. “Cuốn một ngàn thảo dược và các loại nấm mốc cũng không tệ.”
Mike thở dài.
“Cho đến khi em đầu óc em thông minh hơn chút. Hoặc là, vứt xừ môn học nào đó đi cũng được.”
Tất nhiên là mong muốn của thằng bé không được đáp lại. Ngược lại lượng bài tập và môn học còn tăng thêm. Sáng hôm ấy một thông báo dán trong phòng họp của nhà Gryffindor khiến Mike chẳng biết là vui hay buồn: Những bài học Bay sẽ bắt đầu vào thứ năm – và đám nhà Gryffindor sẽ học chung với đám nhà Slytherin.
Nhắc đến việc học bay đây là một bộ môn mà dường như có rất nhiều đứa mong chờ. Dường như việc được cưỡi trên cán chổi là một niềm vinh dự và tự hào mà mỗi khi nói đến vẻ mặt đứa nào đứa nấy đều hào hứng. Đám nhóc Gryffindor ba hoa khoác lác đủ điều về chuyện chúng cưỡi trên cán chổi như thế nào, xong nhảy ra thảo luận sôi nổi về môn Quidditch - một trò chơi rất nổi tiếng trong giới phù thủy phải dùng cán chổi. Mike thì nghe thấy nó hao hao giống trò chơi bóng đá ở thế giới của cậu, nhưng cũng không tiện xen vào bởi vì bọn trẻ đang tranh cãi nhau dữ dội. Trước khi nhập học, Mike cũng vô cùng háo hức khi nghĩ đến việc có thể được bay lượn tự do trên không trung lắm nhưng giờ đây dường như hứng thú của cậu đã giảm bớt. Đối với bộ môn Bay này, trong đầu Mike chỉ còn lại một suy nghĩ - may mắn là không có bài tập về nhà.
Thế rồi việc gì đến cũng đến. Trưa hôm đó, vào khoảng ba giờ rưỡi, bọn trẻ trong nhà Gryffindor vội vã chạy xuống sân để học bài đầu tiên của lớp Bay. Trời hôm ấy, trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân khi bọn trẻ bước qua sân đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm. Bóng cây đu đưa trong khu rừng âm u ẩn hiện phía xa xa. Đám trẻ của nhà Slytherin đã có mặt đông đủ. Trên mặt đất người ta đã sắp xếp sẵn hai mươi cán chổi thành hàng ngay ngắn. Bọn trẻ chốc chốc không ngừng ngó đám chổi trên thảm cỏ, khuôn mặt không giấu nổi vẻ hồi hộp.
Giờ học bay chuẩn b·ị b·ắt đầu.