Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Trở Về Hogwarts
Unknown
Chương 11
Buổi học bắt đầu bằng việc làm quen với cán chổi. Giáo viên dạy môn Bay, bà Hooch, là một người phụ nữ có mái tóc xám ngắn và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng. Khi mới gặp bọn trẻ bà nhanh chóng ra lệnh cho mỗi đứa đến bên một cán chổi.
"Môn học Bay là môn học mà rất nhiều người đã nghe nói rồi. Ta biết một vài trò trong đây đã nắm được những điều cơ bản." Bà nói.
"Tuy nhiên ở đây ta muốn các trò phải tuyệt đối tuân theo sự chỉ dạy của ta. Đừng tùy tiện làm theo ý mình." Đôi mắt sắc bén của bà lướt qua đám học sinh, ném cho chúng cái nhìn cảnh cáo.
"Bây giờ các trò đặt tay phải lên trên cán chổi và hô: LÊN!"
Mọi người đồng thanh gào to:
"LÊN!!"
Ngay sau tiếng hô tức khắc xảy ra hàng loạt tình huống khác nhau: có đứa thì chổi nhảy tõm vô tay, có đứa thì chổi chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, có cái nằm im không thèm nhúc nhích. Đại đa số chổi của bọn học trò đều giống nhau, lười biếng nằm dài không động đậy. Cây chổi của Mike lại may mắn hơn một chút, sau tiếng hô nó nhảy lên nằm gọn trong tay cậu, cán chổi rung lên như chào hỏi.
"Anh, chổi của anh thì thế nào rồi?" Mike vui vẻ quay sang anh trai bên cạnh. Và rồi cậu nhìn thấy cán chổi nằm bẹp dí dưới đất.
"Nó không bay lên được."Jean đá cây chổi trên, cây chổi đang nằm im sau mấy lần bị đá liền tự động lăn một vòng sang bên cạnh né tránh mũi giày sắp dẫm lên thân nó. Thân chổi lên run bần bật, nhưng không phải là bay lên mà có xu hướng úp cả mặt xuống bãi cỏ.
"Nó có vẻ không thích anh." Jean hờ hững đáp.
"Để em thử xem sao." Mike nói và đưa tay ra.
"LÊN!" Cây chổi thoắt cái nhảy tót lên tay cậu bé. Cây chổi ban đầu của Mike nhảy dựng lên như kiến nghị.
"Được rồi này." Cậu vui vẻ nói.
"Anh thử lại xem sao."
Jean đưa tay.
"Lên." Tất nhiên là chẳng có điều gì xảy ra cả.
"Không được."
"Sao lại vậy. Rõ ràng là không có gì khác."
Mike khó hiểu. Cậu thấy bản thân chẳng làm điều gì đặc biệt cả. Vì sao kết quả lại khác nhau như vậy?
Kỳ thật, số người gặp rắc rối như Jean cũng không phải là không có. Bên kia bà Hooch cũng đang giúp những đứa lóng ngóng chưa làm cán chổi bay được lên. Thằng bé Neville trong số đó nhìn có vẻ là khó khăn nhất, khi bà Hooch đến bên cạnh chỉ dạy cho nó, thằng bé cứ run lên làm rớt cán chổi xuống đất mấy lần trông mà sốt cả ruột. Thời gian bà Hooch ở bên cạnh Neville cũng lâu hơn đám trẻ khác mới giúp cây chổi bay vô tay thằng bé. Cuối cùng, bà sang bên này.
"Các trò cũng chưa làm chổi bay lên được hả?
"Vâng, thưa cô."
"Những cây chổi cũng giống như những con ngựa vậy, các trò phải hô mạnh mẽ dứt khoát mới khiến chúng nghe lời được. Đặt tay lên và làm lại nào."
"LÊN!" Bà dõng dạc hô.
Cây chổi ngay lập tức bay vèo vào trong tay bà.
"Nhìn thấy chưa, còn chần chừ gì nữa mà không thử!"
Bọn trẻ rối rít làm theo.
"LÊN!"
"Lên!"
Lần này kết quả có vẻ khả quan hơn, chổi một số đứa đã nhúc nhích. Có hai cây chổi đã bay khỏi mặt đất. Vẻ mặt hai đứa nhóc thành công vui vẻ thấy rõ.
"Được rồi cái ta cần còn lại là điều chỉnh tư thế. Thẳng lưng lên, thả lỏng cổ tay." Bà hướng dẫn.
"Trò kia, hô dứt khoát vào. Thả lỏng người ra."
"Lại nữa, trò thử lại một lần nữa xem nào..."
Đám trẻ sau một hồi chật vật cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Chổi bay nằm gọn trong tay đám học sinh.
Ngoại trừ một người.
"Hử, sao vậy?" Bà Hooch đi đến.
"Chổi của trò vẫn không bay được?" Cây chổi của Jean vẫn lẳng lặng nằm yên trên đất.
"Vâng, thưa cô."
"Trò thử làm lại để ta xem nào."
Jean làm theo yêu cầu.
"Lên!" Cán chổi chẳng thèm phản ứng.
Cậu giơ tay làm thêm một lần nữa.
Vẫn vô tác dụng.
"Hừm, trò làm không sai. Vì sao nó vẫn không bay được." Bà Hooch lẩm bẩm, lấy một cây chổi khác. "Trò dùng nó thử xem sao."
Jean làm theo. Vẫn không hiệu quả. Bà Hooch lại thử một cây khác. Kết quả vẫn vậy. Dần dần, ánh mắt của cả lớp tập trung về phía bên này. Cả lớp, chỉ còn có mỗi Jean không làm được.
Cây chổi vào lần thử thứ 31 cuối cùng cũng bay lên được khoảng một tấc rồi lại rớt xuống cái oạch. Lần này tiếng xôn xao xì xào bàn tán càng lớn. Bọn trẻ không thèm che giấu nữa, ánh mắt tò mò nhìn Jean chòng chọc. Lẫn trong đó, có tiếng cười khe khẽ truyền đến. Là thằng bé Malfoy. Nó nhìn Jean, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh miệt. Từ khuôn mặt của nó cũng có thể đoán ra nó đang nghĩ gì. Chắc hẳn nó đang muốn nói Jean là một thằng đầu bò hết thuốc chữa.
Mà có lẽ đó không chỉ là suy nghĩ riêng của thằng nhóc Malfoy. Đám Slytherin, dù ít hay nhiều khuôn mặt đều có chút coi thường. Có lẽ bọn chúng chưa gặp một đứa nào dốt nát như vậy.
"Trật tự!" Bà Hooch quát lớn, ra lệnh cho đám học sinh. "Các trò, mỗi người bây giờ tìm cách ngồi lên cán chổi của mình. Không được tập trung nói chuyện! Còn không mau làm?"
Đám trẻ vội thu hồi tầm mắt và tập trung vào việc của mình. Nhưng có vẻ việc trèo lên cán chổi cũng khó khăn như việc khiến chúng bay lên vậy. Không ít đứa trèo lên rồi lại rớt lên rớt xuống. Chẳng mấy chốc, chẳng ai thèm để ý đến Jean nữa.
"Trò ở đây luyện tập ta đi giúp mọi người một chút." Bà Hooch nói, đôi mày hơi cau lại. Có lẽ bà cũng chưa gặp trường hợp nào như Jean vậy.
"Ta ra sửa tư thế cho mọi người một chút."
"Vâng, thưa cô."
Bà Hooch bước về phía đám đông. Chẳng mấy chốc, tiếng la rầy của bà đã vang lên. Bà đi qua đi lại để sửa thế chính xác cho đám học trò, chỉ cho chúng cách trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Cả thằng bé Malfoy cười nhạo Jean cũng không thoát nạn, bị bà mắng là học mấy năm rồi mà sao cứ làm trật.
"Anh, không sao chứ?" Mike bây giờ rón rén lại gần. "Có thể là do mấy cán chổi." Thằng bé cố gắng biện giải. "Cô giáo cũng nói là tư thế của anh không có vấn đề gì mà. Xem này, nó cũ kỹ và te tua hết rồi."
"Anh không sao." Jean ngắt lời thằng bé. Thực ra cậu chẳng mấy quan tâm. Việc cậu ngồi lên cán chổi hay không không quan trọng.
"Mau luyện tập đi, cổ sắp đi về đây rồi." Mà quả thật như vậy. Bà Hooch sau khi hướng dẫn đám trẻ kia xong đang đi về bên này.
Mike nhanh chóng trèo lên cán chổi. Có lẽ là bản thân cậu bé có thiên phú, tư thế ngồi rất vững vàng. Bà Hooch liếc qua Mike không nói gì. Bà đến bên Jean xem xét lại tình hình một lần nữa, cuối cùng thở dài và bảo cậu trước hết quan sát những người khác.
"Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. Chú ý tiếng còi. Ba… hai…" Bà đưa cái còi lên miệng.
Một cái bóng vụt lên trước khi tiếng còi kết thúc. Là Neville. Thằng bé, do quá lo lắng lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên trước cả tiếng còi của bà Hooch. Bà Hooch quát:
"Quay lại, trò kia!"
Nhưng Neville đã phóng lên như cái nút chai rượu bị khui bật ra. Nó bay lên gần một thước rồi ba thước.
Gương mặt thằng bé trắng bệch vì sợ hãi. Neville há hốc miệng hớp hơi, tuột khỏi cán chổi, và…
RẦM!!!
Thằng bé rớt xuống đất một cái uỵch, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, nằm một đống, úp mặt trên cỏ. Cây chổi của nó vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhác về phía khu rừng cấm rồi cuối cùng biến mất.
Bà Hooch chạy đến bên Neville, gương mặt bà cũng trắng bệch như mặt thằng bé.
"Gãy cổ tay." Bà lẩm bẩm. "Dậy nào con trai. Không sao cả, con ngồi dậy xem nào."
Bà quay lại nói với cả lớp:
"Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy."
Neville nước mắt ràn rụa ôm lấy cổ tay, cà nhắc lê bước theo bà. Bà quàng cánh tay qua vai để dìu nó đi.
Cả hai vừa đi khỏi là thằng Malfoy phá lên cười:
"Tụi bây thấy vẻ mặt thằng đần đó không?"
Những đứa khác trong nhà Slytherin cười vang hưởng ứng.
"Im đi, Malfoy!" Một cô bé quát.
"Ủa? Parvati bênh thằng Mông Vểnh đó hả? Không ngờ mày lại thích mấy em bé mập khóc nhè đó, Parvati!" Một con bé nhà Slytherin vẻ mặt đanh đá nói.
Parvati mặt đỏ lên vì tức giận.
Chợt Malfoy kêu to:
"Nhìn nè!"
Rồi nó chồm tới trước, giơ tay chụp cái gì đó trên cỏ.
"À, của bà thằng Mông Vểnh gửi cho nó đây mà!"
Một quả cầu tròn nhỏ nằm trong tay thằng bé, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đám đông xì xào. Một số đứa nhận ra đó là Trái Cầu Gợi Nhớ của Neville. Thằng bé Harry lúc này lên tiếng:
"Đưa nó đây, Malfoy!"
Mọi người ngưng nói chuyện để theo dõi diễn biến.
Malfoy cười nhăn nhở:
"Để tao nghĩ xem nên để chỗ nào cho thằng Mông Vểnh dễ tìm. Trên ngọn cây kia được không?"
Nói rồi nó nhảy lên cán chổi và bay v·út lên. Thì ra thằng Malfoy đã biết bay từ trước. Lượn lờ trên vòm cây cao, nó gọi vọng xuống:
"Lên đây mà lấy nè, Potter!" Gương mặt nó đầy vẻ đắc ý.
Thằng bé Harry túm lấy cán chổi. Nhìn là biết, nó đang bừng bừng lửa giận. Cô bé Hermione vội vàng khuyên can nó:
"Harry, đừng! Bà Hooch đã bảo không được rời chỗ. Bạn làm cho tụi này bị vạ lây bây giờ!"
Malfoy trông càng vênh váo:
"Lên đây mà tìm nè! Ôi mấy đứa bạn của mày, một thằng thì vụng về dốt nát, một thằng thì ngu ngốc ngay cả cán chổi cũng chẳng làm bay lên được, thật chẳng hiểu trong đầu tụi nó chứa thứ gì." Đôi mắt Malfoy chợt chuyển về phía Jean đang đứng trong góc:
"Ê, Jean, giỏi thì lên đây nè! " Nó ngoắc tay khiêu khích. "Lên giúp bạn của mày đi chứ?!"
Gân trán Harry nổi lên. Nhưng thằng bé còn chưa kịp nói gì, một người khác đã xông ra.
"Mày nói cái gì đó!!" Là Mike. Khuôn mặt thằng bé đỏ bừng vì tức giận.
"Xin lỗi anh tao ngay!"
Tay thằng bé nắm chặt cán chổi.
"Ôi, chà chà, thì ra đó là anh trai mày hả? Tao còn tưởng..." Malfoy còn chưa nói hết câu đã bị nghẹn lại. Hai bóng người đã bay vụt lên đối diện với nó.
Mike và Harry, cả hai thằng bé đồng thời cùng bay lên không trung.
Trong phút chốc cuộc cãi vã trở thành cuộc so đấu giữa ba người.
Sắc mặt thằng Malfoy trở nên nhợt nhạt.