Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13: Trong rừng

Chương 13: Trong rừng


"Và đó, đấy là cách mà hai người nọ nhảy thẳng vô Rừng Cấm." Thằng bé kết thúc câu chuyện, nhìn đứa bạn bên cạnh mình. "Đấy là những gì tôi được Lee bên Gryffindor kể. Cậu ta nói lúc ấy hỗn loạn quá chừng. Khi bà Hooch và giáo sư McGonagall tới, hai người đó đã bay mất tiêu từ lâu rồi. Giáo sư McGonagall khi biết điều đó, tay chân và cặp kính của cổ run lên bần bật. Bà Hooch thì mặt xám ngoét. Cả đám bị giáo viên lùa về như lùa vịt, và sắc mặt ông thầy Snape thì đen kịt. Chẳng đứa nào dám ho he gì cả."

"Vậy sau đó thì sao? Tìm thấy bọn họ chưa?" Thằng bé ngồi bên cạnh lên tiếng hỏi. Khác với thằng bé kể chuyện có khuôn mặt tròn và trắng trẻo, thằng nhỏ có nước da ngăm đen và mái tóc màu socola mềm mại.

"Chưa. Lee nói rằng cả đám đã bị giáo viên tra hỏi, thế nhưng tất nhiên là cũng chẳng được kết quả gì. Giờ thì chẳng ai biết hai người đó đang ở đâu cả, mọi thứ rối tung cả lên." Thằng bé mặt tròn lắc đầu. "Tôi đã thấy giáo viên hai Nhà và lão Hagrid vô rừng tìm hai người bọn họ, cũng khá lâu rồi. Lão khổng lồ ấy còn dắt theo con c·h·ó cưng của lão nữa. Mấy đứa khác nói... Ê, bạn mau nhai kẹo đi chứ, sắp rớt ra ngoài cả rồi kìa! Thằng bé nhăn mặt dừng câu chuyện lại khi thấy cục kẹo ngậm của đứa bạn bên cạnh đặt trên bàn đang chảy nước. Nó dùng tay nhặt nhanh một viên, nhét vào miệng thằng bạn và nhanh chóng bịt miệng thằng bé lại.

"Bạn nhanh nhai rồi nuốt nó luôn đi chứ, nhìn xem, nước đường dính nham nháp cả rồi kìa." Thằng bé xòe bàn tay bị dây dính kẹo của mình ra.

"Bạn mua đống kẹo này ở đâu vậy?"

"Của hai anh Fred và George khóa trên đó. Bọn họ cho tôi." Thằng bé đẩy tay người bạn ra.

"Bạn từ từ để tôi nuốt đã."

"Hai ảnh hả?" Thằng bé nhăn mặt.

"Bạn mua của hai ảnh làm gì? Tôi nghe nói họ rất thích chơi khăm người khác đó."

"Đâu có. Họ tốt lắm." Thằng bé nhai kẹo lắc đầu. "Họ cũng rất nổi tiếng nữa. Ờm, bạn nói cũng có phần đúng... Hai người họ quả thực cũng khá nghịch ngợm thế nhưng đâu phải lúc nào cũng vậy. Kẹo này họ tự làm gửi cho tôi thôi. Còn mấy viên này, nói thật, nó ngọt kinh khủng nhưng cũng rất thơm nữa. Bạn có muốn thử thêm một viên nữa không?"

"Không. Tôi không khoái đồ ngọt lắm. Một viên là đủ rồi." Thằng bé lắc đầu nguầy nguậy. "Tôi thấy bạn ăn ngọt giỏi thật."

"Thì nó ngon mà." Thằng bé mỉm cười. "Mẹ tôi cũng hay làm cho tôi đồ ngọt. Thức ăn ở Hogwarts cũng rất ngon nữa, nhưng tôi vẫn khoái nhất là mấy món điểm tâm. Bạn nói, không được ăn uống thì còn gì vui nữa chứ!. Thằng bé nói xong bỏ thêm một viên kẹo vô miệng. Mắt nó cong cong đầy vui vẻ.

"Ôi thật là..." Thằng bé mặt tròn phút chốc cũng chẳng biết nói gì với bạn mình. Hai đứa trẻ sau khi ăn xong nhanh chóng thu dọn xong đống đồ ăn vặt của mình, hòa vào dòng người qua lại. Vì vụ việc chổi bay của hai Nhà mới đây, lịch học của đám học sinh cũng bị ảnh hưởng. Một số tiết học bị hủy bỏ, các giáo viên thì bận rộn và đám học sinh lại nháo nhác cả lên. Đi đâu trong hành lang của tòa lâu đài, người ta đều có thể dễ dàng nhìn thấy đám trẻ tụm năm tụm ba trò chuyện. Những từ như Malfoy, chổi, Gryffindor thoáng được nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Dù ồn ào hay kín đáo, ánh mắt lũ trẻ thỉnh thoảng lại hướng ra ngoài khoảng sân trường Hogwarts vắng tanh. Bãi cỏ rộng rãi chẳng một bóng người. Các giáo viên đã ban lệnh yêu cầu đám học sinh ở yên trong lâu đài trong khi họ đi tìm người, phòng trường hợp một đứa học sinh tò mò nào đó bén mảng đến khu rừng cấm.

"Tôi mong sao giáo viên sẽ mau chóng tìm ra họ. "Thằng bé kể chuyện bất giác lên tiếng. "Trời tối rồi." Những đám mây tự lúc nào đã chuyển sang màu xanh xám đậm, bờ hồ và khu rừng cấm phía xa trở lên nhập nhoạng mơ hồ trong thời khắc chuyển giao giữa đêm và ngày, nom xa trông giống một con quái vật khổng lồ đang nằm im bất động. "Trời tối sẽ trở nên nguy hiểm và khó tìm lắm."

"Ừm." Thằng bé ngậm kẹo đáp. "Tôi được nghe kể là Rừng Cấm nguy hiểm lắm. Họ nói trong đấy có những sinh vật mà ta không thể biết được." Đôi mắt nó trở nên có chút xa xăm, nó nhìn khoảng đen bên ngoài giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Đèn nến từ những ô cửa nhỏ tòa lâu đài đã sáng lên, hắt ra đổ bóng xuống mặt đất những hình thù kỳ lạ. Giống như có một sinh vật nào đang lần mò trong bóng tối vậy, âm thầm lặng lẽ len lỏi qua những góc khuất của lâu đài.

"Tìm được càng sớm thì càng tốt." Cuối cùng thằng bé thở dài đút tay vào túi áo.

Trong đó nó nhớ còn một viên kẹo.

Rừng Cấm.

"Này, rốt cuộc là mày định đi đâu vậy?"

Malfoy với khuôn mặt nhợt nhạt lên tiếng hỏi. Nó nhìn Mike nhảy qua qua một thân gỗ mục sau đó đi thẳng vô sâu vào trong rừng bèn không nhịn được cất lời.

"Mày càng đi sâu vào đó thì càng lạc." Nói xong nó cũng tự thấy mình rất ngu ngốc.

"Kệ tao." Mike tất nhiên là không thèm để ý đến tâm trạng rối rắm của thằng bé. So với Malfoy, bộ dạng của cậu nhếch nhác thảm hại hơn nhiều. Tấm áo chùng của Mike rách bươm và mặt mũi của cậu toàn vết trầy xước. Một vết cắt khá sau sượt qua má trái của cậu, nơi bây giờ đã ngừng rỉ máu. Khi bọn họ cưỡi trên cây chổi điên lao thẳng vào rừng, may mắn đâm sầm vào một tàng cây và được giữ lại. Còn cây chổi ấy hả? Sau khi thoát khỏi tay bọn trẻ và lục cục sột soạt một hồi trong đám lá cây rậm rạp, nó thoát ra và lao đi hướng nào không rõ tung tích. Mike thậm chí chẳng buồn nghĩ về nó. Thật là một kỷ niệm tồi tệ. Hai đứa trẻ lần mò hơn một tiếng đồng hồ mới xuống khỏi tàng cây an toàn, khắp thân người đầy bụi đất và trầy trụa.

"Mày sẽ bị đuổi học." Malfoy đã rít lên qua kẽ răng khi nó thành công trèo từ thân cây xuống. Mái tóc bạch kim óng ánh vốn có của nó giờ rối bù không khác gì đám cỏ dại.

"Nhà tao sẽ không để yên đâu." Nó nói.

Mike không đáp lời thằng bé. Mọi việc đã đi quá xa. Thật ra Mike cũng đã mường tượng ra hậu quả sắp tới. Nhưng cậu vẫn ghét Malfoy.

"Mày thì không thế chắc?" Mike nói.

"Tao?" Malfoy cười khinh bỉ. Điệu bộ của nó khiến Mike chỉ muốn đấm cho nó một cú vào mặt. Thế nhưng sau đó cậu vẫn phải kiềm chế Dù gì thì gì, mặc dù hai thằng bé không ưa nhau, cuối cùng chúng vẫn phải nương tựa vào đối phương trong khi mò mẫm tìm lối ra trong khu rừng rậm. Và rồi trước khi chúng tìm ra lối ra thì bầu trời đã tối lại.

"Tốt hơn hết là nên ở yên một chỗ." Malfoy lên tiếng. Nó nhìn Mike chẳng thèm để ý đến lời mình với khuôn mặt nhăn nhó. Trời đã sầm tối, khu rừng rậm rạp càng thêm vẻ âm u lạnh lẽo. Những thân cây dài ngoằng in những cái bóng đen đen cao cao lên nền trời xám đậm, trong khi không khí ngày càng ẩm và lạnh. Đám lá cây rụng lách tách theo bước chân của bọn trẻ và chỉ trong một khoảng thời gian ngắn xung quanh ngày một tối lại. Thỉnh thoảng, lại có cảm giác thứ gì đó đang vụt qua những nhánh cây rừng rậm rạp khiến hai thằng bé đứng hình. Cảm giác giống như chúng đang đi trong mê cung đầy sự mơ hồ và nỗi bất an trong lòng mỗi đứa càng lúc càng lớn.

"Ở đây đi."

Cuối cùng Mike dừng chân trước một khu đất khá bằng phẳng. Xung quanh đã tối đến mức cậu không thể nhìn rõ từng ngón tay mình. Trời càng lúc càng lạnh và Mike thấy thân mình đã run nhẹ.

"Mày có cách nào để đốt lửa hay thắp sáng không?" Mike hỏi thằng bé Malfoy vẫn miễn cưỡng đi sau mình một đoạn.

"Không." Malfoy cộc cằn đáp lại. Nó đã mệt c·hết sau một ngày đi bộ trong rừng đầy hoang mang lo sợ. Nếu ánh sáng đủ rõ, có thể thấy mặt thằng nhỏ tái xanh. Malfoy nhận thấy Mike có vẻ không muốn đi tiếp, liền ngồi xuống và tựa đầu vào một thân cây. Nó khát, đói và mệt. Giờ mà một con thú xuất hiện và tha nó đi thì cũng chẳng có sức mà chống trả. Malfoy chợt thấy trống rỗng và tuyệt vọng.

Chương 13: Trong rừng