Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Trở Về Hogwarts
Unknown
Chương 6: Nhập học
"Đó lại là cái gì vây?"
“Các bạn không…”. Lần này đến lượt John ngạc nhiên. Nhưng rồi nhìn hai anh em nó chợt hiểu ra cái gì đó.
“Trường Hogwarts được phân chia làm bốn nhà.”John giải thích. “Tôi nghe anh tôi nói vậy. Theo thứ tự là Gryffindor, Ravenclaw, Hufflepuff và Slytherin. Ờ bạn biết đấy, mỗi nhà có một tiêu chuẩn chọn học viên riêng. Nghe nói là khi nhập học người ta sẽ cho bạn làm một bài kiểm tra gì đấy để phân loại xếp bạn vô nhà nào.” John bắt đầu kể những thứ nó biết. Thật ra thì nó cũng khá mù mờ về những thứ sắp diễn ra thế nhưng đối với hai kẻ không biết tý ty mảy may gì về thế giới phép thuật này thế là đủ rồi. Vẻ mặt hai thằng bé khiến John vô thức dâng lên một nỗi tự hào và trách nhiệm. Nó nghĩ nó phải giúp đỡ hai thằng bé này.
Thế là nó bắt đầu kể ra một loạt những thứ linh tinh khác.
Hai thằng bé chăm chú lắng nghe.
“Tôi sợ tôi không được xếp vô nhà nào mất.” Cuối cùng Mike than thở. “Nghe bạn nói mà tôi lo quá, liệu có khi nào người ta có sự nhầm lẫn và bảo tôi đi về không?”
“Không, bạn lo quá rồi. Làm gì đến mức đó chứ!”
Câu chuyện của đám trẻ dừng lại vì cửa toa lại mở. Thằng bé mất cóc lại bước vào, nhưng lần này đi cùng nó là một đứa con gái. Cô bé mặc đồng phục Hogwarts mới toanh, cất tiếng hỏi:
“Có ai thấy một con cóc không? Neville mất một con cóc.”
Giọng cô bé oai như giọng bà chủ. Tóc nâu dày xù, lại thêm mấy cái răng cửa to cồ cộ.
“Tụi này không thấy.” Mấy đứa trẻ trong khoang lắc đầu.
“Vừa nãy bạn hỏi trong này rồi mà.” John nhắc nhở.
Con bé không trả lời John. Nó nhìn ba đứa ngồi trong phòng. Chính xác hơn, nó đang nhìn chồng sách mà Jean ban nãy đặt trên ghế ngồi.
“ Sách năm nhất? Vậy mấy bạn cũng là học sinh năm nhất giống tôi hả? Vô trường nhập học?" Con bé hỏi, đổi lại là một cái gật đầu. Nó cũng không để ý thái độ tương đối lạnh nhạt của thằng bé tóc đen cho lắm, tiếp tục câu chuyện:
"Bạn đọc nó đến đâu rồi? Tôi đã đọc hết toàn bộ sách giáo khoa trong kỳ nghỉ hè vừa rồi, mong rằng chúng sẽ giúp ích cho tôi trong học kỳ sắp tới. Nhân tiện xin tự giới thiệu, tôi là Hermione Granger, các bạn là ai?”
Con bé hỏi.
"Mới đọc thôi." Jean trả lời, tiện thể quăng luôn tên mình.
Hai người còn lại lần lượt giới thiệu bản thân.
Hermione gật đầu.
“Rất vui khi biết mấy bạn, mong rằng sau này chúng ta có thể học chung với nhau. Nhưng giờ tôi phải đi tìm con cóc cho Neville đã. Để khi khác nói chuyện nhá. Bây giờ tôi sẽ sang các khoang khác hỏi thăm. Còn các bạn cũng thay đồ đi là vừa, tàu sắp tới nơi rồi, biết không?
Cô bé nói rồi bỏ đi dắt theo thằng nhóc mất cóc.
“Ồ…” John nhìn cô bé đi rồi than nhẹ một tiếng. Thật ra nó không mặn mà với việc chung Nhà với con bé cho lắm. Nhưng mà cô bé nói cũng có phần đúng. Bọn trẻ lục tục thay quần áo. Của John là bộ đồng phục mới tinh mẹ nó mua cho. Jean với Mike thì không hẳn, bọn chúng chỉ là bộ quần áo cũ tương đối sạch sẽ. Áo chùng của Jean ngắn hơn thân mình cậu một đoạn, để lộ đôi chân. Bọn trẻ vừa thay xong thì nghe thấy một giọng nói vang lên khắp đoàn tàu:
“Chúng ta sắp đến Hogwarts trong vòng năm phút nữa. Hành lý cứ để lại trên tàu, sẽ có người mang về trường sau.”
Đám đông chen chúc nhau ra ngoài. Ba đứa trẻ nối đuôi nhau bước ra, hòa vào hành lang những người là người. Mike bám chặt tay anh mình, cậu sợ không cẩn thận sẽ thất lạc.
Đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn lại. Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuống một sân ga nhỏ xíu, tối tăm. Không khí lạnh trong trời đêm lạnh buốt khiến đám trẻ không khỏi rùng mình. Một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ học sinh và giọng một người đàn ông vang lên:
“Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây! Harry, khỏe không?”
Gương mặt lông lá của một người đàn ông đầy vẻ hớn hở xuất hiện trên biển đầu người.
“Ai vậy? Ai thế?” Jean nghe bên tai những tiếng thì thầm tràn đầy vẻ sợ hãi.
“Ổng đang hỏi ai đó.” Mike thì thầm.
“Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta.”
Mò mẫm, loạng choạng, bọn trẻ đi theo ông ta xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp. Hai bên đường tối tăm giống như là cả đám đang đi giữa những hàng cây dày đặc. Cả đám im thin thít. Neville thằng nhỏ làm mất cóc, chi dám thút thít một hai lần.
Ông ta ngoái đầu ra sau, nói:
"Chút xíu nữa là cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đây! Qua khúc quanh này là thấy ngay."
Một tiếng Ô rất to đồng thanh vang lên.
Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một toà lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao.
Người đàn ông chỉ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to:
“Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!”
Jean cùng Mike, John và với một thằng bé khác lên thuyền. Còn người đàn ông to lớn kia, ông ta chiếm một mình một cái thuyền, kêu to lần nữa:
“Mọi người lên thuyền hết chưa? Xong rồi thì… tiến lên!”
Cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như mặt gương. Mọi người đều im lặng, đăm đăm nhìn lên toà lâu đài trước mặt. Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hùng vĩ khi đoàn thuyền đưa chúng chui qua một tấm màn, kết bằng những dây trường xuân rủ xuống, che phủ cả một cái cửa rông thênh thang mở ra trên vách núi. Cửa này dẫn vào một đường hầm tối om, có lẽ là con đường ngầm chạy dười chân lâu đài, đến một bến cảng cũng nằm sâu dưới đất. Cập bến, bọn trẻ bèn lục tục trèo lên bãi đầy sỏi đá. Còn lão khổng lồ thì đi kiểm tra lại những chiếc thuyền xem còn sót thứ gì không. Lão kêu lên:
“À, ra mày! Có phải con cóc của cháu đây không?”
Thằng bé có gương mặt tròn quay mừng rỡ giơ tay ra:
“Trevor!”
“Ồ cuối cùng thì cậu ta cũng tìm được con cóc.” Mike nhỏ giọng thủ thỉ. Jean nhìn thằng bé rồi lại nhìn em trai mình.
“Em cũng muốn có một con à?”
“Ồ, không đâu!”
Cả đám lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, nhắm theo ánh đèn của lão khổng lồ mà đi tới một con đường bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng tòa lâu đài.
Bọn trẻ hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.
“Mọi người đông đủ cả rồi hả? Cả con cóc của cháu vẫn còn đó chứ?”
Nói xong, lão khổng lồ giơ nắm tay cũng to lớn không kém lên, đấm mạnh vào cánh cửa toà lâu đài ba lần.
Cánh cửa lâu đài tức thì mở ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị đến nỗi ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu bọn trẻ là chớ có mà lôi thôi với bà.
Lão khổng lồ giới thiệu:
“Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall.”
“Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi.”
Bấy giờ bọn trẻ mới biết tên người đàn ông khổng lồ. Nhưng mà chúng cũng chẳng có thời gian suy nghĩ nhiêu bởi người phụ nữ đã sải bước dẫn cả đám vào bên trong.