Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 18: Kế hoạch

Chương 18: Kế hoạch


Đưa tay lên làm phép sau đó kéo được linh hồn Khương Tuấn quay trở lại. Linh hồn vừa trở về, cơ thể của Khương Tuấn đã co giật rồi ngã nhào xuống đất. Hắn bắt đầu co người lại trong tư thế bào thai, miệng thì sùi bọt mép, ánh mắt trắng dã, cả người run lên liên tục.

Thấy vậy, Đức cũng không bất ngờ. Tình trạng này của hắn là rất bình thường, gần như không có gì đáng để Đức phải lo. Linh hồn và cơ thể là một, nó có thể tách rời bằng nhiều biện pháp, nhưng vốn nó đã là một nên việc tách nó ra là không nên. Trên thế giới này, chỉ có c·ái c·hết mới là nguyên nhân tự nhiên duy nhất khiến một linh hồn bị tách ra khỏi cơ thể.

Vì chúng là một, nên khi linh hồn rời khỏi cơ thể thì cơ thể đó sẽ không còn hoàn hảo nữa. Nói trắng ra thì cơ thể đó đ·ã c·hết rồi, nhưng nó chỉ là c·ái c·hết tạm thời, nếu như linh hồn quay trở về kịp lúc thì sẽ ổn. Thế nhưng ngược lại, linh hồn về chậm một giây thôi cũng đủ để cơ thể có hiệu ứng bài xích.

Thời hạn ba phút trong cõi mộng mà Đức đặt ra vốn chỉ là một cái cớ, thời gian đó chỉ áp dụng được cho ma thuật sư cấp 6 đổ lên, tên này căng mới cấp 4 lấy đâu ra ba phút. Nhưng ba phút là thời gian đủ để Khương Tuấn phải chịu sự t·ra t·ấn của việc cơ thể bài xích linh hồn của hắn, nhưng chưa đủ để khiến hắn c·hết.

Đức đương nhiên là hoàn toàn có thể không đem Khương Tuấn về cơ thể mà để hắn c·hết luôn. Thế nhưng, Đức và Khương Tuấn đã có giao ước, hắn sẽ không phá giao ước.

Ma lực rất công bằng, giao ước là gông xiềng với ma thuật sư, nhưng cũng là sự bảo vệ. Giao ước còn thì khi nào giao ước chưa hoàn thành, cả Đức và Khương Tuấn đều không thể trực tiếp t·ấn c·ông nhau.

Quay lại với lý do Đức lại để Khương Tuấn phải vào cõi mộng tận ba phút thì đơn giản là do hắn cần phải tiêu hao Khương Tuấn nhiều nhất có thể. Để đến khi giao ước hoàn thành và hai người được quyền t·ấn c·ông lẫn nhau thì hắn có thể chiếm được lợi thế về mặt sức mạnh với Khương Tuấn.

Dù hắn có hơn Đức vài cấp đi chăng nữa thì sau khi vào cõi mộng vài lần như thế này thì hắn cũng sẽ bị yếu đến mức không còn khả năng chiến đấu một trận với Đức nữa. Đến lúc đấy thì Đức muốn làm gì thì làm rồi.

Phải nói Đức cũng khá may mắn trong vụ lần này, dựa trên cuộc hội thoại của hai người, hắn có thể đoán được Khương Tuấn không hiểu rõ về linh hồn của con người. Vậy nên Đức mới đưa ra thời gian là ba phút, ngay từ lúc Khương Tuấn không thắc mắc về thời gian tiến vào cõi mộng thì Đức đã chiến thắng quá nửa trận này rồi.

Đợi một lúc cho Khương Tuấn ổn định lại trên cơ thể thì Đức cũng tiến tới cúi xuống đỡ lấy hắn.

“Ngươi có ổn không?” – Vừa nói Đức vừa đỡ Khương Tuấn dậy.

“Sự bài xích….. Tại sao?” – Khương Tuấn chật vật hỏi.

“Linh hồn ngươi vừa rời khỏi cơ thể rồi còn bị đồng hoá trong cõi mộng của người khác. Ngươi nghĩ là tại sao? May là ta kịp đem ngươi trở về không ngươi thành n·gười c·hết rồi. Ngươi mà c·hết thì ta cũng không khá hơn nên ta cấm ngươi không được c·hết đâu đấy.”

Chật vật đỡ cơ thể của Khương Tuấn lên, Đức mới bắt đầu đưa ma lực vào cơ thể hắn kiểm tra.

“Ăn may rồi, tổng lượng linh hồn của hắn thiếu hụt phải gần 3%.” – Đức vui vẻ nghĩ trong đầu, lúc đầu hắn suy đoán cùng lắm một lần thế linh hồn tên này cùng lắm thiếu hụt 1 đến 1.5% là cùng. Thế nhưng có vẻ tên này còn chơi ngu trong cõi mộng rồi.

Thu liễm lại suy nghĩ vui vẻ, Đức liền tỏ vẻ nhăn mặt rồi chất vấn Khương Tuấn.

“Linh hồn ngươi đang thiếu hụt gần 3% ngươi đã làm gì trong cõi mộng? Không phải ta bảo ngươi không được động chạm gì cho đến khi tìm được cô ta sao?” – Đức cằn nhằn nói.

“N…Ngươi không hề nói cho ta điều đấy.” – Khương Tuấn e dè nói, hắn không nhớ rõ Đức có cảnh báo thế không. Thế nhưng hắn vẫn tạm tin theo trí nhớ bản thân là Đức không nói.

Nghe vậy, một nụ cười nhẹ vụt qua mặt Đức. Hắn gõ đầu Khương Tuấn một cái rồi quát lên.

“Đó là kiến thức cơ bản, không ai dạy ngươi là không nghịch lung tung trong cõi mộng sao?????”

“Ta-”

“Ta cái gì ngươi, kiến thức cơ bản vậy còn không rõ, thế quái nào ngươi lên được cấp 4 vậy!!”

Quát xong, Đức bắt đầu tỏ vẻ cố trấn tĩnh bản thân rồi mới nói tiếp.

“Thảo nào phản ứng bài xích lại lớn thế, ngươi thế này là t·ự s·át. Tự sát đấy ngươi hiểu không. Ngươi mà c·hết thì cô ta không cứu được chưa nói tới, mà ta cũng ăn quả đắng, nên ngươi có thể hiểu chuyện và đừng nghịch ngu hộ ta được không?” – Đức nói với giọng cằn nhằn.

“Ta… Ta xin lỗi!” – Khương Tuấn trả lời với vẻ buồn bã.

“Haizz, thôi ngươi nghỉ ngơi hồi phục đi, một tiếng nữa chúng ta sẽ tiến vào cõi mộng lần nữa. Lần này đừng có nghịch lung tung.” – Đức tỏ vẻ bất lực nói, nhưng khi không ai để ý, trên mặt hắn có thoáng qua một nụ cười đắc thắng.

Hình nhân được tạo ra vốn là để khống chế Khương Tuấn một phần khi hai người xảy ra trận chiến. Thế nhưng nếu như Khương Tuấn nghịch ngu thế này, khả năng Đức chưa chắc sẽ phải dùng đến hình nhân.

Suy nghĩ rồi Đức cũng ngồi xuống tĩnh tâm cùng với Khương Tuấn. Hắn cũng cần phải hồi phục, trước trận chiến phải đưa bản thân vào trạng thái ổn định nhất rồi mới đánh được.

Một vài ma thuật vừa nãy thôi tuy chưa tiêu hao của Đức được bao nhiêu thế nhưng phòng bệnh còn hơn chữa bệnh mà.

Một tiếng sau, sau khi kiểm tra cơ thể của Khương Tuấn một lần nữa để chắc chắn rằng tên này chưa thực sự hồi phục được phần linh hồn đã mất mà chỉ dùng ma lực tạm thời coi như lấp đầy để giữ cân bằng cho cơ thể thôi.

Chỉ một tiếng mà làm được thế cũng đã là đáng khen. Thế nhưng, nếu cứ mỗi lần đi ra khỏi cõi mộng lại lấy một phần ma lực đổi cho một phần linh hồn thì đến khi chiến đấu nổ ra hắn còn lại được bao nhiêu ma lực cơ chứ.

Đức không tin là Khương Tuấn không chú ý điểm đó. Chắc chắn hắn vẫn có một phương án phụ phòng việc ma thực xuống đến mức không chiến đấu được.

Hiện tại Đức không biết được hắn có kế hoạch phụ là gì, thế nhưng Đức cũng cần phải có kế hoạch để không rơi vào thế bất lợi nếu điều đó xảy ra.

Kết thúc kiểm tra, Đức lại đưa Khương Tuấn vào vị trí để tiến hành đi vào cõi mộng.

“Nhớ kĩ, không chạm lung tung, mục tiêu của ngươi chỉ có một, tìm được cô ta hỏi xong thì rời đi. Không được chạm vào cô ta luôn, nếu muốn động chạm gì thì cứu được cô ta rồi tính. Đừng kéo ta c·hết theo ngươi.” – Đức dặn dò.

“Ta hiểu rồi.”

“Được, vậy ta bắt đầu nghi thức đây.”

Kết thúc nói chuyện, Đức liền đưa Khương Tuấn vào cõi mộng.

Sau khi chắc chắn, Khương Tuấn đã rời đi. Đức liền nhìn quanh phòng, rồi ánh mắt hắn cuối cùng dừng ở trên người Doãn Minh Châu.

“Người ta vẫn nói, tình yêu là dễ bị chơi đùa nhất. Để xem ta có thể dùng tình yêu chơi ngươi một vố không nhé.”

Nghĩ rồi Đức tiến đến Doãn Minh Châu đang ngồi b·ất t·ỉnh. Đến nơi hắn ngồi xuống trước người cô ta, hắn bắt đầu cởi từng cái cúc áo của Minh Châu. Mãi cho đến khi tà áo của cô ta trượt xuống khỏi cơ thể để lộ ra làn da trắng muốt trước mặt Đức thì hắn mới dừng lại.

“Cơ thể khá đẹp đấy, thế nhưng ta cũng không rảnh để chơi đùa với cô.” – Nói rồi Đức tiến về phía sau lưng Minh Châu mà đi.

Nhìn tấm lưng phẳng không tì vết, Đức vui vẻ cúi xuống, hắn cắn lấy ngón tay mình cho máu chảy ra, rồi bắt đầu đặt ngón tay nhuốm máu lên lưng Minh Châu rồi bắt đầu di chuyển.

“Ta có ba phút, thời gian rất hữu hạn. Căn thời gian sao cho tốt mới được.” – Đức suy nghĩ rồi tiếp tục vẽ.

Chương 18: Kế hoạch