Đại Việt phủ Thanh Hoa, tháng 3 năm 1350
Những tia nắng ấm áp từ trên cao chiếu rọi xuống mặt đất, những cơn gió man mát thổi qua mơn trớn vuốt ve lấy vạn vật. Những chú chim én chao liệng trên bầu trời trong xanh, những bông hoa nở rộ khoe sắc, trên đường người qua lại tấp nập, giữa dòng người đôi lúc lại thấy các nam thanh nữ tú ăn mặc xinh đẹp kết bè bạn đi chơi ngày xuân. Một mầm cây nhỏ xíu chồi lên từ lòng đất, chiếc lá mầm xanh non vươn lên mạnh mẽ.
Phủ Văn Dương Hầu hôm nay không bình tĩnh, trong một tiểu viện, các thị nữ v·ú già chạy tới chạy lui, từng tiếng nôn nóng thúc giục không ngừng truyền đến, làm không khí biến có chút khẩn trương.
Bên trong đại sảnh, một nam tử trẻ tuổi khoảng hơn 20 tuổi lúc này chính hoang mang lo sợ đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn sẽ dừng bước hướng về hậu viện ngóng nhìn. Đáng tiếc, trừ bỏ có thể nhìn đến tường viện, liền cái gì đều nhìn không thấy.
“Hầu gia xin bớt lo lắng, tôi nghe khi phu nhân còn nhỏ, thầy tướng số từng đoán mệnh cho phu nhân phu nhân mệnh cách tôn quý vô cùng, tai ách tránh xa ắt sinh quý tử”
- Một người trung niên mặc trang phục quản gia lên tiếng trấn an nam tử trẻ tuổi.
“Đúng vậy con rể, Vân nhi sẽ không có chuyện gì”. Lúc này trên chủ vị một nam tử trung niên mặc áo gấm lên tiếng.
Cha vợ, chú Thành từ lúc tiểu Vân nàng chuyển dạ đến giờ đã qua hai canh giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, mọi người con không lo sao được.
Nam tử trẻ tuổi – Đại Việt đương nhiệm Văn Dương hầu Trần Nhật Chiêu quay đầu trả lời,sắc mặt lo lắng không mảy mảy biến đổi.
Nam tử áo gấm được xưng là nhạc phụ-Lê Đinh trái ngược với mặt ngòi bình tĩnh trong lòng một mảnh sóng to gió lớn. Con gái sinh nở khó khăn, là một người cha, sao ông không lo lắng cho được, chưa kể ngoài cương vị người cha với tư cách tộc trưởng họ Lê, Lê Đinh bây giờ còn vô cùng lo lắng về tương lai của gia tộc mình. Nhà họ Lê bọn họ trước đây chỉ là chức quan nhỏ, may mắn mình sinh được con gái xinh đẹp, rất xuất lực đem lúc đó trẻ tuổi hầu gia mê đến điên đảo, kết thành vợ chồng, nhà bọn họ mới thuận quan hệ thông gia với hoàng thất chỉ tốn vài năm mà vươn đến địa vị hào cường số một phủ Thanh Hoa, trong nhà môn khách hàng ngàn như ngày hôm nay. Nhưng cây to đón gió, gia tộc quật khởi quá nhanh, căn cơ nông cạn không biết ngoài kía còn bao nhiêu kẻ ghen ghét không phục đâu. Con gái làm phu nhân hầu gia gia tộc bây giờ đều trông vào cái bụng của nàng. Đúng vậy ở thời cổ, nữ nhân quan trọng nhất là cái bụng.Tội bất hiếu có ba,trong đó không con là nặng nhất. Gia tộc mình xuất thân không cao, con rể lấy con gái mình hơn 3 năm vẫn chưa có thai, con rể là con trưởng kết hôn lâu mà chưa có nối dõi đã gây nên bàn tán lớn trong tộc. Vợ chồng vương gia ở kinh thành đã mẻ ấy lần viết thư ám chỉ con rể nạp thêm th·iếp thất, con rể áp lực rất lớn. May mắn trời không phụ lòng người con gái cuối cùng có thai, mặc dù các đại phu bà đỡ ai cũng nói là thai nam song Lê Đinh vẫn thấp thỏm dù sao vẫn chưa có sinh chưa đến phút cuối cùng vô luận nói gì cũng đều là không chắc chắn. Mà bây giờ con gái khó sinh càng làm lòng ông nóng như lửa đốt.
Không được, quá lâu rồi con phải đi xem sao-vị hầu gia trẻ mất kiên nhẫn, vọt ra cửa chạy về hậu viện. Thấy vậy trong đại sảnh hai người thở dài cũng vội vàng đuổi theo. Ba người vọt vào hậu viện đến trước cửa phòng sinh, từ bên trong truyền ra tiếng kêu thất thanh của nữ nhân làm lòng 3 người trầm xuống. Trần Nhật Chiêu muốn phá cửa xông vào phòng nhưng bị một cánh tay ngăn lại.
“Con rể,nữ nhân sinh nở nam nhân không được vào.”
“Nhưng mà mẹ vợ,con lo cho Vân nhi”
“Yên tâm đi vừa nãy ta đã vào xem,tình huống vẫn còn ổn, con cứ yên tâm chờ đi”
Bỗng một tiếng gào lớn truyền ra, kèm theo đó là tiếng hô không che giấu được vui mừng .
“A phu nhân sinh rồi”
Trần Thanh đôi mắt nhắm nghiền, từ từ mở ra, một khung cảnh xa lạ đập vào mắt hắn
“Ta đây là ở đâu, ta không phải đ·ã c·hết sao ?”
Trong mắt hắn lóe lên vẻ nghi hoặc trong trí nhớ cuối cùng của hắn, hắn ngạt thở mà đ·ã c·hết trên giường bệnh.
Hắn là một thanh niên sinh sống ở thế kỉ 21, 1 sinh viên mới ra trường đi làm, thời còn đi học vì ham đọc sách các sách về lịch sử, chính trị, triết học kinh tế học,... mà hắn được bạn bè đặt biệt danh là giáo sư mọt sách. Kết quả không ngoài dự đoán lịch sử, chính trị,kinh tế... đối với chinh phục bạn nữ cơ bản tác dụng bằng không, mặc dù có khuôn mặt được nhận xét là dễ nhìn nhưng hắn vẫn quang vinh trở thành 1 tên cẩu độc thân. Sống đến 25 tuổi vẫn là một trai tân, chưa có một cuộc tình vắt vai, chỉ có thể khổ bức trở thành 1 cái người đi làm công, sáng đến công sở tối về nhà. Đại dịch thế giới bùng phát, hắn rất không may mắn mà nhiễm bệnh, được chuyển vào bệnh viện điều trị. Song thật bất hạnh, bệnh tình chuyển biến quá nhanh, hắn rất nhanh chóng mà t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng, ở tuổi xuân kết thúc cuộc đời của mình.
Khi hắn còn đang chìm trong nghi hoặc bỗng một phụ nhân khoảng 40 tuổi xuất hiện trước mắt sau đó hắn cảm giác mình bị 1 cỗ lực lượng khổng lồ nhấc bổng lên hắn cố gắng dãy dụa nhưng lại hoảng sợ phát hiện toàn thân sức lực vô cùng yếu ớt, tay chân nhỏ xíu lại trắng noãn.
“Ta biến thành trẻ sơ sinh ?”
Hăn trong lòng vô cùng kinh hãi bị phụ nhân ôm vào trong lòng
Bỗng hắn cản giác thân dưới mát lạnh, sau đó một bàn tay thọc vòng vào giữa 2 chân của mình sờ soạng.
“A! Không! Ngươi có còn biết liêm sỉ hay không, dám s·àm s·ỡ ta, nếu là trẻ tuổi xinh đẹp cũng thôi đi, nhưng ngươi chỉ là một bà thím"
-Trần Thanh muốn hét lên nhưng thốt ra khỏi miệng chỉ là những tiếng oe oe. Nước mắt cũng không kiểm soát được mà chảy ra.
Bà đỡ sờ soạng trong chốc lát bỗng đụng phải 1 thứ gì đó, hưng phấn thốt lên:
“Là một công tử. Mau mau đi báo cho hầu gia ”
Bọn thị nữ xung quanh nghe thấy cũng lộ ra sắc mặt vui mừng, 1 tên thị nữ hấp tấp lao ra khỏi phòng đi báo tin . Rất nhanh tin tức truyền đến bên ngoài. 3 nam 1 nữ đi theo tên thị nữ kia vọt vào phòng.
“Đâu con trai của ta ở đâu, mau đưa cho ta bế” Nam tử trẻ tuổi đi đầu bước nhanh tới gần bà đỡ, ý mừng khấp khởi.
“Hầu gia, ngài xem là 1 công tử”
Bà đỡ giang 2 chân Trần Thanh ra như khoe khoang chiến lợi phẩm mà triển lãm trước mặt 4 người. Thấy vậy 4 người đều vui vẻ, vốn có chút thấp thỏm Lê Đinh và vợ đều thở phào nhẹ nhõm không kìm được mà nở nụ cười rạng rỡ.
Thân dưới bị triễn lãm công khai trước mặt người khác, nhưng tay nhỏ chân nhỏ không thể làm gì, Trần Thanh nghẹo đầu đi, sống không còn gì nuối tiếc.
Nam tử tuổi trẻ tiếp lấy Trần Thanh từ trong tay bà đỡ, vô cùng hưng phấn nói
“Con ngoan, con là đứa con đầu đời của cha, cũng là con trai đầu tiên của cha, người quân tử sống giữa trời đất quý nhất là 1 tâm lòng trong sạch, cha mong con sau này có trải qua trắc trở gian nan thế nào trong thâm tâm vẫn giữ được 1 tấm lòng thanh khiết trong sạch nên con sẽ tên là Trần Nhật Thanh”
“Hầu gia đặt tên cho công tử thật hay” Mọi người nhao nhao phụ họa làm vị hầu gia trẻ lần đầu làm cha trên mặt hiện ra có chút lâng lâng đắc ý.
“Hầu gia””Công tử” không lẽ mình đã chuyển sinh như trong tiểu thuyết văn học mạng hay viết. Trần Nhật Thanh- chỉ hơn tên đời trước của mình 1 chữ, đây là trong chỗ sâu xa tự có thiên ý chăng?
Nghe những người này phát âm tuy hơi lạ lẫm nhưng vẫn có thể nhận ra đây là tiếng Việt, mình họ Trần không biết có phải họ Trần như mình suy nghĩ không?
Trần Thanh suy tư, 1 cỗ mỏi mệt đánh úp tới hắn từ từ nhắm mắt lại ngủ th·iếp đi.
0