Tiễn Phạm Sư Mạnh và Lê Bá Quát trở về, Trần Nhật Thanh nhanh chóng lên xe khởi hành đến phủ Hữu Tướng Quốc. Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, nhìn trên đường phố dòng người tiêu điều, nha sai đang cầm gậy gộc xua đuổi một đám người quần áo rách nát. Một người thấy xe ngựa của Trần Nhật Thanh trang trí không bình thường,liều mạng dùng hết sức bình sinh lao đến bên xe ngựa:
“Lạy ông lớn, chúng con đã ba ngày không có gì ăn, xin ông hãy thương xót, cho chúng cin một chút để đỡ đói lòng”
Lúc này đội trưởng nha sai chạy tới bắt lấy cổ áo người ăn mày lôi ngược lại
“Ai cho phép ngươi đến chặn xe của quý nhân lều cháo cứu tế đã xếp ở thành Đông, các ngươi đám tiện dân này không đến lại lẻn vào khu của các quý nhân xin ăn,thật là to gan,các ngươi muốn c·hết sao ”
“Quân gia, chúng con cũng từng đến thành Đông, nhưng chỗ đó thật sự là quá nhiều người xếp hàng,không đến lượt của chúng con cháo đã hết.Chúng con chờ đợi ba ngày không nhận được thứ gì bỏ bụng mới đánh liều lẻn vào đây,xin quân gia thứ tội, đừng đuổi chúng con đi, nếu không chúng con cũng không biết phải sống sót kiểu gì”
Đội trưởng nha sai trong mắt toát lên vẻ đồng tình, nhưng vẫn nghiêm mặt :
“Không được, quan phủ đã quy định rõ các ngươi không được phép xông vào khu của quý nhân xin ăn, các ngươi đàn tiện dân này tự tiện lẻn vào đây quấy rầy đến các vị quý nhân. Mau nhanh chóng rời đi, không đừng trách chúng ta ra tay .
Nói xong cây gậy gỗ lớn trong tay giơ lên cao
“Quân gia xin thương xót, đừng đuổi chúng con đi”
“Không được, mau đi”
“Quân gia, con cắn rơm cắn cỏ lạy quân gia”.
Người ăn mày cầu xin cũng không quên hướng về phía xe ngựa của Trần Nhật Thanh hô lớn
“Ông lớn xin ông thương xót”
“Ngươi có đi hay không?” Đội trưởng nha sai dần mất kiên nhẫn
“Quân gia con lạy quân gia” Người ăn mày dập đầu lia lịa, đã có chút rướm máu
Thấy người ăn mày vẫn ngoan cố không chịu rời đội trưởng nha sai ánh mắt lăng lệ, nổi giận ra lệnh:
“Các anh em bọn tiện dân này thật là thân lừa ưa nặng, cho chúng ăn đòn, đánh đuổi chúng ra khỏi đây
Nói xong tự tay cầm gậy lớn vung lên đánh xuống cùng một tiếng kêu thảm người ăn mày trước xe Trần Nhật Thanh b·ị đ·ánh đến da tróc thịt bong, chật vật lết tấm thân chạy trốn. Rất nhanh dưới đòn roi của nha sai, nhóm ăn mày đã nhanh chóng bị đuổi đi xa. Đội trưởng nha sai thấy thế vội cung kính đi đến bên xe chắp tay cung kính:
“Quý nhân, để bọn tiện dân này lẻn vào đây là chúng tiểu nhân sơ suất, mong quý nhân lượng thứ”
“Không có gì, ta còn có việc cần đi trước, ngươi cứ tiếp tục làm việc”
Nghe giọng nói non nớt từ trong xe truyền ra, đội trưởng nha sai có chút bất ngờ nhưng vẫn chỉ đạo thủ hạ dẹp đường cho xe ngựa của Trần Nhật Thanh rời đi.
Ngồi trong xe thấy Trần Nhật Thanh thần sắc không thèm để ý, Lê Khoáng không nhịn được dò hỏi:
“Tiểu Thanh, vừa rồi thấy sai nha đánh đuổi bọn ăn mày kia ngươi không nói gì, ta nhớ là cháu là người nhiệt tâm cứu tế, nhà cháu cũng là một trong những nhà bỏ lương chẩn tai nhiều nhất mà?”
Trần Nhật Thanh sắc mặt không đổi, không nhanh không chậm hỏi lại:
“Cậu rất hiếu kì? Hiếu kì vì sao cháu không cho họ tiền?”
“Đúng vậy, ta rất hiếu kì”
Trần Nhật Thanh ung dung nói:
“Cậu nhìn những nạn dân này, số lượng nhiều như vậy, ta trên người mang tiền cơ bản không đủ chia cho đại đa số người. Mà cháu nếu cho tiền vài ba người, cơ bản là hại họ, con người khi đến ranh giới sống c·hết dục vọng cầu sinh đủ để họ làm ra bất kỳ chuyện gì, nếu ta cho tiền số ít mà bỏ qua đại đa số, những người không xin được sẽ nhìn họ thế nào tiền lại không giống lương thực có thể mang theo và bảo quản rất dễ dàng, cháu dám chắc nếu cháu cho một số người tiền không cho người khác rất nhanh họ sẽ b·ị đ·ánh c·ướp biến thành những cỗ t·hi t·hể lòng ghen ghét tồn tại sâu trong nhân tính nhất là trong thời khắc như này cháu càng khó mà tin tưởng những nguòi kia sẽ thật sự vì chút tình nghĩa đồng hành ít ỏi mà bỏ qua cơ hội cứu mạng.Nên như thế chi bằng không cho, để nha sai đuổi họ trở lại thành Đông có khi cơ hội sống còn lớn hơn. Hơn nữa cháu hôm nay cho tiền họ mở ra tiền lệ, sau này nhiều người nữa học theo lẻn vào đây thì làm thế nào, chúng ta cho hết được sao, chúng ta có thể đảm bảo bọn họ không thừa cơ vào nhà t·rộm c·ắp trật tự an ninh không trở nên bất ổn không?.Sức lực chúng ta có hạn, không cứu được cả thiên hạ, chỉ có thể liệu sức mà làm.”
Trần Nhật Thanh có đọc lịch sử biết rõ ràng dân đói không được kiểm soát chặt chẽ là hung hãn cỡ nào, trong đại cách mạng Pháp đám dân đói không bị kiểm soát được thả tung bản thân ngươi xem kết quả như thế nào hỗn loạn, đập phá, c·ướp b·óc nước Pháp vì thế mà quốc lực bị kéo lùi hàng thập kỷ .Vì cái gì trại cứu tế, tại tị nạn đời sau cần có nhân viên an ninh duy trì trật tự, bắt buộc người ta phải xếp hàng, khẩu phần thống nhất phân phối đơn giản là vì duy trì trật tự, nếu trật tự mà mất, dân đói thi nhau chen lấn thì tai hại vô cùng, chưa c·hết vì đói đ·ã c·hết vì dẫm đạp chen lấn.
Lê Khoáng bừng tỉnh gật gật đầu không nói gì thêm
Xe ngựa đến trước phủ Hữu Tướng Quốc, Trần Nhật Thanh dưới dẫn dắt của người hầu lần nữa gặp được Trần Phủ. Lúc này Trần Phủ cùng Lê Quý Ly đang chơi cờ, hai qân trắng đen trên bàn cờ vây đan xen vào nhau, bao vây chém g·iết.
Trần Phủ sắc mặt vui vẻ hứng thú dò hỏi:
“Một năm rồi cháu mới đến phủ ta chơi, sao rồi, có chuyện gì muốn nhờ cứ nói?”
Kể từ năm trước Trần Nhật Thanh dâng lên văn tự giúp danh vọng hắn gia tăng một mảng lớn, hăn nhìn đứa bé này càng ngày càng thuận mắt
Trần Nhật Thanh chắp tay không chút do dự hồi đáp:
“Thưa bá phụ hôm nay cháu đến đấy đúng là có chuyện muốn nhờ,đó là vấn đề đơn vị đo lường trong nước ta”
0