Đêm hôm đó, nhóm “Thất quý” ra khỏi hoàng cung vừa trò chuyện
“Trâu đại nhân, rốt cuộc trong tờ sớ đó viết gì, chúng ta chưa được xem đã bị ngài lôi kéo tạ tội,thật không hiểu chuyện gì”
Trâu Canh nói:
“Tấu sớ đó viết tang kỳ của Thượng hoàng chưa qua quan gia đã ăn nhậu hưởng lạc là vi phạm hiếu đức đã gây nên triều thần bàn tán, chúng ta những người này mê hoặc quan gia hưởng lạc tội đáng muôn c·hết, yêu cầu quan già chém đầu chúng ta để yên lòng người”
“Cái gì, lão già đó lại muốn g·iết chúng ta, sao hắn dám, chúng ta cũng là phục vụ đón ý theo sở thích của quan gia, có tội tình gì?”
6 người còn lại chấn kinh thất thố
“Ngu xuẩn, câm miệng, các ngươi ầm ỹ cái gì, biết vì sao ta lúc đó dẫn các ngươi thỉnh tội không?”
“Trâu đại nhân xin giải đáp, bọn tôi ngu dốt không có kiến thức như ngài”
Nhìn 6 tên đồng đội heo,Trâu Canh trong lòng thầm khinh thường,nói:
“Các ngươi nên nhớ kĩ một điểm, vua không bao giờ sai, nếu có cũng là do trách nhiệm chúng ta các đại thần này. Đám trực thần trong lịch sử vì sao như Ngụy Chinh đời Đường vì sao không có kết cục tốt, vì bọn họ luôn vào mũi nói vua sai chuyện này sai chuyện kia cho dù có vì mặt mũi danh tiếng mà nhẫn nhịn bọn họ nhưng trong lòng sao có thể không khó chịu, không ghi nhớ trong lòng thu sau tính sổ. Gần vua như gần cọp, có kẻ nào vuốt râu cọp mà có kết cục tốt lành. Như lần này, quân gia bị mất mặt, chúng ta thức thời chủ động đứng ra thỉnh tội quan gia không những sẽ không trị tội ngược lại sẽ thấy chúng ta hết lòng nghĩ cho quan gia, đối lập với lão già kia chỉ vào cái mũi quan gia mắng, quan gia sẽ đứng về phía nào đương nhiên không cần phải nói .Chúng ta là ưng khuyển của vua thì phải có giác ngộ của ưng khuyển,khi cần phải biết vẫy đuôi lấy lòng,có thế mới được thánh quyến lâu dài”
“Cao minh, Trâu đại nhân đa mưu túc trí. bọn tôi bội phục”
6 người bừng tỉnh đại ngộ, lợi nịnh hót lại không cần tiền mà tuôn ra
“Các ngươi cứ ở lại, ta còn phải về Thái y viện lấy chút dược liệu,ta đi trước”
Trâu Canh cũng không muốn nói chuyện cùng lũ ngu xuẩn này nữa, cào từ rời đi
Hắn lững thững dạo bước đến Thái y viện thì bỗng thấy có một bóng người đang chờ đợi trước cửa. Thấy hắn trở về bóng người quay mặt lại.Nhìn rõ bộ mặt người này Trâu Canh có chút nghi hoặc:
“Trương quản gia,người đến đây làm gì? Ta nhớ ta và Thái úy cũng không có qua lại gì”
Trương Hùng cười vui vẻ chắp tay:
“Trâu đại nhân, tôi biết ngài hôm nay ra cung mạn phép đến đây là có chuyện cần bàn bạc, chẳng hay có thể vào trong nói”
“Được thôi, Trương quản gia, mời”
Trâu Canh dắt Trương Hùng vào Thái y viện, quanh co một lúc 2 người đến phòng riêng của Trâu Canh. Chủ khách an tọa, Trâu Canh mới dò hỏi:
“Trương quản gia,chẳng hay đến đây là có chuyện gì? Thái úy muốn cầu thuốc?”
Trương Hùng cười lắc đầu:
“Cũng không phải, Thái úy nhà tôi muốn cùng Trâu đại nhân bàn chuyện hợp tác làm ăn.”
“Làm ăn,ta Trâu Canh chỉ là một chức quan nhỏ, làm gì có vốn mà làm ăn”
Trương Hùng trong lòng thầm mắng Trâu Canh giả vờ giả vịt, một mình Trâu Canh bao hết việc chuẩn bị dược liệu và sắc thuốc cho hoàng gia,nếu không có động tay chân vớt nước luộc hắn Trương Hùng là vạn lần không tin.Nhưng hắn cũng không vạch trần xua tay nói:
“Không không, đại nhân ngài không cần phải bỏ vốn,Thái úy nhà ta nói chỉ cần ngài tham gia là ngồi hưởng lãi được rồi”
“Vậy chẳng hay Thái úy nói là chuyện làm ăn gì,và phân cho ta được bao nhiêu?”
Trâu Canh có chút ý động
“Chẳng hay đại nhân có từng nghe đến muối tinh?”
“Muối tinh,nghe nói là một loại muối mới xuất hiện ở Kinh thành,chất vị rất tốt, rất nhiều nhà thương nhân muốn tìm ra nhà cung cấp đặt hàng nhưng mà không tìm được thông tin gì,người cung cấp tung tích vẫn là bí ẩn. Chẳng lẽ?”
Trâu Canh như ngờ đến điều gì
“Không sai,nhà ta chính là nguồn cung cấp muối tinh, Thái úy nói ngài chỉ cần tham gia là có thể hưởng một thành (10%) lợi nhuận”
“Một thành, số tiền lớn như vậy ta làm sao có thể không làm mà hưởng?”
Trâu Canh trong mắt nóng rực, tham lam trên mặt không giấu nổi, đừng nhìn một thành là nhỏ với thị trường lớn như ngành muối chỉ một thành cũng đủ hắn kiếm đầy bồn đầy bát.
Trương Hùng quan sát thái độ của Trâu Canh biết sự tình đã thành xua tay nói:
“Không có gì, một thành lợi nhuận này coi như Thái úy nhà ta làm lễ kết giao với đại nhân”
“Ha ha,vậy ta phải đa tạ Thái úy rồi”
Trâu Canh cười vui vẻ nhưng rất nhanh hồi phục.Hắn cũng biết trên đời không có bữa trưa miễn phí,Trần Nhật Khôi trả giá lớn như thế nhất định có sở cầu, mới hỏi:
“Trương quản gia xin mời nói, Thái úy muốn nhờ ta làm chuyện gì?”
Thấy Trâu Canh nhanh chóng nhìn rõ sự tình như vậy,Trương Hùng gật đầu,công tử nhà mình nói thật không sai, đây là một người thông minh,hợp tác với người thông minh luôn là thoải mái, hắn rất nhanh có thể hiểu ý của ngươi
“Ha ha thật không dám giấu, nhà tôi muốn phát triển thị trường ở kinh thành và các châu phủ mà ai không biết ngài đang được thánh quyến,chỉ cần ngài góp lời một chút với quan gia giúp quảng bá một chút, cũng không phải chuyện to tát gì.”
Thời đại này thông tin bế tắc không có nhiều cách quảng cáo như đời sau,mà trong những cách quảng cáo tốt nhất thời quân chủ không gì khác ngoài hoàng gia sử dụng làm gương kéo theo người dưới bắt chước.Sở Vương thích eo thon,con gái nước Sở đều nhịn đói chính là minh chứng.
Trâu Canh suy tư một chút,có chút do dự nói:
“Nhưng mà chỉ dựa vào mỗi lời của ta chưa chắc quan gia đã đồng ý”
“Việc này không có gì,Thái úy đã chuẩn bị gửi đại nhân chuyển cho quan gia hai thành lợi nhuận cam đoan không có vấn đề gì. Hơn nữa Thái úy cũng chuẩn bị mấy thứ lễ vật dâng lên quan gia”
Nói xong Trương Hùng lấy ra 2 chiêc bình cùng một chiếc hộp
“Đây là ...rượu ngon, chât lượng tốt”
Trâu Canh mở ra chai thứ nhất hít hà
Trương Hùng nói: “Đó là rượu ngon nhà tôi ủ bằng phương pháp bí truyền, dâng lên cho quan gia thưởng thức”
lại tiếp tục mở ra chai còn lại hương thơm bay vào mũi không nhịn được khen ngợi :
“Rất thơm”
“ Đó là nước hoa, thứ còn lại là xà phòng thơm dùng khi để tắm rửa, hai món vật này nhà ta muốn đưa vào cho các cung nhân trong cung để họ có thể càng tốt mà phục vụ quan gia”
Trương Hùng vừa nói vừa lộ một cái nụ cười nam nhân đều hiểu
“Ừm có mấy lễ vật này,quan gia nhất định sẽ rất thích, nhất định không có vấn đề gì, cơ mà mấy thứ này liệu có thể sản xuất quy mô lớn?” Trâu Canh dò hỏi
Trương Hùng hiểu Trâu Canh có ý gì trả lời
“Mấy thứ này nhà ta cũng có sản xuất được số lượng khá ổn, cơ mà cũng không nằm trong lễ vật tặng cho đại nhân ngài”
Trâu Canh cũng biết người ta cho hắn một thành lợi nhuận muối đã rất cao không thể lại nhường nhiều hơn, nói:
“Ta cũng không có ý muộn nhận không, ta là muốn góp vốn 5 vạn quan, không biết liệu có thể không?”
Trương Hùng giật mình,trong lòng thầm nhủ xem ra vẫn là đánh giá thấp gia sản của tên này, đáp lời:
“Không có vấn đề trước khi đến Thái úy có trao quyền cho ta, đại nhân góp vốn 5 vạn quan thì cũng có thể phân cho đại nhân một thành lợi nhuận “
“Vậy tốt quá chuyện này cứ giao cho ta, nhất định sẽ trình lên cho quan gia”
Đối với một thành chia lợi nhuận,Trâu Canh cũng không có dị nghị gì dù sao theo hắn thấy mấy thứ này chất lượng tốt như vậy chắc chắn chế tác rất kỳ công,không thể phân ra quá nhiều. Hắn không biết mấy thứ này căn bản là Trần Nhật Thanh sử dụng kiến thức đời trước chi phí sản xuất căn bản không có lớn như vậy.
“Vậy tôi xin cáo từ về báo tin vui cho Thái úy”
“Trương quản gia cứ đi đi, cho ta gửi lời hỏi thăm Thái úy”
“Vâng tôi nhất định sẽ chuyển đạt thăm hỏi của đại nhân đến Thái úy”
Trương Hùng nói cười vui vẻ từ biệt rời đi
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Note:Điển tích "Sở yêu tiêm tế" nghĩa là "Eo lưng gái nước Sở thon nhỏ"
Đời Xuân Thu vua nước Sở là Sở Linh Vương ưa những cung phi lưng thon nhỏ, nên con gái nước Sở muốn vào cung, muốn được yêu, phải nhịn ăn để có được tấm lưng thon. Từ đó, "Sở yêu" (Eo lưng con gái nước Sở) thành ra một "Tiêu chuẩn" trong vẻ đẹp của con gái Trung Hoa.
0