0
Thời gian thấm thoắt trôi qua 3 năm
Một thân ảnh nhỏ nhắn ngồi trong đình hóng gió ghé vào trên bàn đá. Thân ảnh này không ai khác chính là Trần Nhật Thanh.Tay nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên vầng trán nhò nhắn, nhìn trước mắt chồng sách còn cao hơn đầu mình hắn nhẹ nhàng ai thán
“Thiên tài, con nhà người ta cũng không dễ làm, may mắn thiên phú đời này của mình không tệ thôi vì cái mạng nhỏ của bản thân giờ chỉ có thể tiếp tục nỗ lực”
Những năm này hắn cơ bản xác định được thân phận của mình và thời gian hiện tại .Hiện tại là Đại Việt thời nhà Trần Thiệu Phong năm thứ 13 . tức năm 1353 Công nguyên. Mà thân phận của hắn Trần Nhật Thanh là cháu đời thứ 5 dòng trưởng của Chiêu Văn Đại Vương Trần Nhật Duật. Ông nội Trần Nhật Khôi kế thừa tước Chiêu Văn Vương làm Thái úy ở Thăng Long cha mình Trần Nhật Chiêu theo truyền thống được triều đình được phong Văn Dương hầu giữ chức tri phủ Thanh Hoa. Có thể nói so với đời trước đời này hắn xuất thân thật sự quá tốt, tôn thất trưởng tôn,con cháu đại thần,từ khởi điểm đã vượt qua điểm cuối của vô số người, theo tình huống thông thường chỉ cần bình đạm sống cũng có thể có 1 đời không lo.
Nhưng chỉ có một mình hắn biết chiếu theo quỹ đạo lịch sử 16 năm sau, khi hắn vừa thành niên, sẽ xảy ra nội loạn mở ra thời kỳ loạn thế mà cuối cùng sẽ kéo sụp vương triều nhà Trần.Một nhân vật tên là Lê Quý Ly mà sau này hậu thế sẽ nhớ đến hắn với cái tên Hồ Quý Ly cũng từ trong loạn thế bước lên vũ đài chính trị, sẽ thẳng tay tru sát tôn thất họ Trần để cuối cùng c·ướp lấy thiên hạ.
Lúc này, một nữ tử xinh đẹp thướt tha, phía sau đi theo hai thị nữ trong tay bưng khay trên khay bày từng miếng dưa hấu đỏ tươi đã được bổ sẵn .
“Thanh nhi, nghỉ ngơi một lúc ăn dưa giải khát đi con ”
“Vâng con nghe mẹ”
Trần Nhật Thanh buông quyển sách trong tay xoay người nhìn về phía nữ tử
“Nào,Thanh nhi ngoan, cho mẹ ôm cái nào”
Nữ tử trực tiếp đem Trần Nhật Thanh ôm vào lòng,kéo đầu hắn vào trong ngực, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nở nụ cười tươi như hoa.
Trần Nhật Thanh tránh thoát nàng ôm ấp,vẻ mặt bất đắc dĩ,lấy dưa từ trên khay đưa lên miệng. Cho dù cơ thể này mới có 3 tuổi nhưng hắn mang tâm hồn là một người trưởng thành,đối với việc này luôn có chút kháng cự. Mẹ ruột của hắn đời này họ Lê, khuê danh Thu Vân, là con gái hào trưởng địa phương, tuy giờ đã làm mẹ 3 năm nhưng nét hồn nhiên của thiếu nữ vẫn còn.Nghĩ lại cũng chẳng có gì là lạ, mẹ hắn 16 tuổi xuất giá, 19 tuổi sinh con, đến nay bất quá 22 tuổi mà thôi còn kém mình đời trước 3 tuổi, cái tuổi này đặt ở thế kỉ 21 là nữ sinh mới tốt nghiệp khối người còn đang vui chơi tận hưởng cuộc sống chưa thèm kết hôn đâu.
Nhìn con trai mình Lê Thu Vân có trong mắt có chút thất lạc. Đứa con trai này từ lúc sinh ra đã khác với trẻ con bình thường rất ít khóc nháo, thường thường mở mắt nhìn chăm chú nhìn xung quanh, thần thái đăm chiêu như suy nghĩ điều gì. Đến hơn một tuổi đã tự dứt sữa, biết đi lại, không chỉ có thể nói chuyện lưu loát, ngay cả tư duy cũng thành thục nhanh nhẹn không thua kém người trưởng thành, hơn nữa chỉ dùng chưa đầy một tháng đã đọc thông viết thạo thuộc làu Tam tự kinh.Đến 2 tuổi càng là trực tiếp tự mình học tập tứ thư ngũ kinh, không chỉ vậy còn thể hiện ra thiên phú phi phàm trên toán thuật, lịch sử các thầy đồ trong phủ được mời đến ai cũng chấn kinh xưng là thần đồng tự nhận thua kém không đủ năng lực dạy dỗ.
Tin tức truyền đến tai cha mẹ chồng trong kinh thành, ông bà đều mừng rỡ vô cùng thái độ đối với nàng cái con dâu này cũng thay đổi hoàn toàn, từ có chút bình đạm lạnh nhạt thành sủng ái vô cùng cứ vài tháng lại có quà từ kinh thành gửi về cho nàng, váy áo trang sức, son phấn càng là hào phóng vô cùng, chuyện cho phu quân nạp thêm th·iếp thất từ đó không còn nhắc lại. Đối với con mình thông minh tài giỏi nàng cũng vô cùng kiêu ngạo nhưng con trai trưởng thành quá nhanh bắt đầu có suy nghĩ của mình,thêm việc học tập bận rộn nàng không còn có thể cả ngày ôm ấp âu yếm, vui chơi cùng con như lúc mới sinh, làm nàng có chút tiếc nuối.
Nhanh chóng bình ổn tâm tình, nàng nhẹ giọng :
“Đúng chuyện con muốn tìm bạn học cùng mẹ đã nhờ ông ngoại hỗ trợ,rất nhanh sẽ tìm đủ, à còn người dạy ngoại ngữ kia một lát nữa sẽ đến. Còn nữa khoản tiền con muốn mẹ cũng đã chuẩn bị,nếu muốn chi tiêu gì cứ tìm Thành lão”
“Thật tốt quá, mẹ của con là tốt nhất, hì hì,...” Trần Nhật Thanh không kìm được vui vẻ, nịnh hót nói.
“Hừ không phải nịnh, ngươi cũng là mẹ sinh ra, mẹ không tốt với ngươi thì tốt với ai chứ?”-Lê Thu Vân giả vờ nghiêm mặt nhưng trong giọng nói không giấu được cao hứng, lại hôn lên mặt con trai một cái, sau đó mỹ mãn dẫn người rời đi .
Trần Nhật Thanh nhìn bòng lưng mẹ ròi đi ẩn ẩn có chút chờ mong, chuyện học ngoại ngữ hắn đã trông đợi từ lâu, không ai so với hắn hiểu tầm quan trọng của ngoại ngữ, biết ngoại ngữ đàm phán giao lưu rất là thuận tiện, cũng không thể lúc nào cũng mang phiên dịch bên người, lại nói hắn đường đường là hậu duệ của Chiêu Văn Đại vương giỏi ngoại ngữ đến mức khiến sứ Nguyên tưởng là người Trung Hoa cũng phải kế thừa thiên tài của tổ tiên cũng là lẽ thương nên thế.
Không để hắn chờ lâu, một lúc sau có ba người bước vào trong đình, đối với hắn hành lễ:
“Chúng tiểu nhân tham kiến công tử”
“Không cần đa lễ mau đứng lên”
“Đa tạ công tử”
Trần Nhật Thanh có chút kích động thật sự là ở thời đại này, giao thông bê tắc,nhân khẩu lưu động ít ỏi, tỉ lệ biết chữ thấp đến đáng thương tìm được người tinh thông ngoại ngữ quá khó khăn,cha mình đường đường tri phủ lùng sục cả một phủ cũng không tìm được, phải viết thư nhờ ông nội dùng quan hệ ở kinh thành mới tim được 3 người này mang về thật không dễ dàng.
Lướt mắt qua 3 người ánh mắt hắn co rụt lại, không nén được ngạc nhiên nhìn chăm chú người đứng bên phải. Đó là một nam tử trung niên khoảng 40 tuổi mặc 1 bộ quần áo văn sĩ, tướng mạo có chút thô kệch, vóc dáng cao lớn khoảng 1m70, song thứ thu hút Trần Nhật Thanh là trên cổ hắn đeo 1 chiếc thập tự giá nhỏ.
Cố nén ngạc nhiên, Trần Nhật Thanh yêu cầu 3 người tự giới thiệu. 3 người tuần tự giới thiệu làm Trần Nhật Thanh cơ bản biết được lai lịch của bọn hắn. Người đầu tiên là 1 thương nhân Ai Lao (tên gọi Lào cổ) tên là Quan Lang phụ trách dạy tiếng Lào người ở giữa là quý tộc Chiêm Thành b·ị b·ắt làm tù binh tên Ba Đích Lậu sẽ dạy tiếng Chăm pa và tiếng Phạn, người cuối cùng cũng là người gây nên sự chú ý của Trần Nhật Thanh tên là Chu Thông hắn là con trai một tù binh trong cuộc xâm lược Đại Việt lần ba của triều Nguyên hắn phụ trách tiếng Hán và tiếng Mông Cổ.
“Chu Thông,ta thấy trên cổ ngươi đeo 1 trang sức khá kì lạ, ta khá là hiếu kỳ đó là gì ngươi có thể cho ta biêt được không?”
Chu Thông thấy Trần Nhật Thanh hỏi mình, nhẹ vuốt thập tự giá, lên tiếng:
“Hồi công tử đây là biểu tượng của chủ thần mà tiểu nhân dâng lên tín ngưỡng, phụ thân tiểu nhân vốn là người Hán ở Vệ Châu dưới thời Thế Tổ hoàng đế, theo như phụ thân kể lại lúc trẻ phụ thân từng có lần đến Đại Đô ở đó phụ thân gặp 1 đoàn tu sĩ đến từ Tây phương xa xôi, họ đến Trung Nguyên để tuyên dương phúc âm của chủ thần,phụ thân thần cũng từ đó tín ngưỡng chủ thần sau đó truyền cho đến thần bây giờ”
“Ồ,vậy tín ngưỡng của ngươi có thánh điển thánh kinh gì không, có thể cho ta xem được chứ?”
“Hồi công tử, đương nhiên là có,thánh kinh tiểu nhân luôn mang theo bên mình”
Chu Thông từ trong tay áo lấy ra 1 quyển sách đã ngả vàng. Trần Thanh tiếp lấy quyển sách nhẹ nhàng lật xem. Là 1 người hiện đại Trần Nhật Thanh,lập tức nhận ra là 1 bản chép tay nội dung Kinh Thánh bằng tiếng Latin, mặc dù thiếu sót rất nhiều. Lòng hắn mừng như điên, chuyển sinh đến thời Trần mình vẫn luôn suy nghĩ lấy cớ để “phát minh” và phổ biến chữ Quốc ngữ hiện đại, không ngờ lại có thể gặp được tín đồ Công giáo ở đây, thật đúng là buồn ngủ gặp được gối đầu.
“Tốt lắm, 3 người các ngươi vào đúng giờ này sẽ tuần tự từng ngày đến nơi này dạy ta mỗi tuần hai lần,Quan Lang ngươi băt đầu từ ngày mai, Ba Đích Lậu ngươi bắt đầu từ ngày kia hai ngươi có thể về phòng, còn Chu Thông ngươi ở lại”
Quan Lang, Ba Đích Lậu rời đi, chỉ còn Chu Thông vẫn còn cung kính đứng lại.
“Chu Thông, đừng câu nệ ngồi xuống đi ta đối với chữ viết trên thánh kinh của ngươi rất hứng thú, ngươi có thể dạy ta trước được không?”-Trần Thanh chỉ ghế đá đối diện mình ra hiệu cho hắn
“Không có vấn đề gì, đó là vinh hạnh của tiểu nhân”
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ một trung niên một non nớt ghé vào trên bàn đá thảo luận suốt một buổi chiều. Đến khi mặt trời đã ngả về Tây Chu Thông mới hưng phấn cáo từ rời đi.
Trần Nhật Thanh nhanh chóng viết ra bảng chữ cái và cách phát âm chữ Quốc ngữ hiện đại. Đối với Chu Thông hôm nay như có như không cố ý trộn lẫn nội dung truyền giáo trong khi giảng giải hắn quá rõ ràng mục đích.Đơn giản là cố gắng truyền giáo mà thôi, chưa nói chuyện khác, chỉ nói mình một thanh niên thế kỉ 21 sống ở thời đại thông tin khoa học bùng nổ bản thân hắn cũng không thiếu tìm hiểu về các tôn giáo, Chu Thông một cái tín đồ Công giáo sứt sẹo cả đời còn chưa gặp qua một cha sứ, muốn truyền giáo cho mình, hoàn toàn không hợp cách. Chính mình chỉ là cần một cái mượn cớ để “phât minh” ra chữ Quốc ngữ mà thôi.
Chữ Quốc ngữ thật sự là một phát minh vô cùng hữu ích với người Việt .Với lợi thế dễ học, dễ viết nó là công cụ hữu ích để phổ cập giáo dục xóa nạn mù chữ với quảng đại đa số nhân dân. Ngoài ra văn bản sử dụng bảng chữ cái Latin để ký âm có lợi thế in ấn hơn hẳn chữ Hán. Đặc thù của bảng chữ cái Latin thuận lợi cho in ấn chữ rời (sử dụng từng chữ cái đơn lẻ theo đó sắp xếp lại thành khuôn in) giúp việc in ấn trở nên đơn giản và nhanh hơn nhiều, trong khi đó chữ Hán hay chữ Nôm với đặc thù chữ cái là ghép từ nhiều bộ dẫn đến đa số chỉ có thể in bằng mộc bản(khắc cả văn bản vào tấm gỗ làm khuôn in) tốn thời gian và công sức hơn nhiều hơn nữa mộc bản nếu hư hại chỉ có thể bỏ đi khắc lại rất là lãng phí.
Trần Nhật Thanh rõ ràng với kế hoạch mở rộng giáo dục của mình,”sáng tạo” chữ Quốc Ngữ là thế phải làm, chứ trông chờ vào mở rộng chữ Hán Nôm mà Đại Việt hiện có cũng không biết phải chờ đến ngày tháng năm nào.
Thu xếp bút nghiên, Trần Nhật Thanh khẽ vuốt cái bụng đang réo lên. Không có cách nào thân thể còn đang tuổi phát triển sức ăn chính là lớn, hắn quyết định tối nay khao thưởng mình món gà nướng. Nghĩ là làm, hắn thể xác và tinh thần đều mệt mỏi đi hướng phòng bếp.