Kỷ Hợi Đại Trị năm thứ 2,năm 1359 Công Nguyên, mùa thu
Trải nhiều tháng chiến đấu, quân Thanh Hoa với sức chiến đấu mạnh mẽ lấy thế càn quét gió thu cuốn hết lá vàng, gọn gàng nhanh chóng đánh tan rất nhiều nhánh phản quân,giải vây một loạt châu quận,hội binh với các cánh quân tôn thất khác, giờ đây số lượng bành trướng đến 5 vạn người, lấy tư thế đắc thắng khải hoàn tiến vào Thăng Long.
Cửa thành mở ra,Trần Nhật Chiêu sau hơn mười mấy năm lại một lần nữa đi vào tòa thành lưu giữ lại kỷ niệm thời trai trẻ .Tiến vào trong thành, ồn ào náo động náo nhiệt không khí liền ập vào trước mặt, người đi đường lui tới đi qua, nối liền không dứt,rõ ràng cùng Thăng Long trong ấn tượng của hắn đã khác đi rất nhiều.
Hắn trong lòng rung động,có chút hoài niệm ngày xưa chốn cũ.Hồi thần lại, hắn cười cười,lắc đầu ra roi thúc ngựa tiến về phủ Chiêu Văn Vương,chuyện xưa đã thành mây gió trôi đi, cảm khái cũng không trở lại được,hắn còn có chính sự phải làm. Rất nhanh dừng ngựa trước của phủ Chiêu Văn Vương,ném dây cương cho tên người hầu, hắn không chần chờ tiến vào trong phủ. Quanh co một lúc vượt qua vài khoảng sân hắn tiến đến Đông viện. Bọn lính gác thấy có người tiến vào liền đánh tới ánh mắt dò xét, nhận ra là hầu gia đến cũng lập tức thu hồi, không nói gì tùy ý hắn tiến vào trong thư phòng Thái úy.
Tiến vào bên trong Trần Nhật Chiêu thấy Trần Nhật Khôi ngồi trên sập tay đang cầm một chén trà nhàn nhã thưởng thức, thần thái ung dung không có vẻ gì vội vã.Trần Nhật Chiêu quỳ xuống hành lễ:
“Con xin bái kiến cha”
Trần Nhật Khôi mặt không b·iểu t·ình nói:
“Tốt, đứng lên đi, ngồi xuống cha con ta nói chuyện”
Trần Nhật Chiêu đứng lên, không câu nệ mà ngồi xuống chiếc sập,cũng rít một chén trà cho mình.
“Nói đi,cháu ta lần này muốn làm gì, trông thái độ con như vậy,chắc chắn là đại sự”
Trần Nhật Chiêu cũng không giấu diếm:
“Đúng vậy, Thanh nhi muốn cha tìm cách vận tác trong triều một chút, nhà ta nhất định phải nhân lúc thời loạn lạc hiện nay đoạt lấy 3 khu vực này”
Nói rồi lấy ra bản đồ có ba khu vực bị khoanh tròn
Trần Nhật Khôi nhìn 3 khu vực hơi nhíu mày:
“Lập Thạch, Lỗ Sơn hai nơi này diện tích nhỏ lấy công lao bình loạn của con bây giờ vận tác cũng không khó, nhưng vùng Quảng Ninh vẽ lớn như vậy ta xem có chút khó khăn, trừ khi con lại lập một đại công,nếu không thì không có khả năng. Vừa hay gần đây có một cơ hội cho con lập đại công”
“Mong cha giải đáp rõ ràng, con nhất định sẽ bắt lấy”
Mắc dù không biết con mình vì cái gì rất muốn bắt lấy 3 nơi này nhất là khu vực ở Quảng Ninh còn dặn đi dặn lại là nhất định phải chiếm lấy càng nhiều càng tốt, Trần Nhật Chiêu vẫn quyết định dốc hêt sức duy trì.
Trần Nhật Khôi cười cười bật mí:
”Cũng không phải chuyện gì khác, quan gia thấy con đã quét sạch các châu phủ, trong thiên hạ này cơ bản chỉ còn thằng giặc Ngô Bệ mà thôi, nên đang dự tính tập hợp binh mã 1 lần giải quyết hắn, nhân tuyển vẫn chủ soái vẫn chưa xác định. Triều đình đang phân vân giữa con và Phạm Nghĩa Phu, dù sao hắn trong lần dẹp giặc này thể hiện tuy không bằng con nhưng cũng không kém. Cơ mà hắn là sư huynh của Thanh nhi, ta đoán chỉ cần con mở lời,trả giá hợp lý làm hắn đứng ra tiến cử con làm chủ soái. Chuyện này ắt thành”
“Không vấn đề gì,cha cứ ở lại con lập tức đi bái phỏng hắn”
Trần Nhật Chiêu không chút do dự tác phong sấm rền gió cuốn rời đi
Mấy ngày sau, khi thiết triều, khi thấy Phạm Sư Mạnh đứng ra tiến cử Trần Nhật Chiêu chủ động rút khỏi đề cử ứng viên chủ soái Dụ Hoàng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh nhớ đến quan hệ của Phạm Sư Mạnh và Trần Nhật Thanh lập túc rõ ràng, cũng không nghĩ nhiều, lập tức đồng ý. Trần Nhật Chiêu được cử làm chủ soái, vốn đang hồ hởi muốn xuất binh đánh Ngô Bệ đại triển quyền cước thì bị cản lại.Một cơn mưa to như trút nước đổ xuống bao trùm toàn bộ vùng Sơn Nam,từ ngày 27 tháng 8 đến ngày mồng 3 tháng 9, nước sông dâng cao vô số nhà cửa bị cuốn trôi theo dòng nước, thóc lúa bị trong ruộng bị ngập hết cả. Quan trọng hơn là cùng với mưa to không dứt, lở đất xảy ra ở nhiều nơi hoàn toàn phá hủy con đường giao thông liên lạc,làm kế hoạch điều binh nhanh chóng dẹp loạn của Dụ Hoàng hoàn toàn phá sản. Lão thiên vấn duy trì tác phong bình thưởng, tuy khoan thai đến chậm nhưng chỉ cần phất tay đã làm dự định của triều đình Đại Việt đổ sông đổ bể .Mãi đến mùa xuân năm Đại Trị thứ 3 Trần Nhật Chiêu mới có thể dẫn binh từ Thăng Long chậm rãi xuất phát.
Đối với lão thiên đứng ra phá rối, Trần Nhật Chiêu trong lòng cũng là một bụng hỏa khí nhưng hắn nhận được một tin tức khiến hắn hoàn toàn thay đổi suy nghĩ. Hóa ra,trong trận mưa lớn nắm trước không chỉ triều đình bị tổn thất, Ngô Bệ cũng không may mắn thoát khỏi,nước mưa trực tiếp cuốn trôi đi kho lương hắn và đồng bọn cực khổ tích trữ. Mất đi lương thảo, số lượng đông đảo quân Ngô Bệ lập tức tan vỡ,chia bè kéo phái đánh nhau chỉ để giành một chút lương thực đỡ đói. Biết thời cơ ngàn năm có một đã đến, Trần Nhật Chiêu thúc quân ngày đêm lên đường, xông thẳng đến đại bản doanh của Ngô Bệ núi Yên Phụ.
Tháng 3 năm Đại Trị thứ 3,Trần Nhật Chiêu đại phá q·uân đ·ội Ngô Bệ trên núi Yên Phụ, Ngô Bệ cùng 30 đồng đảng b·ị b·ắt trói, đóng cũi giải về kinh thành xử trảm. Từng viên đầu người đẫm máu được binh lính treo trên tường thành Thăng Long để chấn nh·iếp những kẻ to gan dám làm phản triều đình. Đến đây nổi dậy Ngô Bệ kéo dài hai năm hoàn toàn bị dập tắt một cách hết sức hài kịch. Dấy lên vì t·hiên t·ai mà cũng kết thúc vì t·hiên t·ai, nghe nói tận đến lúc bị xử trảm Ngô Bệ vẫn luôn miệng hô lớn, ông trời bất công, tại sao lại trợ giúp hôn quân, ta không phục. Dĩ nhiên Ngô Bệ kháng nghị cũng chả có tích sự gì, hắn vẫn là đầu lìa khỏi cổ
Trần Nhật Thanh khi biết chuyện này cũng cảm thấy có chút không chân thật. Không phải chứ, lão cha lần đầu tiên đối đầu kẻ địch mạnh lại cứ như vậy nằm thắng, vận khí này chẳng lẽ hắn là “khí vận chi tử” trong truyền thuyết sao. Thế sự thay đổi thật quá nhanh, nhanh đến người ta không kịp phản ứng
0