0
Bính Ngọ, Đại Trị năm thứ 9,1366 Công Nguyên,
Trên quan đạo một đoàn quân xếp thành một hàng dài tiến lên.Đoan quân ăn mặc vô cùng nổi bật, mỗi người đều khoác lên mình một chiếc áo choàng màu đỏ tươi thần sắc nghiêm túc. Đây tất nhiên là đoàn tân quân của Trần Nhật Thanh,từ mùa xuân khởi hành sau gần 4 tháng hành quân dài đằng đẵng cuối cùng hắn cũng tiến vào địa phận Hóa Châu. Lúc này trong xe ngựa Trần Nhật Thanh chăm chú nghiên cứu bản đồ Hóa Châu, trong lòng không ngừng chửi bậy.
-Rác rưởi, hoàn toàn là một đống rác rưởi,bản đồ hành quân gì mà ký hiệu sơ sài quá đáng, vị trí trên bản đồ chỉ tiêu ký đại khái,rất nhiều sông núi trên thực địa không hề xuất hiện.Đã thế không biết tên ngu xuẩn nào thiết kế cái bản đồ này,ước lượng khoảng cách sai be sai bét, trên bản đồ là đoạn ngắn thì trên thực địa là 3 km còn đoạn dài thì thực địa chỉ có chưa đầy 1km. Cái loại bản đồ này căn bản không dùng được, chảng lẽ binh bộ đám người kia cố tình chơi ta, giao cho ta bản đồ hàng dỏm.
Nếu quan viên Binh bộ ở đây nhất định sẽ hô to oan uổng, đây căn bản không phải hàng dỏm mà do bản đồ thời đại này vốn dĩ chính là như thế. Ở cái thời đại nhân tài tính toán kỹ thuật hiếm như lá mùa thu này, điều tra sông ngòi ao hồ địa hình địa thế đo vẽ bản đồ căn bản không có phương pháp khoa học ngươi cũng không thể trông cậy vào đám binh lính chữ to không biết một cái hiểu cái gì là tỉ lệ bản đồ, tự nhiên chế tác bản đồ hoàn toàn dựa vào ước lượng đại khái,tự nhiên không có bao nhiêu chính xác.Huống chi Hóa Châu là miền biên cương, quanh năm chiến loạn, lực không chế của triều đình Đại Việt cũng không tốt bao nhiêu, có được bản đồ như này đã không dễ dàng, vẫn là ông của Trần Nhật Thanh làm Thái úy có chút mặt mũi mới điều đến được.
Lúc này một khoái mã từ xa phi ngựa tiến đến báo tin.
-Tướng quân,quân ta còn cách thành Hóa Châu 3 dặm.
Trần Nhật Thanh gật gật đầu, ra lệnh
-Toàn quân tăng tốc, tranh thủ vào thành nghỉ ngơi trước trời tối
Trời nhá nhem tối,đoàn quân cuối cùng cũng tiến đến trước cửa Bắc thành Hóa Châu.Nghe tin viện binh đến Đỗ Tử Bình hồ hởi ra ngoài cửa thành đón tiếp.Thấy Trần Nhật Thanh từ trên xe ngựa đi xuống, hắn cất tiếng cười sang sảng:
-Ha ha,ra là công tử, kinh thành tử biệt nhiều năm,hôm nay gặp lại công tử đã trưởng thành phong thái hào hoa phong nhã, tướng mạo đường đường.
Trần Nhật Thanh không mặn không nhạt trả lời:
-Đỗ đại nhân cứ gọi ta Trực Khanh là được,đây là tên tự của ta
-Vậy Bình xin mời Trực Khanh công tử cùng húng tướng sĩ vào thành nghỉ ngơi, Bình đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu khoản đãi công tử
Trần Nhật Thanh gật gật đàu,cũng không từ chối,đi theo Đỗ Tử Bình tiến vào thành Hóa Châu. Các binh sĩ Tân quân cũng theo hắn tiến vào trong thành.
Ban đêm,trong phủ của mình Đỗ Tử Bình rót một chén rượu nâng lên trước mặt:
-Bình kính Trực Khanh công tử một ly
-Kính Đỗ đại nhân
Thấy Trần Nhật Thanh nâng lên chén rượu song tuyệt không uống Đỗ Tử Bình dò hỏi:
-Chẳng hay Trực Khanh công tử tại sao không thưởng thức rượu ngon
-Đỗ đại nhân thứ lỗi,ta tửu lượng kém cỏi,chỉ uống chút ít đã say nên không bôi xấu
Trần Nhật Thanh từ chối khéo.Hắn đời trước là mẫu đàn ông không rượu bia, không bài bạc,không h·út t·huốc, không gái gú trong truyền thuyết .Mặc dù cái thứ 4 là do hắn bị ế, cũng không phải bổn ý nhưng quả thật nếu xét các tiêu chí mẫu mực hắn đã hội đủ tiêu chuẩn, chuyển sinh sang kiếp này, thói quen đời trước cũng bảo lưu lại.
Đỗ Tử Bình có chút mất hứng nhưng cũng không nói gì,người ta thân phận tôn quý không phải hắn có thể so sánh,hắn lại đang cần nhờ cậy, cũng không thể chỉ vì chút việc nhỏ nảy sinh mâu thuẫn, chỉ có thể một mình tự rót tự uống. Một lúc sau hắn mới dò hỏi:
-Không biết Trực Khanh công tử lần này đến Hóa Châu mang theo bao nhiêu binh mã,hôm nay thấy công tử xe chở đồ quân nhu không nhiều lắm, chắc là đi vội vã không kịp chuẩn bị, công tử cứ nói một con số để Bình tính toán lo liệu khí giời đồ quân nhu
-Cái này không phiền Đỗ đại nhân lo lắng, ta lần này đến Hóa châu là 5000 thân quân do chính ta huấn luyện quân giới cũng đều là ta đặc biệt thiết kế riêng cho họ. Hôm nay chỉ là nhóm đầu tiên, nhóm sau sẽ hộ tống đồ quân nhu đến sau. Trừ lương thảo ra, Đỗ đại nhân không cần cung cấp bất cứ thứ gì, quân ta sẽ tự lo liệu
Nói đến đây Trần Nhật Thanh nhớ lại hành trình Nam hạ đối với tình huống giao thông của Đại Việt trong lòng không ngừng chửi bậy. Đường sa của Đại Việt hiện tại là đường đất, một cơn mưa xuống là lầy lội không chịu nổi làm đoàn xe quân nhu của hắn một đường Nam hạ phải vừa đi vừa vượt sình lầy khổ không nói nổi, tiền quân hắn đã đến thành Hóa Châu, hậu quân vẫn còn ở cảnh nội Thuận Châu, tốc độ căn bản lầ sên bò. Nghĩ đến việc này hắn thầm hạ quyết tâm sau này nếu có điều kiện nhất định phải trên cảnh nội Đại Việt toàn bộ trải đường xi măng thay thế đường đất nếu không thật là quá bực mình.
-À phiền Đỗ đại nhân tìm giúp ta một đám người bản địa thông thạo địa hình Hóa Châu ta có trọng dụng
-Không vấn đề gì.Trực Khanh công tử xin cứ yên tâm
Trần Nhật Thanh đòi hỏi dân địa phương mục đích đương nhiên là vẽ một bản đồ hành quân mới phụ vụ tác chiến, binh lính của hắn đều được bồi dưỡng tri thức tính toán bài bản, vẽ bản đồ chuyên nghiệp hơn người binh bộ nhiều lắm, không cần trông cậy vào đống rác rưởi của bọn họ làm gì.
Thế là trong 3 tháng tiếp theo từng toán thám báo liên tục được phái ra điều nghiên địa hình,chế tác bản đồ Hóa Châu, dĩ nhiên Trần Nhật Thanh rất ăn ý không cho binh lính mang theo súng trường chuyện q·uân đ·ội hắn s·ử d·ụng s·úng trường vẫn cần bảo mật hắn còn trông mong đánh cho người Chiêm một vố trở tay không kịp đâu, cũng tuyệt không thể để lộ tẩy quá sớm