0
Tháng Giêng một cái Tết nữa lại về . Sáng sớm trên cành lá còn lấm tấm những giọt sương trong veo. Trong không khí mát mẻ, tiếng pháo nổ vui tai, Trần Nhật Thanh cùng Lê Khoáng dẫn theo 10 người hầu dưới sự hộ thống của 50 binh lính ra cửa phủ. Hành lễ từ biệt cha mẹ, vậy tay chào từ giã các bạn học đến đưa tiễn, hắn bước lên xe ngựa bắt đầu hành trình xa nhà đầu tiên trong đời. Phu xe ngồi lên phía trước dùng dây cương và roi ngựa điều khiển những xe ngựa chầm chậm lăn bánh rời đi. Đoàn xe có tổng cộng 5 chiếc, 2 chiếc xa ngựa chứa thức ăn nước uống, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, bọn người hầu chia nhau cưỡi 2 chiếc xe ngựa khác, 4 chiếc bao bọc lấy chiếc xe chở Trần Nhật Thanh và Lê Khoáng.
Trong xe 2 thân ảnh cuốn mình trong chăn bông ấm áp, thấp giọng trò chuyện
“Thanh nhi, lần này con lên kinh lại còn mang theo cả cậu đi theo, cậu cũng không biết phải cảm tạ con thế nào,nghe nói kinh thành phồn hoa hơn xa phủ thành chúng ta,không biết sẽ như thế nào”-Lê Khoáng có chút mong đợi, hắn một thiếu gia vùng quê đối với chỉ biết qua lời đồn đại kinh thành rất tò mò.
“Cậu không phải nói thế, cháu lần này rời nhà lên kinh trời xa đất lạ cũng cần một người bầu bạn giúp đỡ, cậu cháu ta là thân nhân, đưa cậu đi cùng cũng là theo lý nên làm”
Trần Nhật Thanh trả lời Lê Khoáng, tuy thái độ có phần tùy ý nhưng khuôn mặt vẫn không giấu được một chút u sầu ly biệt
Trần Nhật Thanh xuất sinh ở thế giới này đã 4 năm, phủ Thanh Hoa sớm đã trở thành quê hương, không biết từ lúc nào lặng lẽ in dấu sâu trong lòng hắn
Thời đại này, người với người chi gian khoảng cách có thể rất gần, cũng có thể rất xa, gần đến cùng chung chăn gối, xa đến một lần từ biệt cả dời không còn gặp nhau.
Giao thông lac hậu thông tin bế tắc làm mỗi một lần gặp nhau đều có thể là cuối cùng một mặt, làm mỗi một lần rời đi quê nhà đều có thể là cuối cùng một lần, c·hết nơi đất khách cũng là chuyện thường xảy ra.
Triệu Đà khai sáng nghiệp đế phương Nam cuối cùng cả đời đều không thể trở lại Hà Bắc thăm lại mộ tổ tiên một lần, Nguyễn Hoàng một lần vượt Hoành Sơn chính là hàng thế kỉ chia lìa với quê nhà làng Gia Miêu xứ Thanh Hoa. Lại nhớ đến trong cuộc xâm lược nhà Minh hàng ngàn đứa trẻ bị biến thành hoạn quan mang về phương Bắc, cũng không biết chúng có cảm xúc như mình bây giờ hay không.
Dưới trạng thái đa sầu đa cảm Trần Nhật Thanh ảo tưởng mình như một thi sĩ mặc khách du sơn ngoạn thủy, nhìn trời xanh thi thoảng lại ngẫu hứng đề một bài thơ danh truyền thiên cổ. Song chẳng bao lâu thi sĩ Trần Nhật Thanh rất nhanh biến thành chó c·hết
Hắn say xe
Thời đại này chưa có lò xo giảm xóc, đường xá gồ ghề, trên đường đi xe ngựa rung lắc làm ngồi trên xe hắn nôn đến rối tinh rối mù, vô lực nằm oặt trên xe, hứng thú ngắm phong thủy gì đó hoàn toàn mất hết. Cuối cùng sau hơn 2 tháng giày vò đoàn xe cuối cùng vào ngày 17 tháng 3 thấy mục đích của chuyến đi – kinh thành Thăng Long.
Trần Nhật Thanh được quản gia phủ Chiêu Văn Vương đón tiếp vào thành. Có người vương phủ dẫn đường, đoàn xe ngựa không cần xếp hàng tiến vào trong thành. Tận mắt nhìn thấy quá thành Thăng Long, Trần Nhật Thanh xem như mở rộng tầm mắt. Tường thành cao lớn dày rộng, con đường được trải đá bằng phẳng, cửa hàng bên đường rộng rãi khí thế, người qua đường mặc quần áo gấm lụa vốn rất hiếm có ở phủ thành Thanh Hoa quê hắn ở đây cũng là thường thường có thể nhìn thấy. Rất nhanh đoàn xe dừng trước cửa phủ Chiêu Văn Vương, người hầu trông phủ đẫn dắt xe ngựa vào khu vực đỗ. Trần Nhật Thanh cùng Lê Khoáng được quản gia dẫn dắt tiến vào phủ. Trên đường đi Trần Nhật Thanh đã biết ông ta tên Trương Hùng là em trai của quản gia Trương Thành nhà mình.
Ông ta tuổi chừng ngoài 40, khác với anh trai Trương Thành đã lộ ra vẻ già nua Trương Hùng bước chân nhanh nhẹn, tóc không sợi bạc, tinh thần phấn chấn, giọng hữu lực nói :
“Công tử xin mời theo tôi tới Đông viện vương gia và phu nhân đã chờ công tử rất lâu”
“ Xìn phiền tiên sinh ” Để Lê Khoáng cho 1 người hầu sắp xếp, Trần Nhật Thanh nhanh chóng đi theo Trương Hùng qua nhiều rèm trướng tiến vào Đông viện. Bước vào đại sảnh trông thấy 1 đôi vợ chồng già đang ngồi bên trong, Trần Nhật Thanh lập tức biết đó là ông bà nội của mình-Trần Nhật Khôi và Bùi phu nhân- Bùi Thị Anh.
“Cháu Nhật Thanh bái kiến ông nội, bái kiến bà nội”
Hắn lập tức quỳ xuống hành lễ
“Không càn đa lễ lại đây cho ông bà xem cháu ngoan của ta lớn đến đâu rồi nào”
Trần Nhật Khôi xua tay ra hiệu
Trần Nhật Thanh vừa bước lên thì bị Bùi phu nhân ôm vào lòng đặt lên trên đùi bà.Bùi phu nhân cười hiền hòa :
“Cháu đường xa đến kinh thành nghĩ đến cũng đã đói, ông bà đã lệnh nhà bếp chuẩn bị điểm tâm, lát nữa sẽ có ngay ”
Nghe Bùi phu nhân nói thế Trần Nhật Thanh kiểm tra lại đồ ăn trưa sớm đã bị hắn cho phun ra trên đường, giờ quả thật có chút đói.
Khoảng 2 khắc sau người hầu lũ lượt bưng các món ăn lên sắp xếp ngay ngắn .Vọ chồng Trần Nhật Khôi ngồi hai bên liên tục gắp đồ ăn cho Trần Nhật Thanh
“Cháu cứ việc ăn, đi đường lâu như vậy nhất định mệt mỏi, ăn nhiều một ít.”
Trần Nhật Khôi khuôn mặt vui vẻ, cười híp mắt gắp một miếng thịt bò vào bát Trần Nhật Thanh người không biết hoàn toàn sẽ không thể nào ngờ lão nhân bộ dạng chiều chuộng như lão nông cầm kẹo đùa cháu lại là Thái úy đương triều kiêm đại âm mưu gia từng dám thiết kế s·át h·ại hoàng tử.
Có lẽ đây là nhân tính đi, với người thân trong gia đình cho dù là kiêu hùng lãnh khốc cũng không thể nào không có tình cảm rung động.
Trần Nhật Thanh đưa miếng thịt bò vào miệng, miếng thịt vừa vào miệng nhanh chóng mềm hóa như tan ra. Rất nhừ, mềm,lại có chút dai, nước thịt thơm ngọt, làm Trần Nhật Thanh dư vị không thôi, quá ngon .
“Ha ha Thanh nhi thích ăn thì cứ ăn thỏa thích, sau này ngày nào ăn cũng được”
Thấy Trần Nhật Thanh thích ăn, Trần Nhật Khôi múc 1 bát lớn đặt trước mặt cháu mình .Đến nỗi triều đình có lệnh cấm tùy tiện g·iết mổ trâu bò, bảo vệ sức cày ruộng,Thanh nhi người nhỏ bụng nhỏ ăn chút thịt thôi, bò nhà ta cũng đột nhiên bệnh c·hết vài canh giờ trước, lão phu mới lấy ra cho cháu mình ăn, kẻ nào dám dị nghị thì xin mời đứng ra