Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trỗi Dậy

vUZWA42677

Chương 169: Thần khải.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 169: Thần khải.


Thần khải/thần khởi có thể hiểu là những từ ngữ/sự thật thần thánh (Divine Words) nào đó do chính thần linh truyền dụ xuống cho tín đồ hoặc thủ lĩnh của một nhóm tín đồ của mình, căn bản thì đó chính là sự thật do thần linh buông xuống.

Elf không biết quá nhiều về thần khải vì bản thân cô ta hay kiến mối đều chưa lần nào tiếp nhận thứ như vậy cả, đúng hơn thì bọn họ đã nói chuyện với một thực thể cao hơn cả thần linh và được nhìn thấy một phần hình bóng của một thứ gì đó cực kỳ vĩ đại.

Để miêu tả chính xác hơn về thứ đó thì với kiến mối nó giống như việc cô ta dưới thân phận của một con kiến đang cố gắng nâng một cái đại thụ khổng lồ chỉ với sức của mình vậy, một thứ gì đó cực kỳ to lớn đến mức bản thân cô ta còn chẳng thể nào nhìn thấy tận cùng của nó hay mường tượng được giới hạn.

Còn với Elf thì cô ta chỉ nghĩ đơn giản rằng hình bóng kia là một phần của thứ gì đó cực kỳ vĩ đại và có vô số hình bóng như vậy tồn tại khắp nơi nhưng dù cho tất cả có tụ lại thành một đi chăng nữa thì cũng chẳng là gì so với thứ gì đó cực kỳ vĩ đại kia.

Thứ mà kiến mối đã nhìn thấy vào hôm đó thông qua cái nghi lễ hiến tế hay nói đúng hơn là bám bổ do VI dựng lên kia, một phần cực kỳ nhỏ bé của Cái C·hết, đến mức độ Cái C·hết còn chẳng nhận thức được về thứ đó vì nó thậm chí còn chẳng bằng hạt bụi với ông ta.

Avatar? Không, thậm chí còn thấp kém và nhỏ bé hơn cả thế, đến mức độ đủ thấp để kiến mối có thể nhìn vào mà không c·hết, nhớ về mà không phát điên, cảm nhận được mà không đánh mất chính mình.

Và quả trứng của Death chỉ là một phần cực kỳ nhỏ bé được tách ra từ hình bóng quá đỗi to lớn đó, với kiến mối thì đó chính là trần, thậm chí còn hơn cả vậy bởi vì dù có thể nhìn đến bao xa thì cô ta cũng chẳng thể nào nhìn thấy được tán cây của nó.

Dù có thể bò đến bao cao thì sự chuyển dịch của kiến mối so với vị trí ban đầu vẫn là gần như không đổi và dù có mường tượng được đến bao nhiêu đi chăng nữa thì cô ta vẫn không thể nào đủ khả năng để tưởng tượng ra nỗi sự chênh lệch giữa cô ta cùng cái hình bóng đó.

Một độ cao quá sức vô lý, đến mức độ khiến bất cứ kẻ nào nhìn vào cũng phải hít thở không thông, cũng phải mủi lòng mà quỳ xuống xưng thần, cũng phải cảm thấy bản thân thật quá sức nhỏ bé, cũng phải cảm thấy sự tuyệt vọng vô hạn.

Đó chính là thần linh hay nói đúng hơn chỉ là một phần hết sức nhỏ bé mà bản thân Cái C·hết còn chẳng nhận thức được về sự tồn tại của nó nhưng tầm nhìn của nó lại được liên kết với Cái C·hết và thứ mà nó thấy được cũng chính là thứ mà Cái C·hết nằm mơ về.

Dù chỉ chiếm chưa đầy 1/10000000 giây trong giấc mộng có thể kéo dài từ khi một thế giới bong bóng được sinh ra rồi vỡ tan như bao nhiêu quả cầu bong bóng xà phòng khác nhưng cảnh tượng nhỏ bé đó đã quá đủ để khiến Cái C·hết cảm thấy tò mò rồi chỉ huy một Avatar đi gặp Chủ Tọa.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó Cái C·hết đã thấy được một thứ rất thú vị, một con kiến bé nhỏ lại dám ngưỡng đầu lên ngưỡng vọng trời cao, một con kiến bé nhỏ lại dám kháng cự lại thứ bản năng, nỗi sợ mà mọi sinh vật sống đều phải kinh hoàng.

Một con kiến có đầy đủ sự cao ngạo nhưng lại chẳng phải kẻ có đủ năng lực và tư cách để thách thức thần linh hay là kẻ ngu dốt kiêu ngạo, chỉ là nó quá đơn thuần và vô tri hệt như một con kiến nhìn lên bầu trời xanh rồi tự hỏi trời kia cao có bao xa.

Nhìn vào nỗi sợ trước mặt rồi tự hỏi c·ái c·hết có bao nhiêu đáng sợ, nhìn vào bản chất rồi tự hỏi bản thân nó là thứ gì, một con kiến bé nhỏ nhưng lại đủ khả năng hay nói đúng hơn là đầy đủ sự vô tri để tự hỏi ra những câu như vậy.

Đến một đứa bé còn phải sợ hãi trước bóng tối sâu thẳm, đã là sinh vật sống thì đều sợ hãi c·ái c·hết, không loại trừ bất cứ ai, ngay cả những thứ đ·ã c·hết nay được sống lại với một sự bắt đầu hoàn toàn mới hay tới cả những kẻ không thể c·hết.

Với kiến mối hay Elf thì thần linh đều rất cao, cao đến độ cả hai đều khó lòng mà mường tượng được nhưng cũng vì đó nên cô ta chọn trực tiếp mặc kệ những sự tồn tại như vậy vì cô ta hiểu rõ rằng bản thân hiện tại quá nhỏ bé.

Nếu như không thể nào tiếp cận tới được thì vì cớ gì cô ta lại phải quan tâm cơ chứ? Sống như hiện tại không phải đã là quá ổn rồi hay sao? Tại sao phải cứ tự nghĩ nhiều, đặt nặng giá trị tồn tại của bản thân đến như vậy cơ chứ?

Thần linh liệu sẽ quan tâm đến hạt bụi phản phất thoáng qua bọn họ ư? Đương nhiên là sẽ không rồi, đây thậm chí cô ta còn chẳng bằng hạt bụi nhỏ bé trong tầm mắt của hạt bụi đủ để thoáng qua thần linh đó.

Về căn bản thì kiến mối và Elf nghĩ rất đúng, thần linh sẽ chỉ chú ý đến những thứ trong tầm mắt của mình còn với những thứ nhỏ bé đến mức không lọt nổi tầm mắt thì tại sao bọn họ lại phải chú ý đến cơ chứ?

Nhưng vấn đề ở đây là trong khi kiến mối không nhận thức được thì Cái C·hết đã tự tìm đến cô ta rồi, Chủ Tọa đến cuối cùng vẫn thông qua quân cờ nho nhỏ mang tên Nhật Nam để điều hướng sự chú ý của Cái C·hết tới cô ta.

Thậm chí chỉ riêng việc có thể được công chúa coi là đồng bạn thôi thì cũng quá đủ để khiến giá trị của kiến mối vượt qua một số vị thần rồi, là do cô ta đang coi thường chính bản thân và cũng đang coi thường sự tò mò của một vị thần.

Đại ngàn, Cái C·hết, công chúa, Chủ Tọa, trong khi kiến mối vẫn chưa nhận thức được thì cô ta đã được nhìn chằm chằm vào bởi những kẻ quá sức to lớn so với một kẻ tự nhận mình là đến tư cách là hạt bụi trong tầm mắt của một hạt bụi thoáng qua trên người các vị thần cũng không có rồi.

Còn về phần thần linh trong tầm nhận thức của Thomas hay Aurora thì đều là những tồn tại hết sức to lớn nhưng vấn đề ở đây là bọn họ quá bận tâm vào việc đó, hay thần linh to lớn như thế nào, bản thân nhỏ bé ra sao, v.v.

Bản thân Elf thì thảnh thơi hơn nhiều bởi vì cô ta tự cho mình không đủ tư cách và cũng đã sớm thừa nhận sự thật đó, mà trước nay vẫn vậy mà sau này vẫn vậy thì có gì khác nhau cơ chứ? Bởi vì bản thân biết được thêm nhiều một chút ư?

Thần linh thực sự nhỏ mọn đến mức độ quan tâm đến một con kiến nào đó biết được chuyện quá khứ đen tối của bản thân hay chuyện bản thân đã hạ thần khải xuống để chuẩn bị cho một m·ưu đ·ồ to lớn nào đó sao?

Chính Thomas cùng Aurora đang tự quan trọng hóa bản thân mà thôi, nếu vụ việc tại thủ đô là có liên quan đến thần khải như Ark nói thì các bên như quân xanh lam và quân vàng cũng đã sớm biết rồi.

Ấy vậy mà bọn họ vẫn đang trong tư thế hết sức bị động đấy thôi, quân màu xám như Aurora biết nhiều hơn thì làm được gì cơ chứ? Thậm chí Thomas hiện tại còn chẳng có dính dáng đến bàn cờ này ngoại trừ việc trên danh nghĩa thì anh ta vẫn là môn đồ của giáo hội cuồng phong và bão tố cũng như là một binh lính thuộc hạm đội hải quân hoàng gia.

Cả hai đều đang tự động quan trọng hóa vai trò của bản thân, đó chính xác là kết quả của việc bọn họ không tự nhận thức được vị trí của mình, mà Elf cũng chẳng thể nào đòi hỏi gì từ bọn họ được vì cô ta/kiếm mối đã đạt tới sự giác ngộ rồi.

Tuy Elf không có vô hạn như kiến mối nhưng chỉ số INT của cô ta vẫn có Enlightenment, cô ta vẫn có thừa khả năng tự nhận thức được bản thân do đây chính là con đường mà cô ta/kiến mối theo đuổi.

Nếu Elf yêu cầu cả Tyrant lẫn Noble phải được như bản thân thì cô ta quả thật quá xem nhẹ bản thân rồi, chỉ là cô ta cũng sẽ không đứng ra nói để thông não cho cả hai, bởi vì đó không phải là cách mà cô ta (Elf lẫn kiến mối) làm việc.

Ngoài ra thì về mấy vụ như thần khởi này cũng có quá ít thông tin, cả Elf lẫn kiến mối đều chưa được trải qua, thông tin thì cũng chỉ lấy từ chỗ của con người tại bên kia như mấy quyển huyền khải, mặc khải các thứ nên khó lòng mà nắm bắt được.

Và cũng đúng như Elf đoán, thần khởi với Thomas lẫn Aurora thậm chí là cả Ark đều là mang một màu sắc cực kỳ u tối bởi vì các vị thần đều đã thả xuống thần khởi rồi, nếu đi quá giới hạn khả năng cao là sẽ thành thánh chiến/Holy War.

Kỷ thứ ba được gọi với cái tên rất mỹ miều là kỷ nguyên của thần linh (Age of Gods) nhưng đó là do bảy giáo hội thắng cuộc sau cùng đại diện cho thất đại thần bám trụ lại cuối cùng đặt mà thôi, trên thực tế thì các sử gia đều gọi kỷ nguyên này là kỷ nguyên đen tối (Dark Age).

Thánh chiến không phải là để đùa đâu, thần linh không chỉ có thừa khả năng để biến một cuộc xung đột nhỏ thành một trận chiến kéo dài khắp siêu lục địa Giffon, thứ đã thay đổi cả địa hình lẫn mảng địa chất của lục địa này.

Mà thần linh còn mang tới cả sự tan thương, c·ái c·hết, sự nô dịch lẫn bệnh tật, tuy không được đích thân sống qua cái thời khắc đen tối nhất đó nhưng cả Thomas, Aurora lẫn Ark đều thừa hiểu rõ sự ám ảnh mà thánh chiến có thể mang tới.

Đó là thứ mà bọn họ không dám nghĩ tới, nó đáng sợ hơn cả việc nhận ra được thân phận thật của một trong thất đại thần hay là biết được rằng những chuyện sắp xảy đến có liên quan đến những tồn tại phía trên của thánh giả.

"Thực sự là vì thần khải sao?" Thomas có chút điên cuồng nhìn về phía của Ark với mong muốn mãnh liệt với chuyện nhận được đáp án.

Chỉ là Ark cũng không đưa ra bất cứ động thái nào khác nữa cả, với Thomas và Aurora thì cũng chính là một dạng động thái, một dạng động thái mang ý nghĩa rằng hắn đã nói đủ nhiều cũng như bọn họ đã biết đủ nhiều.

Cái gì cũng có giới hạn của nó và cái gì nhiều quá cũng không tốt, Thomas ngay sau đó cũng dần bình tĩnh trở lại, anh ta có vẻ như đã dần nhận thức được điểm mấu chốt của vấn đề nhưng miệng vẫn không ngừng ngứa ngáy muốn hỏi cho ra lẽ chuyện này.

"Vấn đề tại thủ đô đã trôi đi xa đến vậy rồi sao, tiểu thư Noble?" Phải, đây là mục tiêu duy nhất mà Thomas tin rằng bản thân có thể khai thác vào lúc này, chắc hẳn Noble đã biết được điểm mấu chốt nào đó nên mới dùng cả hai quyền hỏi này để tập trung vào chuyện tại thủ đô.

"Câu hỏi đầu tiên của tôi có liên quan đến lời khuyên mà tôi nhận được từ nhà thờ, đương nhiên phải cảm ơn nữ sĩ Outsider vì đã cung cấp cách thức để khai thác thông tin chứ không thì đến bây giờ tôi vẫn chẳng biết gì về những thứ đang xảy ra xung quanh mình cả."

"Vậy cụ thể hơn thì nhà thờ đã nói cho tiểu thư những thông tin gì?"

"An ủi, không gì hơn những lời an ủi cùng một số nghi lễ tẩy trần, rửa tội nhưng trong số đó cũng nói rằng tôi hãy cố gắng tự giữ lấy mình vì đây chỉ mới là ngọn sóng đầu tiên, là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi."

Với nhưng thông tin này thì cũng không khó hiểu lắm khi Aurora lại quyết định hỏi ra câu hỏi đầu tiên, đương nhiên tỷ lệ bên trên thánh giả xuất động được cho là rất thấp bởi vì hiện tại thánh giả vẫn đang án binh bất động.

Nhưng đó chỉ là trước kia mà thôi, sau khi nhận thức được rằng vụ việc tại thủ đô có dính dáng đến thần khải thì cả Thomas và Aurora đều tin chắc rằng lực lượng mạnh nhất dưới thần, tầng thứ cao hơn thánh giả sẽ can thiệp vào rồi, có khi đến thần linh cũng sẽ di chuyển cũng không biết chừng.

Vấn đề ở đây là liệu mọi chuyện có đi xa đến mức độ đó hay không và nếu có đi chăng nữa thì những người như Aurora còn bao nhiêu thời gian nữa, cũng như việc điểm mấu chốt của mọi thứ nằm ở đâu.

Hơn cả nếu đã dính dáng đến thần khải thì tức là hai phe quân cờ xanh lam cùng quân cờ màu đỏ có khả năng đánh đến tận cùng thật, nếu vậy thì tại sao đám quân cờ màu vàng lại quyết định chỉ đứng ở ngoài nhìn vào?

Đám giáo hội còn lại định hy sinh mấy cái chi nhánh nhà thờ đặt thủ đô hay sao? Không, những thứ mà bọn họ sẽ phải bỏ ra không chỉ dừng lại có vậy, bọn họ sẽ mất luôn đại quốc August, quân cờ lý tưởng nhằm đối chọi lại với đại quốc Hunguji đang trên đà hồi phục.

Tại sao đám giáo hội lại đưa ra quyết định hết sức ngu xuẩn như vậy cơ chứ? Điểm mấu chốt là ở đâu? Vì sao đám gia đình hoàng gia và đầu lĩnh của các dòng dõi quý tộc tại thủ đô lại đứng im chịu c·hết mà không có chút phản kháng nào?

Là vì bọn chúng thực sự đặt toàn bộ niềm tin, tín niệm ủy thác lên người giáo hội cuồng phong và bão tố hay là vì đã có những sự chuẩn bị từ trước, những sự chuẩn bị mà bọn chúng tự hào đến mức độ có thể xoay chuyển được cục diện hoặc là đã phó mặc cho số phận.

Dù là vì lý do gì đi chăng nữa thì sự yên bình này là thứ không nên có, bởi vì bản chất của sinh vật sống chính là như vậy, không thể nào có chuyện tất cả đều tin tưởng, đều phó mặc cho số phận rồi buông xuôi với không chút phản kháng như vậy được.

Quá sức vô lý, nhưng dù biết là cực kỳ vô lý thì lại như thế nào cơ chứ? Elf có quá ít thông tin và lại cũng không thể đích thân tác động mạnh mẽ vào vấn đề này được, đây cũng chính là cảm giác bất lực nhất mà cô ta có.

Lý do mà Elf bỗng dưng trở nên quan tâm đến chủ đề này như vậy là vì cô ta cảm thấy hai từ thần khải này ảnh hưởng rất lớn trong khi đó thì cô ta đang định thực hiện kế hoạch của mình tại thủ đô và điểm mấu chốt của kế hoạch vẫn ở trên người của Noble, nếu mọi chuyện đi xa hơn nữa thì cô ta đã mất hoàn toàn quyền khống chế.

Không chỉ có vậy, Elf sẽ mất luôn quyền hỗ trợ mà công chúa đưa cho cô ta, đây là một viễn cảnh mà cô ta không thể chấp nhận được và hiển nhiên rồi, cô ta cũng không định buông xuôi cũng như phó mặc tất cả cho số phận.

"Vậy còn câu hỏi thứ hai thì sao? Là từ nguồn tin đến từ giới siêu phàm sao?" Lần này là tới phiên Elf chủ động hỏi, việc này có khiến ba thành viên còn lại có chút bất ngờ nhưng Aurora cũng nhanh chóng bình ổn lại để đưa ra câu trả lời.

"Đúng như nữ sĩ đoán, chỉ là nguồn thông tin chưa được kiểm chứng nên bản thân tôi cũng không dám chắc nhưng nhờ ngài Ark nên tôi cũng đã có thể dám chắc được rằng thông tin về chuyện phái đoàn dị giáo này tôn thờ chân thần chắc chắn là thật rồi."

Thần thật ra mang nặng tính ý nghĩa về mặt tôn giáo, vậy nên vẫn luôn có những dị giáo tôn thờ thần là các sinh vật siêu phàm cấp cao nhưng chưa đạt tới ngưỡng độ chân thần hay là cùng vị thế của thất đại thần.

Nhưng nếu hành động của phái đoàn dị giáo đó đã được xác nhận là tới từ thần khải cũng như việc một trong bảy giáo hội lớn nhất tôn thờ thất đại thần là giáo hội cuồng phong và bão tố cũng đã, đang phải cố gắng huy động ra lực lượng lớn nhất để ngăn chặn lại thì thần của phái đoàn dị giáo kia chỉ có ở ngưỡng cấp độ chân thần mà thôi.

"Tức mọi chuyện có thể tồi tệ hơn?"

"Rất rất nhiều, nữ sĩ không sống ở siêu lục địa Giffon nên không rõ nhưng tại kỷ thứ ba thì hàng loạt các chân thần đã cùng giáo hội, phe cánh của mình mở ra hàng loạt các thánh chiến, thứ đã cày nát, thậm chí là tái định hình lại cả siêu lục địa.

Tuy bản thân tôi không sống hay trải nghiệm qua cái thời khắc đen tối đến mức được gọi là 'đêm sáng nhất và ngày tối nhất' đó nhưng nỗi đau mà Dark Age mang tới là quá lớn đối với bất cứ ai và ngay cả hậu đại của những kẻ sống sót đó như chúng tôi cũng được kế thừa lại nỗi sợ kinh hoàng đối với thánh chiến."

"Hiểu đơn giản thì thần khải là do thần linh chỉ lệnh xuống sai khiến nên có thể hiểu là thần linh đã tham dự ngay từ đầu rồi, nếu mọi chuyện cứ tiếp tục căng thẳng như này thì khả năng cao thần của cuồng phong và bão tố cũng sẽ xuất hiện, đến lúc đó đại quốc August chắc chắn sẽ bị xóa sổ."

Thomas đi sâu, giải thích rõ hơn cho Outsider nghe, chủ yếu là bản thân anh ta cũng rất tò mò muốn xem phản ứng của một kẻ quá sức điềm tĩnh như Outsider cũng như muốn biết về cách mà Outsider muốn dùng để giải quyết nữa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 169: Thần khải.