Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trỗi Dậy

vUZWA42677

Chương 171: Sự tò mò của một đứa trẻ với một con kiến bé nhỏ.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 171: Sự tò mò của một đứa trẻ với một con kiến bé nhỏ.


Thật ra thì Champion Skeleton nghĩ cũng không sai chỉ là Hỗn Mang lại là một vị thần sinh ra với tư cách là phàm vật sau đó rồi mới trở thành thần, ông ta tuy đại diện cho bản chất của hỗn mang nhưng lại không phải là loại hỗn mang trong suy nghĩ của Champion Skeleton. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vấn đề duy nhất mà Đài Bắc tiên sinh cảm thấy lo ngại là về chuyện bọn họ phải tách đoàn quá sớm, đúng hơn là gặp phải những đối thủ quá mạnh ngay khi vừa bước chân vào cái Labyrinth c·hết tiệt này.

Cụ thể hơn thì hiện tại Champion Skeleton đang phải đi làm cái giao kèo thứ hai mà kiến mối đã ký với Labyrinth, mục tiêu của ông ta chính là thế lực đang nắm đầu cả cái tầng 1 này theo yêu cầu của Labyrinth.

Nghe đồn hồn hỏa của chủng Undead có khả năng hút linh hồn của kẻ nhìn chằm chằm vào nó, trước đây thì Celiphott không quá tin vào những tin đồn kiểu dạng như vậy, trên thực tế thì ông ta chỉ nghĩ rằng nó khiến kẻ nhìn chằm chằm vào hoảng sợ mà thôi nhưng hiện tại ông ta đã có dịp để tự mình kiểm chứng tin đồn này.

"Phải, là sự áp đặt mà kẻ mạnh đè lên kẻ yếu như cái cách mà một đứa trẻ khổng lồ thích thú trong việc g·iết c·hết từng con kiến dưới chân của mình vậy, đến cuối cùng thì giá trị của những con kiến cũng chỉ mang tính chất nhất thời dù là chỉ để mua vui đơn thuần."

Chỉ là nếu nói theo một lý nào đó thì Champion Skeleton cũng đã có thể xem như là thành công vì ông ta đã tạo ra đủ hỗn loạn để khiến bên trên phải chú ý đến và phái ra một kẻ mạnh như vậy để g·iết ông ta cũng như chấm dứt cuộc b·ạo l·oạn sau đó.

Nhất là với Hỗn Mang, ông ta dùng phần lớn thời gian của mình là để ngủ nhằm để tránh nhiều hậu hoạn khác nhau nhưng cũng vì thế nên ông ta cực kỳ ít khi phản hồi lại tín đồ của mình và chỉ có một số kẻ cụ thể mới có tư cách để khiến ông ta thức tỉnh một phần.

Có điều nếu như có một người luôn sẵn sàng bất chấp, hy sinh tất cả mọi thứ chỉ để có thể hoàn thành nhiệm vụ như Tuyết Giang trong đội thì phần nào đó tỷ lệ thành công sẽ được đẩy cao lên một đoạn dù cho quá trình có xấu xí đến như thế nào hay có bao nhiêu trong số bọn họ sẽ phải c·hết đi chăng nữa.

Chuyện sau đó thì ai cũng biết rồi đấy, Champion Skeleton đã bị g·iết bởi một vị đến từ bên trên, thậm chí còn ở ngưỡng thân phận cùng chức vị đều thuộc cấp cao, quả đúng là một điều quá đỗi vinh hạnh như được c·hết trong tay một vị như vậy.

Ngoài ra thì nhìn cái bàn học thôi là đã quá đủ để hiểu rồi, hầu hết các vị thần đều đang trong trạng thái không hoạt động, một số thì đi du lịch qua các thế giới khác nhau, một số thì đang lười biếng ngủ say, v.v.

Cả năm giác quan đều đang tiếp thu và cung cấp thông tin cho não bộ để rồi nhanh chóng đưa ra những suy nghĩ, nhận định hay thậm chí là phán đoán của chính Celiphott, thật cay nghiệt khi tất cả đều đang ngày một củng cố cho sự đối lập của ông ta với những kẻ tự cho mình là gã khổng lồ này. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Vậy không phải quá vô lý khi gã khổng lồ lại ghé thăm nhà của một con kiến dù ngay từ đầu đã biết rằng nó quá nhỏ để thân hình quá cỡ kia của gã có thể chui vừa vào rồi hay sao?"

Cái tư tưởng đó đã sớm ngấm vào trong từng neuron thần kinh của Tuyết Giang kể từ sau khi bà ta mấy đi lý do để sống rồi, chỉ là chẳng ai biết được lý do tại sao bà ta lại quyết định mở một trại mồ côi sau khi rời khỏi quân ngũ.

Nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến Champion Skeleton lắm và hiện tại ông ta đã có mặt tại nơi cao nhất của Skypalace, tọa lạc ở chính giữa Unseen Maze, 2 kiến trúc mang tính biểu tượng của toàn thể giáo phái Vivian.

Máu trên hai bàn tay đã sớm cạn hoặc cũng có thể là vì do đặc tính của chủng tộc Celiphott nhưng nó vẫn còn đang chảy, đang tiếp tục chứng minh rằng ông ta đang xúc động đến nhường nào nhưng không phải là vì đối phương, những kẻ tự gọi mình là gã khổng lồ.

Champion Skeleton làm không có gì sai cả vì theo ông ta thì đó là thứ mà Hỗn Mang muốn thay vì một thứ gì đó mang danh hỗn mang nhưng lại tuân theo trật tự, nghe sơ qua thôi cũng đã thấy ngược đời rồi.

Thậm chí con đường thành thần của Hỗn Mang phần nhiều cũng là do ảnh hưởng từ con gái của mình cũng như những thứ mà ông ta phải gánh vác từ dòng máu đến tội lỗi trong quá khứ đến phần trách nhiệm phải đảm đương rồi cuối cùng là tư cách làm cha cũng như làm chồng.

Người ta nói rằng phụ nữ thường rất khó đoán và với Tuyết Giang thì còn trên cả như vậy, cứ như thể bà ta đã cũng như đang sống dưới hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau vậy, đến Đài Bắc tiên sinh cũng không thể nào hiểu được hoàn toàn bà ta được.

Chỉ tiếc rằng viễn cảnh đó không thể xảy ra vì mọi thứ đã đi quá xa so với dự kiến ban đầu của cả đội rồi, thậm chí dù cho Tuyết Giang có bằng một cách nào đó thực sự tìm tới được chỗ của Darugart thì việc á·m s·át hắn cũng là cực kỳ khó khăn.

"Câu này phải là do tôi nói mới đúng, có một thứ sức mạnh đủ lớn, đủ để có thể dễ dàng áp đặt mọi thứ xung quanh như vậy thì còn gì để nói nữa?" Celiphott vừa than thở vừa nhìn vào mặt nước vừa tĩnh lặng rồi nói.

Chỉ là thật quá sức cay nghiệt, đến mức độ Celiphott phải nghiến răng đến mức phát cả ra các chuỗi âm thanh liên tục vọng vào bên trong ốc tai của ông ta, hai tay của ông ta nắm chặt đến mức độ móng tay của ông ta ghim thật sâu vào trong các lớp da thịt để lại các vết hằn sẽ mãi mãi nhắc nhở cho ông ta về cái ngày này.

Có rất nhiều giá trị đã bị mất đi hoặc hao hụt dù chưa kịp làm gì cả, hệt như các bệ phóng hay động cơ t·ên l·ửa tách rời nhằm tạo ra lực đẩy cho t·ên l·ửa vậy, mục đích tồn tại của bọn chúng chính là giúp t·ên l·ửa bay ra khỏi tầng khí quyển.

Chỉ là với những loại Dungeon như vậy thì bắt buộc phải được quy hoạch vào từng khu riêng lẻ khác nhau chứ không thể để lộn xộn được, ngoài ra thì hình tượng một con Skeleton đang ngồi dựng lưng lui ra sau cái ghế sofa, tay thì khoác chỗ này chỗ nọ, chân thì bắt chéo như thế này quả thực rất áp lực.

Và đó cũng chính xác là những gì đã diễn ra, còn lý do tại sao Tuyết Giang không còn xuất hiện trong bất cứ cặp đấu nào nữa cả thì đơn giản bà ta là một sát thủ, bà ta sẵn sàng hy sinh những đồng đội của mình để có thể hoàn thành được nhiệm vụ.

Thật đẹp, đây chính là sự tiến hóa, một nét đẹp của sinh mệnh, Skeleton ăn linh hồn mà không cần quan tâm đến vị trí hệt như cách mà khỉ ăn chuối nhưng ăn cả quả chứ không lột đi lớp vỏ dày cộm ở bên ngoài vậy.

Sau này thì Cái C·hết đã trưởng thành hơn rồi, tính cách của ông ta cũng trầm lắng hơn, từ đó c·ái c·hết của ông ta cũng trở nên muôn màu và từ tốn hơn trước rất nhiều, Hỗn Mang bị ảnh hưởng bởi tính cách này khá nhiều.

Khuôn mặt đã vốn chẳng trẻ trung gì của Celiphott cũng nhăn lại đến mức cùng cực, đến mức độ ông ta không dám quay lại nhìn Champion Skeleton cũng như để lộ ra điểm yếu đuối này với bất cứ ai.

"Giống như việc con kiến bị thu hút bởi một viên đường, bất cứ ai cũng có sự tò mò của riêng mình ngay cả gã khổng lồ hay con kiến bé nhỏ và cũng chẳng có gì lạ lùng khi gã khổng lồ đó sẽ vô tình phá hủy nhà của con kiến bé nhỏ trong khi đang cố gắng quan sát hay làm gì đó với nó."

Nếu có thì cũng là vì sự trung thành, sự cuồng tín của chính Champion Skeleton dành cho Hỗn Mang, cũng là con đường mà bản thân ông ta phải đi để có thể đạt tới được một kết quả cao hơn trong phần đời của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sự phát triển là thứ được đúc kết lại thông qua kinh nghiệm, những bài học hay nói đúng hơn là sự tiến hóa về mặt ý thức, Zombie giờ đã biết rõ vị trí nơi mà chúng cần ăn thay vì phải ăn hết toàn bộ u linh thể để tìm ra được nơi cất chứa hệt như cách mà khỉ biết cách lột vỏ chuối trước khi ăn vậy.

Mà chuyện đó tạm thời bỏ qua một bên, kiến mối cũng chẳng quan tâm lắm đến chuyện Champion Skeleton sẽ chấp nhận bản thân của hiện tại hay vẫn còn vương vấn cái quá khứ nghiệt ngã kia, miễn là ông ta vẫn còn là một cư dân thuộc Dungeon của hang kiến thì vẫn sẽ nhận được những quyền lợi lẫn gánh chịu phần trách nhiệm tương xứng.

Với Unseen Maze đại diện cho tầm nhìn của bên dưới cùng Skypalace là tầm nhìn của bên trên, tuy cả hai khá tương phản nhau về mặt bản chất nhưng với Vivian thì cô ta truy cầu sự trung hòa chứ không phải là chỉ một trong hai.

Đúng hơn thì đó là thứ mà Chủ Tọa muốn, dù sao Cái Ác cũng là một khía cạnh của ông ta nên việc tính cách của Cái C·hết có hơi nổi loạn, đúng hơn là đại diện cho bản chất thuần nhất của c·ái c·hết là sự diệt vong của mọi khái niệm liên quan đến sự sống.

Chưa kể việc làm của Champion Skeleton ngày trước có thể tính là một hành động mang tính d·ụ·c vọng hơn là thành kính tuân theo mong muốn của Hỗn Mang, đó cũng chính là lý do mà ông ta sẽ không bao giờ nhận thức được lý do mà ông ta lại sống dậy dưới tư cách là một Undead.

"Mua vui sao?" Celiphott chủ động đứng lên rồi đi tới cái vách tường bị Champion Skeleton đục thủng một lỗ trên đó để tiến vào, hiện tại Dungeon của ông ta đang tiến vào quá trình tự sửa chữa nhưng cho đến khi các cư dân cùng quả cầu pha lê lấp lại cái lỗ thủng này thì tất cả mọi thứ vẫn còn đó.

Tại Dungeon của hang kiến không gặp phải vấn đề này do kiến mối đã trung hòa được các hệ lại với nhau rồi còn với một tổ chức khổng lồ như giáo phái Vivian thì đương nhiên việc có một phần không nhỏ các Dungeon Master chọn Dungeon mục tiêu chỉ định là Undead cũng là điều dễ hiểu mà thôi.

Bản năng, Skeleton cắn nuốt linh hồn là để thúc đẩy quá trình phát triển hồn hỏa, Zombie ăn não vì đây chính là nơi mà phần cốt lõi nhất của linh hồn trú ngụ, đó cũng chính là bản ngã/hộp nhạc cùng những ý thức/các đĩa nhạc được chứa đựng trong đó.

Ngoài ra thì Hỗn Mang còn từng là bề tôi của Cái C·hết trước khi thành thần, Cái C·hết là một vị thần khá là nổi loạn trong giai đoạn cùng Chủ Tọa nhào nặn ra những khái niệm cơ bản nhất do bị ảnh hưởng bởi Cái Ác.

Vừa nói Champion Skeleton vừa nhìn chằm chằm vào tách trà được đặt trước mặt mình rồi lại dùng ánh mắt của mình để liếc nhìn sang phía của Celiphott, phải, thật đáng ghen tỵ, kẻ trước mặt ông ta ngay lúc này có thứ mà ông ta không bao giờ có dù đã cố gắng đến nhường nào đi chăng nữa.

Nhưng chung quy lại thì Đài Bắc tiên sinh lại cảm thấy rất mừng khi Tuyết Giang quyết định nhận nhiệm vụ lần này, bởi vì ông ta biết rõ rằng tỷ lệ mà bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ khi đi cùng với nhau căn bản là gần như bằng 0.

"Nhưng gã khổng lồ sẽ không quan tâm đến những con kiến bé nhỏ dưới chân của mình." Sự ám chỉ rất rõ ràng, Champion Skeleton trực tiếp ví Celiphott hay nói đúng hơn là toàn thể giáo phái Vivian thành con kiến dưới chân mình còn ông ta cùng những cư dân còn lại có mặt vào ngày hôm nay cùng kiến mối chính là gã khổng lồ kia.

Mà là vì sự bất lực trong chính Celiphott vào lúc này, ông ta đã chấp nhận thân phận một con kiến của mình như cái cách mà đối phương đã áp đặt và cũng đồng thời coi đối phương như một gã khổng lồ.

Quá khứ trước kia của Champion Skeleton là thứ không đáng để kể vì bản thân ông ta cũng thấy hổ thẹn vì nó, ông ta đã phản lại giáo hội Hỗn Mang tức phản lại Hỗn Mang trên tư cách là một tín đồ là thật và ông ta không hề có bất cứ lý do thoái thác nào cả.

Sự đáng sợ của Labyrinth màu đen không phải thứ có thể đem ra đùa được, chỉ riêng t·hảm h·ọa đám côn trùng cùng những thông số mà đội nghiên cứu truyền về thôi cũng đủ khiến bất cứ ai dù có là thân chinh bách chiến như Ngô Tinh hay bản thân Đài Bắc tiên sinh cũng phải cảm thấy đau đầu nhức óc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trên thực tế thì cặp đấu mà kiến mối sắp xếp cho Zombie cùng Spirit of Vengeance chỉ mang tính chất thủ tục là chính chứ rõ ràng là cả hai tên này đều không có khả năng truy đuổi theo Tuyết Giang nếu như bà ta muốn chạy ngay từ đầu.

"Thật đáng ghen tỵ đấy."

Cơn giận về sự bất lực của chính mình đã làm lu mờ đi những phán đoán, những suy tính chính xác và đầy mưu mô của Celiphott, đồng thời đó cũng chính xác là thứ mà Champion Skeleton hay nói đúng hơn là kiến mối muốn khi đã cố tình tạo ra toàn bộ khung cảnh này chứ không phải chỉ là vì tò mò đơn thuần giống như đã nói với VI.

Các mạch máu lưu thông nhanh hơn khiến cho Celiphott nghe được cả nhịp đập của chúng lẫn trái tim như đang muốn nhảy khỏi lồng ngực của mình, nhãn cầu của ông ta dần xuất hiện những đường kẻ màu đỏ tươi và cả cơ thể của ông ta như đang run rẩy.

Đương nhiên là trong đó không có Champion Skeleton rồi nên dù ông ta có cố gắng tạo ra sự hỗn mang với quy mô sụp đổ cả một thế giới cỡ như bên kia đi chăng nữa thì Hỗn Mang cũng sẽ không vì ông ta mà thức tỉnh.

Ánh mắt của Champion Skeleton là cực kỳ đáng sợ, không chỉ bởi vì bầu không khí xung đột giữa bên trong cùng bên ngoài căn phòng này mà còn là vì bản chất của ông ta, chủng Undead luôn tỏa ra một lượng tử khí rất nồng đậm đủ để khiến các sinh vật sống phải kiên dè.

Undead có khả năng hấp thụ hồn hỏa lẫn nhau và không có lý nào chúng không thể hấp thụ linh hồn của một sinh vật sống hoàn chỉnh được, nói ra thì cũng giống như việc Zombie ăn n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, Ghoul ăn xác và Vampire uống máu vậy thôi.

Đúng hơn là một đứa trẻ khổng lồ cực kỳ bất cần đời, nó đang hủy hoại ngôi nhà của con kiến bé nhỏ này chỉ vì những hứng thú, tò mò nhất thời, giống như Champion Skeleton nói, bản thân Celiphott cũng đã cho rằng đối phương cũng chỉ là đang tìm tới những thứ có thể mua vui dù chúng chỉ mang tính chất nhất thời đơn thuần. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đó là một hành động mang tính bản năng và nhất là với Skeleton cùng các dạng tiến hóa giai đoạn 2 của nó, khi mà hồn hỏa vẫn chưa đạt tới được độ chín đủ để khôi phục lại bộ ký ức hoàn chỉnh thông qua các mảnh vỡ lẫn trong oán khí.

"Đó chính xác là một sự áp đặt."

Chương 171: Sự tò mò của một đứa trẻ với một con kiến bé nhỏ.

Những hình ảnh xót xa ngoài kia, những tiếng hét vang vọng khắp nơi, những mùi hương khắt ập tới, những mùi vị đắt ngắt đến nhức mũi, tất cả chúng đã tạo ra một khung cảnh đủ kinh hoàng để một kẻ sống ở mặt trái quá lâu như Celiphott cũng phải bất giác rợn cả người.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 171: Sự tò mò của một đứa trẻ với một con kiến bé nhỏ.