Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trỗi Dậy

vUZWA42677

Chương 179: Thông tin về tầng 35.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 179: Thông tin về tầng 35.


"Nếu vậy thì chúng ta sẽ gặp một chút khó khăn ở tầng 35." Miu vừa ăn bát khoai tay nghiền của mình vừa nói, tuy những chủ đề như này bình thường thì những kẻ như cô ta sẽ không can thiệp vào nhưng đôi khi vẫn sẽ chêm vào vài câu.

Khu ăn uống chính là một trong bốn chủ đề đó, còn khu an toàn mà chúng ta đang ở hiện tại được gọi là khu sinh thái, chủ đề thì cũng như đã thấy rồi đấy, nhưng về căn bản thì tầng 6 này không điểm mấu chốt."

Đương nhiên bản thân Uvoganis cũng tự nhận thức được điều đó nhưng vấn đề ở đây là ông ta không hỏi những cư dân khác mà là hỏi chính kiến mối, rằng cô ta cảm thấy như thế nào về món ăn này?

Thật ra thì cũng chẳng thể trách Uvoganis được, bởi lẽ thịt chủng bán long cận rồng đều rất khó nấu, chúng là những nguyên liệu được xếp vào hàng cao cấp nhất ngay cả với những tầng sâu bên dưới của Labyrinth.

"Vậy còn ngài thì sao? Ngài cảm thấy như thế nào về món này?"

"Điểm mấu chốt?"

"Phải, thậm chí càng xuống sâu thì những nơi như tầng 4 lại càng nhiều hơn, đương nhiên mấy thử thách mang tính bài tập như cái ở tầng 2 sẽ bị giảm thiểu đi rất nhiều, nhất là ở ngưỡng tầng 49 và tầng 119." (VI)

Tuy đã thất bại rất nhiều lần nhưng trên cương vị là một đầu bếp, là bếp trưởng chuyên phụ trách nấu nướng cho hơn trăm miệng ăn tại Dungeon của hang kiến thì Uvoganis không cho phép bản thân từ bỏ sớm đến như vậy, ít nhất thì ông ta vẫn muốn thử dù cho kết quả nhận lại có như thế nào đi chăng nữa.

"Khu an toàn thường được chia thành 4 chủ đề khác nhau, tuy có thể chúng sẽ có đôi chút khác biệt về mặt nội dung nhưng về bản chất thì lại gần như tương đồng nếu như thuộc cùng chung một chủ đề. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đó chính là lòng tham, nghèo tự có lòng tham kiểu của nghèo mà dư giả tự có lòng tham kiểu dư giả, với ta thì tất cả đều như nhau, ăn chẳng qua cũng chỉ là một hành động thiết yếu để duy trì sự sống, thỏa mãn d·ụ·c vọng được sống đơn thuần.

Cũng dễ hiểu mà thôi, dù sao chỉ riêng việc phải liên tục sử dụng những tác nhân dẫn tới vô hạn khác thôi đã tiêu tốn cực kỳ nhiều năng lượng rồi chứ đừng nói tới chuyện hao phí đến mức độ sử dụng vào những việc khác như kiến mối vẫn thường làm.

Phần còn lại thì là vì kiến mối cho rằng những xúc cảm kiểu như vậy thực sự không cần thiết, nói đúng ra thì cô ta vẫn sẽ nghĩ đến chuyện muốn ăn thứ gì đó hay muốn có được loại vị nào đó nhưng tịnh tiến vô hạn đã giúp cắt bỏ đi rất nhiều thứ.

"Không phải ngài ấy vẫn sử dụng 'vị giác' của chúng ta để đưa ra lời nhận xét về món ăn vừa rồi hay sao? Tức là ngài ấy không quá l·ạm d·ụng tịnh tiến vô hạn vào khao khát ăn uống đâu, chắc hẳn nếu như gặp được một món ngon thì ngài ấy vẫn sẽ bị khao khát ăn uống thúc d·ụ·c mà thôi."

"Ngài thực sự không cảm nhận được niềm vui của việc ăn uống hay sao? Ngài không cảm thấy vui vẻ bởi vì ăn được món mà mình yêu thích, thất vọng vì những kẻ khác dành lấy món đó của mình hay tiêu cực vì trên bàn ăn toàn những món mà mình ghét?"

Nào là xuống dưới khu vực từ tầng 10 trở đi, gặp gỡ những kẻ khó đối phó, mối quan hệ qua lại giữa đám địa đầu xà, v.v chưa kể còn có cả chuyện của Elf nữa, đó cũng chính là lý do mà kiến mối muốn trình hoãn quá trình hạ tầng lại một thời gian để sắp xếp ổn thỏa những vấn đề vẫn còn đang chất đống.

Thậm chí cũng có thể kết hợp với tai để đẩy món ăn lên một tầm cao hơn nữa và cũng bởi vì lẽ đó nên kiến mối đúng là có khao khát được ăn nhưng nó lại vô tình bị cô ta kiềm hãm lại hoặc ít nhất là bởi vì món đó không đủ để bản năng thèm ăn của cô ta vượt qua được bước tường ý chí.

Cảm nhận hay những rung động mà một bữa ăn có thể mang lại chẳng qua chỉ là thứ phát sinh sau đó, ăn là để tồn tại, với ta thì nó chỉ đến vậy và cũng sẽ chỉ dừng ở đó, như vậy đã là quá đủ rồi, ta cũng chẳng yêu cầu nhiều hơn."

"Món này cũng không đến nỗi nào."

Với kiến mối thì mấy chuyện như cô ta ăn không vào vị hay là chuyện của những tầng 35 gì gì đó thực sự chẳng trọng yếu bằng những thứ mà Dungeon của hang kiến lẫn cô ta đang phải đối mặt trong khoảng thời gian sắp tới.

Cây mọc hướng tới chỗ có ánh sáng, đó chính là thứ quy luật tất yếu, sự hạnh phúc khi được ăn và d·ụ·c vọng dâng trào trước những "cao lương mỹ vị" của riêng mình, ngay cả những kẻ không có vị giác cũng sẽ bằng cách này hay cách khác hướng tới thứ "mùi vị" mà kẻ đó khao khát.

Đương nhiên phần nhiều cũng chỉ là tin đồn bởi vì nếu thực sự tồn tại một thứ như vậy thì chắc hẳn nó không chỉ dừng lại ở mức độ tin đồn thôi đâu, hơn cả thử tưởng tượng một đám Dungeon Master còn chân ướt chân ráo chưa xuống tới được tầng 50 để được phong tước hiệu đột ngột xuống được thẳng tầng 100 thử xem.

Vậy thì vấn đề này nằm ở đâu? Đương nhiên là ở kiến mối rồi, đúng hơn là khẩu phần ăn của kiến mối, nó không phải cao sang, bao gồm cao lương mỹ vị hay gì cả mà đúng hơn thì nó quá một màu đơn điệu đến mức nhàm chán.

Việc này cũng tương tự với các Sylva hay Treant, bọn họ ăn chất khoáng, nước và sử dụng đến ánh sáng mặt trời, đến cả cây cối cũng sẽ tiếp tục khuếch tán bộ rễ của mình lên dù có được chăm sóc, chăm bón đến nhường nào.

"Là một số quyền lợi mà Labyrinth tạo ra để tăng thêm tầm quan trọng của các khu an toàn, với tầng 35 thì đó là tư cách để lên được một con tàu hỏa, đúng hơn là cách thức để lấy được vé tàu, khu an toàn là một nơi như vậy."

Đây chính là vấn đề mà Uvoganis nhắc tới, đó là kiến mối không hề tận hưởng cảm giác ăn uống, thay vào đó thì với cô ta việc ăn uống thật ra cũng chỉ là để đảm bảo bản thân không c·hết hay nói đúng hơn là thỏa mãn d·ụ·c vọng hướng tới sự sống như bao sinh mệnh khác.

Điểm mấu chốt ở đây chính là sự tận hưởng, tất cả đều hướng tới các món ăn, đó cũng là một dạng d·ụ·c vọng cơ bản và nguyên thủy nhất từng tồn tại, phàm ăn, tức là ngay cả Undead hay Sylva đều sẽ như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nó là một trong những khu ăn uống và cũng là khu an toàn tiếp theo." VI bắt đầu lên tiếng.

Một suất ăn chỉ đơn giản là tống vào cho có và đủ dưỡng chất để duy trì sự sống thay vì thể hiện rõ khao khát được ăn của kiến mối, không phải là Uvoganis chưa từng thử thay đổi khẩu phần ăn này mà là vì ông ta không đủ khả năng để làm như vậy.

"Tầng 35 có gì đặc biệt sao?"

Dù sao thì kiến mối cũng sở hữu khứu giác quá nhạy và bên cạnh lưỡi thì mũi cũng là nơi có thể "thưởng thức" được món ăn, lưỡi cảm nhận vị chân thật, mũi cảm nhận mùi tỏa ra và mắt cảm nhận hình dạng của món ăn.

Cũng vì lẽ đó mà "vị" của từng oán niệm cũng sẽ khác nhau và tử khí cũng phân chia theo cấp bậc cùng độ nồng đậm, tuy không phải ai cũng có thể "nếm" được chúng nhưng với những kẻ có thể "ăn" thì chúng lại tồn tại nhiều loại mùi vị khác nhau.

Rõ ràng là đi tìm c·hết có thừa, có ngu lắm mới lên con tàu đó nhưng nếu là thật thì không biết kiến mối sẽ chọn như thế nào? Dù sao đây cũng là một đường tắt để nhanh chóng hạ xuống những khu vực sâu hơn bên dưới.

"Không rõ nhưng quả thật những kẻ dành được vé đều biến mất khỏi những tầng trong khu vực gần đó, có thể chúng đã thực sự lên tàu." Đến cả VI cũng không dám chắc về sự tồn tại của đoàn tàu đó bởi vì năm xưa Lich King đã né mấy vụ này.

"Thất bại cũng là lẽ thường tình mà thôi, thậm chí tôi còn tin rằng ngài ấy sẽ mãi như vậy đấy."

Chỉ là Miu cũng nắm được một số tin đồn nhất định, rằng trên 100 tầng đầu của Labyrinth có tồn tại một đoàn tàu hỏa có thể chở được các Dungeon đi xuyên qua các tầng trong khi bỏ qua hoàn toàn các điều kiện hạ tầng. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ít ra thì nó ít mùi hôi hơn đám Dire Bear kia."

Ngay cả tại kỷ nguyên của Lich King, kỷ nguyên hoàng kim nhất của Labyrinth Gaia và cũng là kỷ nguyên đã giúp Labyrinth Gaia trở thành một trong mười Labyrinth đứng đầu như vậy hiện cũng chẳng ai có thể hoàn toàn vượt qua được tầng 119 theo đúng nghĩa đen.

Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết rõ ràng lên con tàu đó rủi ro đến nhường nào, thậm chí dù cho có may mắn sống sót được sau khi tới được ga cuối cùng đi chăng nữa thì bản thân cũng quá yếu để có thể phản kháng lại được đám Dungeon Master đã ngồi chờ sẵn ở tầng 100.

"Khu an toàn giống tầng 6 này mà còn là tiếp theo? Vậy tức là kể từ tầng 6 cho đến tầng 35 thì sẽ không có bất cứ khu an toàn nào khác nữa?"

Cả tổ kiến sống vì kiến chúa và bản thân kiến mối trước kia cũng tương tự như vậy, dù phải công nhận rằng cô ta vẫn ghét kiến chúa nhưng dù vậy giữa cả hai lại có một mối liên kết cực kỳ khó tả hoặc ít nhất là do cô ta ảo tưởng như vậy.

"Nghe đồn tàu hỏa trong truyền thuyết đó có thể chạy một mạch đến tận tầng 100 mà không dừng lại, không biết có phải là thật hay không?" Đương nhiên là Miu chưa từng thấy hay đi qua chuyến tàu kia, thậm chí từ trước đến nay cô ta vẫn luôn kẹt lại ở tầng 1.

"Dựa trên vị giác của số đông thì đây chắc hẳn là một món cực kỳ nặng mùi khi ngươi đã dùng khá nguyên liệu nặng mùi cho món ăn của mình nhằm khử được mùi hăng của thịt Salamance, tuy có hiệu quả nhưng vẫn chưa đủ."

Với kiến mối thì có rất nhiều dạng d·ụ·c vọng bị tiêu giảm đi cực kỳ nhiều, một phần là do bản năng từ loài kiến, là vì cô ta trước đây chỉ sống vì kiến chúa và cũng chỉ cần kiến chúa là được rồi, chính kiến chúa sẽ thay cô ta tham lam những thứ đó.

"Khu ăn uống? Nó có gì khác biệt so với khu an toàn thông thường sao?"

Việc muốn ăn hay không vốn dĩ là lựa chọn của kiến mối và ngay cả tịnh tiến vô hạn cũng khó lòng mà đè tất cả xuống một cách hoàn toàn được, nhưng điều đó cũng có nghĩa là cho đến hiện tại cô ta vẫn chưa gặp được món nào đủ tốt như vậy.

Vấn đề ăn uống là chủ đề muôn thuở tại Dungeon của hang kiến, đến mức độ Uvoganis còn tin chắc rằng dù có như thế nào đi chăng nữa thì trong tương lai vấn đề này vẫn sẽ còn mãi tồn đọng ở đó mà gần như không thể giải quyết được.

"Ngài cảm thấy bữa ăn này như thế nào?"

Độ khó căn bản là không tưởng và nguyên do là vì từ tầng 120 trở đi thì các Dungeon Master sẽ chạm được đến mặt tối của các Labyrinth, đúng hơn là của cả cái ngành dịch vụ này mới đúng, đó cũng chính là lý do mà tầng 119 rất quan trọng.

Chương 179: Thông tin về tầng 35.

Những thứ mà Uvoganis đang gợi nhớ tới là những xúc cảm, rung động nên có của những sinh vật đang sống khi đối diện với bàn ăn, có sự kỳ vọng, có sự hào hứng đồng thời cũng có sự thất vọng hay thậm chí là buồn bã.

"Như vậy là quá tham lam, chúng ta ăn để tồn tại, uống để tồn tại, nghỉ ngơi để tồn tại, đó mới chính là điểm mấu chốt nhất, khi túng thiếu thì chỉ cần tồn tại thôi đã là đủ nhưng khi dư giả hay thậm chí là vừa đủ thì những thứ d·ụ·c vọng khác sẽ phát sinh.

Nhất là khi Lich King còn thuộc dạng không có chút nổi bật nào so với phần đông các Dungeon Master vào thời điểm đó nữa, tư cách tranh vé căn bản là không có mà dù có đủ đi chăng nữa thì ngu lắm mới đi tranh. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nghe đồn kể cả kỷ nguyên hoàng kim nhất của Labyrinth thì vẫn chưa thực sự vượt qua được tầng 119." (Miu)

Kiến mối đưa ra lời nhận xét sau khi nếm thử dĩa thịt áp chảo này, thật ra thì vị giác mà cô ta nhắc tới cũng chẳng cao cấp gì, nó chỉ là cảm nhận của các cư dân nếu như bọn họ ăn phải món này mà thôi.

Tuy phải đồng ý rằng kiến mối cũng thuộc dạng cực kỳ giờ giấc nhưng vấn đề ở đây là cô ta chưa từng nghỉ ngơi đúng nghĩa, kể cả khi cô ta nghỉ thì cũng đến lượt Elf hoạt động, để có thể tồn tại được như vậy thì ắc hẳn cô ta cũng tự có biện pháp để giữ lấy chính mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ta sao? Hình như ngươi có chút hiểu nhầm về ta thì phải, kiến không có vị giác, thay vào đó thì chúng ta lại sở hữu khứu giác nhạy bén nên chỉ cần ngửi thôi cũng đủ để biết rất nhiều thứ rồi nhưng với ta thì món ngon nhất trên đời cùng món dở nhất chẳng khác biệt là mấy cả."

Nói đúng hơn thì tầng 119 là một cột mốc, là thứ phân hạng nhóm trên và nhóm dưới trong chính những Dungeon Master, ngay từ đầu cái tầng quái quỷ đó đã được thiết kế để không thể vượt qua với những tài nguyên mà trên tầng 100 có thể sở hữu được rồi.

Đồng ý rằng bọn họ không ăn hệt như những sinh mệnh khác nhưng thứ khác biệt cũng chỉ là kiểu ăn, Undead vẫn sẽ ăn tử khí và oán niệm, trong oán niệm thì cũng sẽ phân biệt theo nhiều dạng khác nhau tùy thuộc vào oán hận trước khi c·hết của kẻ đó.

Việc Uvoganis không đủ khả năng để nấu được thịt của Salamance là điều có thể lường trước được rồi nên những lời nhận xét vừa rồi của kiến mối thật ra chính là cảm nhận của phần đông khi được nếm thử món này.

Đương nhiên là vấn đề này không xuất phát ở chỗ lương thực, dù sao hiện tại Dungeon của hang kiến cũng không đến mức độ thiếu thốn và trong số bọn họ cũng có số lượng không nhỏ là Undead, Sylva không cần ăn uống nên càng cắt giảm được nhiều suất ăn hơn.

"Vậy sao? Tôi không biết điều đó đấy." VI trực tiếp đánh trống lảng để tránh đi việc phải trò chuyện chủ đề vừa rồi mà Miu vừa đề cập đến, thử thách của tầng 119 vốn dĩ đã là thứ không thể nào vượt qua được rồi.

Nhưng quả thật đúng là vào lúc đó thì tầng 35 cùng những tầng phụ cận đều loạn hết cả lên với những tin đồn là vé tàu được đẩy ra nên có rất nhiều kẻ nhắm tới chúng, chuyến tàu ngàn năm có một lần quả thật không dễ đi.

Labyrinth đương nhiên sẽ không tạo ra một khu an toàn thực sự an toàn đến độ để các bên chỉ nhìn nhau rồi cười hố hố cho đến khi hạ xuống được tầng kế tiếp, một số điểm mấu chốt sẽ được tạo ra với mục đích là thúc đẩy tính cạnh tranh đầy lành mạnh.

Về bản chất thì đây không phải là một vấn đề to tát hay gì cả vì việc ăn uống thực sự quá nhỏ nhặt với một kẻ như kiến mối, thậm chí cô ta có thể không ăn mà vẫn có thể duy trì rất lâu bởi vì một trong những tác nhân hướng tới vô hạn mà cô ta nắm giữ đảm bảo điều đó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 179: Thông tin về tầng 35.