Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trỗi Dậy

vUZWA42677

Chương 182: Cái c·h·ế·t của ve sầu.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 182: Cái c·h·ế·t của ve sầu.


Chương 182: Cái c·h·ế·t của ve sầu.

"Những thông tin này là chính xác?"

Giờ thì Kim Thiền được biết tới nhiều hơn dưới tư cách là gia chủ nhà họ Kim, một lão già cực kỳ điếm thúi, nhất là với những vấn đề liên quan đến tiền tài hay các chuyến vận thương các thứ, trong mắt nhiều người thời nay thì ông ta có vẻ ngoài tham lam và có đôi phần độc tài. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cũng vì vậy nên với thành bang Samakkhi thì Nhật Nam vẫn là một thứ mà bọn họ không thể nào chối bỏ được dù cho cũng có nhiều người muốn ép lại danh tiếng của Nhật Nam nhưng bọn họ vẫn chưa đi xa đến mức như cái cách mà thành bang Tân Thời sẵn sàng làm với các lão tướng.

Chỉ là sau khi nghe được những lời tung hô vừa rồi của Phoiphailin thì chẳng ai có mặt trong hội đồng này cười nổi, phải, bọn họ đã thành công khi dọn dẹp được rất nhiều hang ổ quái vật tại khu vực lân cận thành bang.

Con người ngày nay đã sớm quên mất những thứ mà Ngô Tinh có thể làm và đã làm, đã cống hiến cho cái thời đại loạn lạc kia cũng như quá trình xây dựng lên những nền tảng đầu tiên của thành bang Tân Thời.

"Cũng không hẳn, đến một lúc nào đó con sẽ hiểu được nỗi lòng của ve sầu và tại sao giá trị cả cuộc đời của nó lại nằm trong tiếng kêu xào xạt đau đầu này, mà nếu con không nhanh đi tìm thì ve sầu sẽ bay đi mất đấy."

...

Cuộc đời kéo dài hơn 80 năm này Kim Thiền thực sự đã đóng góp quá nhiều thứ, ông ta cũng tự cho rằng là bản thân đã chẳng còn gì để hối tiếc những cả nhưng đến cuối cùng thì ông ta hiểu rõ ràng c·ái c·hết của mình cũng sẽ chẳng chứa đựng bất cứ thứ gì trong đó cả.

Đương nhiên là bản thân Kim Thiền sẽ không quan tâm đến mấy chuyện đó bởi vì như Đài Bắc tiên sinh đã từng nói, thời đại của bọn họ đã kết thúc, một là yên lặng rời đi, hai là tỏa sáng như đóa Moss Rose/hoa mười giờ tuyệt đẹp, ba là tỏ ra ngu xuẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khác ở chỗ là hội đồng cấp cao của giáo phái Vivian được thành lập chưa cao, thậm chí các thành viên đều có liên quan kha khá đến Celiphott cũng như được ông ta trợ giúp rất nhiều trong những ngày đầu của giáo phái.

Thấy hội đồng một lần nữa rơi vào trầm lặng trước những lời nói của Phoiphailin thì Kim Thiền hiểu rõ rằng không phải là lời nói của Phoiphailin đã thực sự đả động được đến những con người đang ngồi ở đây mà là vì bọn họ đang tìm một con đường khác, một cái cớ khác để đổ lỗi cũng như loại Phoiphailin ra khỏi cái ghế dự thính.

Việc này cũng đồng nghĩa với việc có nhiều người cảm thấy nóng mắt trước những tác động của Kim Thiền hay là về việc ông ta vẫn còn chưa xuống lỗ hay gì đó, mấy cái chiêu trò chính trị các thứ thực sự rất phiền phức nhưng ít ra thì ông ta vẫn còn cống hiến được hết giá trị của một đời người.

'Phải, đương nhiên là ta sẽ để ngươi trở về, đó cũng là lý do mà ta để ngươi cùng Miu gặp nhau, bởi vì ta biết rõ rằng kiểu gì Miu cũng sẽ để ngươi sống nên cũng tạm cho là tiện thể đôi đường mà thôi.'

Vĩnh An nếu như không học được thì sẽ mãi mãi dừng lại ở cái vị trí như là một con rối ngồi làm mấy công việc bàn giấy cho các gia tộc lớn mà thôi, không xứng để nhà họ Kim của Kim Thiền sẵn sàng hy sinh tất cả để đầu tư vào.

Giờ thì có rồi đấy, Salamence nói gì đi chăng nữa thì cũng là chủng bán long có độ đậm huyết mạch hàng nhóm trên của bậc trung, tuy vẫn chỉ là con non nhưng cũng quá đủ tốt rồi, ai lại từ chối có thêm một bộ xác của Salamence cơ chứ?'

Đôi khi có rất nhiều chuyện c·h·ó má mà Kim Thiền chẳng thể nào can thiệp nổi được, nhiều lúc muốn nhờ cậy những bằng hữu khác nhưng lại cảm thấy bọn họ cũng vì đã sớm giác ngộ kiểu gì cũng sẽ như thế này nên mới đi ở ẩn nên cũng đành thôi.

Giống như Kim Thiền đoán, dù có mặt ở đây không có mấy kẻ ngu và cũng điều hiểu được chiêu trò của mấy lời ngu xuẩn vừa rồi nhưng bọn họ lại vô tình hoặc cố ý phối hợp với nó, tỏ ra bất ngờ, bàn luận về chủ đề này các kiểu.

'Ta tôn trọng quyết định này của ngươi, chỉ là kiểu c·hết như vậy thì phải nhờ đến bên kia rồi.'

Tất cả là vì bọn họ cũng chính là một trong vô vàn những người mà Nhật Nam đã cứu vào cái ngày đen tối nhất đó, dù muốn hạn chế nhưng sẽ không bao giờ sẵn sàng gạt bỏ vì bọn họ chưa đủ cái gan để làm điều đó.

"Cần gì phải xác nhận thông tin! Chắc hẳn là tên Nhật Nam kia cùng lão đã bàn nhau từ trước rồi tách đoàn bỏ chạy lấy thân rồi, khả năng cao là nhóm của Đài Bắc tiên sinh đã thực sự c·hết rồi, chỉ cần trực tiếp đưa ra phán quyết cho lão là được."

Vậy nên Kim Thiền đã hy vọng kẻ thù của mình có thể giúp ông ta đạt được c·ái c·hết như mong nguyện, một c·ái c·hết chẳng có bất cứ ý nghĩa nào cả, chẳng còn gì sót lại ngoại trừ một tiếng kêu đau đầu nhức óc.

Một tiếng vang này cũng đã hao tổn hết mọi dạng năng lượng cuối cùng còn sót lại bên trong Kim Thiền để cả cơ thể của ông ta ngay lập tức gục xuống và từ từ trở nên khô héo rồi trực tiếp tan thành tro bụi đến xương cũng chẳng còn trong sự ngỡ ngàng của cả hội đồng.

'Nói theo như cái cách của con người các ngươi thì ta cần một người truyền tin, nó cũng tương tự như vậy đấy.' (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy sau này Celiphott từ bỏ chức vị tổng tham mưu để lui về phía sau làm tổng trưởng đi chăng nữa thì lực ảnh hưởng của ông ta vẫn còn đó, nhất là khi khoảng thời gian chênh lệch rõ ràng là quá ngắn nên ông ta có nhiều tiếng nói cũng như được tất cả tôn trọng hơn.

Địa vị của Nhật Nam hiện tại căn bản là tương đồng với Ngô Tinh nhưng là Ngô Tinh ở giai đoạn mới dựng thành, tức tuy không ảnh hưởng quá nhiều đến những chuyện xảy ra bên trong thành nhưng tiếng tăm và lực ảnh hưởng vẫn là cực kỳ to lớn.

Thể như trong số các ngài lại xung phong ra một nhóm để tiếp tục tiến hành chiến dịch hoặc chỉ đơn giản là chờ thêm vài ngày nữa để xác thực thông tin, nếu như ngài Noguchi thực sự đã trở thành phi chính quy thì cũng không quá khó hiểu khi giờ đây chúng ta đã có thể cử đội chinh phạt xuống các tầng sâu hơn của Labyrinth."

Nhất là khi bộ luật được thành chủ đề ra lại được hơn 50% số ghế vào lúc đó ủng hộ nữa, toàn mấy con sâu làm rầu nồi canh, phải đồng ý rằng nhà họ Kim cũng hưởng không ít từ đó nhưng vấn đề không phải nằm ở chỗ lợi ích của Kim Thiền hay một nhóm chính trị gia mà là của toàn thể cư dân của thành bang Tân Thời.

Những lời nói này của Phoiphailin cũng có một vài phần đạo lý nhưng lại quá hiếu thắng, thiếu vài phần kinh nghiệm trong cách dẫn dắt cũng như khai thác qua lời nói, nhưng ít ra thì cô ta cũng có một thứ mà những kẻ như Vĩnh An không có.

Nhưng giờ Kim Thiền không những không c·hết mà còn trở lại, đương nhiên đây cũng là một cơ hội tốt để quy ông ta vào tội đào ngũ, thậm chí nếu không có gì sai sót thì ít nhất bọn họ cũng có thể kéo được từ trên nhà họ Kim kia xuống vài tầng da thịt.

Theo như Ngô Tinh nói thì thứ nhất là ông ta không muốn đám trẻ hiểu lầm, thứ hai là ông ta hiểu rõ rằng thành bang Tân Thời mà bọn họ đang cố gắng xây dựng đang trên đà phát triển, sự xuất hiện của một người như ông ta là không cần thiết vì New Genesis/Tân Thời cần một cái gì đó tươi mới hơn là một kẻ luôn mang cái không khí ảm đạm về những mất mát trong quá khứ như ông ta.

Đây là điểm đáng tự hào của thành bang Tân Thời đúng hơn là cả ba thành bang thuộc khu vực Đông Bắc, thậm chí đến cả những thành bang của mặt trận phía Tây cũng chỉ có khu vực Đông Âu là đạt tới ngưỡng an toàn như vậy mà thôi.

Còn về phần Kim Thiền thì thật đáng tiếc, đã quá lâu rồi kể từ cái thời mà ông ta được biết tới với cái biệt danh diệu thủ thần y hay thậm chí kinh khủng hơn là một trong các "tiên phong" đứng ngang hàng với Đài Bắc tiên sinh hay tướng quân Ngô Tinh.

'Phần nhiều là vì ta muốn kiểm chứng một số thứ mà thôi, dù sao thì ta cũng đang xây dựng một cộng đồng, ta muốn kiểm tra xem liệu một cộng đồng một khi đã phát triển quá lớn sẽ chệch hướng đến cỡ nào nữa.

Có điều một người đ·ã c·hết như Kim Thiền thì quan tâm đến mấy chuyện đó làm gì nữa cơ chứ? Có thể cũng vì thế nên ông ta có chút nhớ lại những đoạn đối thoại mà ông ta đã trải qua trong cái Labyrinth đó.

"Quý cô Phoiphailin, ngài Chu Nhật Nam nói rằng cô phải lên đường ngay lập tức để trở về thành bang Samakkhi trong khoảng thời gian ngắn nhất."

Hiện tại muốn khắc phục thì phải đợi nghị quyết hết hiệu lực mà hiệu lực đó lại kéo dài trong 50 năm, căn bản tới lúc đó thì Kim Thiền cũng chẳng còn nữa rồi hoặc quyền sửa đổi nghị quyết được thông qua bởi số ghế ngang bằng hoặc lớn hơn, chỉ là lợi ích của nhóm trên dễ động vào vậy sao?

"Vậy ắc hẳn ve sầu rất cô đơn rồi, vì ngoài kêu ra thì nó chẳng biết làm gì cả, không phải như con."

'Một trận đấu hết giờ, tuy phần nhiều là do bên tôi nhưng cũng xin chúc mừng vì chiến thắng này, đương nhiên là phía chúng tôi cũng sẽ không thất hứa đâu.'

Kim Thiền biết kiểu gì Phoiphailin cũng đứng ra nói đỡ cho mình, đúng hơn thì là do Nhật Nam nói về chuyện này cho ông ta biết để giúp khoảng thời gian cuối cùng này của ông ta trở nên dễ dàng hơn, ít ra thì đó cũng là thứ mà Nhật Nam có thể làm được với người mà ông ta đã đặt niềm tin vào.

"Là tiếng gì vậy nương?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Phản biện? Ta chẳng có lời nào để nói cả, dù sao thì nhiệm vụ cuối cùng của ta cũng đã hoàn thành rồi, truyền tin, cho kẻ đó thấy được khung cảnh này, đẩy sứ đoàn của thành bang Samakkhi về càng sớm càng tốt và cuối cùng là nói ra thông tin trọng yếu nhất.

Những lời này là Phoiphailin nói thật lòng, những thành tựu mà thành bang Tân Thời đã đạt được tính tới hiện tại thành bang Samakkhi dù có cố gắng đến mấy cũng không thể nào bắt kịp chỉ trong vòng 10 năm kế tiếp được.

Nếu như các vị cảm thấy bản thân đủ tư cách để phán xét thì cũng nên chắc chắn rằng bản thân đủ dũng khí lẫn khả năng để đưa ra phán quyết, hơn cả nếu như được thì tôi tin rằng chúng ta vẫn có nhiều cách xử lý khác.

'Theo tôi đoán thì Dungeon Master của chúng tôi chỉ đang kiếm đại cái cớ để g·iết tên Darugart kia mà thôi, dù sao thì tên hám tiền kia cũng than thở khá nhiều vì không có nguyên vật liệu nào đủ tốt để hắn trình diễn tay nghề của mình.

"Ý của quý cô Phoiphailin là sao? Ngài đang nói đỡ cho một tên đào ngũ? Hơn cả đây là chuyện của thành bang Tân Thời chúng tôi, đâu liên quan gì đến chuyện của ngài? Chẳng lẽ hội đồng chúng tôi phế vật đến mức cần ngài nhắc nhở nữa hay sao?"

Một khung cảnh thật hết để nói, thật đáng buồn khi những kẻ được chọn mặt gửi vàng, những kẻ được tin tưởng để ngồi tại đây lại là những kẻ sẵn sàng làm rất nhiều chuyện chỉ để có thể để phần lợi ích nghiêng về phía của chúng mặc cho hậu quả có đáng sợ ra sao.

"Con sợ nó à? Nếu ta nhớ không nhầm thì đó là tiếng kêu của ve sầu đấy, nó là một trong những dấu hiệu minh chứng cho việc mùa hè đã tới rồi."

"Con hiểu nhầm rồi, tiếng kêu này đại diện cho chính sự tồn tại của ve sầu, nó sống cũng chỉ chờ cơ hội để phát ra tiếng kêu đó một cách dõng dạc nhất."

...

Thậm chí là trên các tuyến đường an toàn cũng được các thành bang lân cận liên tục bảo trì nhằm độ an toàn của nó đến tận hiện tại, đây là một thành tựu to lớn không thể kể xiết nhưng đó chính xác cũng là vấn đề lớn nhất của bọn họ

"Mùa hè đã tới rồi sao? Nhưng tại sao con lại chưa nghe qua tiếng kêu này bao giờ vậy nương? Hơn cả còn rất đau đầu và khó chịu nữa."

Trường hợp của Kim Thiền vào lúc này căn bản là có đôi phần giống với của Celiphott khi đối diện với hội đồng cấp cao của giáo phái Vivian, cả hai đều là bên bị hỏi và phải tường trình lại mọi chuyện đã xảy ra cũng như phải sẵn sàng để đón nhận mọi loại h·ình p·hạt do hội đồng đưa ra tùy thuộc theo phán quyết cuối cùng.

Thứ mà Vĩnh An có thể mang lại không phải là những cải cách mang tính quyết liệt thực sự cần thiết vào lúc này để tránh hậu hoạn về sau khi mà các gia tộc đã quá thâm căn cố đế và gần như không thể nào gạt bỏ được nữa.

Kim Thiền tuy mang tên là Kim Thiền/ve sầu nhưng lại sống một cuộc đời hoàn toàn trái ngược với loài vật này, ve sầu thường dành gần như cả cuộc đời của mình để ẩn mình dưới nền đất và chỉ cất vang tiếng kêu khi đã trưởng thành để tiến hành giao phối rồi khi tất cả kết thúc thì nó lại lần nữa ngã thẳng xuống dưới nền đất rồi c·hết đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Khoảng nửa tuần nữa Nhật Nam sẽ về tới thành bang Samakkhi, lão già tin rằng việc xác nhận độ chân thật của thông tin này cũng không quá khó khăn." Kim Thiền đương nhiên quá rõ thứ mà đám hội đồng này mong muốn rồi và ông ta cũng không ngu đến mức độ không có những sự chuẩn bị trước.

Bởi vì chỉ có ngu xuẩn mới những những thế hệ sau đầy tham vọng hiểu rõ rằng bản thân sẽ không gây hại cho chúng và với Ngô Tinh thì sự lựa chọn của ông ta là tự giam mình trên các chiến trường thay vì trở về lại thành bang Tân Thời.

72 ngày, kể từ sau khi phi chính quy bản địa đầu tiên xuất hiện thì 72 trụ sẽ bắt đầu quá trình tự đếm ngược, đương nhiên là chúng ta hay nói đúng hơn là các ngươi không thể hoàn thành kịp nó, ngay cả dù chuyển chức lần 4 có xuất hiện cũng vẫn không thể.

Vậy nên nhớ lời này của ta, sau khi 72 ngày cuối cùng này trôi qua thì đó cũng chính là lúc mà con đường mất đi vị thế vốn có của mình, mối nguy hại sẽ không còn dừng lại ở quái vật nữa, hy vọng các ngươi tự có những chuẩn bị của riêng mình."

'Phải, 72 ngày là cực hạn, thông tin này coi như là phí giao dịch.'

Nếu như tên ngu xuẩn kia chỉ chỉ tay vạch mặt mình Kim Thiền hoặc ít ra là chỉ ám chỉ đá xéo Nhật Nam thôi thì ngoại trừ Phoiphailin ra thì sẽ chẳng ai phản ứng lại nhưng đã chửi thẳng mặt Nhật Nam là đồ đào ngũ thì thái độ của mọi đại diện thuộc thành bang Samakkhi là quá rõ ràng.

Nói sao nhỉ? Chắc là do ta không có đủ dũng khí để đưa ra một quyết định đủ quyết liệt và mang tính răn đe, vì vậy nên ta chỉ có thể giao phó việc này cho những kẻ mà ta tin tưởng nhưng ta vẫn muốn xem thử phản ứng của những kẻ đó khi ngươi MỘT ... MÌNH ... SỐNG ... SÓT ... TRỞ ... VỀ.'

Nhật Nam hiện tại cũng vậy, đúng hơn là trên cả như vậy vì với cư dân của thành bang Samakkhi thì Nhật Nam thực sự là anh hùng theo nghĩa đen, một truyền kỳ sống mà bọn họ đã thực sự thấy qua bằng đôi mắt của mình và tự mình trải qua những giai thoại về câu chuyện của vị anh hùng đó.

Tên Kim Thiền này mang nghĩa nhẫn nhịn để có thể một lần trong đời cất vang tiếng hót đủ để vang vọng đến mây xanh nhưng đến cuối cùng thì cách sống của chính Kim Thiền lại chẳng có gì giống với cái tên này cả.

Những thứ mà Kim Thiền đã làm được, đã ảnh hưởng được và đã để lại là rất lớn với thành bang Tân Thời, không ngoa khi nói rằng ông ta là một trong những cá nhân đóng góp nhiều nhất xuyên suốt qua hai thế hệ.

'Vì sao ư?'

Ngô Tinh có phần nào đó cũng thuộc vào nhóm thứ hai nhưng theo Kim Thiền thì tên sống dai như gián đó thiên vào nhóm tỏ ra ngu xuẩn hơn, vẫn tình nguyện cống hiến nhưng cũng đồng thời phải tỏ ra ngu xuẩn.

Để cho hậu đại của mình có thể phát triển, để cho nền văn minh, chủng tộc con người chúng ta có thể tiếp tục tồn tại và dần khôi phục sau chừng đó năm tháng mất mát nhưng không phải thật khó hiểu khi đến thế hệ của các ngài thì lại ngồi ở đây để gán tội cho một bậc tiền bối hay sao?

...

Vừa nói xong những lời cuối cùng thì cả cơ thể của Kim Thiền đột nhiên vang lên những tiếng kêu chói tai, nó vang vọng ra khắp thành bang Tân Thời và tiếp tục dội khắp tứ phương, chạm tới những tầng mây xanh, khiến đám quái điểu đang nghỉ ngơi tại những hòn đảo nổi bị kinh động cũng như thu hút sự chú ý của một Labyrinth vẫn đang yên tĩnh trôi nổi trên bầu trời.

Vì vậy nên Kim Thiền cũng hy vọng rằng ít ra bản thân có thể thực sự cất lên một tiếng vang đủ để khiến trời xanh phải chú ý đến mặc cho ông ta biết rằng việc này chẳng có bất cứ ý nghĩa nào cả ngay từ đầu.

'Đây là một lời thỉnh cầu sao? Thật thú vị, ta sẵn sàng chào đón một ngươi khác đấy, giống như tên này vậy, đó là lý do mà ta giữ lại cái đầu của hắn, Skeleton cần có cả bộ xác nhưng Ghost thì chỉ cần cái đầu.

Lại một lời nói từ cái ngóc ngác nào đó truyền ra, đối mặt với lời phán xét này thì hơn nửa hội đồng đã trực tiếp c·hết tâm và đang không ngừng chửi thầm tên nói ra những lời này còn Phoiphailin thì chỉ cười thầm rồi ngồi dựng ra sau ghế.

Không biết kẻ nào lên tiếng nhưng Kim Thiền cũng chẳng mấy quan tâm lắm bởi vì ông ta hiểu rõ tên này cũng chỉ là cừu đen thế tội mà đám ghế trên cử ra để làm xáo trộn dư luận mà thôi, dù có bắt được đi chăng nữa thì cũng vô dụng.

Ba sự lựa chọn này đại diện cho ba hình thức mà những người thế hệ của ông ta đã lựa chọn sau khi dựng lên được thành bang Tân Thời cũng như lãnh đạo nó qua được cái thời kỳ khó khăn trong 10 năm đầu dựng thành.

Đây cũng là lý do mà Kim Thiền chẳng ưa quái gì tên họ Vĩnh kia, tuy hiện tại thằng con của hắn vẫn đang cố gắng khắc phục lại những chính sách ngu dốt mà hắn đã đề ra sau khi ăn một mớ tài nguyên ngập mồm nhưng quả đúng là những hậu quả để lại sau đó vẫn ảnh hưởng đến tận hiện tại.

Đó là sự quyết tâm cũng như sự tự tin trong chính lời nói của mình, thứ mà Vĩnh An thiếu nhất cũng chính là thứ độc hại nhất mà cái môi trường này đã tạo ra, Phoiphailin lại có những thứ đó nên dù thiếu chút hỏa hầu nhưng tương lai hoàn toàn có thể bù đắp lại được.

Lý do thì cũng rất đơn giản mà thôi, hầu hết những cư dân không ra tiền tuyến vào lúc đó đều biết rất rõ về Ngô Tinh, những đứa trẻ thì nghe chuyện của ông ta mà lớn lên sau mỗi lần loa phát thanh công bố chiến báo hàng tuần.

Các binh lính từng có cơ hội có mặt trên tiền tuyến cũng như gặp qua Ngô Tinh ít nhất một lần trong đời thì khỏi phải nói rồi, địa vị lẫn lực ảnh hưởng của ông ta tại thành bang Tân Thời cũng như toàn thể ba thành bang thuộc lục địa đều là rất lớn vào thời điểm đó.

Chu Nhật Nam quả đúng là một con người rất thú vị trên nhiều khía cạnh, hơn cả còn rất trẻ nữa, cũng chỉ ngang với lứa hiện tại mà thôi, so với những lão già đã trải qua tận 3 đời thành chủ như Kim Thiền thì rõ ràng là trẻ hơn quá nhiều.

"Đương nhiên là thành bang Tân Thời không phải là phế vật, nếu không thì cũng đã chẳng giải phóng được nhiều cứ điểm quan trọng đến như vậy cũng như phối hợp cùng thành bang Tân Bắc Kinh cùng thành bang Thành Đô để dọn sạch một lượng lớn hang ổ quái vật dọc theo các tuyến đường.

Chỉ là với nhiều người thì tốt nhất là Kim Thiền vẫn nên c·hết trong cái chiến dịch này thì hơn, bởi vì chỉ khi ông ta c·hết đi thì bọn họ mới chắc chắn được một số thứ, tuy sản nghiệp nhà họ Kim rất khó động vào khi Kim Hiển, gia chủ hiện tại còn khó chơi hơn nhiều so với Kim Thiền nhưng tiển được lão bất tử này đi thì bọn họ cũng phần nào đó nhẹ lòng hơn.

Đài Bắc tiên sinh và Noguchi đại diện cho những người lựa chọn đi ở ẩn, tuy có hơi muộn nhưng Tuyết Giang đại diện cho nhóm người quyết định tỏa sáng như pháo bông hơn là chịu c·hết trên giường bệnh.

Bất cứ ai cũng có một vài tật xấu, Phoiphailin cũng vậy, với cô ta thì trong mấy vụ việc như thế này thì một khi cô ta tỏ ra thoải mái quá mức quy chuẩn lịch thiệp thông thường cũng là lúc mà cô ta đã nắm chắc phần thắng trong tay rồi.

"Tuy chúng tôi không muốn xen vào chuyện của thành bang Tân Thời các ngươi nhưng việc kết tội một ai đó mà không có bằng chứng liệu có quá vội vàng không? Hay là bởi vì các ngài có lý do nào đó khác muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện?"

Có điều như đã nói từ trước, vì đã biết là mọi chuyện sẽ thành ra như thế này mà Kim Thiền vẫn dám tới đây đương đầu với toàn bộ hội đồng cũng có nghĩa là ông ta đã dám chắc được phần nào rồi, chắc là sẽ đủ để cho ông ta tường thuật được hết tất cả.

...

Về phần của Kim Thiền thì ông ta vẫn can thiệp vào cho những chuyện trong và ngoài thành bang Tân Thời tới tận vài tháng gần đây khi ông ta cảm thấy bản thân sắp không thắng nổi thời gian được nữa rồi.

"Con sẽ đi tìm ngay, chắc hẳn nó cũng đang đau đớn lắm nên mới không ngừng gào thét ra những tiếng kêu như vậy."

Tuy khá đáng tiếc nhưng ta không cần một kẻ đa mưu túc trí như vậy khi bên cạnh ta vốn đã có thừa những kẻ như vậy rồi, ít ra thì hầu hết năng lực của hắn vẫn được lưu trữ lại, hơn cả bên cạnh ta cũng có một kẻ giúp ích rất nhiều trong quá trình chuyển hóa đấy.'

Hơn cả Kim Thiền cũng tin rằng những kẻ có đủ tư cách để có mặt ở đây cũng không phải là kẻ ngu, đương nhiên có một vài tên ngu thật lẫn vào trong đó, dù sao bộ máy hiện tại cũng quá thiên vị các gia tộc lớn, không thể nào chắc chắn được 100% rằng những cấp cao được tín cử là những tên thực sự có năng lực được.

...

Nếu như thành bang Tân Thời phế vật thì thành bang Samakkhi chúng tôi là gì cơ chứ? Đến tận bây giờ chúng tôi vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được khu vực phía Bắc, khu vực phía Nam thì cũng chỉ có hơn 10 phòng tuyến đang hoạt động và sâu hơn nữa thì bị phụ thuộc rất nhiều vào các đội tiên phong."

"Là do nơi mà chúng ta sống không phải là nơi thích hợp cho ve sầu tồn tại, nhưng nếu đã có tiếng ve sầu thì nếu như may mắn thì khi đi quanh viện con có thể bắt kịp được một con đấy, hoặc cũng có thể là lớp vỏ của nó."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 182: Cái c·h·ế·t của ve sầu.