Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trỗi Dậy

vUZWA42677

Chương 222: Tiềm năng của hệ Undead.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 222: Tiềm năng của hệ Undead.


Đáng tiếc là linh hồn kia đã sớm chẳng còn nhận ra hắn nổi nữa rồi, sẽ chỉ có mỗi mình hắn là tiếp tục tồn tại và nhớ về mối lương duyên giữa cả hai trong khi phần còn lại của hắn sẽ trở thành con cừu thế thân trong vô số kiếp mà cả hai trải qua.

Chấm dứt cái vòng lặp vô nghĩa này cho chính bản thân ông ta, sự dày vò vô tận cho linh hồn xấu số bị ràng buộc cùng và đảm bảo được hệ Undead vẫn có thể tiếp tục tồn tại cũng như phát triển mãi về sau.

Đệ tam ma pháp thất bại trong công dụng ban đầu của nó nhưng những thứ được sinh ra sau đó thì lại quá đỗi thành công, thậm chí đến các vị thần đều chẳng thể nào mường tượng được tại sao một sản phẩm thất bại lại cho ra những sản phẩm phụ khả quan như này.

Vòng lặp mà đệ tam ma pháp tạo ra ngay từ đầu chỉ có duy nhất một khía cạnh là giúp hắn cùng cô ta có thể kết lại lương duyên vào kiếp sau nhưng động tác này của Cái C·h·ế·t đã vi phạm vào quyền hành của Duyên hay thậm chí là sự sắp đặt của một kẻ cao hơn nữa.

"Chúng ta lại gặp nhau thêm một lần nữa rồi, bình thường thì trong cuộc đời của các ngươi sẽ chỉ có thể gặp được ta đúng hai lần. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thậm chí không chỉ mình hắn mà còn cả linh hồn bị hắn ràng buộc, mãi mãi không buông tay tức là duyên phận của cả hai cứ tiếp tục lặp đi lặp lại vào cái thời khắc đó.

"Một cái nhìn thật hạn hẹp, mà tóm lại thì ngươi cũng nêu được mô hình đầy đủ của một linh hồn hoàn chỉnh, căn bản thì ta cũng chỉ giống như vô số những kẻ mà ngươi đã gặp được sau khi đẩy ra cánh cửa này mà thôi."

"Ta tự có tính toán của riêng mình mà ngươi phải là kẻ hiểu hơn ai hết cách can thiệp vào nếu như viễn cảnh đó xảy ra mới đúng."

Cũng vì lẽ đó mà không có chuyện đệ tam ma pháp sẽ xảy ra thuận lợi được, kết quả sau cùng thì nó đã trở thành một nỗi thất bại khi quá ít thông tin có thể chứa đựng được bên trong nó và cần rất nhiều thứ để hoàn tất lại một vòng lặp.

Với lão Daniel thì ông ta bắt đầu cảm thấy vụ việc này có chút bất thường rồi, tại sao mang cái gì không mang, ông ta cầm theo cung xạ nhật làm gì chứ? Thậm chí hiện tại còn lôi ra dùng trong khi đáng lý ra đuổi tiếp thì cũng đã gần tóm được đối phương rồi.

Ta nói thẳng luôn là khoảng thời gian mà ta được những kẻ ở bên cạnh gọi là anh hùng và kính cẩn như bề trên còn nhiều hơn số năm mà các ngươi có thể sống trong một đời.

Đây là những tri thức mà Steven đã lấy được sau khi đoạt được mớ ký ức kia, phần lớn những lời vừa rồi đều là những gì được ghi chép nhưng đoạn sau lại là kết luận của những học giả bao gồm cả bản thân hắn khi cố gắng nghiên cứu về linh hồn.

Theo lý mà nói bởi vì khoảng cách được rút ngắn như vậy nên chắc hẳn tên kia đã một lần nữa vào tầm của lão Daniel và đến lúc đó rõ ràng là rủi ro sẽ được giảm đến mức đáng kể so với tình huống hiện tại.

Duyên phận của hắn đã sớm được định từ lâu, giúp đỡ hắn tạo ra thứ sau này được gọi là đệ tam ma pháp chẳng qua cũng chỉ khiến nỗi bất hạnh hay cái duyên đó diễn ra thêm một lần nữa.

Trong số đó thì đương nhiên cũng có kẻ muốn từ bỏ và kết thúc mọi thứ nhưng nếu như bọn họ làm như vậy thật thì sẽ có rất nhiều thứ sẽ biến mất cùng với bọn họ một cách vô nghĩa.

Vậy đến cuối cùng thì ngươi chọn như thế nào? Vì tất cả mà sẵn sàng hy sinh một người hay là vì một người mà sẵn sàng hy sinh tất cả? Đừng cố gắng đưa ra lựa chọn kiểu như sẽ cứu lấy tất cả.

Ngay từ đầu các Undead đã chẳng phải là một sinh mệnh hoàn chỉnh hay được chấp nhận bởi 3 vị thần đại diện cho vòng tuần hoàn trên nhưng không phải tự dưng mà Sinh Mệnh lại không tiếc lời khen sự tồn tại của các Undead.

Sự bất thường này đương nhiên là do một bên nào đó khác can thiệp vào, chắc chắn không phải là do Chủ Tọa hay các vị thần vì thủ thuật của bọn họ tinh vi hơn rất nhiều và mỗi lần sắp xếp bàn cờ bọn họ đều phải đảm bảo mọi thứ được liên kết lại với nhau thật chặt chẽ hệt như các bánh răng.

Nhưng kể cả vậy thì vẫn có hai thứ ngay cả các vị thần cũng không dám tin tưởng hoàn toàn vào những gì mà mình sẽ thấy, thứ nhất là những kẻ như kiến mối, Aura, hai mẹ con nữ tư tế cùng công chúa hỗn mang.

Còn với Ghost thì đó là sự thăng hoa về mặt linh thể, tuy cho đến hiện tại thì vẫn chưa cho ra bất cứ kết quả nào quá khả quan cả nhưng đến cả các vị thần đều tin rằng nếu như Ghost phát triển đủ mạnh thì một ngày nào đó chúng sẽ trở thành các linh thể hùng mạnh tồn tại hệt như đám năng lượng thể, tinh linh các thứ vậy.

Bởi vì nếu như chúng vứt bỏ được sự tồn tại trước đó để chấp nhận một cuộc đời hoàn toàn mới ngay phía trước thì đó cũng là lúc mà sinh mệnh được bùng nổ bên trong chúng khiến chúng thực sự tồn tại như là một dạng sống được Sinh Mệnh vun trồng, được Phát Triển thúc đẩy và được Cái C·h·ế·t ôm lấy.

Tầm nhìn của các vị thần đều đủ cao để nhìn thấy rõ tương lai sẽ xảy đến tức là thứ chắc chắn sẽ xảy ra chứ không phải là những viễn cảnh có thể bị thay đổi đơn thuần.

Vậy nên không có chuyện bọn họ lại tạo ra một cái "kịch bản" hạng 3 như thế này được, cảm tưởng mọi thứ đang cố tình bị nhồi nhét vào nhưng trong ánh mắt của các vị thần thì đây cũng là một phần của tương lai sẽ diễn ra.

Nghe được những lời này thì tâm trạng của Steven lại trầm xuống, có thể cũng có rất nhiều kẻ cũng từng giống như hắn vậy, đều nhận ra nhưng cũng đồng thời không biết phải chọn như thế nào mới đúng.

Đương nhiên là ông ta có thể nhờ vả các vị thần hệt như đã từng cầu Cái C·h·ế·t tạo ra đệ tam ma pháp để kết lại lương duyên với cô gái ấy trong kiếp sau nhưng đây là sai lầm của ông ta nên bản thân ông ta cũng chẳng có mặt mũi nào để nhờ vả các vị thần nữa cả.

Nếu mũi tên này trượt thì lão Daniel sẽ không thể tiếp tục bắn ra mũi thứ hai vì nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến trong thành bang, thậm chí trong tình huống mũi tên này trượt thật thì nó cũng đã tạo ra rất nhiều thiệt hại do phát nổ ngay gần tường thành rồi.

Kể ra thì ông ta cũng thuộc dạng ích kỷ thật bởi vì trước đó ông ta đã khuyên Steven đừng cho rằng bản thân lúc nào cũng có thể cứu được tất cả nhưng bản thân ông ta lại đang ấp ủ cũng như cố gắng tìm ra cách để giải quyết triệt để vấn đề này.

Vào lúc này thì Cái C·h·ế·t chỉ yên lặng nhìn những diễn biến đang xảy ra trên bàn cờ này, kết cục của vở kịch này đã sớm được tính ra từ trước như Sinh Mệnh nói nhưng thứ mà ông ta mong chờ lại là một biến số đủ để thay đổi mọi thứ.

Dù sao linh hồn gốc của chúng đã sớm tiếp nhận vòng tuần hoàn giữa cái c·h·ế·t-sinh mệnh-phát triển rồi, thứ còn sót lại sau cùng cấu thành nên sự tồn tại của chúng là oán khí ngút trời kết hợp với sự hối hận các thứ mà thôi.

Hệ Undead được sinh ra như là một sản phẩm phụ của đệ tam ma pháp, thứ được tạo ra bởi Cái C·h·ế·t khi không chịu nổi cảnh đau thương của kẻ mà ông ta đặt nhiều niềm tin vào nhất.

Nếu Cái C·h·ế·t không can thiệp vào mà để tên kia thích làm gì thì làm cuối cùng kéo sập cả đệ tam ma pháp thì chắc chắn Sinh Mệnh sẽ nhảy vào để giữ lại Undead nhưng kể cả vậy đi chăng nữa thì Sinh Mệnh cũng không nói sai. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thậm chí vì sự ích kỷ của ông ta trong quá khứ mà linh hồn của cô gái ấy, thứ bị ràng buộc song hành với linh hồn của ông ta trong đệ tam ma pháp cũng đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi nên đến cuối cùng thì ông ta vẫn muốn bản thân là kẻ phải đứng ra kết thúc tất cả.

Năm xưa dựng lên đệ tam ma pháp chỉ để cho tên kia có thể nối lại lương duyên với kẻ mà hắn yêu ở những kiếp sau đó đã bị những khía cạnh của Chủ Tọa cảnh cáo một lần rồi, nếu không có Sinh Mệnh cùng một vài vị thần khác nhảy vào bào chữa thì Linh Hồn đã sớm xóa đi sự tồn tại của tên kia từ lâu.

Nếu như ngươi thực sự truy cầu mấy thứ như vậy thì ngay từ đầu ngươi không nên tự gọi bản thân là anh hùng, thậm chí đối với ta thì đó là một sự ô uế với chính bản thân cũng như vô vàn những anh hùng, bậc tiền bối khác.

Ngươi biết thứ khó khăn nhất trong cái công việc c·h·ế·t tiệt này là gì không? Không phải là ở việc ngươi có được những kẻ ở xung quanh công nhận hay là có thu được lợi ích gì từ nó hay không?

Một trong số đó đã được ngồi bởi một lão già mà Steven đã từng được gặp gỡ trước đây và cũng chính là nhân vật chính của giai thoại được khắc ghi trên cánh cửa ban đầu, chính Steven cũng đã được xem lại gần như cả cuộc đời của ông ta.

Cái C·h·ế·t vặn lại Sinh Mệnh, tuy Sinh Mệnh là một vị thần chẳng mấy khi làm tròn trách nhiệm của mình mà toàn giao cho hầu cận xung quanh quản lý nhưng phải công nhận rằng không ai trên thế giới này yêu quý các dạng sinh mệnh hơn chính bản thân vị thần đại diện cho hai chữ Sinh Mệnh này.

Hai thành tựu lớn nhất của đệ tam ma pháp được kết tinh trong chính hệ Undead với hai loài cơ bản là Skeleton cùng Ghost, với Skeleton thì là một cơ hội để tạo ra những linh hồn mới bên ngoài vòng tuần hoàn hệt như một cây táo mới được sinh trưởng từ hạt táo rơi từ cây táo gốc xuống vậy.

Mọi linh hồn đều được tạo ra bởi một trong những khía cạnh của Chủ Tọa, Linh Hồn và cũng sẽ một lần nữa trở về với nó hệt như định luật bảo toàn nhưng sự tồn tại của Undead lại chính là điểm mấu chốt để sinh ra những thứ mới.

Thật sự rất khó hiểu nhưng đáng tiếc là càng nghĩ thì đầu óc của lão Daniel lại càng trở nên mông lung hơn rồi mọi suy nghĩ trước đó dần mờ nhạt rồi cuối cùng chính ông ta cũng cho rằng việc sử dụng đến cung xạ nhật là biện pháp tối ưu nhất mà chẳng mảy may nghi ngờ gì.

Miễn là ngươi, ta hay vô số những kẻ như chúng ta vẫn tiếp tục tồn tại cũng như được sinh ra thì vẫn sẽ luôn có một kẻ mà chúng ta không bao giờ cứu được."

Trên thực tế thì trong hoàn cảnh này thì lão già cũng đã nhận được vô số cách trả lời khác nhau, có kẻ thì lựa chọn tiếp tục, có kẻ thì giữ vững sự quyết tâm của mình, v.v.

Đương nhiên chuyện Undead có thể ngưng tụ thành được một linh hồn hoàn chỉnh thực sự quá khó khăn, dù sao thì từ trước đến nay mọi linh hồn đều có nguồn gốc trực tiếp từ Linh Hồn với không có bất cứ ngoại lệ nào.

Tự bản thân lão Daniel cảm nhận được sự bất thường nào đó đang quấy lấy tất cả, giống như đang có kẻ nào đó hoặc những kẻ nào đó thao túm bọn họ phải đi theo cái kịch bản mà chúng đã vạch ra từ trước rồi vậy.

2km, 4km và tính tới hiện tại là đã tiệm cận 6km, khoảng cách này đã gần với tường thành của thành bang Helios lắm rồi nên lão Daniel cũng chỉ có duy nhất một cơ hội.

Như ta đã nói, các ngươi đều có thể gặp được ta đúng hai lần trong đời, lần đầu tiên là khi các ngươi giống như ta chọn vứt bỏ tất cả để đạt được thứ mà mình muốn hay nói đúng hơn là cô gái ấy.

Steven nghe đến đoạn này thì nhìn với lão giả kia với một ánh mắt khó hiểu, có thể là vì hắn đã phần nào đó nhận ra kẻ ở lại kia không ai khác ngoài ông ta, kẻ mà anh ta cho rằng là đầu nguồn của tất cả.

Lần đầu tiên là khi chạm tới được cánh cửa kia, lần thứ hai chính là khi đưa ra quyết định sau cùng, đương nhiên có nhiều kẻ như ngươi có sống cả đời cũng chẳng bao giờ dùng được đến lần thứ hai này."

"Mọi thứ sẽ kết thúc theo nghĩa đen và sẽ có một kẻ phải ở lại để lãnh phần hậu quả của tất cả."

Ý thức của Steven một lần nữa xuất hiện tại vùng không gian kỳ ảo ẩn chứa cánh cửa kia, chỉ là theo như hắn nhớ thì lần trước hắn nhớ rất rõ rằng bản thân đã mở cánh cửa kia ra rồi, tại sao hiện tại hắn lại một lần nữa đối mặt với nó?

"Rốt cuộc thì ông là ai?"

"Ngươi biết về cấu tạo của linh hồn không?"

Hầu như mọi ý thức tới được đây hay các tiền bối của ngươi đều đưa ra một sự lựa chọn hết sức ngu xuẩn như vậy, bọn chúng tự cho rằng bản thân là anh hùng hay ít nhất có trách nhiệm vĩ đại gì gì đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tùy ngươi thôi nhưng cả ta và ngươi đều đã sớm nhìn thấy trước được kết cục sau cùng rồi, nếu ở lần này mà ngươi vẫn tiếp tục mềm lòng chiều theo ý của hắn nữa thì chính ta sẽ can thiệp vào." (đọc tại Qidian-VP.com)

Những kẻ thuộc loại đầu tiên này căn bản là có tiềm năng để không bị ràng buộc bởi bất cứ thứ gì ngay cả duyên phận, nhân quả nên khi nhìn vào những kẻ như vậy thì ngay cả các vị thần cũng chẳng thể nào nhìn trộm được bất cứ viễn cảnh khả thi nào chứ đừng nói đến tương lai sẽ xảy ra.

Giọng nói quen thuộc đã thu hút sự chú ý của Steven, chính cánh cửa này đang tự mình phát ra âm thanh và những họa tiết phát họa về cuộc đời của người anh hùng kia cũng đang dần được sắp xếp lại để lộ ra một cung điện uy nghiêm giữa một cõi hoang vu.

Năm xưa ông ta thất bại trong việc cố gắng cứu cô gái kia và hiện tại điều duy nhất mà ông ta có thể làm chính là cứu lấy linh hồn của cô ấy cũng như trao trả lại sự tự do mà đáng lý ra phải thuộc về nó.

Cái C·h·ế·t quả thật là hình mẫu của một vị thần trọng việc tư hơn việc công, đúng hơn thì các vị thần đều vậy cả nhưng bọn họ ít ra còn có điểm dừng và biết trao đổi đồng giá nhưng Cái C·h·ế·t lại cực kỳ cố chấp.

...

Thứ khó khăn nhất đó chính là việc ngươi không phải khi nào cũng có thể cứu được tất cả, ngay cả kẻ sở hữu thứ tốc độ tiệm cận ngưỡng thần thánh hay kẻ sở hữu khả năng mạnh mẽ nhất trong số tất cả đều có những lúc không thể dù có cố gắng đến nhường nào đi chăng nữa.

Thứ mà Cái C·h·ế·t mong muốn vào lúc này chính xác là một biến số nhưng đáng tiếc rằng biến số vốn dĩ là một cái lỗ hổng khổng lồ trên dòng chảy vận mệnh và chẳng ai rõ nó sẽ tới vào lúc nào ngay cả kẻ nắm giữ hay chi phối vận mệnh.

Ngụ ý của lão già này là rất rõ ràng và bản thân Steven cũng không cảm thấy bất ngờ lắm về điều đó nhưng thứ khiến hắn cảm thấy tò mò chính là về việc tại sao những ý thức khác chỉ có thể xuất hiện đằng sau cánh cửa trong khi ông ta lại là bản thân cánh cửa?

"Cuối cùng thì chúng ta phải làm sao thì mới đúng?"

Undead là một ngoại lệ, chỉ cần chúng củng cố được hồn hỏa của mình/2 giai đoạn đầu rồi dần dựng lên linh hồn/sau giai đoạn 3 và cuối cùng tự mình giành giật về sự tồn tại hay ý nghĩa của việc tồn tại là được.

Steven không quan tâm đến những lời vừa rồi của lão già kia, thứ khiến hắn tò mò là thân phận của kẻ bí ẩn trước mặt mình bởi vì tuy đã được xem gần như cả cuộc đời của ông ta nhưng không có một cái tên chỉ đích danh nào đó cả, nhất là ở phần sau khi viên thiên thạch kia rơi xuống và cái c·h·ế·t của một người nào đó.

Giờ mọi chuyện sẽ rất khác nếu như Cái C·h·ế·t cứ làm việc mà không nhìn hậu quả, vậy nên Sinh Mệnh nói ra những lời này đơn thuần là để nhắc nhở Cái C·h·ế·t về phần trách nhiệm mà ông ta đang phải gánh vác với thế giới này.

Chương 222: Tiềm năng của hệ Undead.

Còn nếu như ngươi cho rằng bản thân chỉ cần làm tốt những gì cần phải làm là được như những kẻ còn lại thì lại càng nhầm to hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi Undead phát triển đủ nhiều thì hắn có thể chọn tiếp tục níu kéo lấy những gì đã từng thuộc về mình để rồi trực tiếp bị biến mất như một con bướm đêm không ngừng lao đầu vào bên trong ngọn lửa đang bùng cháy.

Cũng vì thế nên nếu như chỉ vì để giải quyết vấn đề của bọn họ mà phải hủy cả đệ tam ma pháp thì quả thật là không hề đáng giá một chút nào cả nên ông ta vẫn luôn chờ đợi đến một thời điểm thích hợp nhất.

Trở lại với diễn biến thì lão Daniel cuối cùng cũng đã quyết định dừng lại để chuẩn bị cho việc sử dụng cung xạ nhật, cả ba kẻ còn lại vẫn đang tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột và có thể dễ dàng thấy được chuyện cả ba đang ngày càng nới rộng khoảng cách so với ông ta hơn.

"Bản ngã làm gốc rễ của tất cả sinh ra ý thức khi linh hồn thuộc về cái c·h·ế·t thì u linh thể sẽ tan biến nhưng khi tiếp nhận chuyển kiếp thì u linh thể lại một lần nữa xuất hiện nên nhiều học giả cho rằng u linh thể đại diện cho vòng tuần hoàn không thể bị nắm bắt giữa cái c·h·ế·t và sinh mệnh."

Loại thứ hai là những kịch bản bị ảnh hưởng bởi biến số không ngờ đến khiến tương lai sẽ xảy ra bị chệch hướng hoàn toàn so với dự tính ban đầu, loại này thì đỡ hơn nhưng vẫn hạn chế phần nào khả năng nhìn trộm từ các vị thần.

Khung cảnh tiếp tục thay đổi từ toàn cảnh cung điện từ bên ngoài thành vào tới bên trong và sau vài lần sắp xếp lại thì cuối cùng Steven đã tới được phòng ngai vàng nơi mà có hai cái bảo tọa đang ngự trị trên cao.

Được cái là từ hắn vòng tuần hoàn của chúng ta cũng đã diễn sinh ra một dạng sống hoàn toàn mới, Undead một vẻ đẹp thuần túy nhưng cũng thật đáng tiếc nếu như có một ngày nào đó đệ tam ma pháp sẽ sụp đổ kéo theo sự tồn tại của chúng."

"Cơ hội đang ở ngay trước mắt rồi nên ngươi không cần phải quá lo lắng, những việc ở phía sau sẽ do ta đảm nhận, ta đã chờ quá lâu để tới được cái ngày này rồi nên dù cho ngươi có không muốn thì ta vẫn sẽ làm."

Có thể từ trước đến nay ông ta vẫn chưa từng thay đổi, anh hùng chỉ đơn giản là như vậy, kể cả khi đối mặt với điều không thể thì bọn họ sẽ luôn không ngừng cố gắng để biến nó thành có thể.

Trên thực tế thì kể từ khi hệ Undead xuất hiện, tức sau khi thế giới này tiến lên cấp thế giới siêu việt thì cũng đã có không ít tiền lệ Undead thành công trở thành một sinh mệnh đúng nghĩa rồi nên Sinh Mệnh mới cảm thấy tiếc nuối nếu như Undead bị xóa sổ chỉ bởi vì đệ tam ma pháp sụp đổ.

Có điều bản thân Cái C·h·ế·t cũng không ngu ngốc đến mức độ đặt cược bất cứ kèo nào mà chỉ với niềm tin, sự kỳ vọng đơn thuần, đương nhiên là Cái C·h·ế·t đã phần nào đảm bảo được chuyện một biến số nào đó sẽ xảy ra trong cái kịch bản này.

"Sau đó thì sao?"

Quả thật là tính tới hiện tại thì mọi thứ vẫn y hệt như tương lai sẽ xảy ra mà các vị thần đã đều trông thấy nhưng như đã nói, Cái C·h·ế·t đã có bảo hiểm từ trước và trong vụ lần này ông ta đã lừa được cả Sinh Mệnh để góp phần tạo ra cái biến số đó.

Mà thật ra nếu như ngay từ đầu cố gắng đuổi thì lúc này cả ba chắc cũng đã gần bắt kịp rồi nhưng vì quyết định đặt niềm tin vào lão Daniel cũng như sợ bản thân ở quá gần bị vạ lây nên cả Jock cùng Zehy đều giữ một khoảng cách nhất định.

Đó cũng chính là lý do mà ông ta chính là cánh cửa thay vì hệt như bao ý thức khác chỉ có thể tồn tại bên trong cánh cửa kia, kẻ đầu tiên và cũng chính là đầu nguồn của mọi rắc rối trong chính cái vụ việc này.

"Câu chuyện ta là ai hay thứ gì cũng chẳng quan trọng đâu, điểm mấu chốt ở đây là ngươi chọn như thế nào?

Điều này cũng được mô tả rất rõ dưới hình hài của các Undead, sống dậy với gần như chẳng có bất cứ ký ức nào và chỉ có khát khao nuốt chửng linh hồn, hồn hỏa của những kẻ khác để không ngừng hồi phục lại những gì đã có từ trước đó.

Lần thứ hai thì chỉ có một số ít trong số các ngươi là có thể đạt được nhưng điểm chung luôn là kế thừa được một phần nào đó từ ta hay nói đúng hơn là cuối cùng bản ngã cũng đã thắng được ở kiếp của các ngươi.

Nhưng như Sinh Mệnh đã nói, đệ tam ma pháp ngay từ đầu đã là một thất bại không thể nghi ngờ được, thành công duy nhất của nó là diễn ra hệ Undead và khác với mục đích ban đầu của đệ tam ma pháp, hệ Undead thực sự thành công.

"Bởi vì vẫn còn chút ít thời gian nên nếu có gì thắc mắc thì ngươi có thể hỏi, ta sẽ sẵn lòng giải đáp tất cả."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 222: Tiềm năng của hệ Undead.