"Vậy thì để phía Samakkhi chúng tôi tiên phong trước đi, đây là cơ đồ những tuyến đường an toàn đã xác định xung quanh địa phận cũ của Lào, hiện tại có thể thông qua Muang Xay rồi dọc về hướng Tây Nam theo đường hai làn để tới được Pak Beng.
Từ Pak Beng chạy vòng qua đường rừng hơi chếch Tây Bắc một chút là qua được Xianglom cùng Ban Xianghon, tiếp tục đi thêm một đoạn nữa là có thể qua được trạm an toàn đầu tiên mà chúng tôi đã thiết lập tại Thái Lan."
Một trong những đại diện của thành bang Samakkhi trực tiếp đứng lên rồi dùng tay để thao tác vào hình chiếu 3D sau khi được đại diện của Tân Thời cho phép để vạch ra lộ tuyến từ thành bang Samakkhi dẫn sang Thái Lan của bọn họ.
Dưới tác động của ông ta thì dần dần một con đường màu trắng cũng được hình thành đè lên một phần của tuyến đường màu tím, phần đằng sau chủ yếu là chạy trên đường rừng nên không tính là màu tím.
Tuy chủ đề là tuyến đường an toàn nối giữa các thành bang với nhau nhưng nếu xác định được càng nhiều tuyến an toàn thì cũng sẽ mang lại càng nhiều lợi ích cho bọn họ mà thôi, hơn cả Thái Lan cũng có không ít tạo tác.
Sau khi 72 trụ rơi từ trên trời xuống thì đã có một vài món đồ cổ vật hàng thật bắt đầu chuyển sang thành tạo tác rồi, tuy không quá mạnh, so với phân cấp bên trong Labyrinth thì cao nhất hiện tại cũng chỉ có N+ nhưng vậy đã là quá đủ rồi.
Hơn cả N+ này chỉ là để cho đẹp mà thôi chứ thật ra ai cũng biết là có vài món Rank R, như cây thương Longius chẳng hạn, tại Nam Á này cũng có vài món nhưng chỉ là số ít mà thôi, đó còn chưa kể đến tạo tác cũng có độ bền.
Các cổ vật vốn dĩ độ bền đã thấp rồi nên dù có trở thành tạo tác thì chúng cũng không chịu được quá lâu, vậy nên bọn họ nói riêng và toàn thể con người nói chung mới xem mấy thứ này thành bài tẩy.
Còn với Thái Lan thì đây là một quốc gia có lịch sử lâu đời về cả văn hóa lẫn tôn giáo, năm xưa khi tận thế xảy đến thì mọi người vẫn chưa biết về sự tồn tại của tạo tác nên cũng chẳng tên điên nào bán cái mạng của mình để chạy tới bảo tàng, lấy vài món rồi mới chuồn đi cả.
Nên hầu hết tạo tác tại Thái Lan hay nói đúng hơn là toàn thế giới vẫn đang nằm thất lạc ở một góc nào đó nên việc có thể thiết lập một lối đi an toàn tới những quốc gia khác đương nhiên cũng là điều thiết yếu mà thôi.
Chỉ là mới câu đầu tiên mà một trong năm đại diện của thành bang Samakkhi đã tiết lộ ra thông tin cơ mật này rồi, dù đồng ý là cuộc họp này được tổ chức là vì để 4 thành bang ngồi chung lại với nhau, mở rộng quan hệ thân thiết.
Nhưng dù sao cũng chỉ mới gặp lần đầu, hơn cả đây còn là chuyện lớn, liên quan đến cả chính trị lẫn quân sự, tuyến đường tới Thái Lan này rõ ràng có thể củng cố cho Samakkhi rất nhiều trong thầm lặng với những tạo tác khai thác được, ấy vậy mà bọn họ vẫn tình nguyện chia sẻ nó ra với tất cả.
Đương nhiên có thể ngồi được ở đây thì chẳng có ai là kẻ ngu cả, vậy nên chỉ có hai khả năng, một là Samakkhi nuốt không trôi vụ lần này nên chia sẻ để mượn sự trợ giúp, hai đây chính là thành ý của bọn họ.
Mà thật ra thì dù có là một hay là hai thì nó đều ẩn chứa cả hai yếu tố là thành ý lẫn chia sẻ, tức đây không khác gì mời gọi để các thành bang khác nhảy vào trong cuộc thám hiểm lần này cả, việc này khiến rất nhiều người ở đây phải cảm thấy bội phục.
Sau đó thì các đại diện khác đều có bàn tán về chuyện này đôi chút nhưng hầu như không có ai có ý định là người tiếp theo đứng lên trừ một người đàn ông nhìn khá mập đi cùng một mắt kính tròn.
"Hay lắm, đằng đó là người Việt Nam phải không?"
"Gốc là người Việt Nam nhưng bây giờ là người của thành bang Samakkhi."
"Vậy không biết đằng đó tên gì nhỉ?"
"Tôi họ Chu tên Nhật Nam, Chu Nhật Nam của thành bang Samakkhi, tạm thời giữ chức đội trưởng của đội thám hiểm Văn Lang, chuyên khám phá những khu vực về phía Bắc."
"Vậy tôi là Park Ji-Hu, người gốc Triều Tiên, hiện tại đang là bộ trưởng bộ tài chính của thành bang Tân Bắc Kinh, nếu thành bang Samakkhi đã đưa ra thành ý như vậy rồi thì chắc chúng ta cũng không nên keo kiệt nữa đúng không các vị?"
Tuy lời này của Ji-Hu chủ yếu nhắm tới những đại diện khác của Tân Bắc Kinh như Hàn Quốc, Trung Quốc, Nhật Bản, Liên Bang cũ, Mông Cổ nhưng ánh mắt của anh ta lại lần lượt lướt qua tất cả mọi người trong căn phòng này như muốn nhấn mạnh hai chữ thành ý này.
Và hành động này đương nhiên đã mang tới rất nhiều kết quả khả quan, đằng sau một vài phát hiện về những tuyến đường an toàn dọc theo Nội Mông cùng hướng về bán đảo Triều Tiên của Tân Bắc Kinh ra thì cả Thành Đô bên kia cũng có đại diện đứng lên bắt đầu báo cáo.
Nói chung thì cuộc họp đã bắt đầu đi đúng hướng, mọi thứ vẫn đang tiến triển rất tốt so với cuộc họp mặt lần thứ nhất của 4 thành bang, có khi nó còn hiệu quả hơn cả mấy lần hội nghị của 80 năm trước.
Quả đúng là đứng trước nguy cơ diệt chủng hàng loạt với quy mô toàn nhân loại thì con người cũng có chút động lực để tiến lại gần nhau hơn mà không cần phân biệt màu da hay dân tộc cũng như xung đột đảng phái chính trị.
Tuy không biết khung cảnh hòa hợp như này có thể kéo dài được bao lâu trước khi yếu tố chính trị lại một lần nữa khiến tất cả tan rã vì hai chữ lợi ích nhưng trách nhiệm của bọn họ, những kẻ đang ngồi ở đây chính là tận dụng thật tốt khoảng thời gian này để làm ra những điều không tưởng.
Khoảng 2 giờ sau thì cuộc họp cũng bắt đầu dịu xuống thì đã tới giờ nghỉ giải lao, bởi vì phòng tiệc ở cách đó không quá xa nên cũng chỉ cần di chuyển một chút là tới được, trong bữa tiệc thì các bên đều tỏ ra rất vui vẻ.
Theo ấn tượng của mọi người thì tính tới thời điểm, cuộc họp lần này vẫn đang rất thành công rồi, không chỉ bởi vì các bên đều hạ xuống tuyến phòng thủ đầu tiên mà còn là vì ai cũng đã thu được phần lợi ích của mình rồi.
Không chỉ dừng lại ở ngưỡng thông tin mà còn là để tiến tới những cuộc kết hợp trong tương lai, ví dụ như cùng quét sạch một vài tuyến đường, hay thậm chí là thám hiểm một số nơi để tìm kiếm các tạo tác.
Xa hơn thì có thể tổ chức cả những cuộc chinh phạt xuống các Labyrinth, đúng vậy, đây là một khởi đầu tốt, thậm chí có thể nói là rất tốt nếu như vẫn duy trì được cái hòa khí này, thứ có thể dẫn lối tất cả đến với tương lai.
Một lúc sau, sau khi buổi tiệc đã bắt đầu đi vào hồi kết và các đại diện bắt đầu đi về phía phòng của mình để nghỉ ngơi lấy sức cho cuộc họp buổi chiều thì chủ của thành bang Tân Thời, Trữ Vĩnh An lại chạy ra khu đằng sau để làm vài điếu thuốc.
Thật ra thì Vĩnh An không phải là một con người hay hút thuốc, thậm chí trong cái thời đại khó khăn như này thì lương thực đã rất khan hiếm rồi thì lấy đâu ra đất mà canh tác mấy loại như thuốc lá này nữa?
Đây là của nhà trồng được, tuy không nhiều lắm nhưng vẫn là có, ngoài ra thù Vĩnh An chỉ hút khi quá căng thẳng, đúng là buổi họp vừa rồi rất thành công cũng như ông ta đã làm rất tốt với cương vị chủ nhà lần này, có điều căng thẳng thì vẫn có.
Hơn cả đây cũng là nơi mà ít người qua lại, lâu lâu thì cũng chỉ có một vài người của phía nhà bếp đi ngang qua mà thôi nhưng bọn họ đều đồng ý giữ bí mật về chuyện Vĩnh An thường tới đây để hút thuốc khi thấy căng thẳng.
Chỉ là nơi mà Vĩnh An cứ tưởng là bí mật của mình hiện tại đã bị hai người Nhật Nam cùng Ji-Hu chiếm đóng rồi, hỏi ra thì mới biết là bọn họ không biết nơi để hút thuốc ở đâu cả nên đã đi hỏi một vài nhân viên gần đó.
Không biết là may mắn hay xui xẻo lại hỏi trúng một trong những người biết về nơi này cũng như chuyện Vĩnh An hay hút thuốc ở đây nên cũng chỉ cho cả hai tới đây, mà thật ra cả ba đều giống nhau thôi, thường chỉ hút khi cảm thấy bản thân quá áp lực.
Nhật Nam là đội trưởng của một đội thám hiểm xuống phía Nam, là một khu vực nguy hiểm, trọng trách cũng như sự kỳ vọng được đặt nặng lên đôi vai của anh ta vì nếu tuyến đường phía Nam được khai thông thì cũng có nghĩa là sẽ mở ra cơ hội để tiến tới nhiều nơi hơn.
Như Cambodia, miền Trung của Việt Nam, thậm chí xa hơn là tiến vào được thủ đô Bangkok của Thái Lan hay thông qua một tuyến đường khác để tới được khu phía Nam của Thái Lan, nhưng đặc biệt quan trọng vẫn là miền Nam Việt Nam.
Nếu có thể thiết lập được một khu an toàn tại một trong số những bến cảng ở đây thì bọn họ có thể dựng lên được cả hải trình, thậm chí có thể lấy được ưu thế mà cả hai thành bang như Tân Thời và Tân Bắc Kinh đều có là biển.
Biển nơi có rất nhiều nguồn tài nguyên phong phú để khai thác, tuy nguy hiểm nhưng cũng tràn ngập những cơ hội, hơn cả miền Nam Việt Nam cũng là một nơi màu mỡ để canh tác, nếu có thể dựng lên một cứ điểm nhỏ ở đó thì lương thực cho Samakkhi trong tương lai không cần phải lo lắng tới nữa.
Phía Ji-Hu cũng chẳng kém là bao, Tân Bắc Kinh là một khu loạn lạc, rất nhiều đảng phái được sinh ra do quá nhiều quốc gia, dân tộc tụ tập lại, với tư cách là bộ trưởng bộ tài chính thì anh ta cũng có rất nhiều thứ để gánh vác.
"Thật ra thì vấn đề dân tộc hay quốc gia từ 80 năm trước đã đặt nặng lên vai của con cháu đời sau như chúng ta, thực trạng tại Tân Bắc Kinh trên thực tế cũng khá giống với tại Samakkhi, quá nhiều đảng phái phát sinh.
Ai cũng muốn khôi phục lại quốc gia của mình, ai cũng muốn người của quốc gia mình đứng lên nắm quyền hoặc ít nhất có có chức cao vọng trọng trong bộ máy, vậy nên rất nhiều đảng phái được sinh ra.
Thậm chí tại Samakkhi còn chia thành nhiều khu như khu của người Kinh, khu của người Thái, khu của người Chăm, v.v, chính vì cái tư tưởng cổ hũ đó mà thế hệ của chúng ta bị áp đặt và không hiểu vì sao mà phải gánh lấy cái trọng trách quá đỗi nặng nề đó trong cái thời đại khó khăn như thế này.
Với tôi thì vào lúc này ai cũng như ai cả, màu da? Không quan trọng, gốc gác? Không quan trọng, dân tộc? Không quan trọng, nếu đã đi tới nước đường này rồi thì cũng đã đến lúc nên thực sự trở thành một thay vì cứ có cái tư tưởng muốn tách ra.
Điều đó chỉ càng khiến chúng ta nhanh chết hơn mà thôi, chỉ là vấn đề này không thể cứ nói mồm là xong được, tuy buổi họp này thành công nhưng đó cũng chỉ mới là ý kiến chủ quan của chúng ta mà thôi, còn với người dân thì chưa hẳn."
Nhật Nam đưa ra quan điểm của mình về vấn đề được coi là nhức nhối nhất hiện tại của các thành bang, đó là dân không đồng tình mà tự coi bản thân là có xuất thân khác nhau nên cũng vì thế nên muốn tách riêng ra.
Tại Tân Thời này cũng vậy thôi, sau khi tận thế xảy ra thì cũng có không ít người Nhật Bản và người từ bán đảo Triều Tiên theo đường biển tới được đây, thậm chí cũng có một số người từ Đông Nam Á như người Philippines.
Việc này khiến Tân Thời cũng biến thành một thành bang đa dạng sắc tộc và quốc gia, những vấn đề như tôi là người Trung Hoa, thằng này là người Nhật, thằng này là người Triều Tiên, v.v, đây là đất của Trung Hoa nên bọn mày là người ở nhờ là chuyện quá đỗi bình thường mà thôi.
Thật buồn cười khi trong những lúc như này rồi mà con người vẫn sẵn sàng đối nghịch lẫn nhau chỉ vì những thứ đã sớm biến mất từ 70 năm về trước dưới nanh vuốt của Darkan, sinh vật đã khiến thứ được gọi là quốc gia bị xóa sổ hoàn toàn.
Con người phải trốn chui trốn lủi như chuột, mãi đến sau này mới dựng lên nền hòa bình bền vững như bong bóng xà phòng này, chạm là nổ, ấy vậy mà vẫn có rất nhiều người tin rằng khái niệm quốc gia kia vẫn còn tồn tại cơ đấy.
Cả ba tiếp tục bàn luận về chủ đề này, thật ra thì bọn họ cũng khá là hợp nhau để nói chuyện, thậm chí còn đến mức Nhật Nam cũng lôi từ trong túi ra một tấm ảnh gia đình nhỏ, đây là gia đình nhỉ của cậu ta.
"Vợ tôi là có gốc Thiên Tân, lúc tận thế diễn ra thì ông bà của cô ấy mới kết hôn nên bay qua Thái Lan để đi tuần trăng mật, ai ngờ lại gặp phải đại nạn tận thế nên mới phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi.
Thật ra thì tôi cũng có xuất thân khá cao trong cộng đồng người Kinh nên ban đầu cuộc hôn nhân này không được lòng rất nhiều người, hiểu đơn giản hơn thì tinh thần dân tộc bị đẩy lên cao và các vị cũng biết rồi đấy lịch sử của khu vực Nam Á chúng ta không được hài hòa lắm.
Nhưng rồi tôi vẫn cưới cô ấy và sinh được thằng con trời đánh, thằng bé hiện tại cũng vừa mới nhập học viện đào tạo thiếu sinh quân thôi, nó nói là nó muốn theo nghiệp của cha mình, có điều tôi cũng chỉ muốn nó có cuộc sống bình thường mà thôi không thể có được."
"Nó là một công dân tốt nhưng không phải là một người con tốt."
Vĩnh An đưa ra một câu rất chính xác.
"Đúng vậy, trên cương vị là một người công dân thì nó đã và đang làm rất tốt vì con người cần những kẻ sẵn sàng tiên phong ra ngoài như nó, nhưng trên cương vị là một người con thì nó đã thất bại khi khiến mẹ nó phải khóc."
"Một gia đình ba người mà hết hai người tiên phong thì đúng là khổ cho người ở lại thật, mà ít ra thì thằng con cậu còn có gan hơn thằng con tôi, nó thức tỉnh chức nghiệp thủ hộ mà khi nào cũng đứng sau phụ trợ đấy."
"Con của anh Ji-Hu thức tỉnh thủ hộ à? Vậy chắc chắn nó phải nhập học rồi."
Trong các chức nghiệp thì có một vài chức nghiệp đặc biệt thích hợp trong chiến đấu, ví dụ như thủ hộ chẳng hạn nên thường nếu như thức tỉnh những chức nghiệp như vậy sẽ bị đưa ra tiền tuyến hoặc ít nhất là phòng tuyến.
Giải thích rõ hơn thì tiền tuyến là những đội thám hiểm như Văn Lang của Nhật Nam, chuyên dò đường và trinh thám những khu vực chưa biết, thậm chí còn có chức năng thăm dò các Labyrinth gặp phải rồi phân loại chúng.
Một công việc cực kỳ nguy hiểm không khác gì tự sát, còn phòng tuyến là những đội được cử ra ngoài để dọn dẹp khu vực xung quanh các Labyrinth an toàn và đôi khi cũng sẽ phải tiến hành chinh phạt xuống dưới.
Cũng rất nguy hiểm nhưng thường thì mỗi lần tổ chức chinh phạt thì các thành bang phải bỏ ra một cái giá rất lớn và nhiều khi phải chấp nhận những rủi ro như mất trắng nên nếu không chắc chắn ở một tỷ lệ nhất định nào đó thì bọn họ sẽ không gửi đi lệnh chinh phạt.
"Còn nhà của tôi thì con chị hiện tại đang là thiếu sinh quân năm 3, năm sau là tốt nghiệp, nếu không có sai số thì chắc nó sẽ được phân vào phân khu 3, thằng em hiện tại vẫn đang trong 9 năm đào tạo cấp tốc nhưng tôi vẫn đang cố hướng nghiệp cho nó mấy công việc ở trong này hơn là ra ngoài kia."
Phân khu 3 của thành bang Tân Thời là một trong những phân khu tồi tệ nhất, không chỉ ở Tân Thời mà trên toàn thế giới vì đây là nơi đào tạo ra lính trinh sát, tức là tạo ra những tiên phong tiền tuyến như Nhật Nam.
Bao bọc xung quang Tân Thời là những Labyrinth cực kỳ nguy hiểm vậy nên công việc ở tiền tuyến cũng trở nên có phần phức tạp hơn so với tại Samakkhi, đương nhiên với một tổ đội sinh ra để đánh sâu về phía Nam như Văn Lang thì căn bản là tự sát rồi.
Vậy nên nếu so về phần nguy hiểm và rủi ro nghề nghiệp thì Văn Lang có mức độ nguy hiểm lớn hơn nhiều vì bọn họ không có bất cứ đội phòng tuyến nào đi sau để hỗ trợ rút lui khi cần thiết cả mà thực sự một mình xông vào giữa lòng địch.
Chỉ là nhà ai cũng có nỗi khổ của riêng mình, ít ra thì bọn họ cũng đã có thể tìm được những đối tượng có thể đặt niềm tin vào rồi kể khổ, tuy không biết tương lai rồi sẽ như thế nào nhưng hiện tại thì bọn họ vẫn có thể xem là bằng hữu.
0