Trỗi Dậy
vUZWA42677
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 279: Tình bạn.
Tuy so với cái ngày hôm đó thì vẫn có hơi quá muộn nhưng ít ra cuối cùng thì Nhật Nam cũng đã thành công gỡ bỏ cái gồng xích anh hùng kia để bước thêm một bước nữa của cuộc đời mình.
Bọn ta vẫn còn có rất nhiều hồi ức khác đơn cử như những ngày còn bé hay tại bức tường thành phía Tây c·h·ó má kia, đó cũng là nơi mà Nhật Nam trở thành anh hùng.
"Hình như nhóc quá đặt nặng những vấn đề này thì phải, quả đúng Nhật Nam là người bạn tốt nhất mà ta có thể có được nhưng không vì thế mà ta sẽ bị phụ thuộc vào cậu ta.
Các trụ cũng thông qua các cột sáng đó mà dần lơ lửng lên hệt như muốn thông qua các cột sáng này để trở về nơi ban đầu mà bọn chúng thực sự thuộc về.
Nghe qua thì có vẻ rất phụ thuộc nhưng đó là sự thật, rằng muốn sinh tồn được trong cái thời đại sắp tới thì bắt buộc thành bang Samakkhi phải chịu bỏ ra một số thứ nhất định và trong số đó mặt mũi đương nhiên là thứ rẻ tiền nhất.
San'ya cũng phần nào hiểu được dụng ý của Yin khi thấy cậu ta dùng tay trái của mình để sờ lấy đoạn tay áo lòng thòng ở bên phải, rõ ràng đây là một v·ết t·hương biểu trưng cho sự kết thúc giữa cả hai.
Cũng vì vậy nên Yin muốn cảm nhận được sự an ủi về mặt tâm hồn ở San'ya để rồi sau đó tìm ra được con đường kế tiếp cho riêng mình.
Tình bạn kéo dài gần 40 năm này đã là quá đủ rồi, nhóc có thể không hiểu được toàn bộ những lời mà ta nói nhưng phải hiểu rằng bản thân nhóc thực sự muốn gì chứ không phải là thằng nhóc Thành Đông kia muốn gì."
Hình bóng kia dần lộ ra và đó không ai khác ngoài Yin, người vừa trốn khỏi phủ thành chủ với một đống băng bó ở trên người, đặc biệt nhất là ở phần cánh tay phải trống vắng kia.
Khi thông tin này được truyền về thì Phoiphailin cũng đã nhận được một phần công đạo xem như phí bồi thường của nhà họ Châu kèm theo lời giải thích nhưng chính cô ta cũng tự hiểu rằng những lời này phần nhiều là bịa đặt.
Không phải hiện tại ông ta đã bỏ lại ông, bỏ lại cái thành bang Samakkhi này, bỏ lại chính con trai của mình, bỏ lại những người đặt trọn niềm tin vào ông ta, sống dựa vào cái cảm giác an toàn mà ông ta mang lại để bỏ trốn rồi hay sao?"
Đây là chỗ bí mật của San'ya cùng Nhật Nam và một số đồng bạn nữa ngày xưa nên lượng người biết về nó cơ hồ là rất ít, những người hay lượn lờ quanh đây lại càng ít hơn nữa.
Vậy nên dù có nhận được bao nhiêu sự hỗ trợ đi chăng nữa thì yếu tố con người vẫn phải luôn được đặt lên hàng đầu và rõ ràng là phía nhà họ Châu hoàn toàn không hề có ý định hỗ trợ thành bang Samakkhi về mặt này.
Trong khi đang lén đi h·út t·huốc thư giãn đầu óc trước những áp lực đang đè nén lên toàn thể thành bang Samakkhi cũng như tiện thể đi ngắm nhìn thời khắc cuối cùng của thời đại này thì San'ya đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình.
Chỉ là San'ya cũng sẽ không hỏi Yin về rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vào cái ngày hôm đó vì ông ta hiểu rõ rằng hiện tại Yin vẫn chưa sẵn sàng để chấp nhận hay buông bỏ thứ gì cả.
"Đây là lý do mà ta không muốn để bất cứ ai khác biết về chỗ này đấy."
(Việc mọc lại chi đã đoạn thật ra là cực kỳ khó, đến mức độ ngay cả sở hữu công nghệ vượt trước so với thời đại lên tới cả trăm năm nhưng nhà họ Châu vẫn gặp phải rất nhiều khó khăn.
Trong số đó thậm chí còn có cả công nghệ khôi phục tế bào, tuy không thể nào trực tiếp mọc ra cánh tay phải mới cho Yin nhưng trong tương lai có khả năng, bù lại thì trong lúc đó cậu ta có thể dùng tay giả do nhà họ Châu cung cấp đi kèm với bộ bảo trì.
"Đúng hơn là nơi mà bọn ta dùng để trốn học cùng nhau, sau này khi trùng triều tới thì đây có thể xem là một trong số ít những nơi không có bất cứ tổn hại nào nên ta cũng đã tiện tay giữ lại luôn."
Đáng tiếc rằng từ đầu đến giờ San'ya hoàn toàn không biểu lộ ra rằng ông ta chính là đồng loại của Yin, cứ như kiểu việc Nhật Nam rời đi đối với San'ya ngay từ đầu đã chẳng quan trọng rồi vậy.
Trong trường hợp của Yin thì nhà họ Châu đương nhiên cũng cố gắng để chữa ngựa c·hết thành ngựa sống do thời khắc đếm ngược cũng tiệm cận lắm rồi.
"Còn Chu Nhật Nam thì sao? Không phải ông ta là anh hùng hay sao? Không phải ông chính là người bạn chí cốt của ông ta hay sao?
Thậm chí có thể nói rằng đối phương hoàn toàn không quan tâm đến chuyện phủ thành chủ của thành bang Samakkhi có tin hay không vì những gì mà đối phương đưa như là phí bồi thường đã quá nhiều rồi.
"Cũng không hẳn, ta thực sự là tiện tay giữ lại nơi này vì rõ ràng là sẽ không có ai tới tìm ta ở đây cả, ít nhất là không phải trong nhóm bạn thân của ta. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những lời nói của Yin tràn ngập sự uất ức, vào lúc này đây cậu ta đang dần mất kiểm soát về mặt cảm xúc khi không hề cảm nhận được những rung động đồng bộ với bản thân từ chỗ của San'ya.
Hồi ức của bọn ta ở khắp mọi ngóc ngách tại thành bang Samakkhi này và dù nó có thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì những hồi ức đó vẫn còn đọng lại bên trong ta, bên trong Nhật Nam, bên trong từng cư dân một bao gồm cả những người đã ngã xuống.
Đến mức độ ta cảm thấy rằng cái danh hiệu anh hùng kia giờ đây đã sớm không còn là hào quang hay vinh quang mà Nhật Nam xứng đáng được nhận nữa rồi.
"Là vì nơi này chứa đựng những hồi ức về những năm tháng tốt đẹp đó sao?"
Có điều Yin lại khác, kể từ khi lịch sử con người được bắt đầu thì mọi vấn đề đều không thể tránh thoát khỏi yếu tố con người trong đó và điều này đúng với hầu hết mọi chủng tộc.
Còn về hồi ức gì gì đó thì những lời mà nhóc nói thật buồn cười đấy, nơi này chỉ chứa đựng những hồi ức ở cái giai đoạn quậy phá, chống đối của bọn ta mà thôi.
Còn về ta thì ta tự thừa nhận ra bản thân không phải là một người có nhiều chí hướng như Nhật Nam nên ổn định ở tại một chỗ đối ta mới thực sự là quan trọng.
Hiện tại Yin đang mông lung về mục đích tiếp theo của cuộc đời mình khi bị kẻ mà mình tin tưởng nhất, kẻ mà cậu ta cho rằng miễn là cả hai vẫn ở cạnh nhau lưng đối lưng thì dù tương lai như thế nào đi chăng nữa thì vẫn có thể cùng vượt qua lấy đi một cánh tay.
Thậm chí cơ quan nhân tạo này còn tiệm cận nguyên bản hơn cả loại do người trong nhà, đặc biệt là con cái hiến nhưng đáng tiếc là ngay kể cả vậy thì vẫn chỉ là hàng tiệm cận.
Vụ trùng triều 20 năm trước đã để lại cho thành bang Samakkhi rất nhiều tổn thất về mặt con người vẫn công trình các thứ, nơi này có thể xem như là một nơi hiếm hoi không bị đám côn trùng đụng tới.
Đương nhiên ngoài tự nhiên thực sự có những loài có thể mọc lại được mô chi của mình như sứa hay Axolotl hoặc thậm chí là khả năng mọc lại chi sau quá trình tự vứt bỏ hay rụng đuôi ở một số loài.
Cảm giác như cả cánh tay phải của Yin đã biến thành giấu rồi bị gấp ra các đường gấp xong rồi được xé ra một cách dễ dàng dựa trên đường gấp được gấp trước đó vậy.
Đó cũng chính là lý do mà Yin tìm tới San'ya, là vì cậu ta hiểu rõ rằng San'ya vào lúc này cũng giống như mình vậy, đều bị người anh em chí cốt nhất bỏ rơi lại ở phía sau.
Trong quá trình đó cũng cần tới một lượng lớn chất dinh dưỡng hệt như quá trình tự hồi phục của bản thân hay sự phát triển của cơ thể mà thôi.
Yin nói ra câu này với một giọng điệu quá đỗi xa xăm cứ như cậu ta đang muốn nhắc về tình bạn giữa bản thân cùng với Thành Đông của trước kia vậy.
Nó giống với một đoàn gồng xích với cậu ta thì đúng hơn, vì vậy nên khi cậu ta nói rằng bản thân muốn rời đi thì ta đã sớm dự liệu từ lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt của Yin vào lúc này đã sáng hơn không ít, thậm chí chúng còn đang lấp lánh tựa những đồng vàng, không, còn hơn cả vậy nữa, tựa như những kho báu chưa từng được khám phá ra.
Đúng lúc này thì một làn gió trực tiếp thổi vào nơi mà cả hai đang đứng khiến cho cánh tay áo mà Yin đang nắm lấy cũng từ từ phấp phới bay trong gió hệt như tâm trạng của cậu ta vào lúc này vậy.
Yin được tìm thấy trong trạng thái chỉ còn vài hơi thở yếu ớt và hơn cả là cánh tay trái đã biến mất cùng với trạng thái cơ thể vào lúc đó thực sự rất khó để nói được.
Có thể lần đó đã là lần cuối cùng mà bọn ta có thể gặp được nhau nhưng trên cõi đời này không có buổi tiệc nào không tàn cả.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ là không phải loài nào cũng có được khả năng nay, trong đó có cả con người nên trừ khi là người đã được cải tạo hoặc dự án PH hoặc một số người nhân tạo khác ra thì người bình thường cần tốn rất nhiều thời gian để khôi phục lại chi đã đoạn ngay cả khi đã có công nghệ khôi phục tế bào.
Thấy vậy thì San'ya cũng lấy ra từ trong túi áo của mình một đồng xu rồi búng nó về phía của Yin, theo phản xạ thì Yin đã ngay lập tức bắt được nó bằng cánh tay trái của mình.
Cũng chính vì thế nên San'ya có thể dễ dàng đoán được kẻ đang tiếp cận gần với ông ta rồi nhanh chóng dập tắt điếu thuốc đang hút dở. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có thể hiểu rằng thứ mà Yin tìm kiếm chẳng qua cũng chỉ là một kẻ đồng cảnh ngộ để chia sẻ nỗi đau của mình với đối phương còn sau đó thì đối với cậu ta căn bản là sao cũng được.
Cảm giác này thực sự rất mới lạ với Yin nên bản thân cậu ta cũng cực kỳ trân trọng nó và giờ đây thì khi nó đã mất đi thì cậu ta lại ra sức níu kéo dù biết rõ rằng cánh tay phải này mang ý nghĩa gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 279: Tình bạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đáng tiếc rằng mọi thứ đã không thể phản hồi lại được nữa và cả hai cũng không có những hồi ức cụ thể về một nơi cụ thể nào đó để Yin có thể bám víu vào như San'ya đã làm.
Lúc này cả phủ thành chủ của thành bang Samakkhi đang loạn hết cả lên do sự biến mất của Khin Maung Yin, người trước đó đã được tìm thấy tại cánh rừng lân cận biệt phủ của Phoiphailin.
Ngay lúc này thì thời gian đếm ngược cuối cùng cũng đã kết thúc và 72 cột sáng khổng lồ tương ứng cho 72 trụ cũng xuất hiện khắp thế giới.
Cũng có thời toàn tâm toàn ý với cái thành bang Samakkhi này, thậm chí tuy Nhật Nam rất ít khi ở lại thành bang quá lâu nhưng ta cũng hiểu rõ rằng những đóng góp của cậu ta là không thể nghi ngờ được.
Như hiểm được tâm ý của San'ya nên nhân lúc mà quá trình 72 trụ đang dần trôi nổi bên trong các cột sáng chưa kết thúc thì Yin búng đồng xu vừa nãy lên.
Cánh tay phải bị Thành Đông đoạn mất và cánh tay trái đang cố bám víu lấy một thứ đã sớm không còn tồn tại, hiện tại Yin đã chậm rãi buông xuống để tà áo kia bay trong gió đại diện cho sự cảm ngộ của chính cậu ta.
"Nghĩ tới câu chuyện này thì tôi vẫn cảm thấy buồn cười đấy khi nơi này từng là nơi tụ tập của Chu Nhật Nam cùng những đồng bạn của ông ấy thời còn đi học."
Thành Đông cũng đã bị nhà họ Châu đưa đi nên Yin đại diện cho thế hệ chức nghiệp giả của thời đại mới đương nhiên đã trở thành tâm điểm và hiện tại việc cậu ta biến mất đương nhiên cũng đã làm kinh động đến toàn phủ thành chủ.
Và vì thế nên giờ Yin chỉ muốn nói cho San'ya hiểu, nói cho ông ta cảm nhận được, nói cho ông ta cảm thấy đau khổ cùng mông lung hệt như Yin vào lúc này vậy.
Nhận được phí bồi thường từ vụ của Yin lẫn phí giao dịch từ vụ của Thành Đông nên thái độ của Phoiphailin cũng không thể tiếp tục gay gắt được, nhất là khi trong tương lai thành bang Samakkhi còn phải phụ thuộc vào tiếp tế về công nghệ lẫn khí tài của nhà họ Châu nữa.
Phương pháp này ngay từ đầu đã không gặp phải bất cứ rủi ro như người hiến không phù hợp nhóm máu, tình trạng sức khỏe không tốt, độ tương thích với người nhận không cao, v.v.
Nhưng chung quy lại thì tất cả chúng ta đều có chung một chí hướng, rõ ràng là những kẻ sống sót như ta đây có thể xem là may mắn hơn những kẻ còn lại một chút nên vì vậy ta phải tiếp tục đấu tranh thay cho cả phần bọn họ nữa."
Thời gian vào lúc này như chậm lại, tốc độ của các trụ đồng bộ với tốc độ quay rơi xuống của đồng xu trong không khí và ngay quá trình này kết thúc thì các cột sáng này nổ tung thành các làn sóng lan tỏa ra khắp mọi ngỏ ngác trên hành tinh này còn đồng xu lúc nãy cũng đã hóa thành một lá bài được Yin cầm lấy trong tay.
Dù sao thì cả bộ tham mưu cùng Chu Vệ Quốc vào cái năm đó cũng đều bị trùng triều bế đi cơ mà, nên nhớ rằng với bộ chỉ huy quan trọng như vậy thì khả năng phòng thủ cũng đã tiệm cận với phủ thành chủ rồi.
Bản thân Yin đương nhiên không ngốc nhưng từ trước đến nay chỉ có Thành Đông là thực sự khiến cho cậu ta cảm thấy muốn chạy theo, muốn cùng nhau vượt qua tất cả.
Cũng chính vì vậy nên dù thế nào đi chăng nữa thì thành bang Samakkhi vẫn phải giữ lại Yin cho bằng được vì trước đó Nhật Nam, một nhân tố cực kỳ quan trọng và có sức ảnh hưởng cực nặng đã rời đi.
Nếu thành bang Samakkhi trụ vững được đủ lâu thì rõ ràng là bọn họ cũng sẽ ngăn cản phần nào những mối hiểm họa đến từ phương Nam, đặc biệt là trùng triều cùng các bầy lưỡng cư di cư theo sông Mê Kông lên thượng nguồn.)
Có điều ánh mắt của San'ya vẫn chưa hề suy dịch dù chỉ một chút, ông ta thực sự chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này và cũng chưa từng nghi ngờ về quyết định của Nhật Nam cả.
Nếu như ngày đó thực sự tới thì đương nhiên là Yin sẽ chủ động nói rằng tất cả mà không cần đến sự dò hỏi của bọn họ nên quan trọng nhất vẫn là chính bản thân Yin.
Bọn ta đấu tranh, bọn họ đấu tranh có thể khác biệt về mặt mục đích, người vì gia đình, người vì gia sản, người vì thứ gì đó vĩ đại hơn.
"Tôi cảm thấy bản thân muốn trở thành một anh hùng, một biểu tượng hệt như Chu Nhật Nam, có thể tới lúc đó thì tôi sẽ tìm thấy được mục đích của riêng mình."
Bởi vì ta hiểu rõ rằng Nhật Nam cũng giống như ta vậy, đều từng có một thời cùng nhau bỏ học tới nơi này chơi bời, từng có thời cùng nhau g·iết đám côn trùng kia đến xanh cả người do bị dịch cơ thể của bọn chúng bám vào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.