Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trỗi Dậy

vUZWA42677

Chương 83: Cuộc chiến nhằm quyết định ra kẻ thống trị tầng 1 2.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 83: Cuộc chiến nhằm quyết định ra kẻ thống trị tầng 1 2.


Còn lão sếp kia của hắn chắc chắn là thiên thần rồi, ngoài chủ đề này ra thì bọn họ cũng nói thêm về giáo phái Vivian, một thế lực đối địch, theo lời đồn thì môi trường bên đó có vẻ khá khẩm hơn liên minh KuBaJoRo nhiều lắm nên cũng có nhiều kẻ cũng muốn hướng tới.

Nhưng cũng chính vì vậy nên đêm đầu tiên sau khi cuộc chiến đi vào giai đoạn khoảng lặng cũng là đêm mà hắn nhớ nhất, Adrenaline lúc này đã hết và não của hắn bắt đầu giúp hắn nhớ lại những thứ đã diễn ra trong một ngày vừa qua.

Mà trong những giai đoạn hòa bình hiếm có như hiện tại thì những kẻ như hắn sẽ bị ép đi làm những công việc hậu cần, ở đây hắn đã nghe qua rất nhiều những lời phàn nàn cũng như nhiều thứ khác.

Vì vậy nên cũng chẳng lạ lắm khi bọn họ cũng phần nào chấp nhận loại thực phẩm này dù trên thực tế thì nó cực kỳ hại cho cơ thể bọn họ, hơn cả ăn cũng chỉ no được có một bữa trên một ngày mà thôi.

Dungeon Master không chỉ là một nghề nghiệp được Labyrinth công nhận mà còn là một danh hiệu được tất cả công nhận, ai cũng có ước mơ là bản thân sẽ có một ngày nào đó được trở thành một Dungeon Master vĩ đại.

Thậm chí đến cả việc triệu hồi thêm cư dân bọn họ cũng chẳng nghĩ tới vì bọn họ muốn tích lũy điểm S để làm những chuyện khác như mua lệnh dịch chuyển chẳng hạn nhưng đám liên minh KuBaJoRo cũng đã có sự chuẩn bị từ trước rồi.

Giờ tuy c·hiến t·ranh đã dừng nhưng chẳng ai biết là khi nào nó sẽ bắt đầu lại, với những kẻ vẫn nhận thức được giá trị của sinh mệnh thì bọn họ hy vọng rằng sẽ không có bất cứ cuộc chiến nào nữa hoặc đơn giản hơn là bản thân sẽ sống sót thêm một ngày nữa.

Mọi chuyện được tiếp diễn dưới góc nhìn của một Dungeon Master thuộc tầng lớp lao động dưới đáy của liên minh KuBaJoRo, hắn là một kẻ không có quyền lên tiếng nhưng lại tồn tại đủ lâu để nhận thức được khung cảnh biển lửa của c·hiến t·ranh.

Còn với hắn thì những chuyện như này đã sớm không còn quá quan trọng nữa rồi, giờ hắn cũng chỉ làm những việc mà mình cần làm mà thôi, mấy thứ như đặt kỳ vọng vào một ai đó thì hắn thà hy vọng vào một kẻ nào đó sẽ g·iết hắn còn hơn.

Nhưng giờ thì sao cơ chứ? Hắn lúc này chỉ muốn mọi thứ kết thúc thật nhanh chóng để trốn thoát khỏi cái địa ngục trần gian quá đỗi kinh khủng này, chỉ là đến cuối cùng thì hắn vẫn không đủ can đảm để kết thúc cái mạng nhỏ này.

Trong lúc đó thì hắn chợt nhận ra trong một con hẻm gần đó có hai cái bóng lướt qua, có vẻ như chẳng ai phát hiện ra ngoài hắn cả nhưng hắn cũng táy máy gì quá nhiều cả mà im lặng xếp hàng để chờ đợi đến lượt của mình mà thôi.

Có điều như đã nói rồi đấy, các Dungeon Master của tầng lớp thấp chẳng khác gì đám ma bước được một bước rồi hy vọng là mình có thể đi ra thêm một bước nữa cả, tất cả bọn họ đang sống mà chẳng hề hay biết bản thân có thể sống sót tới ngày mai được hay không.

Một loại cháo đặc nào đó, căn bản thì chẳng có gì trong đó cả, thậm chí đôi khi còn rất khó ăn do trộn lẫn với cát nhưng ít ra thì vẫn đủ để lấp đầy được bụng của bọn họ, chẳng qua tác hại là cơ thể không tiêu hóa được nên dạ dày dần căng phồng ra rồi từ đó dẫn tới nhiều nguyên nhân t·ử v·ong khác nhau.

Giờ không ngờ lại có tên ngu quyết định bỏ hàng, chuyện tốt như vậy thì ai mà dám phàn nàn cơ chứ? Bởi vì những kẻ tới sau sẽ có thể càng tiến gần hơn với lượt của mình thêm một bước nữa cũng như níu kéo thêm hy vọng cho những kẻ đã tới trễ.

Nhớ về khung cảnh khi bọn họ ngã xuống, nhớ lại c·ái c·hết của bọn họ thê thảm ra làm sao, đến cuối cùng tâm trí của hắn có chút nứt ra, không gian hiện tại chỉ còn lại hai màu đen trắng cùng màu đỏ của máu.

Mỗi hai ngày thì đám chủ quản sẽ ép các Dungeon Master dưới trướng của chúng t·ấn c·ông lẫn nhau, thật ra là lệnh của bên trên chỉ dừng ngang lại mức độ phát động t·ấn c·ông để buff xuất hiện là được nhưng đám chủ quản muốn nô lệ, ehem, thuộc cấp của chúng đánh lên thật để mua vui cho chúng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn thấy khói lửa bao trùm khắp nơi, những cái cái bị đốt thành tro, thậm chí là nhiều thứ hơn thế nữa, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn bước đi lại giữa tất cả dù cho hắn cố gắng không nhìn thì hắn vẫn sẽ thấy.

Vì vậy nên hắn dần trở thành một trong những hồn ma của chiến trường, phải, có rất nhiều kẻ cũng như hắn vậy, cũng khát khao thứ được gọi là Dungeon Master rồi sụp đổ bởi vì nó nhưng không đủ can đảm để tự ra tay mà phải trông chờ vào kẻ khác.

Thậm chí đám chủ quản cũng chẳng quan tâm lắm, với bọn chúng thì việc bọn chúng có mặt ở đây cũng chỉ là để phân phát cho xong mấy nồi cháo này mà thôi, việc có một ai đó bỏ bữa thì liên quan gì đến bọn chúng cơ chứ?

Nhưng đúng lúc đó thì hắn lại uốn người một cái để lách qua nhát dao này, tên kia thấy vậy thì tiếp tục giữ thế rồi tung ra hàng loạt mánh chơi dao của mình về hướng của hắn, có điều tất cả đều dễ dàng bị hắn né tránh.

Máu văng tung tóe khắp nơi, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g vãi đầy ra nền đất, không, thứ mà hắn thấy còn nhiều hơn như vậy nữa, hắn thấy hai bên, thậm chí là nhiều bên đánh qua đánh lại, rất nhiều sinh mệnh đã ngã xuống vì những cuộc chiến vì lợi ích của chính họ (?).

Ví dụ như tài nguyên hoặc miễn phần thuế mà chúng thu thêm ngoài lề chẳng hạn, nhờ thế mà các bên đánh nhau có vẻ căng và hăng máu hơn hẳn thật, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là tạo ra cái buff kia để tránh đám Dungeon Master tầng lớp thấp bị bóc lột này không thể dùng đến lệnh dịch chuyển được nữa.

Nhưng với tình trạng như thế này thì chắc chắn là bọn họ sẽ ngỏm củ tỏi sạch trước khi một trong hai trường hợp sau diễn ra rồi, ít ra thì giờ một số tin đồn về cuộc viếng thăm lần này của thủ lĩnh tối cao Robert với lời hứa sẽ mang tới hòa bình dài lâu cũng như thỏa thuận về việc phân chia tài nguyên trong vụ lần trước đã mang cho những kẻ không có quyền lên tiếng như bọn họ một chút hy vọng.

Điều này khiến kẻ tung ra đường đao lúc nãy cảm tưởng rằng tên này thực sự yếu đến mức độ không phản ứng lại kịp, không, chắc chắn là hắn có nhận thức được, nếu không thì cũng đã chẳng nhận ra rồi đuổi theo bọn họ tới tận đây được.

Về phần của hắn thì vì thiếu ăn quá lâu nên cũng dễ hiểu khi hắn đuổi được một lúc thì không thấy bóng dáng kia đâu nữa, ngay khi hắn định bỏ về rồi coi như mọi chuyện vừa rồi đều không mang lại ích lợi gì mà còn thiệt hại mất một bữa ăn thì có một nhát kiếm chém tới nhắm vào cổ của hắn.

Chỉ là hắn vẫn không thể c·hết được, thậm chí hắn còn g·iết không ít những hồn ma kia, thứ mà hắn trông thấy cuối cùng là sự thỏa mãn của bọn chúng, như thể cuối cùng bọn chúng đã được giải thoát khỏi cái địa ngục trần gian này còn hắn phải phải thay chúng gánh lấy những thứ mà chúng đáng ra phải mang trên người vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Và đương nhiên là những Dungeon Master ở tầng lớp thấp hoàn toàn không hề có bất cứ cơ hội hay chỗ trống nào để từ chối vì đám chủ quản mạnh hơn bọn họ về mặt tài nguyên rất nhiều nên cũng dẫn tới đám cư dân của chúng cực kỳ đông đảo, tuy không đến mức độ áp đảo bọn họ hoàn toàn về tổng quân số.

Hiện tại hắn sống cũng chẳng khác gì như đ·ã c·hết là bao, với hắn thì có thể đây chính là sự trừng phạt lớn nhất bởi vì sự tham lam của mình, lòng tham về một thứ mà hắn không thể nào chạm tới và khi hắn đã chạm tới rồi thì đi kèm với đó là một h·ình p·hạt quá đỗi kinh khủng với bất cứ ai.

Về chuyện đánh nhau đến c·hết thì đương nhiên là nên hạn chế đến mức tối thiểu, nhưng nếu chỉ là hạn chế thôi thì đương nhiên là vẫn có trường hợp c·hết thật rồi, ngoài ra thì nếu chỉ đánh nhau bình thường không có động lực thì chán lắm.

Mà giờ hắn cũng chẳng quan tâm nữa rồi vì hắn đã sớm c·hết từ lâu, cảm xúc của hắn đã bị chai sạn đến mức độ những thứ mà hắn trông thấy, những ảo giác mà hắn gặp phải hay những thứ mà hắn phải gánh vác lấy đã sớm không còn gì nữa.

Nhưng số đông thì làm được gì khi tất cả không đồng bộ được với nhau cơ chứ? Hơn cả số lượng của hai bên cũng chẳng chênh lệch nhau nhiều đến mức độ có thể dùng chiến thuật số lượng áp đảo, đánh bậy đá bạ cũng thắng.

Đến bây giờ thì hắn cũng chẳng còn nhớ là bản thân đã trải qua bao nhiêu thế lực rồi nữa, cứ thua rồi thắng rồi thắng lại thua, thậm chí đến lý do tại sao bản thân có thể bám trụ đến hiện tại hắn còn chẳng biết được.

Chương 83: Cuộc chiến nhằm quyết định ra kẻ thống trị tầng 1 2.

Thậm chí là còn rất hào hứng khi bản thân g·iết được địch, tim của hắn liên tục nhảy lên, came giác hồi hộp bên trong hắn như khiến cả cơ thể căng cứng của hắn vào lúc đó muốn nổ tung ra thành từng mảnh nhỏ.

Chỉ là nếu câu chuyện của bọn họ mà tới tay của mấy tên chủ quản thì chắc chắn mạng cũng chẳng giữ nổi, hắn cũng thấy qua một số cảnh tượng chủ quan đánh đến c·hết một tên lắm mồm rồi, hơn cả không có chuyện bọn họ thoát nổi đâu.

Các Dungeon Master tầng lớp thấp đến tài nguyên còn chẳng đủ dùng thì lấy đâu ra dư thừa mà đem ra đây trao đổi mua bán cơ chứ? Hắn hiện tại cũng như bao kẻ khác mà thôi, đang lần lượt xếp hàng để nhận được khẩu phần ăn cho một ngày. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cách mà hắn đã lần đầu tiên c·ướp lấy một sinh mệnh đang sống như thế nào, vẻ mặt tuyệt vọng của đối phương ra sao, cảm giác khoái chí của hắn lúc đó trông ra làm sao và kinh khủng nhất vẫn là hành động sau đó của hắn kinh khủng đến cỡ nào.

Kiểu gì đám Dungeon Master tầng lớp thấp này cũng sẽ chỉ đánh vờn nhau mà thôi, còn dùng cách ép buộc thì chưa chắc đã có hiệu quả dài lâu nên có một số chủ quản sẽ treo thưởng một số lợi ích nào đó.

Đương nhiên cũng có một số lời bàn tán về Robert cũng như một chút hy vọng là khi vị thủ lĩnh tối cao này trở về có thể đưa ra một số cải cách thích hợp để cải thiện đời sống cho bọn họ hoặc ít nhất là tài nguyên như đã hứa trước đó.

Chỉ là không biết tại sao nhưng cuối cùng thì hắn vẫn cố tình bỏ hàng rồi chạy theo hướng con hẻm kia, không có ai để ý về sự biến mất của hắn cả vì lượng lương thực cung cấp là có giới hạn, rất nhiều Dungeon Master vì tới quá trễ nên phải nhịn đói.

Cứ cái chu kỳ 2 ngày một lần đó thì bọn họ sẽ mãi mãi mắc kẹt với liên minh KuBaJoRo cho đến tận khi bọn họ c·hết hoặc liên minh KuBaJoRo xảy ra cải tổ quy mô lớn hay hoàn toàn sụp đổ bằng một cách nào đó.

Được một lúc thì cơ thể của hắn kiệt sức rồi trực tiếp lăn ra đất b·ất t·ỉnh, hắn đã thực sự quá mệt mỏi vì những thứ ám ảnh mà bản thân phải trải qua trong những ngày qua rồi, gặp thêm không được ăn uống đầy đủ cũng như bị ép phải làm việc đến sức cùng lực kiệt nữa nên cũng chẳng mấy bất ngờ lắm khi hắn sụp đổ vào lúc này.

Bởi vì liên minh KuBaJoRo đã vắt kiệt bọn họ rồi, tài nguyên thu về chẳng đủ để tiêu sài, thậm chí liên minh thu 7 phần cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, lâu lâu đám chủ quản cũng sẽ vì cớ lục soát Dungeon để c·ướp một lượng không nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Là một trong hai cái bóng lúc nãy, chỉ là thay vì đưa ra bất cứ phản ứng nào thì hắn lại đứng yên, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào nét mặt được che đậy dưới lớp áo choàng kia, thậm chí ngay cả khi lưỡi dao đã kề vào ngay cổ của hắn và máu tươi bắt đầu đổ ra rồi chảy dọc trên lưỡi dao thì mọi chuyện vẫn như vậy.

Hệt như những con ma không có định hướng cụ thể vậy, bước được một bước rồi lại cầu nguyện là bản thân có thể bước thêm được một bước nữa, nhưng ít ra thì vẫn khá khẩm hơn những kẻ như hắn nhiều.

"Ngươi là ai và làm sao mà nhận ra bọn ta được?"

Nữ tính, thật ra thì khuôn mặt của cô ta cũng rất thanh tú, ít nhất thì với tiêu chuẩn hắn thì cô ta có thể được xếp vào hàng tuyệt phẩm rồi, mà thật ra thì với một kẻ như hắn thì nhìn ai cũng thấy đẹp mà thôi.

Vậy hắn đã thấy cái gì? Hắn thấy bản thân đang đứng giữa cái chiến trường mà hắn đã phải trải qua vào ban ngày kia, lần này không phải là với tư cách là một tên lính nữa mà là một kẻ đứng trên tất cả.

Có điều khác với cô ta, bạn đồng hành đi cùng không thân thiện đến mức như vậy khi tên này trực tiếp vung con dao của mình từ bên trái sang, mục tiêu của đòn này cũng là cổ của hắn, căn bản là một đòn diệt khẩu luôn rồi.

Tại khu chợ được thiết lập để các Dungeon Master trong khu vực xung quanh để có thể tiến hành trao đổi, mua bán các loại tài nguyên, hàng hóa với nhau, thật ra thì nó được dựng lên để đám chủ quản phát lương thực của một ngày là chủ yếu.

Có thể nói rằng hắn đã sống sót trên chiến trường đủ lâu để bắt đầu dần cảm thấy chai sạn về nó, ban đầu thì hắn rất sợ hãi nhưng với một lượng lớn Adrenaline được tiết ra nhằm cân bằng trạng thái cảm xúc bên trong hắn thì hắn đã đỡ sợ đi phần nào.

Kẻ đạp lên kẻ khác để bước l·ên đ·ỉnh vinh cao trên kia và cũng rất dễ hiểu khi hắn là một trong số đó, hắn đã rất điên cuồng khi biết được rằng bản thân sẽ trở thành một Dungeon Master, đến mức độ hắn còn đấm luôn tên sếp đày ải hắn hàng chục năm nay rồi trực tiếp chấp nhận lời mời ngay trước khi đám bảo vệ vào tới.

Dù cho hắn không ngửi thì hắn vẫn sẽ ngửi thấy, dù cho hắn không nghe thì hắn vẫn nghe thấy và cuối cùng hắn thấy được sự kinh khủng của một chiến trường thực sự, thứ mà hắn vẫn luôn khát khao mình sẽ được dấn thân vào.

Hầu hết là về chế độ ưu đãi quá thấp, dù làm một ngày đến sức cùng lực kiệt thì cũng chỉ có thể đủ ăn cho một bữa mà thôi, thậm chí còn là thuộc dạng nuốt không trôi nữa, rồi công việc thì áp lực, lúc này thì hắn mới nhận ra thì so với nơi này thì công việc trước đó của hắn hệt như thiên đường vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ là nếu không phải cô ta bị mù thì có khi lại càng đẹp hơn, không, có thể đây là thuộc tính của chủng tộc cô ta cũng nên, việc bị mù khả năng cao không ảnh hưởng đến khả năng nhận thức của cô ta, có khi nhờ vậy nên cô ta mới có được một "tầm nhìn" bao quát hơn cũng nên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 83: Cuộc chiến nhằm quyết định ra kẻ thống trị tầng 1 2.