Trỗi Dậy
vUZWA42677
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92: Trải qua vô hạn kiếp kết quả vẫn như một.
Trong những năm qua hắn đã đi đủ nhiều nơi, thấy qua đủ nhiều thứ và cũng học được không ít điều mới lạ từ chính những con dân thuộc về những nơi đó, hắn hiểu bản thân cần phải làm gì vào lúc này nhưng đến cuối cùng thì mọi thứ vẫn đã quá muộn.
Sau hàng chục năm trời chiến đấu không ngừng nghỉ thì phần thắng vẫn thuộc về thế hệ sau, thế hệ trước bị giam cầm vào trong chính những ngục tối năm xưa mà bọn chúng sử dụng để bắt nhốt chính con cháu của mình.
Mọi cảm giác về không gian, thời gian đều biến mất tại đây, chỉ là Steve vẫn không hề ngói đầu lại, thay vào đó hắn vẫn cố gắng tiếp tục bước đi tiếp một cách vô định, có thể là vì hắn sợ việc bản thân sẽ bỏ lỡ thứ trước mặt nếu như từ bỏ vào lúc này.
Trong những câu chuyện sau này hắn đã đi qua không biết bao nhiêu vùng đất, trải qua không biết bao nhiêu câu chuyện, gặp gỡ không biết bao nhiêu kẻ mạnh và cũng thách thức không biết bao nhiêu t·hảm h·ọa khác nhau.
Mỗi một nơi mà hắn đi qua thì con người tại nơi đó lại hò reo tên của hắn, chẳng mấy chốc hắn đã được biết tới tại khắp các vùng đất như một vị anh hùng lỗi lạc không chỉ vì sức mạnh mà còn là sự thông tuệ.
Hắn là anh hùng của sự vĩnh hằng, kẻ dám đứng lên thách thức cả c·ái c·hết không biết bao nhiêu lần, trong các câu chuyện của hắn không biết bao nhiêu lần hắn ghé qua nơi chỉ dành cho những kẻ đ·ã c·hết.
Đến ngang đây thì Steve không đọc được nữa vì đây đã là những nội dung cuối cùng rồi, thậm chí hắn còn chẳng phải đọc nó, không hiểu vì sao mà khi nhìn vào những họa tiết được khắc họa trên cánh cửa này thì trong đầu của hắn lại liên tục nhảy ra từng câu chuyện khác nhau về kẻ xuất hiện trên cánh cửa này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 92: Trải qua vô hạn kiếp kết quả vẫn như một.
Không, không chỉ đơn giản là xuất hiện mà là nhớ lại, những câu chuyện hay nói đúng hơn là những ký ức, những trải nghiệm này Steve đã sớm có từ ban đầu rồi, chẳng qua việc tiếp xúc với cánh cửa này làm hắn nhớ ra tất cả mà thôi.
Sau hơn 30 năm cố gắng thì cuối cùng hắn cũng đã trở về nhà, giờ loại khí chất toác ra từ hắn đã khác xa so với trước, tuy 30 năm này không ảnh hưởng đến ngoại hình của hắn vì chủng tộc của hắn có thể sống trung bình đến cả ngàn năm.
Tiếp tục với câu chuyện, hắn si mê cô gái kia nhưng vấn đề ở đây là một kẻ có vẻ ngoài lạnh lùng đến đáng sợ, thậm chí là hướng nội siêu cấp như hắn thì việc tán gái căn bản là không thể nào, vậy nên hắn đã đi nhờ vả em út của mình.
Bất đồng quan điểm giữa thế hệ trước và thế hệ sau trong khoảng thời gian mà hắn rời đi đã trở nên quá căng thẳng, đến mức độ nó đã dần ủ thành bệnh để rồi dần độc c·hết chính cái vương quốc hùng mạnh này.
Không thể nghi ngờ được chuyện hắn chính là kẻ mạnh nhất, một mình hắn có thể dễ dàng trấn áp tất cả mọi cuộc b·ạo đ·ộng mà không để cõi trên phải để tâm tới, thứ hắn muốn đó chính là tranh thủ quãng đời còn lại này của mình để chuộc lỗi.
Steve không thể nào lý giải được chuyện này được, có thể là vì hắn vào lúc này đã khác xa so với hắn của những lần trước ở điểm giờ hắn đã có chút vốn liếng về cái chức nghiệp tử linh pháp sư này rồi.
Hắn vẫn có thể trở thành vua của cõi trên và là vua anh hùng của tất cả bọn họ nhưng đến cuối cùng thì hắn lại khước từ đi cơ hội này, hắn đã sớm không còn là hắn của ngày xưa nữa rồi, hắn nhìn thấy rõ điểm yếu của mình rồi thừa nhận nó như là một phần của mình.
Steve vẫn cảm nhận được rất rõ cảm giác và nỗi đau, sự hân hoan và tự hào, những xúc cảm, những trải nghiệm còn đọng lại trong tất cả, hắn đã từng trải qua, đích thân trải qua hết những câu chuyện này.
Những câu chuyện này là về hắn nhưng không phải là về Steve, Gatekeeper/kẻ trông cửa, ý nghĩa của nó hệt như tên của nó, đây là cánh cửa kia, cánh cửa ngăn cách giữa hai khái niệm sống và c·hết.
Cứ như thể Steve đã sớm được định sẵn là phải đi trên con đường này vậy, lần này cũng khác xa so với những lần trước, với những lần trước thì mỗi bước đi của hắn đều hệt như mắc kẹt trong đống bùn lầy nhưng hiện tại nó hệt như đi trên đường bằng phẳng vậy.
Mãi cho đến một ngày hắn gặp được một người con gái, Steve xem đến ngang đây thì cũng cực kỳ ngỡ ngàng vì cô gái được khắc họa trên cánh cửa này có vài phần thân thuộc đối với hắn, tuy có hơi khác nhưng hắn có thể đảm bảo rằng cô gái này cùng cô gái kia của hắn có những nét rất tương đồng nhau.
Nhưng nếu hắn đã nhờ thì em út cũng không thể không giúp được huống hồ cô gái mà hắn để ý còn là một trong những đứa con của em út, cụ thể hơn là thì là con với một trong những người chị trong gia đình, cũng là chị của hắn luôn.
Chỉ là thỉnh thoảng thì cô ấy vẫn cần phải về nhà mẹ đẻ nên không thể ở cùng với hắn cả năm trời được, nhưng về căn bản thì cả hai đã có một cuộc hôn nhân rất hạnh phúc bên nhau cho đến khi sự kiện kia xảy ra.
Em út của hắn đã thành công chạy thoát được khỏi cuộc vây bắt năm đó và giờ nó đã trở lại để giải cứu những anh chị, đồng trang lứa của mình kết hợp với lực lượng mượn từ tứ phương để chuẩn bị cho trận chiến quyết định này.
Bản thân hắn muốn hy sinh cả mạng sống này để bảo vệ, dành cho cõi trên những quãng thời gian an bình nhất để tiếp tục phát triển dưới sự dẫn dắt của em út, dần dần hắn được gọi với biệt danh vua của cõi dưới lúc nào không hay.
Về căn bản thì chủng tộc của bọn họ không sợ mấy cái hôn nhân cận huyết này lắm, nếu có thì cũng chỉ có những kẻ chưa nhận được danh hiệu anh hùng bởi thần linh thông qua việc hoàn thành thử thách của thần mà thôi.
Giờ nếu ngươi bước qua cánh cửa này thì con đường này mới thực sự bắt đầu, chỉ là qua chừng đó kiếp sống rồi kết quả vẫn chỉ dừng lại ở ban đầu mà thôi, chẳng ai trong số chúng ta thành công cả.
Ngoài ra thì hắn cũng là một kẻ cực kỳ đơn giản, cuộc sống đơn giản và hành động cũng như vậy, nếu có kẻ nào nhờ vả thì hắn tùy trường hợp sẽ giúp đỡ bọn họ ở một mức độ nhất định, làm phiền tới hắn cũng sẽ nhận trừng phạt.
Nhưng nếu như ngươi dừng lại tại đây thì cũng có thể coi như là một sự giải thoát, không chỉ là cho chúng ta mà còn là cho cô ấy, à không, những cô ấy, lựa chọn chỉ có một, đẩy cánh cửa này hay dừng lại tại đây hoàn toàn là phụ thuộc vào ngươi."
Chỉ là cũng thật kỳ lạ, Steve vào lúc này đang trong quá trình quá độ lên thành một Gatekeeper bằng nghi lễ chuyển chức, mọi thứ cũng thật hết sức vô lý khi bản thân hắn lại cảm thấy con đường này cực kỳ quen thuộc, thậm chí là đã từng đi qua rất nhiều lần rồi.
Chương 92:
Cho bọn họ thấy rõ bản chất của c·ái c·hết và cũng đồng thời khuyên nhủ bọn họ đừng sợ hãi nó nhưng cũng đừng vì thế mà c·hết đi một cách vô ích, hãy sống làm sao cho thật xứng đáng để khi bản thân.
Về căn bản thì hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào với những sự việc xung quanh cả, hắn chỉ ở cõi dưới và làm những công việc mà hắn phải làm, không táy máy hay cảm thấy tò mò với bất cứ thứ gì khác.
Khả năng cao là ngay từ đầu Steve đã được một thứ gì đó dẫn dắt để đi trên con đường này và đây cũng là con đường phù hợp nhất với hắn, nhưng ít ra thì cũng bởi vì đã sớm đi con đường này trong xuyên suốt 18 năm qua nên hắn đã biết hướng mà bản thân cần đi tới.
Em út sau khi nhận được lời thỉnh cầu này của hắn thì cũng cực kỳ bất ngờ, phải biết rằng anh cả từ trước đến giờ vẫn thường luôn né tránh tất cả mọi ban thưởng, thậm chí con cháu đời sau hay thậm chí còn chẳng phải là máu mủ vẫn thường tới nhờ vả hắn và gần như ai cũng được hắn đứng ra giúp đỡ cả.
Không chỉ dừng lại ở đó, các chị em của hắn cũng dần b·ị b·ắt giữ lại rồi giam cầm giống như hắn, tất cả mọi chuyện có thể thành ra như thế này là vì hắn quá thiếu tính chính kiến và cũng thiếu đi phần tàn nhẫn mà hắn nên có.
Góc nhìn của hắn, lý tưởng của hắn so với thực tế thật phủ phàng vậy nên hắn đã thất bại để rồi bị giam cầm trong hàng trăm năm trời, thiếu đi hắn thế hệ sau cũng mất đi trụ cột vững chắc để rồi lụi bại trước một thế hệ trước quá giàu kinh nghiệm cùng các ngưỡng sức mạnh vượt trội hơn hẳn.
Nó đến cuối cùng cũng chỉ là một cánh cửa màu đen tuyền thông thường hệt như màu của không gian xung quanh, chẳng có bất cứ họa tiết hay thứ gì được chạm trổ trên đó cả, nhưng giờ thì nó lại khác một trời một vực.
Cuộc hành trình chứng minh bản thân của hắn đã kết thúc, tin lành và tên tuổi của hắn đã lan truyền đến khắp nơi để rồi khi hắn về tới quê nhà thì người dân tại đó đều lũ lượt chạy ra chào đón hắn, chỉ là hắn không biết rằng sắp tới là một chuỗi ngày mệt mỏi kế tiếp.
Cả gia đình của bọn họ đều thành công thông qua cả đám nên cũng chẳng sợ mấy việc này lắm, còn về chuyện cưới hỏi thì sau kha khá chuyện cuối cùng hắn cũng đã thành công cưới được cô gái kia cũng là cháu gái của mình về làm vợ.
Không, không phải là có thể mà là chắc chắn, Steve biết rõ rằng có gì đó ở ngay phía trước, đúng hơn thì hắn đã từng đi trên con đường này rất rất rất nhiều lần trong xuyên suốt 18 năm qua rồi.
Được đích thân gặp qua những bề tôi thân cận của c·ái c·hết độc nhất, từ mình thấy qua bản thể của c·ái c·hết mà vẫn có thể trở về được, từ những hành trình đó hắn bắt đầu kể lại cho những kẻ khác nghe về hành trình sau khi c·hết.
Hơn cả Steve cũng là một kẻ cực kỳ ích kỷ về mấy vấn đề có liên quan đến cô ấy, đúng hơn thì kiếp nào cũng như kiếp nào cả nên không có chuyện hắn sẽ dừng lại tại đây vào lúc này và cũng vì chính lý đo đó nên hắn đã trực tiếp đẩy cánh cửa kia để tiếp tục đi tiếp phần đường của mình.
Thứ mà hắn thấy rất rõ đó chính là bản thân hắn thiếu đi những phẩm chất mà một vị vua cần có, hắn đã chần chừ để rồi dẫn tới sự thất bại đau thương không đáng có của hàng thế kỷ về trước, tuy giờ lại một lần nữa được phần đông đặt niềm tin vào nhưng hắn ở lần này đã quyết định từ bỏ tất cả để nâng em út lên.
Còn những thế hệ sau thì cùng theo chân em út lên tới bên trên để cùng mở ra một thời kỳ mới, một kỷ nguyên mới dành cho vùng đất này, về phần hắn thì hắn quyết định ở lại dưới này với những nỗi ân hận năm xưa.
"C·hết đi thì quay đầu nhìn lại sẽ không còn bất cứ hối tiếc nào nữa cả, trong vô hạn kiếp cuối cùng thì 'ta' lại tới đây thêm một lần nữa và lý do lần nào cũng giống như lần nào, đều vì một cô gái, yêu nhau qua vô hạn kiếp mà kết quả cũng chỉ có một.
Mối quan hệ giữa hắn và cõi trên cũng rất tốt, em út vẫn thường xuống đây để uống cùng hắn, thậm chí dần dà sau này ngoại trừ hắn cùng một số tồn tại cỗ xưa của vương quốc ra thì dưới này cũng càng ngày càng có thêm nhiều chức vụ hơn.
Hắn tiếp tục chứng minh điều đó thông qua việc thử thách cái gì đó rồi được kẻ đứng đằng sau tất cả ban thưởng cho một chiếc mũ, chưa dừng lại ở đó, hắn tiếp tục trên con đường chứng minh bản thân.
Sau đó thì hắn tiếp tục mục rữa trong ngục tối hàng thế kỷ với những sự hối hận về hành động của bản thân trong quá khứ, chỉ là trong lúc tuyệt vọng nhất thì một tia hy vọng đã được thắp lên vào đúng lúc.
Thậm chí không chỉ dừng lại ở mức độ đó, Steve cảm giác bản thân đã sớm vượt qua điểm này rồi, đây chỉ mới là một điểm xuất phát ban đầu mà thôi, điểm kia vẫn còn ở phía trước nữa, để tới được đó hắn vẫn cần phải tiêu tốn thêm nhiều thời gian hơn nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây chính là sự tôn trọng tối cao mà cõi trên dành cho hắn, hắn lúc này tuy về danh nghĩa cùng địa vị thì không thể nào được coi là vua được nhưng trong lý niệm của mỗi một người trong số bọn họ thì hắn vẫn là vua.
Trong lúc này Steve đang đi dạo trong một không gian tĩnh lặng, nơi này chẳng có gì cả ngoài trừ một màu đen vô tận, thậm chí hắn còn đang tự hỏi việc liệu mặt phẳng mà hắn đang bước đi trên đó có thực sự là một mặt phẳng hay không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng Steve đã lấy được tên của kiếp đầu tiên của hắn, thứ được khắc họa trên cánh cửa này rồi, cả tên của cô ấy cũng vậy nữa, chẳng qua là những thứ đó đã sớm không còn quá quan trọng, bởi vì hắn vẫn là hắn và cô ấy vẫn là cô ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những thế hệ sau của em út đang dần phát triển và nhờ chúng mà hắn thực sự có thể trở thành vua của cõi dưới theo đúng nghĩa đen khi đã thành lập được một vùng đất mới ở bên dưới dành cho những kẻ không có nơi để về nghỉ lại.
Nhưng hắn đã từ một chàng trai trẻ năng động, hiếu kỳ với mọi việc trở thành một anh hùng cẩn thận trầm tính hơn so với ban đầu rất nhiều, ngoài ra thì bên cạnh chiếc mũ nhận được ban đầu kia thì giờ trong tay của hắn đã có thêm một cây giáo 2 đầu cùng một cặp lưới hái ngắn 4 lưỡi dắt bên hông của mình.
Dù sao em út mới chính là anh hùng thực sự của cuộc chiến lần này, tuy về chiến công toàn cục thì vẫn kém hắn rất nhiều nhưng nếu không có nó thì bọn họ giờ chắc vẫn đang chờ c·hết tại sâu dưới cái ngục tối kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói rồi giọng nói già cỗi kia cũng biến mất hoàn toàn, thay vào đó là hàng loạt những khung cảnh trải dài trong vô hạn kiếp của hắn bắt đầu đổ vào đầu, hình ảnh của những cô ấy cũng bắt đầu nhiều lên nhưng chưa một lần, chưa một lần nào cả hai thực sự sống sót đến sau cùng cùng nhau cả.
Khoảng thời gian sau đó thì trong khi các thế hệ sau đang liên tục cách tân, sửa đổi lại cõi trên thì hắn lại trở thành vua của cõi dưới, là cai ngục của ngục tối sâu thẳm nhất, nơi giam giữ các thế hệ trước, những kẻ đã thua cuộc trong cuộc chiến cuối cùng.
Những họa tiết bắt đầu nối đuôi nhau xuất hiện, chúng đại diện cho thứ gì? Là một câu chuyện? Steve cũng không rõ nữa nhưng hắn lại cảm thấy mọi thứ thực sự rất thân thuộc, một chàng trai trẻ mang trong mình sứ mệnh định sẵn là sẽ trở thành kẻ vĩ đại.
Thực sự thì hắn không còn bất cứ mặt mũi nào nữa, tuy trong cuộc chiến vừa rồi hắn đã góp công rất lớn, thậm chí là không thể khước từ được những công lao của hắn, đến cuối cùng thì hắn vẫn được gọi là anh hùng mạnh nhất của vùng đất này.
Không có em út thì cũng chẳng thể nào có bọn họ ở hiện tại được nên khi hắn, ứng cử viên sáng giá nhất lui về sau thì em út cũng nghiễm nhiên nhận được cơ hội quý giá này và trở thành một kẻ vĩ đại trong tiếng vỗ tay chúc mừng của tất cả bao gồm cả hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.