Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 55: Chương 55

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Chương 55


“Đâu có.” Chiếc lò vi sóng này là phần thưởng rút thăm của công ty Lư Thành trong tiệc cuối năm năm ngoái. Anh không tham gia, trợ lý trúng thưởng xong liền đặt luôn ở đây, thỉnh thoảng hâm nóng đồ ăn sáng hoặc bữa khuya cũng tiện.

Lúc nhỏ anh không hiểu vì sao hai người về nhà không nói mà cứ phải thể hiện tình cảm ngay tại công ty. Cho đến một lần anh vội vàng tìm ba ký giấy, đẩy cửa vào thì thấy người đàn ông ngày thường oai phong đang nằm trên sofa, đầu gối lên mẹ anh. Mẹ anh vừa khe khẽ hát, vừa xoa bóp cho ba anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tâm tư anh xoay chuyển, nhận lấy tờ giấy cô đưa, mặt bỗng đỏ bừng như gan heo.

“Không đi.”

Có điều bây giờ không dám chạm vào: “Hay là chườm đá trước đi.”

Bụng anh réo ùng ục đúng lúc, liền nhét cơm hộp trên bàn vào lò vi sóng.

Hai người đi dạo gần hết khu nhà máy. Từ Kiêu nhận mấy cuộc điện thoại, Trần Hạ thì liên tục ngáp.

Trần Hạ định từ chối: “Em có thể ngủ trên xe mà.”

“Có chút.” Cô cười.

Dù quá trình không suôn sẻ lắm, nhưng may mắn là kết quả đúng như cô mong muốn: “Thật ra mấy ngày nay em cũng không nghỉ ngơi tốt, nếu ngày mai chơi mà không vui thì cũng phí, thôi đợi chúng ta xong việc đã.”

“Em muốn gặp chị ấy lúc nào mà không được?”

Sắc mặt cô hơi đổi, bước đến gần: “Anh chảy máu mũi kìa.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô bước lên một bước, bị anh kéo vào lòng: “Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau. Phải nhớ kỹ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ôm một cái đi.”

Cô điều chỉnh hơi thở, Từ Kiêu ôm mặt nhìn cô: “Em sao vậy?”

Trong lòng ai đó thầm kêu không xong rồi: “Bị kích động nhất thời, không kiềm chế được.”

“Nhịn được là nhịn đau thôi, còn mấy cái khác thì…” Anh nhìn ánh mắt cảnh cáo của cô, “Nhịn… cũng nhịn được.”

“…”

“Ngủ vậy sao ngon? Em nói là 6 giờ 30 lên tàu cao tốc, anh tan làm lúc 5 giờ, tiện đưa em đi.”

Từ Kiêu nhíu mày, ánh mắt vô tội: “Em cố ý.”

“Ừm.”

Anh nhìn đến ngẩn ngơ, mãi đến khi lò vi sóng phát ra tiếng “ting” báo hiệu thức ăn đã hâm nóng, anh mới hoàn hồn, Trần Hạ lại nhìn sang.

Giang Khải ra tay nhanh, nhưng không có nghĩa là nhẹ. Trần Hạ tận mắt thấy anh vì bảo vệ Khương Tử Hân mà lãnh trọn một cú đấm. Trong lòng cô có chút khó chịu, nhưng cũng không thể không thở phào nhẹ nhõm.

Từ Kiêu đành im lặng.

Ánh sáng trong vắt xuyên qua ô cửa, chiếc váy đen càng tôn làn da cô thêm trắng ngần. Từ Kiêu nhìn cô tháo dây cột tóc, chỉnh lại ngay ngắn rồi cột lên…

Cuối cùng, Từ Kiêu đề nghị: “Hay em lên phòng anh nghỉ một lát đi? Ga giường anh mới thay mấy ngày trước, nếu không quen, trong tủ có bộ mới sạch sẽ, em có thể lấy ra dùng.”

Cô đã nói vậy, Từ Kiêu dù không muốn cũng đành chấp nhận. Nhưng anh nhớ tuần sau cô có chuyến công tác vào ngày 13: “Vậy cuối tuần sau em rảnh không?”

“Không cần đâu, lát nữa em về khách sạn ngủ một giấc, rồi đi tàu cao tốc về luôn.”

Khung cảnh ấy quá đỗi ấm áp, khiến anh có chút bối rối và áy náy, lập tức lui ra ngoài.

“Không cần, mấy món này ngon mà.” Cô trêu chọc, “Tiêu chuẩn bữa ăn trong nhà máy cũng đâu thấp, sao em nhớ có thời gian anh ốm đi vậy?”

Từ Kiêu theo ánh mắt cô nhìn qua, chợt nhớ ra mình sắp c·h·ế·t đói rồi: “Ăn cơm trước đi.”

“Vậy anh không có khẩu vị hay bị làm sao?”

“Không.” Anh tự an ủi mình, “Chúng ta còn nhiều thời gian.”

Trần Hạ bị anh hôn đến mức đầu óc choáng váng. Mãi đến khi tim cô khẽ giật một cái, định ngăn lại thì anh đã chủ động dừng trước.

Chưa đến vài giây, anh lại tự phản bác: “Thôi, trốn thì kiểu gì cũng bị em mắng c·h·ế·t.”

Anh dịu dàng nhìn cô gái trước mặt. Cô thẳng thắn, hồn nhiên, biết quan tâm, khiến anh rung động, đồng thời cũng xoa dịu sự mệt mỏi của anh: “Em cứ ăn từ từ, ăn xong anh dẫn em đi dạo.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước đây anh rất ghen tị với ba mẹ mình. Chỉ cần mang cơm từ nhà đi, ba anh sẽ dành riêng thời gian buổi trưa để ăn cùng mẹ. “Mẹ anh còn thiên vị, chỉ mang cơm cho một mình ba anh. Như Phi gần thì thỉnh thoảng được chia bánh quy mẹ anh làm, còn đến lượt anh thì chẳng có gì cả.”

Đương nhiên là cô cố ý: “Tưởng anh không biết đau chứ.”

Cô không hiểu sao anh lại để ý chút thời gian này, nhưng đến lượt mình cũng không nỡ từ chối.

Từ Kiêu vẫn cảm thấy bữa cơm này quá đạm bạc: “Tối anh dẫn em đi ăn đặc sản Lư Thành nhé.”

Trần Hạ không trả lời. Cô không chắc có nên nói rằng giọng điệu của Như Phi lúc đó không được tốt lắm hay không. Cô nhìn anh: “Chúng ta có thể gọi điện mà, anh đâu phải không thích gọi điện thoại?”

“Được.” Trần Hạ mỉm cười gật đầu, không nỡ từ chối anh.

Trần Hạ thấy anh mãi không động đũa: “Không phải bị thương nặng rồi chứ? Hay đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.”

Anh cười gượng, lại xích gần để đánh lạc hướng: “Em giúp anh xem thử đi?”

“Nhịn được.” Anh lại cúi xuống, nhưng Trần Hạ không để anh toại nguyện. Cô đẩy anh ra, tự mình ngồi thẳng dậy, dù mặt đỏ bừng nhưng vẫn không khỏi bực bội. Cô không nên để anh thao túng như một cô gái mới biết yêu.

“Nhớ là anh bị đánh, còn chảy cả máu mũi?”

Trần Hạ cười nhẹ, anh cũng cười, thấp giọng nói: “Em sợ anh giận sao? Vừa rồi trông em như đang dỗ anh vậy.”

Từ Kiêu hỏi khách sạn cô đang ở, Trần Hạ báo địa chỉ. Sáng nay cô đi từ phía Bắc thành phố, tìm khách sạn để gửi hành lý, trang điểm xong mới đến gặp anh.

“Ừ.”

Từ Kiêu bèn mở tủ lạnh lấy một lon Coca, áp lên mặt rồi lại đi tới. Trần Hạ nhìn quanh, thấy văn phòng này vuông vức, đồ điện lại không ít, cạnh tủ lạnh còn có cả lò vi sóng nhỏ.

“Còn vì có em bên cạnh.”

“Được không?”

Chương 55: Chương 55

Từ Kiêu lặng thinh, cũng kỳ lạ thật, anh đâu phải cậu trai mới hai mươi.

“Chỉ vì được ăn trong văn phòng thôi sao?”

Cô áy náy cười với anh: “Nếu Như Phi không gọi điện hẹn gặp thì em cũng chẳng đến đâu.”

Sau này khi anh trải qua áp lực công việc, khi anh cũng phải đối mặt hết người này đến người khác, anh dần hiểu ra—sau những ngày làm việc căng thẳng, có thể đóng cửa lại và dành thời gian riêng tư với người mình yêu, thật sự là một điều may mắn.

“Ừm.” Từ Kiêu không biết nên trách Như Phi chọn sai ngày hay nên cảm ơn chị vì đã trò chuyện với Trần Hạ về mọi thứ. Anh gỡ giấy trong mũi ra, bắt đầu ăn. Trần Hạ nhìn anh: “Anh giận hả?”

“Thế nên việc Như Phi hẹn em chắc chắn rất quan trọng.”

Cô quyết định tiên hạ thủ vi cường: “Vừa rồi anh định làm gì?”

“Nhưng có những chuyện không thể giải quyết bằng điện thoại.”

“?”

Bộ phận hậu cần làm việc chu đáo, chuẩn bị đầy đủ ớt xanh xào tàu hũ ky, thịt xào rau cải, thêm một phần canh sườn rong biển. Thấy anh bị thương bất tiện, Trần Hạ bèn đến giúp. Từ Kiêu áy náy: “Nếu em không thích thì anh đưa em ra ngoài ăn.”

“…” Từ Kiêu bật cười, “Chuyện đó để em nhớ đi.”

“Thật tổn thương.” Anh định vén mấy lọn tóc lòa xòa của cô, nhưng cô lại gạt tay anh ra, đi đến bên cửa sổ chỉnh lại tóc mình.

“Rất nhiều lúc, chị ấy còn bận hơn em, không đảm bảo được mỗi tuần một lần.”

Từ Kiêu đưa cô đến phòng: “Mật khẩu máy tính là 123, em dậy rồi có thể chơi game, xem video.”

“Rảnh, sau khi từ Ôn Thành về là mọi thứ xong xuôi rồi. Anh cũng phải về đúng không? Như Phi bảo hội nghị giữa năm của Thịnh An tổ chức ngày 18.”

“Anh đi đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Hôm nay trời rất nắng, nhiệt độ rất cao, bạn gái anh rất xinh đẹp, đối xử với anh rất tốt, rất tốt.”

“… Đâu có.”

“…”

“Vậy lúc anh ốm đẹp hơn hay mập đẹp hơn?”

“Có chứ.” Anh nói thẳng, “Em biết không, bây giờ anh cảm thấy rất hạnh phúc.”

“Không phải, chỉ là chưa thể cúi đầu.” Anh hỏi: “Em thấy anh nhét giấy vào mũi có buồn cười lắm không?”

“Anh thường xuyên ăn uống không đúng giờ vậy sao?”

“Cái gì mà chảy…” Từ Kiêu sững sờ, đưa tay quệt thử, ôi trời.

Trần Hạ lại bật cười: “Em không mắng, em biết là anh muốn tốt cho em.”

“Nhìn cũng như nhau, không có cảm giác đặc biệt gì.”

“Chẳng phải anh nói nhịn được sao?”

Trần Hạ phát hiện anh rất giỏi dùng mấy chiêu này, mà cô lại không thể kháng cự nổi.

Cô nhận ra tay anh đã trở về vị trí đúng mực, trái tim vừa thả lỏng đã lập tức cảm thấy không thể cứ để anh tùy tiện như vậy, liền mạnh tay ấn anh một cái. Quả nhiên, anh hít một hơi lạnh, vẻ mặt trở nên đau đớn.

Và bây giờ, anh cũng cảm thấy mình có được sự may mắn ấy.

Vừa rồi giằng co, tóc cô rối tung cả lên.

Anh đã lên kế hoạch kỹ càng cho buổi đi chơi hôm nay, từ lộ trình đến các hoạt động, không thiếu thứ gì. Giờ không đi, thật đáng tiếc: “Hay là anh trốn làm luôn?”

“Vậy anh nhớ gì?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Chương 55