Trời Sinh Đa Tình - Nhất Linh Cửu Lục
Nhất Linh Cửu Lục
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65: Chương 65
Tôn Như Phi thích chăm sóc tóc, nhưng giờ không dám uốn hay nhuộm, chỉ làm dưỡng phục hồi với thợ Tony. Trần Hạ thì gội đầu, cắt ngắn một chút, vẫn cột tóc đuôi ngựa như trước.
Động tác đặt ly rượu xuống của Giang Khải khựng lại.
Cái tên này hơi xa lạ với Tần Tử Minh. Giang Khải giải thích: “Bạn thân cũ của Khương Tử Hân. Cô ấy thích làm người mẫu, nhưng tôi và Khương Tử Hân đã cắt đứt con đường sự nghiệp của cô ấy, xem như đây là chút bù đắp.”
Ba mẹ Tần Tử Minh bận rộn với công việc kinh doanh, còn sức khỏe Tôn Như Phi không tốt sau khi sinh, hiếm hoi lắm mới nghỉ làm hơn một năm, vì vậy bà Ôn Lệ Chân thường xuyên gọi hai mẹ con họ về nhà sống cùng.
“Vậy hai người?”
“Tiểu Tần dạo này bận, con bé ở nhà cũng buồn chứ sao.” Bà Ôn Lệ Chân thuận theo lời anh, “Mà sao con không bảo Trần Hạ đến chơi?”
“Ừ. Con cố ý bảo Trần Hạ tránh mặt mẹ.”
“Cậu ấy chủ động đề nghị với anh à?”
Trần Hạ bật cười. Chị lại nói: “Chờ sau này em có con rồi sẽ hiểu. Trẻ con lúc thì như thiên thần, lúc lại hóa ác quỷ. Có khi em thương đến muốn trao cả trái tim cho nó, nhưng cũng có lúc chỉ muốn nó ở mãi trong bụng thôi.” Chị hạ giọng, “Bác gái chị còn suy nghĩ cổ hủ, cứ bắt chị tiếp tục cho con bú. Chị thì chẳng đời nào, đợi xong đám cưới là chị về Thịnh An đi làm lại.”
Tôn Như Phi cười trêu: “Em chẳng bao giờ thay đổi kiểu tóc nhỉ?”
“Anh nghĩ bọn tôi còn lý do gì để đánh nhau sao?”
Khi Từ Kiêu đang họp thì nhận được tin nhắn của Tần Tử Minh. Đợi họp xong, anh gọi lại.
Sau hơn ba tháng, Trần Hạ hoàn toàn thích nghi với nhịp độ công việc. Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như sau một hành trình xa, trở về vẫn thấy vị trí của mình còn đó, đồng nghiệp còn đó, vai trò cũng còn đó, vừa có cảm giác thuộc về, lại vừa có chút tươi mới.
“Bác ấy sẽ không ghét em đâu. Bác ấy có tiêu chuẩn chọn con dâu của riêng mình, nhưng không có nghĩa là em phải đáp ứng những tiêu chuẩn đó.”
Tần Tử Minh nhớ lại sự hào phóng mà anh ta từng dành cho mình, sự thù địch với Từ Kiêu, cũng như sự tiếp cận với Khương Tử Hân mà không rõ có bao nhiêu phần chân tình… Anh ấy không biết nên an ủi hay trách móc, chỉ có thể im lặng.
Vì từ chối vào văn phòng tập đoàn, trưởng bộ phận hiểu cô là người có chống lưng nhưng cũng có chính kiến. Dù có người đoán già đoán non, nhưng ít nhất, cô không phải chịu cảnh bị chèn ép như trước.
Trần Hạ không vì lời khuyên nhủ mà thấy nhẹ lòng hơn. Trái lại, cô hiểu rõ rằng Tôn Như Phi đã vượt ngoài mong đợi của nhà họ Tần, nên họ vui mừng còn không kịp. Còn cô thì chưa đạt đến kỳ vọng đó, nên việc khiến nhà họ Từ hài lòng không hề dễ dàng.
Anh nhíu mày: “Bận cả tuần mà em không để dành chút thời gian nào ăn tối với anh sao?”
Cô ngạc nhiên: “Sao anh về rồi?”
“Cũng?”
“Con nói gì vậy, mẹ với nó gặp nhau được mấy lần cả thảy chứ.”
Tôn Như Phi gật đầu đồng ý.
“… Không.”
“Cũng tàm tạm. Nhưng tôi không thích cô ấy.” Giang Khải làm ra vẻ thờ ơ, rồi chuyển chủ đề sang chuyện không vui tối qua. Trước đây anh ta còn muốn tranh giành với Giang Thịnh, nhưng bây giờ, vì ba anh ta sợ chuyện dây dưa giữa anh ta và Khương Tử Hân sẽ gây điều tiếng, nên đã điều anh ta đến một nhà máy nhỏ ở tỉnh xa. Dù có muốn đấu, anh ta cũng chẳng còn quân bài trong tay.
“Cùng nhau đi.”
Đầu tháng Bảy, cô định ứng tuyển vào Thịnh An qua tuyển dụng xã hội, nhưng bị Từ Kiêu ngăn cản. Đừng nói đến chuyện thăng chức từng bậc là không cần thiết, anh đường đường là tổng giám đốc, quyền tuyển một nhân viên vẫn nằm trong tay anh.
Từ Kiêu mỉm cười, cúi đầu hôn cô. Ở công ty ngày nào cũng gặp, nhưng không tiện động tay động chân, đành nhịn cả buổi tối, cuối cùng cũng đợi được người đẹp trở về. Trần Hạ để mặc anh ôm hôn một lúc, rồi nhẹ nhàng đẩy anh ra: “Căn hộ của em sắp hết hạn thuê rồi.”
Tôn Như Phi nhìn cô: “Có phải em thấy ngoài điểm đầu tiên, mình đều không đạt không?”
“… Rất nhiều.” Tôn Như Phi nghĩ nghĩ, “Xinh đẹp, hiểu chuyện, gia thế tốt, tính cách và sở thích giống bác ấy, không có chí hướng sự nghiệp, sẵn sàng cùng bác ấy đi mua sắm, làm đẹp.”
“Vậy có khi nào là vì cậu cũng chưa từng kiên định chọn ai không?”
“Em từ chối rồi.”
Tần Dật Phi bĩu môi, vươn người lại gần, quẹt đầy nước miếng lên má anh.
“Vậy tiêu chuẩn của bác ấy là gì?”
“Như Phi tìm em trước.”
“Thế này không hợp với em sao?”
Trước đây, cô vừa làm vừa học cao học, may mắn vào được vòng phỏng vấn. Đáng tiếc là do thiếu kinh nghiệm, thông tin hạn chế, cô chuẩn bị không kỹ, cuối cùng trượt khiến cô buồn mất mấy ngày.
“Đương nhiên.” Anh là phù rể, chẳng thèm bận tâm đến mấy thứ phiền phức khác.
“Vậy thì thôi, anh mua rồi tặng em.”
—
“Sao có thể chứ? Cô ấy bận mà. Hơn nữa, công ty là nơi làm việc, mẹ đừng bàn chuyện riêng tư ở đó.”
“Anh lấy đâu ra tiền?”
Đồ ăn dọn lên, Tôn Như Phi hỏi thăm chuyện công việc của Trần Hạ, rồi lại nhớ đến bác gái nhiều chuyện của mình: “Bà ấy như vậy đó, cả đời không đi làm nên nghĩ rằng phụ nữ phải xem trọng gia đình. Nhưng vấn đề là không phải ai cũng may mắn như bà ấy, có ba mẹ tốt, chồng tốt, giàu có mà chẳng phải lo toan gì, nên ít nhiều cũng có chút kiêu ngạo và cố chấp.”
“Những gì anh có đều muốn cho em.”
“Anh có biết Như Phi nói gì với em không? Chị ấy muốn tặng em căn hộ này.”
Từ Kiêu lau mặt: “Hay nhỉ, đứng về phe bà ngoại chứ gì? Cứ chờ đấy, sau này cậu sẽ cho con ăn kẹo mỗi ngày, để răng con sâu hết luôn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Tử Minh không bình luận gì về chuyện gia đình anh ta. Sau đó, Giang Khải hỏi: “Hôm bọn họ đính hôn, anh có đến không?”
Cuộc sống luôn phải đối mặt với những lựa chọn. Vì cô và Từ Kiêu đã thống nhất từ trước, nên khi anh quay về Thịnh An và ngày càng bận rộn, việc cô từ chức cũng được đưa vào kế hoạch.
“Hay lắm, độ lượng vậy cơ mà.”
“Vậy là anh đã có khuynh hướng rõ ràng rồi.”
“Từ Kiêu có vẻ rất lo mẹ anh ấy không thích em.”
“Chị ấy trách con? Con còn chưa trách chị ấy kìa. Không chịu về nhà ôm con, lại còn lôi Trần Hạ ra ngoài chơi.”
Nếu phải dùng bốn chữ để tóm gọn năm qua của Trần Hạ, thì chính là được mất song hành.
Hai người ăn xong, đúng lúc Tần Tử Minh tan làm đến đón.
“Ồ, hóa ra em vẫn nhớ là chúng ta đang yêu nhau à?” Anh vừa yêu vừa hận sự nghiêm túc của cô. Từ Kiêu cúi đầu, ngắm nhìn gương mặt thanh tú của cô, trong lòng rung động, ôm chặt cô hơn rồi tiếp tục hôn. Trần Hạ không đẩy nổi anh, bất giác bị ôm vào phòng ngủ. Cô đẩy anh lần nữa: “Em còn chưa rửa mặt đánh răng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Quán đã đổi tên, nội thất cũng được nâng cấp. Giang Khải đưa anh ấy ngồi vào dãy ghế sô pha phía trong: “Lâu rồi anh không tới nhỉ?”
“Không hẳn.” Tần Tử Minh không theo đuổi lối suy nghĩ rạch ròi trắng đen, “Chỉ là, nếu cậu và Từ Kiêu đánh nhau trong đám cưới của tôi, thì có lẽ tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Tần Tử Minh nghĩ ngợi rồi nói: “Dạo này cậu ấy sẽ về Lam Thành một chuyến, hay là đợi gặp nhau rồi hãy nói tiếp?”
“Tốt nhất là không có.” Tần Tử Minh nói, “Cậu cũng biết ngày trước tôi thế nào mà, nên không phải chỉ mình cậu là người muốn gì cũng không được.”
“Không.”
Nghe xong lời “tự thú” của đối phương, Từ Kiêu dựa vào ghế: “Đám cưới của anh, anh quyết định. Mời ai hay không mời ai, tôi đâu dám có ý kiến.”
“Sớm muộn gì cũng có.” Hiện tại anh đã tiếp quản công ty chuỗi cung ứng, chú hai làm ông ngoại rồi, cũng có ý định giao công ty xây dựng dưới trướng cho anh quản lý. Lương năm chắc chắn sẽ tăng vùn vụt. “Hoặc là, chúng ta không lấy căn hộ của chị ấy nữa, căn của anh sang tên cho em, còn chúng ta thì dọn đến gần Thịnh An sống, như vậy đi làm cũng tiện hơn.”
Một lúc sau, Giang Khải uống cạn ly rượu: “Dạo này Từ Kiêu sao rồi?”
“Mẹ, trưa hôm qua mẹ đến công ty à?”
“Như vậy gọi là công tư lẫn lộn.”
Trần Hạ không đáp, chỉ rúc vào lòng anh cười khẽ. Từ Kiêu khẽ hôn lên môi cô, tay đưa xuống cởi từng chiếc cúc áo… (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hợp chứ.”
Từ Kiêu biết kết quả, đã dịu dàng dỗ dành cô rất lâu. Ở tuổi ba mươi, việc học chỉ là một lựa chọn, so với việc để nó ảnh hưởng đến quỹ đạo cuộc sống, cô trân trọng hơn những trải nghiệm và kiến thức thu nhận được trong quá trình học.
“Chúng tôi? Điểm nào?”
Trần Hạ nhớ trước đây chị có nhắc qua, bèn trêu: “Tổng giám đốc Tần tất nhiên là nghe lời chị rồi. Nếu không, sao lại để chị phát bài Người phụ nữ dễ tổn thương trong tiệc đính hôn chứ?”
“Ý kiến của em là, em không muốn em trai mình mất vui trong đám cưới của em. Nhưng Giang Khải từng giúp anh, hai chuyện này triệt tiêu lẫn nhau, quyết định vẫn phải do anh đưa ra.”
Chương 65: Chương 65
“Thật ra cũng dễ hiểu thôi, đúng không? Phụ nữ mà, trong bản chất đều ngưỡng mộ kẻ mạnh. Người chịu ấm ức là tôi, những gì tôi muốn đều tan thành mây khói.”
“Em đã hẹn ông ta tối thứ Bảy tuần sau. Ông ta nói chỉ có người trong thôn, không có Tổng giám đốc Chu và những người khác.”
Ngực Từ Kiêu nghẹn lại. Nhìn bóng cô rời đi, anh ấm ức tắt máy tính.
Anh đưa cho cô giấy ủy quyền đã ký và ý kiến phê duyệt: “Vương Thành có liên lạc với em không?”
Tần Tử Minh hẹn gặp Giang Khải tại quán bar cũ.
Trần Hạ bật cười.
Bà Ôn Lệ Chân phồng má, không đáp lời, đợi khi dì Thôi về rồi vào bếp, bà lại lên lầu.
Trần Hạ nói anh lợi dụng quyền lực tư lợi, thế là anh cứ thế trêu chọc, hôn cô hết lần này đến lần khác, cười nói: “Đã thống nhất chung một chiến tuyến rồi mà còn bắt anh chịu cảnh tương tư sao?” Sau đó, anh dẫn cô đi gặp Từ Thịnh An cùng một vài lãnh đạo, rồi lại để cô trở về vị trí cũ của mình.
Tần Tử Minh biết anh ta đang nói đến ai: “Không.”
“Anh đang xin ý kiến của em mà.”
“Xem như ông ta biết điều.” Từ Kiêu mệt mỏi thở dài, tâm trạng có phần thư thái hơn: “Sắp tan làm rồi, tối nay em muốn ăn gì?”
Trần Hạ nghe ra ẩn ý: “Sao chị cũng bắt đầu an ủi em rồi?”
Cửa thang máy mở ra, cô đi về phía căn hộ 2002. Vừa nhập hai chữ số đầu tiên của mật mã, cửa nhà bên cạnh đột nhiên mở ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy là được rồi.”
Trước đây Từ Kiêu vừa bước vào nhà là ôm lấy chú c·h·ó ngay, nhưng giờ thì luôn rửa tay, thay đồ trước. Đứa cháu nhỏ Tần Dật Phi bụ bẫm, trắng trẻo, rất hợp tính với anh, cứ được chọc ghẹo là cười toe toét.
“Ai bảo con với ba con chẳng chịu nghe lời mẹ. Thật ra con nên điều nó sang bộ phận khác.”
Thế nên, cô bình tâm lại, từ bỏ nguyện vọng xét duyệt bổ sung, vực dậy tinh thần và tập trung vào công việc.
Hôn lễ của Tần Tử Minh và Tôn Như Phi được ấn định vào cuối tháng Mười. Khác với lần đính hôn vội vàng trước đó, giờ đây chú rể đã danh chính ngôn thuận, nên việc chuẩn bị đám cưới cũng được chăm chút tỉ mỉ.
“Anh đừng quên, chúng ta mới chỉ đang yêu nhau thôi, hào phóng thế này, anh thiệt mất đấy.”
Từ Kiêu hiểu rất rõ, nếu tính lần gặp thực sự thì chỉ có hai lần: Một lần là dịp Quốc Khánh năm ngoái, anh hào hứng đưa cô về nhà, nhưng mẹ anh lại lạnh nhạt, chỉ để cô ăn một bữa cơm rồi tiễn đi. Lần thứ hai là khi anh đưa Trần Hạ đến dự tiệc đầy tháng của Tần Dật Phi, mẹ anh có tỏ ra niềm nở hơn, nhưng so với ba thì vẫn giữ khoảng cách.
“Do Cindy lên kế hoạch đấy, giờ quán bar này thuộc quyền quản lý của cô ấy.”
“Nhưng chủ tịch đã thuê người thay thế rồi mà?”
Từ Kiêu thở dài trong lòng, ôm chặt đứa cháu nhỏ trong tay: “Mau mách mẹ con đi, bà ngoại không để ý đến cậu nữa rồi.”
Cậu nhóc chẳng hiểu gì, vẫn cứ cười khanh khách.
Tôn Như Phi cũng cười: “Yên tâm đi, nếu tất cả đàn ông trên đời đều chọn vợ theo tiêu chuẩn của mẹ họ, thì chắc chẳng ai lấy được vợ đâu. Mẹ Tần Tử Minh cũng muốn con dâu phải dễ kiểm soát, nhưng cuối cùng vẫn cưng chiều chị hết mực. Hơn nữa, có Từ Kiêu ở đây, em cũng không cần lo lắng đâu.”
Hôm đó, Tần Tử Minh cầm danh sách khách mời sắp chốt lại báo cáo với vợ, Tôn Như Phi nghe xong bèn hỏi:
Có lẽ ai cũng sẽ trải qua thời kỳ đen tối nhất trong đời.
Giang Khải thoáng trầm tư, cúi đầu, rồi ngẩng lên, chợt thấy Cindy trong chiếc váy đỏ đang đứng nhìn về phía này.
“Đương nhiên không quên, concert, vé khó mua lắm.”
Trần Hạ viện cớ muốn đi bộ tiêu hóa bớt, từ chối để họ đưa về, đi một đoạn rồi mới bắt tàu điện về Nhã Phong.
“Cùng nhau?”
“Cho nên chị tức c·h·ế·t đi được, núp danh nghĩa quan tâm mà giở trò qua cầu rút ván. Nhưng mà, chị kéo được Tần Tử Minh vào cùng phe rồi, họ cản không nổi đâu.”
“Vậy thì đi đi, nhưng phải lùi thời gian lại.”
Suy nghĩ kỹ càng, cô quyết định rời Hằng Thiên vào cuối tháng Sáu. Một là đợi cuộc họp ba ban tổ chức xong để nhận thưởng cuối năm, hai là muốn xem hiệu quả thực tế sau sáu tháng triển khai các phương án quản lý, biểu mẫu tài liệu và kế hoạch đào tạo đã được phê duyệt. Từ Kiêu biết cô làm việc luôn đến nơi đến chốn, đương nhiên đồng ý.
Trần Hạ thấy đề nghị này cũng hợp lý, nhưng—”Tại sao căn hộ này lại phải sang tên cho em?”
“Tôi thì không. Chưa từng có ai kiên định chọn tôi cả.”
Tôn Như Phi không khuyên thêm, rời khỏi tiệm làm tóc, lại dẫn cô đến nhà hàng: “Thông cảm đi, ngày nào cũng đối diện với người già và trẻ nhỏ, chị sắp thoái hóa trí tuệ rồi.”
Anh ta cười đầy ẩn ý: “Anh biết tôi ghen tị với các anh nhất ở điểm nào không?”
Anh không ngờ mẹ mình lại có nhiều suy nghĩ về Trần Hạ đến vậy: Từ động cơ, xuất thân đến những thay đổi trong tình cảm, bà đều dò hỏi. Dù anh đã giải thích nhưng không mấy hiệu quả, nên đành tạm gác lại ý định làm dịu mối quan hệ.
Anh ta tất nhiên cũng nghĩ đến người đó: “Vậy nghĩa là hôm nay anh đến đây để từ chối tôi?”
Cúp điện thoại, Từ Kiêu cầm tài liệu lên. Một lát sau, Trần Hạ gõ cửa bước vào.
Anh cười: “Mẹ à, chỉ cần mẹ đừng gây rối, con rất nhanh sẽ kết hôn sinh con thôi.”
Tần Tử Minh uống xong ly nước, đứng dậy nói lời tạm biệt: “Cậu cứ bận việc của cậu đi, tôi có việc, về trước đây.”
“Thế còn cậu?”
“Tại sao chứ? Con làm việc hợp với cô ấy, đương nhiên muốn ở cạnh nhau.”
“Vậy thì đúng lúc, dọn sang chỗ anh đi.”
“Có. Vẫn cứ khăng khăng mời ăn cơm.”
“Câu này cô ấy cũng từng nói đấy.” Từ Kiêu ôm Tần Dật Phi, đi loanh quanh trong phòng khách. Bà Ôn Lệ Chân bĩu môi: “Con thích trẻ con vậy, đáng lẽ phải sinh hai đứa từ lâu rồi.”
Tôn Như Phi tỏ vẻ nghịch ngợm nhưng đầy thỏa mãn: “Anh ấy không làm chị tổn thương chắc? Đáng đời.”
“Ừ.”
“May mắn.” Anh ta nói, “Dù có gặp bao nhiêu khó khăn, các anh luôn có người kiên định đứng bên cạnh.”
Tần Tử Minh gật đầu: “Ở đây yên tĩnh hơn trước.”
Bà Ôn Lệ Chân nhìn thấy Phát Tài bị thất sủng, ấm ức kêu ư ử trong góc, liền bảo dì Thôi dắt nó ra ngoài đi dạo, rồi mở mấy món đồ chơi Từ Kiêu mang về: “Thằng bé mới tí tuổi, tiêu tiền vào mấy thứ này làm gì. Như Phi mà thấy lại trách con đấy.”
Ánh mắt anh ngập tràn ý cười, dịu dàng nhưng kiên định: “Cùng nhau.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Hạ có chút áy náy: “Em hẹn Như Phi đi làm tóc rồi.”
“Rất tốt.”
Anh ấy không quen thân với Giang Thịnh, nhưng biết anh ta là người từng bước tiếp quản vị trí của Giang Thiếu Hoa. Dù Giang Khải muốn tranh giành hay tự gây dựng sự nghiệp riêng, đó cũng không phải chuyện một sớm một chiều có thể quyết định hay thành công ngay: “Với tư cách một người bạn, tôi mong cậu sớm nghĩ thông suốt và chúc cậu mọi điều tốt lành. Nhưng…” Anh ấy dừng lại một chút, “Bất kể cậu muốn gì, cũng đừng làm tổn thương những người xung quanh nữa.”
Anh định gọi điện hỏi tội kẻ đầu têu, nhưng nhớ ra vẫn còn đứa cháu nhỏ đang chờ ở nhà, thế là anh cầm áo khoác, rời văn phòng, đi về Tương Vân.
“Cô ấy đến không phải sẽ phải nhìn sắc mặt mẹ à?”
Trần Hạ chợt nghĩ đến một người, nhưng rất nhanh đã gạt đi.
“Đợi em chứ sao.” Từ Kiêu kéo cô vào nhà mình, đóng cửa lại: “Mai là thứ Bảy, đừng nói với anh là em quên kế hoạch gì đấy nhé.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
