Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trộm Tâm

Mộ Nghĩa

Chương 40: Hẹn hò

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Hẹn hò


hoàng hôn, Cam Niệm nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ năm giờ chiều.

Hứa Hoài Thâm.

Không đối chiếu đáp án còn tốt, đối chiếu xong thì trong lòng càng khó chịu.

“Hôm nay ăn như này đúng là tội ác, lượng đường quá nhiều.”

Phương Bác gửi lời mời kết bạn, Cam Niệm nhanh tay lấy điện thoại của Hách An, cô ấn vào mục thông báo.

Đầu bên kia, Cam Niệm buồn bực không vui hỏi:

Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời lẳng lặng chiếu qua ô cửa kính rồi ở lại bên trong lớp học.

“Sao vậy, cậu không nỡ xa tớ?”

Chính mình muốn hôn lại còn đổ hết lên đầu cô, đúng là không biết xấu hổ!

“Tớ gầy chỗ nào chứ.”

Thầy hiệu trưởng cùng Hách Bội Bội đọc qua nội dung tin nhắn trên điện thoại của Phương Bác, ông tức giận lắc đầu:

Trong văn phòng.

lại chuyện này không thể thương lượng, con không đi thì bố sẽ trói con

đều là những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc. Tính đến thời

hiện ra mình làm sai rất nhiều, chắc là điểm vật lý không đạt tiêu chuẩn rồi. Ngay cả hoá học với sinh học, tớ cũng làm không tốt. Cậu nói xem

điểm hiện tại, Đề án 985 bao gồm 38 trường.Dự án 211 (211工程/ Project 211) là dự án được Quốc Vụ Viện Trung Quốc (tức chính phủ trung ương) chính thức phê chuẩn vào tháng 11 năm 1995 để thành lập khoảng

Hứa Chấn giải thích:

Hứa Hoài Thâm dựa người lên lan can, áo đồng phục màu trắng sạch sẽ chỉnh

Di động đầu giường phát ra âm thanh.

Hứa Hoài Thâm xoa đầu cô:

Phương Bác cúi đầu xin lỗi:

Cam Niệm:

***

“Đúng vậy, thế mà cậu ta còn mắng Cam Niệm thế này thế nọ, tớ thấy cậu ta đúng là ghê tởm!”

Hứa Hoài Thâm bất đắc dĩ gõ bút lên đầu Cam niệm,

học trọng điểm của tỉnh, lấy trình độ của con chưa chắc đã đứng đầu ở

với mèo rồi uống trà hoặc cà phê, cậu thấy có được không?”

Cam Niệm trừng Hứa Hoài Thâm:

kiểm tra xong môn vật lý, cô không khỏi ủ rũ cúi thấp đầu.

“Tớ làm quá chậm chạp, mấy bài sau tớ làm vội làm vàng nên không chắc chắn

sách, kiểm tra đạt thành tích tốt. Ngoài việc cho ăn cho mặc, cho con đi học thì mấy người đã cho con được cái gì?!”

Cam Niệm xoay người trở về lớp, lúc này Hứa Hoài Thâm cũng đã tới.

“Học không chịu học, cả ngày chỉ biết gây chuyện. Hách An, thầy không ngờ em lại có thể làm mấy chuyện hãm hại bạn học như vậy, em đã lên lớp mười

Thấy Hứa Hoài Thâm chậm chạp không buông tay, trong lòng Cam Niệm tràn ngập ngọt ngào, cô vui vẻ để yên cho cậu nắm.

trường đại học thuộc dự án này đều là đại học trọng điểm và có chất

“Chuyện giải quyết thế nào rồi?”

Hách Bội Bội nhìn về phía Hách An, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần:

“A… Hứa Hoài Thâm sao cậu lại ở đây?”

khối mười một hả?!”

“Tớ chuẩn bị về nhà, tối nay bố mẹ chuẩn bị cho tớ rất nhiều đồ ăn ngon, tớ phải về nhà ăn cơm.”

trung toàn bộ tinh lực để xem bài tập. Hứa Hoài Thâm nhìn thoáng qua Cam Niệm, khi đối diện với ánh mắt cô thì cậu liền nói:

Hứa Hoài Thâm giải thích đơn giản:

“Đã vậy tôi không giảng bài cho cậu nữa.”

Cam Niệm nhìn bánh kem, cô tò mò hỏi:

Cô quay sang quát bọn họ.

“Bị mắng cho một trận thê thảm.”

Cô lại bổ sung thêm một câu,

“Gầy như vậy mà còn không chịu ăn nhiều vào?”

“Em xin lỗi, em không nên làm chuyện như vậy…”

“Tớ cảm thấy lần này tớ thi trượt rồi.”

Khoảnh khắc này trời đất như quay cuồng, tim Cam Niệm đập thình thịch, chóp

hoàn mỹ, kỳ thật chỉ là vai hề nhảy nhót trong mắt người khác.”

“Đòn cảnh cáo này là kết cục khi cậu dám chọc đến tôi! Nếu còn lần tiếp theo, tôi sẽ cho cậu bị thảm hơn lúc này.”

mèo, có con đang lười biếng nằm trên nhà cây dành cho mèo, có con thì

“Sau này cách xa cậu ta ra, đỡ bị tính kế sau lưng. Ai biết được cậu ta có nhớ thương bạn trai của người khác hay không.”

“Người nào đó thích giở mấy thủ đoạn vụng về, cứ tưởng rằng có thể che giấu

Hách An thoáng liếc mắt nhìn qua những người đã từng thân thiện chào hỏi

an ủi vài câu có thể khiến người khác thi tốt hơn được sao? Nhưng thấy

Hứa Hoài Thâm sờ sờ thân hình xù lông của mèo trắng, ý cười nơi đáy mắt càng sâu.

“Woa!!! Cậu nhìn con mèo màu nâu kia đi, trông vừa mập vừa đáng yêu…”

Lời này của Hách An khác hoàn toàn khi gân cổ lên cãi ở mấy phút đồng hồ trước, đúng là trở thành trò cười cho mọi người.

Hứa Hoài Thâm đẩy bài tập đến trước mặt Cam Niệm rồi bắt đầu giảng giải.

có phải tớ không có thiên phú về học tập hay không?”

Hứa Hoài Thâm cười,

“Bây giờ đi đâu?”

Hứa Hoài Thâm dời ánh mắt sang chỗ khác, cậu không trả lời.

Hứa Hoài Thâm trố mắt ra một lúc, không nghĩ tới cô đến đây là vì học tập.

Hứa Hoài Thâm tới gần, cậu ngồi xuống bên cạnh cô.

“Cậu nhìn tớ làm gì vậy? Chẳng lẽ không thấy mấy bé mèo này đẹp mắt hơn tớ sao?”

“Thầy hiệu trưởng, lần sau em sẽ không làm chuyện như vậy nữa.”

Cam Niệm sờ hai má đã nóng lên của mình, cô nhỏ giọng nói ra mấy chữ:

Cậu mặc một chiếc áo phông trắng, bên ngoài khoác áo sơ mi kẻ ca rô màu

Cam Niệm đỏ bừng mặt, cô đang định phản bác thì Hứa Hoài Thâm đã cúi đầu, đem đôi môi lành lạnh của mình dán lên môi cô.

Chương 40: Hẹn hò

Sáng sớm ngày hôm sau, Hứa Hoài Thâm đã sớm thức dậy, cậu ngây người ngồi

“Bố mới mua một căn hộ, con lên mười hai thì nhà chúng ta sẽ dọn qua đó, thủ tục chuyển trường đều đã làm xong cho con.”

“Cậu muốn đi đâu?”

Sắc mặt Hứa Hoài Thâm lạnh xuống:

“Thầy hiệu trưởng, là tại em nhất thời hồ đồ, em chỉ định đùa chút thôi…”

“Bài này cậu giải sai rồi, phải là…”

“……”

được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân

lượng cực tốt tại Trung Quốc.

Da Hứa Hoài Thâm rất trắng, nhưng không hề khiến người ta có cảm giác ốm

“Thầy, chuyện này Phương Bác cũng là người bị hại. Trước đó anh ấy đến tìm em, em còn hiểu lầm anh ấy.”

“Cậu nói xem sao Hách An lại bẩn tính như vậy? Nhìn vẻ ngoài thì dịu dàng thanh cao, hoá ra còn biết tán tỉnh Phương Bác.”

Cam Niệm cười cười, cô vén mái tóc ra sau tai rồi lấy thìa xúc một miếng bánh đưa lên miệng:

Cam Niệm đáng thương đi.”

mắt đen sâu thẳm như màn đêm. Ngũ quan tinh xảo của cậu khiến cô cảm

Phòng thi của Hứa Hoài Thâm ở trên tầng.

“Thoài Thâm, bố cùng mẹ con đã thương lượng sẽ để con học mười hai ở trường trung học Cần Lực.”

Thầy hiệu trưởng gật đầu rồi rời đi trước. Hách Bội Bội cho Cam Niệm, Phương Bác và Tả Tuyết về lớp, còn cô sẽ đơn độc nói chuyện với Hách An.

“Mấy người nói đủ chưa?!”

“Hứa Hoài Thâm, cậu thật là đẹp trai…”

một rồi, em cho rằng mình vẫn còn là trẻ con sao?!”

Cậu nhìn Cam Niệm vui vẻ chơi với mèo, ánh nắng chiều dừng lại trên khuôn

Hách An vừa ngồi xuống, mấy nữ sinh bên cạnh nhìn thấy cô thì lập tức yên lặng, bọn họ dịch sang một bên để bảo trì khoảng cách.

nơi đó! Trung học của thành phố T không đủ tốt, con đến Cần Lực học thì

Số 1 đỏ chót hiện lên ở biểu tượng bạn bè đã chứng minh được tất cả.

***

mũi quẩn quanh mùi hương bạc hà trên cơ thể cậu cùng hương vị cà phê còn sót lại.

tề, tay cậu đút túi quần, lúc Cam Niệm ra khỏi cửa thì cậu đã thấy cô.

Cam Niệm sờ sờ đầu.

Hai người vừa nói vừa đi về phía lớp học.

“Cam Niệm trên mạng này rốt cuộc là người nào?”

Hứa Hoài Thâm nhìn hai người, cậu yên lặng đi rửa tay rồi đến phòng ăn.

“Tập trung thi cho tốt rồi lại nói tiếp.”

Cam Niệm gãi gãi chóp mũi, cô cười he he đáp:

Hai nụ hôn cách nhau hai mươi mốt ngày.

“Chỉ đùa?!! Em lấy danh dự của bạn học ra để vui đùa?! Vậy đây chính là một

diễn một vở kịch trước mặt mọi người, để cho càng nhiều người biết rõ

Mọi người đã đi hết, Hách Bội Bội đưa khăn giấy đến trước mặt Hách An:

“Chẳng qua chiều cao lại không cho phép mà thôi.”

Cam Niệm cười cười.

cậu. Cậu đều thờ ơ vì cảm thấy học tập là chuyện của bản thân mình, cậu

người kia. Sau buổi học tối ngày hôm qua, mọi người dường như bắt đầu cô lập cô, ghét bỏ cô.

“Hai người đã thương lượng với con chuyện này chưa? Đã hỏi qua ý kiến con

trong mắt nam sinh, cho nên bàn luận vấn đề này với bọn họ thì đúng là

Cô ngồi vào vị trí rồi quay xuống nhỏ giọng nũng nịu:

“Cô giáo, em có một cách. Tuy rằng Hách An đã xoá bạn bè với em, nhưng giờ

Hơn nữa khi ấn vào nút đồng ý kết bạn thì có thể xem được nhật ký hoạt động trước đây… bằng chứng như núi không thể chối cãi.

“Chưa được tớ đồng ý đã hôn tớ.”

Hách An, đầu cô hơi nghiêng lại gần rồi buông lời cảm thán: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đi thôi.”

Cam Niệm bĩu môi không thèm để ý đến cậu, cô tiếp tục uống cappuccino và

Cam Niệm cảm động, nhưng vẫn cảm thấy đau lòng vì chính mình không biết cố gắng:

Cam Niệm trở lại lớp đã thấy Hứa Hoài Thâm đứng ở cửa chờ mình.

cáo thì cũng chỉ là gặp riêng. Vì vậy cô và Phương Bác mới cùng nhau

“Cô giáo, em có thể thề người này không phải là em. Từ thứ hai đến thứ sáu, em đều để điện thoại thông minh ở nhà, cô có thể gọi điện hỏi mẹ em, mẹ em sẽ làm chứng cho em.”

Trong lòng Hứa Hoài Thâm có chút không muốn xa Cam Niệm, nhưng cậu cũng không nói khỏi miệng.

Bởi vì đã kiểm tra xong, cho nên Cam Niệm nói muốn ra ngoài chơi với bạn, Cam Thanh cũng không ý kiến gì.

“Ừm, chúng ta cùng đi nhé? Tôi cũng muốn ra ngoài thả lỏng một chút.”

Cô le lưỡi nghịch ngợm nói.

con không muốn học ở nơi tốt hơn, điều kiện tốt hơn, giáo viên cũng giỏi hơn sao?!”

vào khu vực dành cho mèo. Cam Niệm tìm đến chỗ có nhiều mèo nhất và ngồi xuống.

Trong hồi ức của Cam Niệm thì nụ hôn đầu tiên là vào ba tuần trước.

Một người trong số đó nhìn Hách An rồi nhếch miệng cười:

Cam Niệm phát hiện ra Hứa Hoài Thâm mãi không lên tiếng, cô ngẩng đầu lên liền thấy cậu đang nhìn chằm chằm mình.

Cam Niệm nhẹ nhàng tiến lại gần Hứa Hoài Thâm từ phía sau, cô vỗ vai cậu:

“Con nhìn lại bản thân mình đi, cảm thấy mình giỏi rồi sao?! Con nên nhớ bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài còn có người tài hơn. Tóm

“Cô giáo, người này thật sự không phải là em, Tả Tuyết nói linh tinh, rõ ràng bọn họ hợp tác với nhau để vu oan hãm hại em!!!”

“Thôi nào, lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?”

Đề án 985 (985工程) hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” một đề án

“Gọi cho cậu.”

“Cappuccino và cà phê latte cùng bánh kem phô mai của quý khách đây ạ.”

“Là đi hẹn hò?”

cúi người v**t v* mèo trắng, tâm lập tức hoà tan.

bản thân mình thi trượt.

bố!”

trò đùa dai rồi đó! Còn Phương Bác, hôm nay em vừa gây nháo loạn gì ở

cũng sẽ không tin, làm không tốt còn khiến cô chủ nhiệm càng chán ghét

muốn nói với cậu.

Hứa Hoài Thâm tự nhiên gác tay ra sau lưng ghế của Cam Niệm, cậu nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

có đúng hay không. Haizzzz, hãy dành tặng một bài “Lạnh Lẽo” cho tiểu

Hứa Hoài Thâm giương mắt nhìn bố:

Cam Niệm cong môi cười, cô nhón chân lên định hôn lên gương mặt cậu thì lại phát hiện ra… bản thân mình không đủ chiều cao!

Hứa Hoài Thâm dời ánh mắt đi chỗ khác, chọc cho Cam Niệm cười đến càng khoe khoang,

“Hứa Hoài Thâm, cảm ơn cậu chiều nay đã mất nhiều thời gian dạy tớ như vậy. Tớ phải thưởng cho cậu mới được.”

“Ở trong mắt tôi thì cậu phải béo hơn tý nữa.”

Hứa Hoài Thâm về đến nhà, Hồng Hân đã chuẩn bị xong cơm tối, không ngờ rằng cả Hứa Chấn cũng ở nhà.

Cậu lại một lần nữa hôn lên môi cô.

“Con không biết trung học Cần Lực tốt như thế nào sao, đấy là trường trung

“….Ừm.”

Hứa Hoài Thâm đẩy bánh kem đến trước mặt Cam Niệm:

Thầy hiệu trưởng trách móc:

Hứa Hoài Thâm nghe ra giọng Cam Niệm không thích hợp.

“Hoài Thâm, con đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm.”

cô.

Ba người ngồi xuống, Hứa Hoài Thâm ngồi đối diện với bọn họ, cậu không nói gì, chỉ cầm đũa lên bắt đầu ăn. (đọc tại Qidian-VP.com)

thấp:

Tối hôm qua Cam Niệm thấy bạn cùng phòng ngồi đối chiếu đáp án, từ trước

nhau ngồi ăn cơm thì đúng là rất hiếm hoi. Hứa Hoài Thâm ăn cơm, nhưng

“Giờ tớ về ký túc xá thu dọn đồ để chuẩn bị về nhà.”

“Cũng không tệ lắm, cậu ăn nhiều một chút.”

“Cậu có thể giảng cho tớ mấy bài tập không?”

“Cậu sao lại… đột nhiên thơm tớ?”

Cậu xoa đầu cô,

thấy cậu còn đẹp trai hơn cả minh tinh trên TV.

khác thì sau này nhất định em sẽ hối hận.”

“Chuyện này hãy giao cho tôi xử lý.”

em chỉ cần thêm bạn lại một lần nữa là được. Mọi người hãy nhìn QQ của

Hứa Hoài Thâm liếc mắt nhìn dáng người Cam Niệm,

“Cậu làm ơn nghiêm túc lắng nghe được không?”

“Thật ra nữ sinh mâu thuẫn với nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng em làm

Phương Bác mở miệng:

“Cậu như này làm người khác tưởng rằng tôi làm gì cậu đó.”

chơi với mèo. Chơi chán rồi Cam Niệm mới lấy bài tập ra nói với Hứa Hoài Thâm:

Cam Niệm cầm lấy một cái thìa khác đưa cho cậu,

“Cả tối hôm qua tớ điên rồi mới ngồi tìm đáp án của môn vật lý, tớ phát

“Tôi giảng lại một lần nữa, cậu nhớ phải nghiêm túc đấy.”

Ánh mắt của Cam Niệm làm Hứa Hoài Thâm bắt đầu phân tâm, cậu không thể tập

“Không phải người nào đó đang muốn hôn sao?”

***

Thân hình thon thả trong mắt nữ sinh chính là thân hình như da bọc xương

Cam Niệm:

Ngọt mà không ngấy, cho vào miệng là tan.

Hứa Hoài Thâm buông đũa,

Cam Niệm tủi thân rưng rưng đôi mắt nhìn cậu:

Hồng Hân kêu một tiếng.

Hứa Hoài Thâm tức đến bật cười:

Cam Niệm cố ý không nói thẳng chuyện này cho cô chủ nhiệm, bởi cô biết cô

hại nước hại dân.

Hách An có hiện lên lời mời kết bạn hay không.”

“Tôi làm xong tương đối sớm nên xuống dưới tìm cậu.”

Sao cậu ấy lại có thể cao như vậy chứ!

“Cậu nếm thử một miếng không?”

“Reng—”

Cam Niệm vừa nghe vừa gật đầu, dáng vẻ như là

“Em có thể nói cho cô biết tại sao lại muốn nhằm vào Cam Niệm không?”

“A? Cậu vẫn còn nhớ rõ vậy à?!”

“Không phải lần trước cậu nói sau khi thi giữa học kỳ II thì muốn đến quán cà phê mèo sao?”

Mấy ngày sau bắt đầu diễn ra kỳ thi giữa học kỳ. Đối với kỳ thi lần này,

Cam Niệm chọc chọc cánh tay Hứa Hoài Thâm:

***

mình, trải qua chuyện hôm qua bọn họ đều bắt đầu xa cách, đã thế còn âm

“…….”

Sắc mặt thầy hiệu trưởng cùng cô chủ nhiệm đều sa sầm lại, trong lúc nhất thời cả văn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Cam Niệm lẩm bẩm:

Cam Niệm thử rất nhiều lần, nhưng lại chỉ có thể chạm đến cằm Hứa Hoài Thâm.

“Cậu….”

“Cô hy vọng sẽ không xảy ra chuyện tương tự như vậy, nếu em còn tiếp tục thì cô sẽ mời phụ huynh đến làm việc.”

Một nhà ba người bọn họ không cãi nhau đã may lắm rồi, bây giờ có thể cùng

Cam Niệm gọi một ly Cappuccino, Hứa Hoài Thâm bảo cô đi rửa tay, còn cậu ở lại gọi đồ.

“Chúng tôi nói chuyện thì liên quan gì đến cậu? Đồ thần kinh!”

thành tích nhất định còn vươn xa hơn!”

Hứa Hoài Thâm đút tay trong túi, cậu nhướn mày nhìn cô, biểu tình vừa thảnh thơi lại mang theo tò mò.

Trung học Cần Lực ở thành phố S, là một trong bốn trường trọng điểm của tỉnh. Học sinh học ở Cần Lực có xác suất đỗ Đề án 985(*) hay Dự án 211 (*) cao hơn nhiều so với những trường học khác.

lăn qua lăn lại trên mặt đất.

“Đều tại cậu ta gieo gió gặt bão.”

….

Hứa Hoài Thâm thoả hiệp, cậu gật đầu nói:

Các nữ sinh lần lượt đứng dậy bỏ đi.

Cuối cùng Hách An đành phải móc di động ra rồi mở app QQ.

“Gọi nước trước đã.”

Một lát sau Hách An đi lấy nước, lúc đến phòng để nước cô liền thấy Cam Niệm đi ra từ toilet.

Hoài Thâm con biết, đừng có mà chống đối, ngoan ngoãn chuyển trường cho

“Ừm.”

[Cậu nói rất đúng].

“Cậu thích ăn bánh kem à?”

Một giọng nam trầm thấp kéo Cam Niệm ra khỏi trạng thái u sầu, cô ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Hoài Thâm.

Hứa Hoài Thâm chủ động mở mắt, cậu ôm lấy eo cô rồi nở nụ cười trầm

Cậu ấn nhận cuộc gọi,

Cho nên hai người hẹn nhau ở trước cửa quán cà phê mèo ở trung tâm thành phố vào hai giờ chiều.

chân tướng sự việc.

Mặt trời ngả về phía tây, ánh nắng chiều dần dần chuyển thành màu cam của

“Không cần, con học ở đây vẫn rất tốt, chẳng lẽ bố mẹ cảm thấy với thành tích của con sẽ không thi đỗ đề án 985 sao?”

bốt chỉ biết học thôi sao?!”

“……”

100 cơ sở các trường đại học cao cấp cùng các khoa nghiên cứu nhằm hướng tới thế kỉ 21, ứng phó với cách mạng kĩ thuật của thế giới mới. 116

“Các người luôn miệng nói muốn tốt cho con chính là muốn con liều mạng đọc

kỳ dính người, nó vừa nhìn thấy cô là đã dụi dụi đầu vào cô. Cam Niệm

“Em đã biết rồi cô giáo…”

“Cậu càng đẹp mắt hơn.”

Hứa Hoài Thâm bắt lấy ngón tay Cam Niệm, sau đó nắm lấy tay cô,

Hách Bội Bội nói với thầy hiệu trưởng:

Cam Niệm cong môi cười, bày ra dáng vẻ của người chiến thắng. Lúc đi qua

Có một con mèo nhỏ màu trắng cực

Hách An nắm chặt quai đeo của cặp sách, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm mấy

Hứa Hoài Thâm cầm lên thì thấy tên Cam Niệm hiện ở trên.

Sau khi kết thúc nụ hôn, cái miệng nhỏ của Cam Niệm liền thở hổn hển, dáng vẻ như cần phải cấp cứu.

đi!”

“Trung tâm thành phố mới mở một quán cà phê mèo, chúng ta có thể đến đó chơi

“Hách An, nếu em muốn chứng minh mình vô tội thì chỉ cần lấy điện thoại ra là được.”

“Được rồi, tớ sẽ ngoan ngoãn.”

cách “trà xanh” của Hách An đã làm cho rất nhiều nữ sinh không thích,

“Đồ mất dậy, không có chúng ta thì làm sao có con! Chỉ cần cần dựa vào việc chúng ta đẻ ra con thì chúng ta có quyền quyết định! Bố nói cho Hứa

An ủi Cam Niệm một lúc lâu, Hứa Hoài Thâm mới nhớ ra một chuyện:

Cam Niệm được nhân viên dẫn đường đến WC, cô rửa sạch tay rồi xỏ giày đi

“Tớ bảo đảm!”

Trải qua chuyện lần

Hứa Hoài Thâm quay đầu liền thấy dáng vẻ nghịch ngợm nháy mắt của Cam Niệm, cậu cong khoé môi và nói:

Lại còn phải lén lút thưởng.

thầm bàn luận sau lưng cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Con vừa nói cái gì? Hoài Thâm, mẹ và bố đều chỉ muốn tốt cho con. Chẳng lẽ

“Ăn rất ngon!”

Ra khỏi quán cà phê, Hứa Hoài Thâm khăng khăng muốn đưa Cam Niệm đến trạm xe, Cam Niệm cũng chỉ có thể đồng ý.

Nơi này đúng là thiên đường của loài mèo.

Cô bước nhanh về phía cửa, Hứa Hoài Thâm nhanh chóng hỏi:

Hứa Hoài Thâm dường như đã đoán được cô muốn làm cái gì, thế nhưng cậu vẫn nghe lời làm theo.

Cam Niệm nói:

Cam Niệm thi khổ sở như thế thì cậu cũng thấy đau lòng, giống như chính

“Không nỡ thì không nỡ, đừng không dám thừa nhận. Cậu yên tâm đi, ngày mai nếu có thể ra ngoài chơi thì tớ sẽ hẹn cậu.”

trong lòng lại cảm thấy bố mẹ có điểm khác lạ, hình như đang có chuyện

này lại có thêm nhiều người không thích Hách An. Mà thật ra với tính

“Sao cậu lại nghĩ thế? Đây chỉ là một kỳ thi mà thôi, với lại đề vật lý lần

“Cậu nhìn nó này, đáng yêu c·h·ế·t đi được!”

không có tiếng nói chung.

đến nay mỗi khi thi xong cô không bao giờ đối chiếu lại, nhưng lần này

Lúc này Cam Niệm đang cuộn người trong ổ chăn, cô trở mình, mãi mới mở miệng nói:

Trong mắt thầy hiệu trưởng và cô chủ nhiệm thì Hách An luôn là một học sinh

“Em lau nước mắt đi, đừng có khóc.”

“Hihi~~”

Đến tận lúc gần vào giờ học, Hách An mới đến lớp.

“Alo, sao cậu dậy sớm vậy?”

trong lòng cảm thấy không yên tâm nên mới không nhịn được mà đối chiếu.

Từ nhỏ đến lớn cậu đều phải nghe theo sự xắp xếp của bố mẹ, không hề được làm theo ý muốn của chính mình.

giáo sẽ bận tâm đến việc Hách An là nữ sinh da mặt mỏng, cho dù có cảnh

tươi đẹp này khiến cậu có cảm giác năm tháng trôi qua thật bình yên.

Cam Niệm tiến lại gần Hứa Hoài Thâm, cô ghé người lên mặt bàn, sau đó nhìn chằm chằm vào cậu.

“Đúng vậy! Không nói nữa, tớ đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Vừa nãy cậu nói gì vậy, có thể giảng lại cho tớ một lần nữa không…”

Cam Niệm gật đầu, cô cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy,

***

oán giận thành tích của chính bản thân mình và hâm mộ thành tích của

“Hứa Hoài Thâm, sắp phải thi giữa học kỳ II rồi, thi xong cậu có định đi đâu chơi để thả lỏng không?”

Tâm trạng buồn phiền vì thi không được tốt nhanh chóng bị ném lên chín tầng mây ở ngay thời khắc Cam Niệm nhìn thấy mèo.

Làm cô còn tưởng cậu muốn ăn bánh kem.

“Sắc đẹp”

Giọng nói trầm thấp của Hứa Hoài Thâm giống như tiếng đàn Vi-ô-lông-xen du dương.

“Cậu nhắm mắt lại đi.”

Cam Niệm giảo hoạt nói:

Cậu “ừ” một tiếng rồi nhận lấy bài tập, chậm rãi nhìn.

Cô thật sự không có cách nào khác, ai bảo người bên cạnh cô quá đẹp trai, đúng là

“Con không đi.”

này tương đối khó, có rất nhiều dạng bài tập mới. Cuối tuần gặp nhau thì tôi sẽ giảng cho cậu được không?”

Hai người đi vào trong quán thì phát hiện ra bên trong trang trí rất ấm áp, vách tường được sơn thuần một màu trắng, nền nhà được lát gạch màu nâu

Đi qua con phố thưa thớt dân cư, Cam Niệm xoay người đối mặt với Hứa Hoài Thâm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hách An cắn môi, cô không dám nói nguyên nhân vì Hứa Hoài Thâm, cô cũng biết nếu mình nói Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm có gian tình thì cô chủ nhiệm

Thấy Cam Niệm xấu hổ, Hứa Hoài Thâm không nhịn được mà nở nụ cười. Lúc này người phục vụ bưng đồ uống đến:

dựa lưng vào đầu giường trong chốc lát. Gạo Nếp bị cậu đánh thức liền bò đến trước ngực cậu, sau đó kêu ư ư làm nũng.

Hách An ngàn tính vạn tính lại quên mất còn có thể thêm lại bạn bè.

“Hứa Hoài Thâm, tớ đánh thức cậu à?”

loại chuyện này thì tâm địa em quá mức mưu mô xảo quyệt. Em là hạt giống tốt trong tương lai, nhưng nếu em đặt tâm tư vào việc tính kế người

Cô khóc không ra nước mắt, vừa xấu hổ vừa muốn cậu mở mắt ra thì đã thấy

Cam Niệm liền nói:

“Sao vậy, người nào đó không nỡ xa tớ sao?”

hiện tại chỉ đơn giản là cạch mặt nhau mà thôi.

Hứa Hoài Thâm xoa đầu nó rồi ôm lấy nó để chơi đùa.

Một tay Hứa Hoài Thâm đặt lên eo Cam Niệm, một nay khác giữ lấy cằm của cô để cô không bị ngã về phía sau.

“Vừa rồi tớ chỉ nhìn cậu có một lúc, sau đó liền mất hồn.”

“Cảm ơn cậu, tớ đúng là ngu ngốc mà, haizzz.”

ngoan ngoãn hiếu học, bây giờ học sinh ngoan của mình làm ra loại chuyện như vậy, quả thực khiến bọn họ rất thất vọng và buồn lòng.

Trong lòng Hách An khẽ run lên, nhưng trước mắt bao nhiêu người, nếu cô không lấy điện thoại ra thì chứng tỏ cô có tật giật mình.

Cam Niệm suy nghĩ rồi đồng ý. Tâm tình đang không tốt thì không nên ngồi buồn ở nhà, cứ đi ra ngoài chơi cho thoải mái.

Đôi mắt Cam Niệm phát sáng như đèn pha ô tô, cô lôi kéo tay Hứa Hoài Thâm và kích động nói:

Hứa Hoài Thâm không nhịn được cười:

yếu. Chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng quyến rũ, lông mi cong dài cùng đôi

“Có sao đâu, tớ đang thưởng thức vẻ đẹp trai của cậu.”

Quả nhiên Hứa Chấn mãi không động đũa, cuối cùng cũng mở miệng nói:

“Cậu có thể ngồi thẳng người lên không?”

Trung Hoa đề ra vào ngày 4 tháng 5 năm 1998. Các trường thuộc Đề án 985

Cam Niệm vừa nói dứt lời, mặt Hứa Hoài Thâm lập tức tiến lại gần, cậu thơm một cái lên má Cam Niệm như chuồn chuồn lướt nước.

“Được~~~”

mặt thanh tú của cô, tóc đen như thác nước xoã tung ở sau vai, hình ảnh

Cam Niệm nói giúp Phương Bác:

Thậm chí cậu còn không có quyền lợi được hỏi ý kiến.

“?!”

Hứa Chấn nhíu mày:

chưa? Nói chuyển trường liền chuyển trường, hai người coi con là con rô

Hứa Hoài Thâm gật đầu, cậu dùng bút chỉ chỉ vào bàn học của cô rồi mỉm cười nói:

“Không cần, tớ tự ngồi xe bus về là được rồi, cậu cũng nhanh về đi.”

“Tôi đưa cậu về.”

Hách Bội Bội buông tiếng thở dài:

đất, ánh đèn dìu dịu chiếu xuống cả căn phòng, xung quanh đủ loại giống

Cảm giác làm toàn thân tê dại, mặt đỏ tim đập lại một lần nữa xuất hiện.

Cô vươn ngón tay đụng vào khuôn mặt cậu, miệng khẽ lẩm bẩm:

“Đừng gọi tên tôi, tôi không dám có bất cứ liên quan gì với cậu.”

Hứa Hoài Thâm nhướn mày hỏi,

Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Hứa Hoài Thâm có rất nhiều người ở trước mặt cậu

***

—ooOoo—

“Được được.”

Hứa Hoài Thâm thấy Cam Niệm vẫn còn ngây ngốc thì lập tức nhéo má cô một cái:

“Hứa Hoài Thâm, cám ơn cậu, hôm nay tớ thấy mình đã học được rất nhiều thứ.”

“……”

Ngay sau đó chính là tiếng khóc nức nở của Hách An, hốc mắt cô đỏ ửng, nghẹn ngào mở miệng:

Hứa Hoài Thâm cầm lấy thìa, cậu cũng xúc một miếng nhỏ,

“Sao lại thế?”

Giờ phút này Hách An vẫn còn vịt c·h·ế·t cứng mỏ:

“Cam Niệm—”

“Sao cậu lại ngốc như vậy, hả?”

Cô nhấp một ngụm cappuccino rồi bắt đầu cất sách vở.

“Không sao đâu, chờ kết quả rồi lại nói. Nói không chừng những môn khác cậu làm rất tốt thì sao.”

“Không có, cậu làm sao vậy?”

Cô cao một mét sáu ba nhưng cân nặng khoảng 45kg, tay chân thon gọn nhỏ nhắn, vòng eo không hề có thịt thừa.

xanh, chiếc quần bò đen càng khiến đôi chân cậu trông dài miên man.

“Các em thế này còn ra thể thống gì nữa!”

Do trên đường bị kẹt xe, Cam Niệm đến muộn mười phút, lúc đến nơi Hứa Hoài Thâm đã ở đấy.

Cam Niệm tự thấy bản thân mình đã chuẩn bị rất kỹ càng, nhưng đến khi

Hách An là một người cao ngạo, một lát sau cô đã không thể chịu đựng được nữa:

Hứa Chấn tức giận lắc đầu,

“Cậu có hiểu không mà gật đầu liên tục như thế?”

Nhìn thấy biểu cảm mất mát trên mặt Hứa Hoài Thâm, Cam Niệm đắc ý nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Hẹn hò