Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 160: Mà đáng sợ nhất chính là khi yêu tinh ấy còn có bản lĩnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 160: Mà đáng sợ nhất chính là khi yêu tinh ấy còn có bản lĩnh


Cô nhìn cuộc gọi đến từ Tống Khinh Thần, thất thần, cảm xúc phức tạp. Nhấc máy rồi thì biết nói gì đây?

Nhà họ Tống đến ngay sau đó.

Dù được hay mất, cô cũng không còn quá để tâm đến kết quả nữa, thế nên tâm trạng cũng dần bình thản.

Lê Mạn giữ vững nụ cười bình tĩnh khi đón khách, nhưng trong lòng thì đang hóng drama.

Hàng mi dày, dài và đen nhánh của Lê Mạn khẽ rung động như cánh bướm vỗ nhẹ, tựa hồ đang suy nghĩ nghiêm túc.

Lê Mạn, người từng đứng nhất cả về thành tích chuyên ngành lẫn thực tiễn tổng hợp tại Đại học Bắc Kinh, được trao đổi đến Hồng Kông, sau đó còn là đại diện đầu tư phát biểu cho bộ phim lễ hiến của bên G. Hiện tại, cô tiếp tục trở thành gương mặt đại diện của Đại học Hồng Kông, đảm nhận vai trò trưởng ban tổ chức hội nghị của diễn đàn.

Lê Mạn khiến anh trở nên thấp thỏm, bất an.

Tống Khinh Vũ là người đầu tiên nhìn thấy cô.

Mà đáng sợ nhất chính là khi yêu tinh ấy còn có bản lĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên trong trống không, hộp bánh ngọt trên bàn vẫn còn nguyên, chưa hề động đến.

Loại phụ nữ này khiến những người phụ nữ khác cảnh giác một cách tự nhiên, nhưng lại có thể khơi dậy bản năng bảo vệ mãnh liệt của đàn ông – một yêu tinh mê hồn đến mức khiến người ta sợ sẽ tan chảy nếu ngậm trong miệng quá lâu.

Chương 160: Mà đáng sợ nhất chính là khi yêu tinh ấy còn có bản lĩnh

Chưa đầy một năm trước, cô còn khóc sưng đỏ mắt, bộ dạng thảm hại rời khỏi Hi Viên.

Cô có cảm giác, giây tiếp theo, Diệp Tri Thu có thể cong môi đỏ mọng lên, thốt ra ba chữ: "Phục vụ à."

Nhưng hiệu trưởng lại cười tươi rói: "Hoa khôi trường chính là bộ mặt danh giá nhất, giúp đỡ chút đi nào. Những kinh nghiệm này đều có thể được cộng điểm khi xét tuyển thạc sĩ, Đại học Hồng Kông luôn mở cửa chào đón em," rồi tiếp tục ba hoa...

Hiện tại, người trước mặt vẫn là cô gái ấy, thanh thuần như ngọc, toát ra vẻ tiên khí mờ ảo, mang theo sự mong manh đến mức khiến người ta không kìm được mà thương xót.

Ông ta nói: "Cơ hội này ai cũng tranh giành. Hơn nữa, có người đích thân chỉ định em."

Việc được hiệu trưởng trực tiếp giao nhiệm vụ làm "hướng dẫn viên" cho đoàn phu nhân cấp thế giới, vốn dĩ không phải điều mà một sinh viên bình thường có thể làm được.

Cô khẽ mỉm cười một cách tự nhiên: "Tốt thôi, cảm ơn phu nhân đã lo lắng cho cháu."


Còn Diệp Tri Thu...

Lương Chi Lan còn đang bận rộn sắp xếp để giới thiệu cô với các doanh nhân giàu có ở Hồng Kông, còn người nhà họ Diệp thì dụng ý khó đoán.

Cô gái trẻ khẽ mỉm cười: "Bà Tống, làm phiền bà rồi."

Chứ không phải: "Tống Khinh Thần, em không nỡ rời xa anh."

Một công cụ họ Lê như vậy, hoàn toàn không xứng với một người cao quý, phiêu dật như Tống Khinh Thần. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng đối với Lê Mạn, điều đó chẳng hề quan trọng.

Lúc đó, Lê Mạn cảm thấy mình chẳng khác gì một công cụ. Mà công cụ thì chắc chắn phải cứng nhắc, chỉ có những động tác cơ học vô hồn.

Trùng hợp thay, Lương Chi Lan đã chứng kiến từng cột mốc quan trọng của cô.

Giọng Quảng Đông lơ lớ pha tiếng phổ thông như muốn chấn động màng nhĩ của cô, suýt nữa làm rơi điện thoại.

Cảm giác trống rỗng trong lòng lại trỗi dậy.

Lúc này, cô gái trẻ đang mặc một chiếc sườn xám truyền thống, đứng đó với dáng vẻ thanh tao, bình thản mà không hề nhún nhường. Khoảnh khắc ấy, Lương Chi Lan cảm thấy chấn động mạnh mẽ.

Lê Mạn thoáng ngẫm nghĩ về sự bí ẩn xung quanh vị trí của Tống Hiến Mân, rồi nhanh chóng buông bỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)


Mỗi khi nhìn thấy Tống Khinh Thần, cô đều không thể kiểm soát nổi bản thân.

Nhìn thấy Lê Mạn đang đứng cạnh các lãnh đạo trường đón khách, lông mày Tống Khinh Vũ lập tức nhíu lại.

Nhưng lúc này, cô không thể đi qua đó, chỉ đành nghiến răng, trừng mắt lườm Lê Mạn một cái, còn lén lút giơ nắm đấm về phía cô như một lời cảnh cáo.

Lê Mạn nhìn gương mặt của Lương Chi Lan, một khuôn mặt dịu dàng, được chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng.

Toàn là những nhân vật quan trọng và các phu nhân của họ.

Cô muốn ph.át ti.ết vài câu, hoặc đánh anh một trận, rồi được anh hôn lên, mới có thể được xoa dịu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô vừa làm hướng dẫn viên hơn một tiếng đồng hồ, sau đó lại được sắp xếp đến một buổi tiệc tư nhân cực kỳ kín đáo.

Thay một bộ lễ phục dạ tiệc, cô ấy trông thanh lịch và cao quý hơn rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cùng nhau ăn bánh ngọt ư? Giờ cũng không thể nữa rồi.

Lúc đó, Lê Mạn mệt đến mức chỉ muốn ngã quỵ xuống, trong lòng thầm rủa hai chữ: "Mẹ nó."

Một vị tướng quân luôn nắm chắc phần thắng trên chiến trường, thao túng mọi thứ trong lòng bàn tay, vậy mà lúc này lại không thể thích ứng với cảm giác mơ hồ, vừa như có lại vừa như không của tình cảm.

Cũng là một gia tộc vinh hiển bốn thế hệ, mang theo chính khí nghiêm nghị của một gia đình quan chức danh giá.

Cần anh ôm vào lòng, dịu dàng dỗ dành.

Loại cảm giác này, từ giây phút cô mặc đồng phục tiếp viên hàng không, lao vào lòng anh vào ngày lên đường sang Hồng Kông đã xuất hiện.

Lúc ấy, cô nói: "Tống Khinh Thần, em đến rồi."

Ngay cả quyền được mệt mỏi, đá bay giày cao gót, ngã xuống giường lười biếng cũng không còn.

Lúc này, Lê Mạn đang nhìn chằm chằm vào dãy số hiện trên màn hình đến thất thần.

Lúc bốn người nhà họ Diệp đi ngang qua, cô cảm nhận được ánh mắt lướt qua của Diệp Tri Thu.

Dù đối diện với Lương Chi Lan thì sao nào? Cô chưa bao giờ mong muốn gả vào nhà họ Tống, lời chế nhạo hay châm chọc của người khác cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.

Cô nhíu mày, cao giọng đáp: "Rõ!"

Cô cười khổ, nhìn cuộc gọi dần ngắt, định gửi tin nhắn lại thì bị tiếng hét lớn của hiệu trưởng cắt ngang: "Mau về vị trí! Tập trung lại! Nhân vật quan trọng sắp vào rồi!"

Có rất nhiều chuyện, không thể suy nghĩ quá kỹ càng.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Tống Khinh Thần lập tức đến phòng nghỉ.

Hóa ra, Diệp Tri Thu thừa hưởng diện mạo từ ông cụ Diệp, còn Diệp Quân Dật thì giống mẹ hơn.

Chính cô đã kéo Lê Mạn xuống khỏi vị trí này, để cô ấy có thể nghỉ ngơi vì chấn thương chân.

Cô gái nhỏ bị sự chân thành không màu mè ấy làm cảm động, khóe môi nhếch lên, dùng nụ cười để hồi đáp sự quan tâm.

Nước mắt cùng với cảm xúc cuộn trào, trực chờ tuôn ra.

Sau này, Lê Mạn mới biết, người đã chỉ định cô chính là Diệp Thế Khiêm, cha của hai anh em nhà họ Diệp.

Nhưng khi ánh mắt cô lướt qua người đàn ông cao lớn, vạm vỡ bên cạnh Tống Hiến Mân, khi chạm vào đôi mắt phượng sâu thẳm như đại dương ấy, sự đau lòng và khó hiểu trong ánh nhìn của anh ta, nụ cười trên môi cô bỗng cứng lại.

"Được, quả thật có một người như vậy." Giọng nói của Lương Chi Lan sắc bén, khiến tim Lê Mạn khẽ run lên.

Cô giống như một con cừu non bị đẩy lên vũ đài, mặc cho người khác đánh giá.

Ánh mắt của Lương Chi Lan lập tức thay đổi, không cách nào che giấu.

Một lát sau, cô ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Lương Chi Lan: "Phu nhân, không nói đâu xa, trong nhà họ Tống cũng có một người đàn ông làm chuẩn mực. Đời người luôn cần có mục tiêu theo đuổi, đúng không? Nếu bà đã hỏi yêu cầu của chá, vậy thì lý tưởng nhất chính là phải đạt tiêu chuẩn của thiếu gia nhà họ Tống."

Con nhóc này bị ngốc à? Cố gắng đến mức này, muốn để chân trái bị phế luôn mới chịu sao?

Lương Chi Lan khẽ gật đầu: "Tiểu Lê có yêu cầu gì không?"

Lại sinh ra một loại ấm ức không rõ tên, như một đứa trẻ nhỏ cần được vỗ về và dỗ dành.

Cô vẫn tiếp tục phụ trách việc đón khách.

Quả nhiên, toàn là nhân vật lớn – những gương mặt mà bình thường chỉ thấy trên tin tức.

Vinh nhục không làm lay động lòng.

Người đàn ông ngồi xuống sofa, nhắm mắt lại, dùng ngón tay day mạnh lên huyệt thái dương.

Nhưng ông cụ Diệp lại có khí chất uy nghiêm, đôi mắt chim ưng sắc bén, khiến người khác không khỏi kính nể. Diệp phu nhân cũng đoan trang, khí thế mạnh mẽ.

Tâm lý của cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, mọi thứ xung quanh khiến cô buộc phải lớn nhanh.

Anh lấy điện thoại ra, gọi cho Lê Mạn. Tiếng chuông đổ hai lần nhưng không có ai nghe máy.

Lê Mạn cố gắng kiềm chế cảm xúc, tránh đi ánh mắt của Tống Khinh Thần, giả vờ như không nhìn thấy...

Lê Mạn gật đầu một cách máy móc, nhưng bỗng bị câu nói cuối cùng của hiệu trưởng thu hút.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 160: Mà đáng sợ nhất chính là khi yêu tinh ấy còn có bản lĩnh