Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 168: Bùa hộ mệnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 168: Bùa hộ mệnh


Một bóng người mạnh mẽ lướt qua, Trần Tuấn Thịnh bỗng nhiên bị hất bay ra ngoài! (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn mùi hương gần trong gang tấc này, rõ ràng là loại nước hoa đắt tiền chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu để thể hiện phong cách riêng, nhưng cô chỉ ngửi thấy sự gay gắt khó chịu.

Hắn vươn tay ra: "Cô Lê, mời cô một điệu nhảy, được không?"

Nhắc đến cái tên đó, An Duyệt lập tức im lặng.

Đến lúc quan trọng, vẫn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Sắc mặt Trần Tuấn Thịnh lập tức trầm xuống, lạnh lùng quét mắt nhìn Chu Dự.

Không chỉ vì cảm thấy cô gái này không đơn giản, mà còn nghĩ rằng cô là một "sao chổi", có thể mang đến tai họa cho gia tộc họ.

Càng đáng nói hơn là Trì Vị không nói một lời nào về chuyện này. Anh ta chỉ lạnh lùng nhìn An Duyệt đang tức tối chất vấn, rồi nhếch môi cười lạnh: "An Duyệt, chịu không nổi thì ly hôn đi."

Lê Mạn không nhịn được mà che mũi hắt xì một cái.

Cô khoác tay lên vai Lê Mạn, mái tóc ngắn sắc sảo, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Tuấn Thịnh: "Anh Trần, chúng tôi chỉ là những cô gái ngây thơ sống trong tháp ngà, chẳng hiểu gì về quy tắc trò chơi trong giới nhà giàu. Tần số của chúng ta khác nhau lắm. Anh nhìn bên kia kìa..."

Người khác quan tâm liệu Trì Vị có bị thương hay không, còn cô chỉ để ý đến một chuyện—vì ai mà anh ta mất kiểm soát?

Sau đó, lại lặng lẽ nhìn lần thứ hai, rồi lần thứ ba...

Theo như hắn điều tra, Lê Mạn chẳng qua chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường. Nếu không phải cậu chủ nhà họ Lương nể tình giúp đỡ, vậy thì cô hẳn phải rất si mê hắn.

Nhanh đến mức gương mặt hắn còn ở ngay trước mắt cô, giây tiếp theo đã hóa thành một làn khói trắng, giống như bao cát bị đập mạnh xuống đất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhịp chân mạnh mẽ đến mức ai cũng có thể cảm nhận được cơn giận của anh đã bùng nổ, mang theo sát khí muốn đánh người đến c·h·ế·t.

Gia đình bọn họ thiếu chút tiền làm ăn này à?

Bên Hồng Kông thì không sao, nhưng những thiếu gia từng có ý định tiếp cận Lê Mạn thì lại biến mất sạch.

"Tôi học hành kém cỏi, chẳng biết nhảy đâu." Cô bình tĩnh đáp.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn là nụ cười mà cô quen thuộc, nhưng giờ đây lại khiến cô thấy lạnh lẽo.

Cô gái này ăn nói chẳng chửi thề một câu nhưng lại châm chọc đến tận xương, vừa mỉa mai hắn đang uy h**p người khác, vừa khinh thường thói trăng hoa của hắn.

Câu trả lời từ nội bộ đều thống nhất là chỉ là anh em đùa giỡn. Nhưng thông qua những người bạn tiểu thư của mình ở Hồng Kông, cô lại nắm được một cái tên—Lê Mạn.

Chu Dự chỉ về phía mấy nữ minh tinh trong bữa tiệc: "Mỹ nhân nóng bỏng đầy kia mới là tần số của anh. Nhìn xem, b* ng*c đó to chưa kìa, mắt anh sắp dán lên người ta rồi đấy. Còn không mau bỏ chúng tôi lại mà đi dỗ dành người ta đi?"

Hắn chẳng muốn đôi co với kiểu người miệng lưỡi sắc bén này, chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lê Mạn, bật cười đầy ẩn ý.

Anh nhìn cô, giọng điệu hời hợt nhưng mang theo một chút cảnh cáo: "An Duyệt, nên hiểu chuyện một chút. Em còn nhớ kết cục của Thịnh Vân không?"

Cô vốn không quá nhạy cảm với mùi hương. Hương trà bạc hà trên người Tống Khinh Thần luôn khiến cô cảm thấy tràn đầy năng lượng. Hương trầm gỗ mun của Diệp Quân Dật lại đem đến cho cô cảm giác an tâm.

Trần Tuấn Thịnh không biết kiếm từ đâu ra mấy nhành lan chuông màu hồng nhạt, vươn tay đưa tới: "Vô tình có được, cảm thấy rất hợp với em."

Nhưng con người ta, càng muốn che giấu điều gì thì lại càng dễ bộc lộ.

Đã sắp đến kỳ cuối thai kỳ, cô vốn đã tự ti vì thân hình đang thay đổi của mình.

Như lần tụ tập cuối năm nay, hắn không mời mà đến. Vì nể mặt ông cụ Trần, Lương Hạc Vân cũng không tiện từ chối.

Lê Mạn chẳng buồn nhìn đóa lan chuông, chỉ ngước mắt lên, bình thản cười: "Chúng ta chẳng thân quen gì, tôi không thể nhận hoa của anh. Nhưng vẫn cảm ơn vì tấm lòng."

Sợ xảy ra chuyện lớn, Lê Mạn vội lao lên kéo Trì Vị, nhưng lại bị anh vung tay hất sang một bên: "Cút sang một bên mà nghỉ ngơi đi, đồ chuyên gây rắc rối!"

Ngay lúc đó—

Sự kiện đánh nhau đó, dù nhà họ Trì không hề có ý định che giấu, nhưng vô tình lại trở thành bùa hộ mệnh của Lê Mạn.

Lê Mạn nhìn lướt qua vai hắn, ánh mắt rơi vào Lương Hạc Vân, người đang vui vẻ tán gẫu trong đám đông.

Chuyện này làm náo loạn một phen.

"Tết không thể không về được đâu. Biết đâu sẽ có một bất ngờ."

Có một ngày, cậu chủ Trần đi ngang qua Đại học Hồng Kông, bỗng nhiên nổi hứng muốn xem thử "đối tượng xem mắt" này thế nào. Hắn lén lút nhìn Lê Mạn một lần nhưng không nói gì.

Hắn là công tử của một gia tộc giàu có ở Hồng Kông, bạn của Lương Hạc Vân, cũng là đối tượng xem mắt mà Lương Chi Lan muốn giới thiệu cho Lê Mạn.

Trong thế giới của Trần Tuấn Thịnh, muốn khiến cậu chủ nhà họ Lương mở miệng nói đỡ cho một người, thì người đó hoặc là thiên kim hào môn, hoặc là một kẻ điên si mê hắn.

Vốn dĩ, cô đã nói với mẹ mình—Lê Ngọc Phân: "Tết năm nay chắc con không về Lỗ Thành được đâu. Mẹ, con rất nhớ mẹ và Lê Tưởng, nhưng con xin lỗi, mẹ thay con đến thăm bà ngoại nhé, gửi lời chúc sức khỏe giúp con."

Con người đáng sợ nhất là khi không biết vị trí của mình.

Chương 168: Bùa hộ mệnh

Anh không thèm để ý, tiếp tục đá mạnh vào người Trần Tuấn Thịnh: "Đừng có tưởng là ở Hồng Kông thì không ai trị được mày! Ông đây ở Bắc Kinh không dung thứ cho loại cặn bã ép buộc phụ nữ như mày!"

Cô đứng vững lại, nhanh chóng bước lên, kéo vạt áo anh: "Trì Vị, bình tĩnh lại!"

Trần Tuấn Thịnh chỉ cười nhạt: "Thích gì thì cứ nhìn, nhưng chắc chắn không cưới gái Lỗ Thành, tôi chỉ chọn thiên kim Hồng Kông."

Đêm giao thừa năm đó, kết thúc bằng cảnh Trì Vị đánh trọng thương Trần Tuấn Thịnh, thái tử gia Bắc Kinh "phi cước" dạy dỗ hoàng tử của giới nhà giàu Hồng Kông.

Trì Vị không hề có ý định dừng lại, sải chân tiến lên, nhấc chân định giáng thẳng vào giữa hạ bộ Trần Tuấn Thịnh.

Lê Mạn nhìn kỹ, đó là vé máy bay về quê ngay trong ngày.

Nhưng một ngày nọ, Lương Hạc Vân bất ngờ xuất hiện ở căn hộ đơn của cô, đưa ra một thứ: "Này, giấy thông hành về Lỗ Thành."

Cô khẽ thở dài.

Cô chủ động ngồi xuống bên cạnh Trì Vị, giọng mềm mại: "Con đã biết đạp rồi đấy, anh có muốn nghe thử không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lê Mạn và Chu Dự đang ngồi trên sofa trò chuyện.

Chuyện này bị Lương Hạc Vân phát hiện, anh ta từng cảnh cáo hắn một lần: "Bỏ ngay cái ý nghĩ đó đi, chú mày cứ tập trung vào đám minh tinh đi. Cưới một nữ minh tinh còn có thể giúp gia tộc có gương mặt đại diện miễn phí suốt đời."

Nụ cười của hắn vẫn ung dung, giọng điệu cũng chậm rãi, nhưng Chu Dự đứng bên cạnh lại nghe ra mùi vị uy h**p.

Cô đột nhiên không còn nổi nóng nữa, mà bình tĩnh nhìn anh: "Hai chữ đó chắc đã xoay vòng trong đầu anh từ lâu rồi đúng không?"

Có vẻ như đã đoán trước được phản ứng này, Trần Tuấn Thịnh chỉ cười nhạt, tiện tay vứt luôn bó hoa vào thùng rác bên cạnh: "Thứ không thể chia sẻ, giữ lại cũng chỉ chướng mắt, thôi thì cứ vứt đi."

Người đàn ông tiến gần hơn, giọng trầm thấp: "Tôi dạy em."

Trước mặt bỗng nhiên phủ xuống một bóng người, không khí tràn ngập mùi nước hoa Bond No.9, pha trộn giữa long diên hương, rêu đất, vị cay nồng của quế và nghệ tây, đậm đặc đến mức khiến người ta choáng ngợp. (đọc tại Qidian-VP.com)

An Duyệt bắt đầu nghi ngờ. Khi biết tin Trì Vị đánh người, cô cau mày.

Anh liếc nhìn cô một cái, rồi cúi đầu áp tai vào bụng cô, giọng điệu ôn hòa: "Nhóc con nhà họ Trì, con đúng là bùa hộ mệnh của cô An đây rồi."

Hôm giao thừa, Trì Vị chỉ ném lại một câu: "Đến Hồng Kông bàn chuyện làm ăn." rồi chẳng thèm quan tâm đến cảm xúc của cô, thẳng thừng bước lên chuyến bay đến Hồng Kông.

Người bận tâm nhất lại là An Duyệt.

Chuyện này Lương Chi Lan từng nhắc qua một lần, Lương Hạc Vân cũng lấy đó ra trêu chọc, ngay cả Trần Tuấn Thịnh khi bị nhắc đến cũng xem như trò đùa. Những người như bọn họ, lẽ nào còn cần đi xem mắt?

*

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 168: Bùa hộ mệnh