Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 170: Cô gái hương hoa nhài của anh
Và khúc "Mộc Lệ Hoa" dịu dàng ấy chính là ca khúc từng được Lương Chi Lan biểu diễn tại một liên hoan âm nhạc quốc tế, được Tống Khinh Thần cố tình chọn lấy—mang theo sự kiên trì bướng bỉnh, dành tặng cho cô gái hương hoa nhài trong lòng anh...
Lê Mạn dừng chân, trầm giọng nói: "Bật loa ngoài."
Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh.
"Vậy gói cho tôi một bó." Lê Mạn nhìn về đóa hoa edelweiss lặng lẽ nở trong góc phòng: "Cửa hàng còn bao nhiêu, tôi mua hết."
Cô ta định gọi Diệp Tri Thu lại, nhưng phát hiện người phụ nữ đó chỉ đứng nhìn theo bóng lưng thon thả ngày càng xa, sắc mặt âm trầm bất định.
Sàn nhà được sưởi ấm, không khí trong phòng ấm áp như giữa mùa hè.
Tô Lạc Ảnh tinh ý kéo lấy vali của Lê Mạn, làn hương thoảng qua, hai người vừa cười vừa rời đi.
Những tòa cao ốc mới mọc lên san sát ở khu Đông Thành, nhanh chóng được ánh sáng lung linh bao trùm, lần lượt sáng lên rực rỡ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lời bà ấy chợt khựng lại, cười gượng gạo: "Thôi, con cứ đến tận nơi xem sẽ biết."
Trong một căn hộ trên tầng cao, một người đàn ông với dáng người cao ráo đứng tựa cửa sổ nhìn xuống đường phố.
Mẹ nó, đúng kiểu hóng drama không ngại chuyện lớn.
Một câu "mọi thứ đều ổn" khiến ánh mắt hơi sững lại của người đàn ông thoáng dịu đi, ấm áp hơn.
Cho đến khi, tòa cao ốc gần cô nhất chợt bừng sáng một thứ ánh sáng trắng ấm áp khác biệt với những tòa nhà xung quanh.
Nhiều người dân Lỗ Thành kinh ngạc trước màn trình diễn ánh sáng ngoạn mục này.
Điếu thuốc trong tay anh ta lóe đỏ trong đêm.
Trong khoang xe ánh sáng mờ nhạt. Lê Tưởng nhìn qua gương chiếu hậu, thấy những đóa hoa trắng tinh chất đầy ghế sau, khẽ đung đưa trong đêm khuya tĩnh lặng, tự dưng có chút rờn rợn.
Ra lệnh cho tôi? Nhưng nghĩ đến uy nghiêm của anh trai, Diệp Tri Thu đành bực bội làm theo.
Khi chiếc Corolla màu đen kia chầm chậm tiến vào tầm mắt, đôi mắt sâu thẳm của anh khẽ lóe sáng, những ngón tay thon dài siết chặt điếu thuốc đang cháy dở.
Không còn dáng vẻ ngông nghênh, kiêu ngạo xem thường thế gian như trước nữa, mà là một sự nghiêm túc chưa từng có. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lê Mạn tấp xe vào lề, bước vào bên trong.
"Mang giày vào đi, sao cứ đi chân trần thế? Con bé này..."
"Cô nhi, không có nhà, đây chính là nhà tôi." Chủ tiệm thản nhiên nói, giọng điệu nhẹ như mây gió: "Tiệm tôi có những loài hoa mà nơi khác không bán, như loại kia." Cô ấy chỉ tay về phía góc phòng: "Loại này khó bán, rất đắt, hiếm, khó bảo quản, lại là hoa trắng, ít người biết đến. Nhưng có một vị khách cứ khăng khăng phải mua nó, đúng là người biết thưởng hoa..."
Nghĩ nhiều rồi! Lê Mạn khẽ nhếch môi, nở một nụ cười cay đắng.
Mãi sau này, khi đến Tây Nam, cô mới biết—hoa đỗ quyên chính là loài hoa biểu trưng của Quý Châu.
Trong không gian 3D đầy tuyết rơi lả tả, một giọng hát nữ trong trẻo cất lên giai điệu của "Mộc Lệ Hoa": "Ôi, đóa hoa nhài đẹp biết bao..."
*
"Anh Diệp, tôi đang ở Hồng Kông, mọi thứ đều ổn." Giọng nói của Lê Mạn mang theo sự lễ độ có chừng mực.
Hôm cô về Lỗ Thành, Lương Hạc Vân nói: "Năm nay bọn họ đều ra Bắc ăn Tết, mừng năm đầu tiên gia tộc nhà họ Tống tiến vào Bắc Kinh. Mùng một Tết bay thẳng đến Hawaii."
Chương 170: Cô gái hương hoa nhài của anh
Lê Mạn bây giờ không còn là cô gái nhỏ lần trước họ gặp—yếu đuối, mềm mại, trên mặt còn quấn băng dính máu, trông rất đáng thương. Vẫn là con người ấy, cũng chỉ mới hơn hai mươi, nhưng có một sự thay đổi không thể diễn tả thành lời.
Lê Tưởng bước đến, vóc dáng cao lớn đứng chắn trước màn hình TV: "Chị xem TV suốt hai tiếng rồi, còn ăn hết hai hộp đồ ăn vặt. Chị là heo à? Hay ở Hồng Kông chị bị bỏ đói?"
Cuộc gọi kết thúc.
"Vậy thì tốt." Anh trầm giọng: "Lê Mạn, năm mới vui vẻ, mong cô ngày càng tốt hơn."
Dân bản địa quây quần đón Tết, người xa xứ lần lượt về quê, đã hơn mười một giờ khuya, đường phố vắng vẻ, cả xe cộ lẫn người qua lại đều thưa thớt.
Đó là ánh mắt của một kẻ khi đối diện với đối thủ thực sự—cảnh giác, khát máu và sẵn sàng tấn công. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vị khách mà chủ tiệm nhắc đến, cô đoán chắc là một người họ Tống.
Lê Mạn lúc đó vẫn chưa hiểu ý nghĩa của hoa đỗ quyên.
Chủ quán là một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, thấy khách vào thì có chút ngạc nhiên: "Mua hoa?"
Lê Tưởng không thèm đôi co, trực tiếp tắt TV, nhân lúc Lê Mạn không để ý, nhanh như chớp giật lấy hộp đồ ăn vặt: "Đi thôi, chở em ra ngoài dạo một vòng!"
Đôi tay trắng nõn khẽ xoay vô-lăng, hồi lâu, Lê Mạn nhẹ giọng đáp: "Em nói đúng đấy, trình độ văn học điểm tuyệt đối."
Đó là lời tạm biệt trong lặng lẽ của Tống Khinh Thần, cũng là cách anh ngầm báo cho cô biết điểm đến của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lỗ Thành, đêm giao thừa, Đế Hào Uyển.
Lê Mạn cũng đắm chìm trong niềm vui khắp trời, cô bước xuống xe, tung tăng nhảy nhót giữa quảng trường rộng lớn.
*
Lê Tưởng nhất quyết đòi đi về phía tòa cao ốc ở khu Đông, hỏi thì lại ậm ờ.
Lê Mạn nhìn sang Vân Dạng bên cạnh: "Nếu vở kịch độc thoại này cô diễn là để dành riêng cho tôi xem, thì thôi khỏi đi cô Vân. Sau này nếu cô có diễn nữa, đừng phí tiền bao trọn sân khấu, tôi lười xem lắm, khỏi lãng phí diễn xuất của cô."
"Được thôi, để con dùng tầm nhìn quốc tế mà chứng kiến một phen, hì hì." Lê Mạn bật dậy: "Chờ chị một lát, đi thay đồ đã."
Thực ra, anh có rất nhiều điều muốn nói với cô. Nhưng khi thực sự nghe thấy giọng cô lại không thể nói nổi một câu nào.
Lê Ngọc Phân đi tới, cười tủm tỉm: "Mạn Mạn, Lỗ Thành phát triển nhanh thật, mỗi ngày một đổi khác, đặc biệt là khu Đông Thành mới. Ai cũng bảo chính quyền lần này giỏi lắm, làm cả thành phố lên tầm đô thị tuyến đầu. Xem tin tức mà tự hào hẳn, nhất là..."
Diệp Tri Thu với vẻ mặt đầy hứng thú như đang xem kịch hay, giật điện thoại từ tay Vân Dạng rồi đưa về phía Lê Mạn, cố tình kéo dài giọng: "Cho này, có người đặc biệt nhấn mạnh, bảo đưa cho cô." (đọc tại Qidian-VP.com)
Vân Dạng tức giận hậm hực, nhưng cuối cùng cũng không nói được gì.
Đúng 12 giờ đêm, màn trình diễn pháo hoa 3D rực rỡ bay lên bầu trời.
"Tôi xem thử." Lê Mạn đảo mắt nhìn quanh: "Tiệm cô đặc biệt nhỉ, sao không về nhà ăn Tết?"
Bên đường có một tiệm hoa còn sáng đèn chưa đóng cửa.
"Chị..."
Diệp Tri Thu khoanh tay trước ngực, đôi môi đỏ hơi nhếch lên, đứng ngoài quan sát trận chiến trước mắt với vẻ chẳng liên quan.
"Muốn đi thì tự mà đi!" Lê Mạn lười biếng đáp, không buồn để ý đến cậu em trai.
*
"Chẳng lẽ chị định hiến tế tình yêu?" Lê Tưởng không chịu lép vế, thản nhiên nhún vai.
Ở đó có mấy cuốn sách được đặt riêng biệt—là những cuốn mà Lê Mạn từng mượn để đọc.
Một chiếc drone lặng lẽ từ trên cao hạ xuống, Lê Mạn kinh ngạc nhìn nó đậu xuống bên cạnh mình. Bên trong có hai thứ rất đơn giản: Một tấm thiệp chúc Tết, một bó hoa đỗ quyên.
*
"Ai thèm ăn cái thứ đó chứ? Con gái mới ăn mấy món này." Lê Tưởng bĩu môi đầy khinh bỉ.
Chỉ là vô thức siết chặt chiếc chén trà trong tay, ánh mắt hướng về phía giá sách.
"Hì hì... Em chưa có bằng lái, cô Lê, nể mặt chút đi."
Khung cảnh này lại khiến Lê Mạn có thể tĩnh tâm lại, lặng lẽ cảm nhận thành phố đã nuôi dưỡng cô.
Lê Mạn thấy được vẻ căng thẳng của em trai, liếc cậu một cái: "Chút gan đó thôi à? Vừa nãy ai bảo ai là mít ướt nhỉ?"
"Lê Tưởng, não em bị úng nước rồi hả? Ăn đồ ăn vặt mà cũng chia ra nam nữ?"
Lê Mạn bật cười, ôm chặt hộp đồ ăn vặt trong lòng: "Nói đi, có phải em cũng muốn ăn không? Đừng hòng giành!"
Chiếc Corolla cũ kỹ lâu không chạy chầm chậm lăn bánh trên đường phố Lỗ Thành.
Lê Mạn mặc một chiếc váy ngủ lụa màu hồng khói, chân trần cuộn mình trên chiếc ghế sofa da thật. Cô khẽ thu người lại, ôm một chiếc hộp đựng đồ ăn vặt hình đầu gấu bông to đùng, còn có cả đôi tai lông mềm mại. Bên trong chứa đầy các loại mứt trái cây và hạt khô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
