Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 186: Hận thù được sinh ra như thế nào?
Cô nhanh chóng nhìn thấy Lê Mạn trên chiếc xe lăn.
Nơi đó có một căn phòng nghỉ chỉ thuộc về cô và gã trai da trắng, bên trong trang bị đủ loại thiết bị. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô gái xinh đẹp ngồi trên xe lăn, dù đã đeo khẩu trang và đội mũ, nhưng khí chất xuất chúng của cô vẫn vô cùng thu hút ánh nhìn.
Ngày hôm đó, tâm trạng tồi tệ đến cực điểm của cô bất ngờ được xoa dịu nhờ gặp một vị bác sĩ ấm áp.
Cú đánh cực mạnh khiến hắn choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, eo lại bị cô đá thêm mấy cú liên tiếp.
Bác sĩ đưa khăn giấy: “Kiểm tra sức khỏe sinh sản của cô rất tốt. Còn cha đứa bé thì sao? Trước khi mang thai có uống thuốc hay tiếp xúc phóng xạ không? Cô là gái đi lấy chồng xa đúng không? Còn trẻ thế này, không có ai chỉ dẫn, không hiểu cũng là bình thường. Để tôi nói cho cô nghe…”
Ở một góc khuất, Diệp Tri Thu gọi đầy một bàn toàn món đặc sản địa phương cho Diệp Chu.
Bệnh viện Nhân dân An Thị, khoa sản.
Người khác cô không động vào được, cũng không dám chọc vào. Nhưng so với họ, Lê Mạn dễ đối phó hơn nhiều, huống hồ, cô ta còn có gia đình.
Bà Diệp bèn tìm đến Diệp Quân Dật, đích thân nhờ anh đưa Diệp Tri Thu theo trong chuyến công tác đến Tây Nam, kết thúc xong có thể vòng qua Tứ Xuyên – Tây Tạng.
Gần đến giờ ăn, hai người tìm một nhà hàng tốt nhất gần đó.
An Thị?
Ngón tay trái kẹp điếu thuốc, tay phải cô rút điện thoại ra, trượt màn hình, bước tới, chĩa ống kính vào cặp đôi đang quấn lấy nhau kia, sau đó ấn quay phim.
Diệp Quân Dật đồng ý, nhưng muốn mang theo Diệp Chu. Đứa bé tuy nhỏ nhưng lanh lợi, có thể giúp anh trông chừng Diệp Tri Thu khi anh bận rộn.
Từ điểm xuất phát đến điểm kết thúc, liệu con đường có bằng phẳng hay gập ghềnh? Sẽ gặp ai trên hành trình ấy? Tất cả dường như đã được an bài.
Rõ ràng trong trẻo, tưởng chừng như có thể nhìn thấu ngay lập tức, thế nhưng lúc nào cũng phủ một tầng sương mờ, khiến người ta chẳng thể nhìn thấu…
Hôm đó, khi không thể tìm thấy nơi nào để trút giận, cô lái chiếc Porsche phóng thẳng đến phòng gym của người tình.
Bà cầm một xấp kết quả xét nghiệm của Lê Mạn, đeo kính vào, lần lượt xem xét kỹ lưỡng.
Sắc mặt gã đột ngột biến đổi, vừa định lên tiếng thì bất ngờ ăn trọn một cú đá vào bụng.
Giọng đàn ông phóng túng, gầm lên bằng tiếng Anh: “F.uc.k you!” như một cách tăng thêm kí.ch th.ích. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế là, chuyến khảo sát Tây Nam lần đó có thêm hai người: Diệp Chu và Diệp Tri Thu.
Cậu bé chín tuổi không nói gì, chỉ lén liếc nhìn GPS trong xe.
Những vết thương trên tay vừa nhiều vừa xấu xí, khiến mỗi khi nhìn thấy Diệp Quân Dật, Diệp Tri Thu theo phản xạ chỉ muốn chạy trốn. Nếu không thể tránh được, cô chỉ đành tỏ ra ngoan ngoãn, lãnh đạm đến mức không còn h.am mu.ốn.
Khi một người rơi vào bế tắc, lý trí đột ngột giảm xuống, sinh ra cảm giác cả thế giới đều nợ mình.
Kể từ khi Tống Khinh Thần nắm tay Lê Mạn, công khai tình cảm trong giới thượng lưu ở Bắc Kinh, Diệp Tri Thu vẫn luôn chờ đợi một cơn bão tố ập đến.
Diệp Tri Thu từng lăn lộn ở Mỹ, có khoảng thời gian sống như một cô nàng du côn, cộng thêm xuất thân từ gia đình có truyền thống quân đội, nên cô cũng có chút võ nghệ.
Gã trai da trắng vừa khom người ôm lấy chỗ hiểm, cô đã bật nhảy, hai tay siết thành nắm đấm, giáng mạnh vào sau gáy hắn.
Đôi mắt to tròn trong veo ấy, Diệp Tri Thu chỉ từng thấy trên gương mặt của Lê Mạn.
Diệp Tri Thu lái xe lao như điên suốt một ngày một đêm ở vùng ngoại ô Bắc Kinh, suy đi nghĩ lại, cảm thấy mình bị Lê Mạn – kẻ có vẻ ngoài ngây thơ vô hại kia – lừa gạt.
Diệp Tri Thu đã nhờ người điều tra về Lê Mạn, thông tin duy nhất có được là cô đang dạy học tình nguyện ở An Thị.
…
“Hắn là trai bao tôi nuôi, tính phí theo giây. Cô ngủ với hắn? Xem như cô được lời. Tôi đá cô một cái, xí xóa.”
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Lê Mạn.
Đồng ý nhanh như vậy? Không gây chuyện đấy chứ?
Diệp Tri Thu cong môi cười: “Một nơi rất đẹp.”
“Không có duyên, đã tự trôi đi sạch sẽ rồi. Một thiên thần tràn đầy yêu thương ghé qua trong chốc lát, sợ mẹ phải chịu khổ nên rời đi. Không cần nạo thai.”
Chu Dự xách theo một túi lớn, bên trong có thuốc bác sĩ kê, cũng có cả thực phẩm dinh dưỡng vừa mua tạm, thậm chí còn đẩy theo một chiếc xe lăn: “Tôi thuê đấy, ngồi lên đi.”
Diệp Tri Thu lười che giấu cảm xúc của mình, căn nhà họ Diệp trầm lặng đến mức khiến cô cảm thấy bức bối và ngột ngạt.
Chỉ là sau khi máy bay hạ cánh, Diệp Quân Dật lập tức được tỉnh đón đi, còn Diệp Tri Thu thì lái xe cùng Diệp Chu bắt đầu hành trình rong ruổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cánh cửa phòng khép hờ, còn chưa đến nơi, cô đã nghe thấy những âm thanh r.ên rỉ đầy kh*** c*m.
Khoảng thời gian đó, Diệp Tri Thu tỏ ra ngoan ngoãn đến lạ thường, suốt ngày ru rú ở nhà, trông như một kẻ thất hồn đầy u sầu.
Gia đình lo lắng cô bị ảnh hưởng bởi gia pháp và chuyện với Tống Khinh Thần, nên đề nghị cô ra ngoài du lịch giải khuây.
Còn bản thân cô thì chẳng động đũa, chỉ lặng lẽ hút thuốc, ngả người vào ghế sofa, lạnh lùng quan sát mọi thứ xung quanh.
“Mau lên, đừng lắm lời.”
Những cuộc gặp gỡ trong đời thật kỳ diệu, như thể quỹ đạo đã được định sẵn, vẽ nên từng đường cong trong cuộc đời mỗi người.
Điểm đến: An Thị.
“Từ giờ trở đi, anh bị sa thải. OK? Đồ ngu.”
Diệp Tri Thu khẽ cười khẩy, quét mắt từ trên xuống dưới: “Gặp được người giỏi hơn anh rồi. Anh? Kém xa.”
“Khóc gì chứ?”
Nhưng bây giờ? Ngựa hoang ư? Đến lừa hoang còn không xứng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Chu “ồ” một tiếng, vừa chơi game trên điện thoại, vừa gửi tin nhắn cho Diệp Quân Dật: “Bố ơi, rõ ràng nói là đi chơi ở Quý Châu, vậy mà cô lại không giữ lời, cứ khăng khăng đòi đến An Thị. Giờ đang trên đường rồi.”
Trước đây cô từng cảm thấy giọng nói đó thật quyến rũ, hoang dại như một con ngựa bất kham, mang đến kh*** c*m tột độ.
Chương 186: Hận thù được sinh ra như thế nào?
Gót giày cao tám phân, mũi giày nhọn hoắt đâm thẳng vào đường nét cơ bụng.
Căn phòng ngập tràn mùi vị ghê tởm, cô không muốn nán lại thêm giây nào mà lập tức rời đi.
Điếu thuốc trong tay cô đã cháy hơn nửa, ánh mắt lạnh lùng không tiêu điểm.
Mãi đến khi gã trai da trắng kết thúc tiếng gầm cuối cùng, hắn mới giật mình nhận ra sự hiện diện của Diệp Tri Thu ở cửa.
Cô đồng ý ngay lập tức: “Được thôi, đi thì đi.”
Ngay cả Lương Chi Lan – người từng được gọi là “Diệt Tuyệt Sư Thái” của nhà họ Tống – cũng hiếm khi im hơi lặng tiếng.
Chưa bao giờ bị ai đối xử như thế này, cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình trở thành một kẻ thất bại đáng thương vì một người đàn ông tên Tống Khinh Thần.
“Không cần đâu mà?”
Bác sĩ là một phụ nữ ngoài năm mươi tuổi nở nụ cười hiền hậu.
Diệp Tri Thu dừng chân, khẽ nhếch môi cười lạnh, rút ra một điếu thuốc, lặng lẽ châm lửa.
Người phụ nữ trên giường vội vã nhặt quần áo rồi chạy trốn, nhưng bị Diệp Tri Thu đá một cú từ phía sau.
Gã vội vơ lấy chiếc áo choàng tắm bên cạnh khoác lên người: “Lâu rồi em không tìm anh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ye?”
Xe lao vun vút trên đường, Diệp Chu nhìn sang người phụ nữ ở ghế lái: “Cô ơi, mình đi đâu thế?”
Điều khiến cô thất vọng chính là cha mình – Diệp Thế Khiêm và gia chủ nhà họ Tống – Tống Hiến Mân, đều im lặng đến đáng sợ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
