Trong Lòng Bàn Tay - Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Phong Nguyệt Đô Tương Quan
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 210: Huyết thống đúng là một điều kỳ diệu, mang theo cả sự chữa lành
Chợt anh nhớ đến câu “Đứa bé là con tôi” của Diệp Quân Dịch từng lan truyền.
Lê Mạn chỉ mỉm cười, không tiếp lời.
“Anh Tống… anh có sao không?” Lê Mạn bước đến, sắc mặt hơi khó xử.
Đều là những món Trung Hoa đơn giản, nhưng bất ngờ lại có thêm ba món đặc biệt: vịt quay Bắc Kinh, cháo ngọt Lỗ Thành, sữa hấp của Hồng Kông.
Dường như bị râu cằm anh chọc đau, đôi môi nhỏ xíu của Hưởng Hưởng bĩu ra, bàn tay mũm mĩm vung lên, “Bốp” một tiếng – một cái tát giòn tan đáp thẳng vào mặt Tống Khinh Thần.
Sự tò mò bị cơn đói lấn át, Lê Mạn nếm thử một ngụm, không ngờ lại đúng vị đến bất ngờ.
Hôm đó, anh đang theo Tống Khinh Thần công tác tại thủ đô, sắc mặt anh Tống đen kịt cả ngày, không ăn không uống, cũng chẳng nói một lời.
Huyết thống đúng là một điều kỳ diệu, mang theo cả sự chữa lành.
Thằng bé mặc bộ đồ phi hành gia nhỏ, đôi mắt tròn xoe cảnh giác nhìn quanh.
Kỳ Yến khẽ nhếch môi, lặng lẽ nhướng mày.
Tống Khinh Thần cẩn thận đón lấy Hưởng Hưởng từ tay bảo mẫu.
“Làm phiền anh Tống đợi ở đây mười phút.” Lê Mạn gật nhẹ đầu.
Anh cúi đầu, khẽ cọ cằm vào bàn tay và má của Hưởng Hưởng.
Lê Mạn gọi điện xong, quay đầu chạy ngược lại: “Thư ký Kỳ, đợi chút.”
Khi nhìn thấy khuôn mặt xa lạ của Tống Khinh Thần, khóe môi bỗng nhiên nở nụ cười hồn nhiên.
Nụ cười nơi khóe môi Tống Khinh Thần lập tức tan biến, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Anh khẽ gật đầu, đưa ngón tay đến bên môi Hưởng Hưởng, lập tức bị cắn chặt đến đau điếng.
Anh thì thầm bên tai Hưởng Hưởng.
Kỳ Yến còn đang tự trách bản thân thì “Cốc cốc cốc” – có người gõ cửa.
Lê Mạn không bất ngờ khi cả hai người cùng đến.
Cô dễ dàng nhận ra cảm xúc dâng trào trong đáy mắt anh.
Chương 210: Huyết thống đúng là một điều kỳ diệu, mang theo cả sự chữa lành
Sau đó, anh lấy từ túi ra một viên kẹo bạc hà, ban đầu chỉ nhai hai viên, rồi lại đổ hẳn nửa nắm vào miệng.
“Không hợp khẩu vị của anh sao?”
Anh ra mở cửa, thấy một người phụ nữ Trung Hoa khoảng ngoài bốn mươi, gọn gàng sạch sẽ, khuôn mặt hiền từ: “Xin hỏi có phải thư ký Kỳ không? Cô Lê nói có vài câu hỏi muốn hỏi.”
Mới 22 tuổi, đột nhiên đã làm mẹ? Điều này khiến anh có chút chưa kịp thích ứng, nhưng cũng âm thầm khen ngợi sự lanh lợi của cô.
“Cho bé ăn kiểu gì?” Tống Khinh Thần đột nhiên hỏi.
Mà việc cô chủ động đưa bậc thang này cho Tống Khinh Thần, có thể coi là bước đầu tiên để phá băng.
Kỳ Yến dẫn cô đến một căn phòng ở cuối hành lang, có thiết kế góc khuất, yên tĩnh và kín đáo.
Đôi mắt to chớp chớp, trông vô cùng ngây thơ và vô hại.
Tống Khinh Thần nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng dâng lên một dòng cảm xúc khó tả.
Cô lắc lắc tập hồ sơ trên tay, đôi môi đỏ khẽ mím lại: “Lẽ ra tôi có thể ngồi trong xe xem qua, không muốn làm phiền. Nhưng mà, bé con cũng sắp đến rồi, thằng bé mới hơn bảy tháng, ngồi xe chịu lạnh với tôi, có phải… hơi tàn nhẫn không?”
Sắp hôn ai sao? Kỳ Yến âm thầm hóng chuyện, mặt hơi đỏ lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói thật, có thể tìm đủ ba món này ở Paris không phải chuyện dễ dàng.
Đứa trẻ này vẫn lưu lạc nơi đất khách quê người, không thể về nhà, càng không thể bước vào gia phả nhà họ Tống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỳ Yến – người đã quen lăn lộn bên cạnh lãnh đạo cấp cao – lập tức hiểu được ẩn ý trong lời nói của cô.
Trong lúc chờ Hưởng Hưởng, có người mang trà bánh và bữa trưa đến.
“Nhóc con, không được cắn mẹ con. Cô ấy sợ đau, mỗi lần bố còn phải hết sức cẩn thận, vậy mà vẫn bị cô ấy kêu đau cắn ngược lại, đừng nói là con.”
Kỳ Yến nhìn anh rửa tay kỹ lưỡng, như mắc chứng sạch sẽ, lau đi lau lại nhiều lần bằng khăn sát khuẩn.
Đôi mắt đào hoa cong cong như trăng lưỡi liềm, trong ánh mắt long lanh ánh nước thoáng qua tia tinh nghịch: “Tôi có một yêu cầu, không biết có nên nói không… Có thể chuẩn bị giúp tôi một phòng nghỉ tạm thời không? Tôi muốn xem lại tài liệu, nhưng các anh sắp rời đi rồi, ai sẽ giải đáp thắc mắc cho tôi?”
Càng đứng ở vị trí cao, anh càng cảm thấy mình thất bại.
Nói xong, anh liếc nhìn Kỳ Yến: “Cùng đi.”
Nhìn thấy thằng bé vui vẻ nhỏ dãi, anh hạ giọng, gọi khẽ: “Tiểu công tử nhà họ Tống.”
Nụ cười rạng rỡ để lộ vài chiếc răng sữa trắng tinh.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác.
Lê Mạn trong bộ đồ công sở vốn mang phong thái chuyên nghiệp và tao nhã tại hội trường, lúc này lại tỏ ra có phần yếu mềm.
“Đứa trẻ bảy tháng tuổi có biết gọi người chưa?” Tống Khinh Thần đột nhiên lên tiếng.
“Cô Lê kiên trì nuôi con bằng sữa mẹ, đến sáu tháng mới bắt đầu ăn dặm.”
Sau đó, cô cầm tài liệu, liếc sang Kỳ Yến: “Thư ký Kỳ, chúng ta qua bên kia, tôi có vài vấn đề cần hỏi.”
Chúng đang nhìn chằm chằm vào Hưởng Hưởng – thằng bé đang ê a phát âm.
Tống Khinh Thần sải bước đến: “Là tôi. Đi thôi.”
Ngay cả khi cô không cho anh gặp con, anh cũng có thể hiểu.
Mặc kệ người khác có nói bao nhiêu lần rằng “Đứa bé là con tôi”, anh chỉ cần liếc mắt một cái là biết thằng nhóc này chính là phiên bản thu nhỏ của mình.
Kỳ Yến – một kẻ độc thân chính hiệu – lập tức rút điện thoại ra tra cứu, rồi cười đáp: “Anh Tống, có những bé phát triển sớm, thậm chí còn có thể gọi ‘bố’ nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thằng bé bị cù đến mức lắc lư cái đầu tròn trịa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt dịu dàng không thể che giấu, nhưng trong đầu lại thoáng qua một suy nghĩ ngốc nghếch: Đáng tiếc, nó chẳng giống Lê Mạn chút nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kỳ Yến sững người, suy nghĩ xem mình đã nói gì sai.
Trong giới thư ký toàn những kẻ khôn ngoan, lời của Lê Mạn đã được “vá” kỹ càng, không ai có thể đào sâu hơn.
Khi xoay người lại, anh đã khôi phục dáng vẻ lãnh đạm của một cán bộ cấp cao: “Cô Lê, có gì dặn dò?”
Nhất là cháo ngọt Lỗ Thành, ngay cả ở Trung Quốc cũng rất hiếm thấy.
Tống Khinh Thần không nhịn được mà nâng thằng bé như nâng tạ, liên tục giơ lên cao, nhìn nó vung tay vung chân cười khanh khách.
Tống Khinh Thần đặt bàn tay nhỏ xíu ấy lên mặt mình, khẽ cười: “Thằng bé có cá tính đấy. Mà dù sao… cũng đâu phải đánh người ngoài.”
Tống Khinh Thần chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống: “Dọn đi.”
Tống Khinh Thần nhìn cô, bật cười nhẹ: “Lê Minh, nhóc con này khá lắm, là hộ vệ đắc lực của mẹ đấy.”
Cô liếc qua Tống Khinh Thần, ánh mắt lướt đến đôi con ngươi sâu thẳm đầy quyến rũ của anh.
*
Xét cho cùng, đây vẫn là một cái bậc thang hợp lý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
