Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dự Án Tạo Thần
Unknown
Chương 12: Trái tim chỉ là cái máy bơm, hay là đầu nguồn cảm xúc? (hai)
Chương 12: Trái tim chỉ là cái máy bơm, hay là đầu nguồn cảm xúc? (hai)
"...Có mấy người đang ngồi?"
Lão Wescott đương nhiên nghe được, nhưng nào có đầu óc để trả lời?
Ông ta đã sớm không còn gì cả. Mọi tài nguyên lão già này có được đều đổ vào dự án. Lão Wescott không muốn mình giống như những thế hệ trước, nhanh chóng bị thời gian vô tình xóa bỏ khỏi dòng sông chảy xiết, chứ không đơn giản là muốn trở nên bất tử, trở thành thần...
Hơn nửa thiên niên kỉ trước chính là thời điểm gia tộc Wescott hùng mạnh nhất. Nhà Wescott hợp tác với hai thế lực khác, dự án Tạo Thần bắt đầu.
Năm trăm năm trước, dự án Tạo Thần hơi có thành tựu.
Bốn trăm năm trước, dự án Tạo Thần tiến triển chậm chạp. Gia chủ nhà Wescott lúc bấy giờ bắt đầu bỏ bê quản lí gia tộc, tập trung tài nguyên vào dự án này. Đáng tiếc đời không như mơ, dự án không có một chút tiến triển nào. Gia tộc Wescott bắt đầu xuống dốc.
Ba trăm năm trước, dự án Tạo Thần b·ắt c·óc người với số lượng lớn để làm đối tượng thí nghiệm. Gia chủ nhà Wescott đời này có tài năng xuất chúng, mong muốn vực dậy gia tộc đang tuột dốc, chỉ tiếc người tài sinh sai thời điểm. Quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, thế không thể cản. Kẻ thù ngày xưa tìm đến. Từ đây, gia tộc Wescott biến mất trước mắt người đời.
Hai trăm năm trước, Jeffrey Wescott được sinh ra. Năm mười tám tuổi, Jeffrey Wescott kế thừa tài liệu năm xưa tổ tiên để lại. Thiếu niên Wescott không hứng thú lắm, coi như đọc tài liệu giải trí một chút. Về sau, chỗ tài liệu này bị phủ bụi, không còn được ngó tới.
Một trăm năm mươi năm trước, Jeffrey Wescott lúc này đã cảm giác được cơ thể có chút suy yếu, lúc này mới nhớ về dự án năm xưa. Do dự suốt mười năm, trung niên Wescott quyết định áp dụng thành quả lên bản thân, đồng thời thành công trở thành bán thần, sống tới một trăm năm mươi năm sau, rồi thất bại dưới tay Đặng Văn Thông.
Jeffrey Wescott giật mình thoát ra khỏi dòng hồi tưởng. Ông ta nhìn Đặng Văn Thông, ngơ ngác nói:
"Tôi... không hối hận."
Đặng Văn Thông nghe vậy, "Ồ" một tiếng.
Lão Wescott nhớ tới trước đó thiếu niên trước mặt có hỏi ông ta một câu, thế là trả lời: "Ở đây chỉ có hai người, tôi và cậu mà thôi. Hoặc là... cậu có thể quan sát được 'người' mà tôi không thể thấy?"
Trong tầm mắt Đặng Văn Thông, ngoại trừ lão Wescott ra vẫn còn một người nữa. Nếu bây giờ ba người đang ngồi xung quanh một cái bàn tròn, vậy thì người bí ẩn kia đang ngồi ở phía tay phải của thiếu niên.
"Đúng vậy." Đặng Văn Thông gật đầu. "Người bí ẩn, cậu là ai?"
Người bí ẩn đang ngồi kia trông rất trẻ tuổi, tóc đen, đeo kính. Tay phải cậu ta cầm một tấm kim loại diện tích bằng lòng bàn tay nhưng mỏng hơn, ngón cái thỉnh thoảng lại cọ vào bề mặt, không rõ để làm gì. Người bí ẩn cứ như không nghe được Đặng Văn Thông nói, chỉ lặp đi lặp lại một hành động như vậy.
Đúng lúc Đặng Văn Thông chuẩn bị mặc kệ người bí ẩn, người bí ẩn lên tiếng: "Ồ, nhân vật Đặng Văn Thông, cậu vậy mà có thể nhìn thấy tôi."
Đặng Văn Thông định nói gì đó, lại phát hiện mình không mở mồm ra được. Người bí ẩn tiếp tục:
"Tôi không trao cho cậu sức quan sát mạnh đến thế, có thể là một người khác đã làm vậy. Nhưng không sao cả, vì thế giới này đang không hoàn chỉnh."
"Thế giới này sẽ ngày càng hoàn chỉnh, theo thời gian, năng lực này của cậu sẽ ngày càng yếu đi, cho tới khi mất đi nó hoàn toàn."
Đặng Văn Thông nghi vấn trong lòng: 'Năng lực? Năng lực gì?'
Chẳng lẽ cậu ta sẽ trở lại làm người bình thường? Đặng Văn Thông không chấp nhận chuyện như vậy.
Người thần bí kia dường như nghe được suy nghĩ của Đặng Văn Thông, nói tiếp: "Yên tâm, ý tôi là cái năng lực khiến cậu có thể nhìn thấy tôi. Mọi thứ còn lại vẫn nằm trong khống chế."
"Tôi vốn chỉ muốn âm thầm quan sát tận mắt cách một vị thần sinh ra. Nhưng cậu đã phát hiện ra tôi rồi, thế thì tôi sẽ rời đi vậy."
Nói xong, người thần bí kia đột ngột biến mất như chưa từng tồn tại.
Đặng Văn Thông sững sờ.
Thiếu niên búng tay một cái, cái không gian màu xám, kết hợp giữa màu trắng và đen, xung quanh vỡ tan thành từng mảnh. Quả cầu màu trắng bao quanh Đặng Văn Thông phân tán ra, màu sắc nhạt dần tới khi không thể trông thấy nữa, để lộ bản mặt vốn có của khoảng không.
...Là một căn phòng chật hẹp, xung quanh bày đầy các máy móc. Tiếng mưa từ bên ngoài truyền đến.
Thì ra cái không gian giống như vô tận trước đó chỉ là ảo giác xuất hiện qua mắt của người thường? Nếu không có vật làm mốc, vật đối chiếu, vậy thì không có ai là ngoại lệ, rơi vào trong ảo giác không thể thoát ra. Lại hoặc là... đây là lĩnh vực của thần linh, người thường không thể hiểu được.
Jeffrey Wescott lúc này trông rất thảm hại.
Đường đường là bán thần, vậy mà giờ đây ngồi trên ghế khó mà động đậy, các loại ống cùng kim tiêm đâm vào khắp nơi trên cơ thể. Khuôn mặt lúc trước Đặng Văn Thông trông thấy có vẻ khá đẹp lão, giờ đây chỉ còn toàn nếp nhăn.
Đặng Văn Thông vẫn đang ngơ ngác nghĩ tới người thần bí kia, lơ đãng nói với lão Wescott:
"Nói đi, lão Wescott. Làm thế nào để thành thần?"
'Cơ thể này quá tàn tạ, truyền âm thì được, chứ không nói được.' Lão già truyền âm. ' Tôi cũng hết hi vọng rồi, thôi thì tạo phúc cho cậu vậy. Nói về bán thần thể của tôi trước nhé?'
Đặng Văn Thông gật đầu.
Lão Wescott tiếp tục: 'Cơ thể này ban đầu cũng dùng VF nhân tạo, nhưng mức độ bài xích của VF gốc sau khi thức tỉnh đối với VF nhân tạo rất lớn, khiến cả hai loại VF trong người tôi thoái hóa rất nhanh.'
'Về sau tôi tìm ra cách giải quyết thì đã muộn, mặc dù sức bài xích của VF gốc đối với VF nhân tạo giảm xuống gần bằng không, nhưng tích tiểu thành đại, giờ tôi sắp mất đi khả năng điều khiển VF rồi.'
'Giờ nghĩ lại, lí do thất bại có thể là sức quan sát và khả năng khống chế không đủ. Bây giờ sức khống chế VF của cậu vẫn còn rất mạnh, hãy thử đúc thần thể theo phương pháp của tôi.'
'Khi xưa tôi cường hóa tế bào trong cơ thể, khiến tốc độ lão hóa của chúng giảm mạnh, vì thế tôi có thể sống rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không phải bất lão bất tử.'
'Sau đó mới đi tới cường hóa não bộ, nhưng não bộ con người tinh vi nhường nào? Tôi làm từng li từng tí một, cuối cùng vẫn không tránh khỏi sai sót nhiều lần. Sau đó thần thể đúc xong nhưng không hoàn chỉnh, nói thẳng ra là thất bại.'
'Bây giờ cậu đã thành công cường hóa não bộ. Phần khó nhất đã làm xong, bây giờ hãy thử cường hóa cơ thể đi! Não bộ sau cường hóa, việc cường hóa cơ thể đối với nó mà nói thì dễ như ăn kẹo.'
Đặng Văn Thông gật đầu rồi đứng dậy khỏi ghế, tiến về phía kẻ sắp c·hết ở đối diện. Cậu ta mở miệng:
"Một câu hỏi cuối cùng."
"Lúc trước ông nói rằng toàn bộ đều vì nhân loại, đó là lời nói dối à?"
Hai người im lặng một lúc lâu. Mãi về sau, lão Wescott mới trả lời:
'...Vào thời điểm đó là nói thật.'
"..."
Lẽ thường, người càng cận kề c·ái c·hết thì càng dễ buông bỏ. Chỉ có kẻ đã từng thành công truy cầu trường sinh như lão Wescott, khi càng gần đại nạn, vậy thì càng ích kỉ.
Đặng Văn Thông lúc này đang đứng ngay phía trước Jeffrey Wescott. Thiếu niên đưa tay phải lên, lòng bàn tay che đi hai mắt lão già, ngón cái và ngón giữa đặt vào hai bên thái dương lão ta.
Không biết Đặng Văn Thông làm gì, chỉ thấy cái cơ thể cử động vô cùng khó khăn của lão Wescott, lúc này vậy mà phát ra từng tiếng rên nhè nhẹ vì đau đớn.
Đọc kí ức.
"Mặc dù có chút giấu giếm, nhưng những phần quan trọng ông đều nói thật." Thiếu niên lầm bẩm. "Tôi đã nói là sẽ giữ lời, thưởng cho ông cái gì đó."
"...Chỉ là tôi và ông bây giờ đều là bán thần, tôi làm được ông đều làm được, muốn cái gì cũng phải chờ tôi thành thần, lúc đó mới đủ khả năng thực hiện."
Lão Wescott nghe được, truyền âm đáp lại: 'Tự tin lên, không có lí nào cậu lại thất bại... hỡi đối tượng thí nghiệm thành công nhất của tôi.'
Đặng Văn Thông hơi im lặng nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nói: "Chỉ là... Vừa rồi tôi đã nói chuyện với không khí đúng chứ? Có thể ông thực sự không nhìn thấy người đó, nhưng sau lần nói chuyện với người thần bí kia, tỉ lệ đúc thần thể thành công trên lí thuyết lập tức giảm xuống một nửa sẽ không vượt qua năm mươi phần trăm."
"Lí do... Tôi nghĩ đến một vài khả năng nhưng không dám nói ra."
"Cơ mà nếu đúng như dự đoán, tôi vẫn sẽ đúc thần thể thành công."
Lão Wescott nghe vậy cũng không có phản ứng gì nhiều, chỉ trả lời một câu: 'Thời gian của tôi không còn nhiều, việc tìm hiểu bí mật... hãy để dành cho những người trẻ tuổi như cậu đi.'
"..."
Đặng Văn Thông bao bọc bên ngoài cơ thể của mình bằng một lớp VF để đề phòng lão Wescott trong trường hợp ông ta vẫn chưa c·hết tâm, rồi bắt đầu đúc thần thể.
Thiếu niên nhắm mắt lại, bắt đầu cảm giác thân thể của mình.
Đúc thần thể không phức tạp. Như ngày xưa, Jeffrey Wescott đã lớn tuổi, cơ thể suy yếu, mà vẫn có thể thành công sau nhiều lần thử. Giờ Đặng Văn Thông có được kinh nghiệm của ông ta, không khó để thành công.
'Tế bào là thứ cơ bản nhất, hiện giờ mình có thể can thiệp rất dễ dàng, vì thế không cần để tâm đến quá trình cường hóa.'
'Thứ mình cần quan tâm hiện giờ, là thứ tự cường hóa. Cường hóa cái gì trước bây giờ?'
Đặng Văn Thông suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bắt đầu dùng VF thẩm thấu từ ngoài vào trong, cường hóa những phần không gây nhiều ảnh hưởng trước như da, cơ bắp và gân.
Sau cường hóa, cơ bắp sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, nhưng chỉ khi cậu ta di chuyển. Trong suốt quá trình đúc thần thể, Đặng Văn Thông sẽ không di chuyển, vì vậy như đã nói, cường hóa cơ bắp không gây ra nhiều ảnh hưởng. Có những loại cơ mà người bình thường không thể khống chế, Đặng Văn Thông lại có thể khiến một phần trong số chúng ngừng hoàn toàn, chỉ trừ cơ tim là giảm hoạt động.
'Xương... hãy để sau cùng.'
'VF có thể tồn tại ở bất kì đâu trong cơ thể, nhưng hiện tại bọn này đang di chuyển trong hệ tuần hoàn của mình.'
'Tiếp theo hãy cường hóa... thành mạch máu, sau đó đẩy nhịp tim lên.'
"..."
'Trái tim... là một thứ rất thú vị.'
(còn tiếp)