Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Tuế nguyệt trong chớp mắt.

Chương 14: Tuế nguyệt trong chớp mắt.


Chương 14: Tuế nguyệt trong chớp mắt.

Chủ lò thịt không thể nhận ra Đặng Văn Thông. Ngoại hình của thiếu niên bây giờ rất khác biệt so với lần cuối hai người gặp mặt.

"Thằng nhóc" Đặng Văn Thông cho người ta ấn tượng là thấp về chiều cao, vốn chỉ có một mét bốn và khí chất thấp kém do ăn mặc rách rưới, trang phục tối màu; hành vi của thiếu niên cũng tương đối lén lút.

"Thần linh" Đặng Văn Thông cao hơn nhiều so với trước đây, đạt tới hơn một mét bảy mươi; trang phục thuần một màu trắng, nhìn bằng mắt không thể xác định làm bằng chất liệu gì, chỉ biết rất cao cấp; cả người cậu ta tỏa ra một loại khí chất cao quý.

Hai người yên lặng nhìn nhau. Đặng Văn Thông mỉm cười.

Chủ lò thịt tự nhủ: 'Người trước mắt này không tầm thường.'

Ông ta cân nhắc từ ngữ một chút, hỏi: "Ngài... là ai?"

Đặng Văn Thông vẫn duy trì nụ cười trên môi, lắc lắc đầu. Thiếu niên nói: "Ông không nên biết thì hơn."

"Tôi đến để gặp lại ông."

"..." Đặng Văn Thông ngừng lại, không biết nghĩ gì.

"...Có thể đây là lần cuối chúng ta gặp nhau." Thiếu niên tiếp tục.

Chủ lò thịt cẩn thận suy nghĩ, trả lời: "Chúng ta từng gặp nhau sao? Xin lỗi ngài, tôi không nhớ rõ..."

Ông ta sống đến nay đã hơn nửa thế kỉ, chưa từng nghe nói ở Mộ Xe Đạp có nhân vật nào như vậy. Chủ lò thịt dám chắc, ông ta chưa gặp qua người trước mắt mình lần nào. Trừ khi... ngoại hình của người này xảy ra thay đổi quá lớn. Nhưng việc này không quá có khả năng xảy ra.

Thời đại này, cho dù ngũ quan không hoàn chỉnh, không đầy đủ, chỉ cần nắm giữ tài nguyên, rất nhiều người nguyện ý nghe bạn sai bảo. Nói cách khác, chỉnh sửa dung mạo, thậm chí thay xương đổi cốt, là hoàn toàn không cần thiết. Vả lại, "khí chất" không thể tạo ra bằng cách thay xương đổi thịt được.

Chủ lò thịt thầm nghĩ: 'Kẻ bất phàm này đến từ đâu nhỉ?'

Đặng Văn Thông đưa bàn tay phải ra, lòng bàn tay hướng về phía chủ lò thịt, ngón tay hướng lên trên.

"Đừng cố dự đoán hành vi của tôi." Thiếu niên lắc lắc đầu. "Tôi hiện giờ, nằm ngoài sức hiểu biết của ông."

Nội tâm chủ lò thịt cảm thấy khó chịu, tuy vậy ông ta không dám thể hiện lên trên mặt.

'Kiêu ngạo thật đấy. Để ta xem ngươi có tư cách để kiêu ngạo hay không?'

Ông ta hỏi: "Ngài có muốn vào ngồi một chút không?"

Đặng Văn Thông nghe được tiếng lòng của chủ lò mổ, trả lời: "Vì giao tình năm xưa, tôi không trừng phạt ông."

Chủ lò thịt mắt trợn to, nhíu mày thật sâu. Lão ta tức giận nói:

"Ta chưa thấy ngài ở Mộ Xe Đạp bao giờ! Ngài ở nơi khác tới, chẳng lẽ dám làm càn ở Mộ Xe Đạp?"

Chủ lò thịt gần như hét lên:

"Ngôn từ thật là ngang ngược! Tôi sẽ chống mắt lên mà nhìn! Để xem khả năng của ngài to lớn đến mức nào!"

Đặng Văn Thông quyết định không nhiều lời với người trước mắt, quát: "Nguyễn Chiếu Phong!"

Chủ lò mổ, lúc này là Nguyễn Chiếu Phong, sững sờ.

Họ tên dùng để định danh, tuy kém hiệu quả trong thời kì này, nhưng vẫn tồn tại để sử dụng trong trường hợp cần thiết. Những cái tên phổ biến sẽ có tỉ lệ bị trùng tên rất cao, vì thế người ta thường dùng danh hiệu hơn.

Danh hiệu của Nguyễn Chiếu Phong là "Chủ Lò Thịt Thành Phố Xe Đạp" có một không hai, cũng bởi vậy mà ba chữ "Nguyễn Chiếu Phong" rất ít được nhắc đến. Giờ nghe được tên của bản thân, ông ta không thể không ngạc nhiên.

Đặng Văn Thông chưa từng để ý phản ứng của trung niên Nguyễn Chiếu Phong, tiếp tục nói: "Từ giờ trở đi ông sẽ là Chủ tịch mới của Mộ Xe Đạp. Ngày mai sẽ có người dưới quyền tới thông báo."

Nguyễn Chiếu Phong để lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Ông ta nghĩ: 'Chủ tịch... mới? Lão Wescott đâu mất rồi?'

Rất hiển nhiên, chủ lò thịt Nguyễn Chiếu Phong nhận biết Jeffrey Wescott.

Đặng Văn Thông nói xong, yên lặng tính toán gì đó.

'Từng này chưa đủ... Thêm một chút.' Thiếu niên đưa ra kết luận.

Năm xưa, nếu Nguyễn Chiếu Phong không giúp đỡ, sẽ chẳng có Đặng Văn Thông của bây giờ.

Đặng Văn Thông búng tay một cái. Tiếng búng tay vang lên. Âm thanh vang vọng trong đầu Nguyễn Chiếu Phong, khiến ông ta không thể nghĩ về thứ khác.

Khi trung niên lấy lại khả năng suy nghĩ, thiếu niên kia đã biến mất từ bao giờ.

Mà trước ngực áo Nguyễn Chiếu Phong...

Có một vết rách trên áo, xung quanh vết rách thấm một loại chất lỏng màu đỏ thẫm, nhưng trên da thịt lại không có vết thương...

Vô cùng khó hiểu.

******

Đặng Văn Thông lúc này đang đi dạo trong khu chợ nằm ở gần lò mổ. Rất trùng hợp, bây giờ đang là thời điểm chợ đông nhất.

Thiếu niên đi tới nơi bán thịt nướng.

'?'

Ông chú bán thịt nướng không thấy đâu cả.

Đặng Văn Thông đi tới nơi này để tìm chút xiên thịt nướng ăn cho đỡ thèm. Tuy vậy, không tìm được cũng không sao, Đặng Văn Thông hiện giờ tiêu hóa rất nhanh, thêm vào đó còn có thể tích trữ năng lượng trong cơ thể. Thiếu niên ăn một bữa thật nhiều thứ, rồi có thể rất lâu không ăn gì cũng không cảm thấy đói.

Tuy gần đây Đặng Văn Thông không nhét cái gì vào mồm, nhưng trước đó bị tiêm khá nhiều năng lượng vào trong cơ thể. Vì thế, hiện giờ Đặng Văn Thông đang vô cùng giàu năng lượng, vốn không cần ăn uống để bổ sung, nhưng ai mà chả có lúc thèm ăn?

Lúc này Đặng Văn Thông mới để ý, khu chợ này có chút lạ lẫm...

Không chỉ ông chú bán thịt nướng không thấy đâu, gian hàng xung quanh đều do những gương mặt xa lạ đứng kinh doanh.

Hừmm...

'Chẳng lẽ mình đi nhầm khu vực rồi? Nhưng mà địa hình cũng tương đồng lắm mà, chắc không sai đâu.'

Đặng Văn Thông lặng lẽ tăng phạm vi cảm nhận lên bán kinh trăm mét, quan sát một chút rồi thu hẹp lại vài mét xung quanh bản thân.

'Khả năng này nên có một cái tên... Gọi là 'Mắt Ruồi' đi?'

Trong tài liệu ghi chép, có một số loài động vật sở hữu đôi mắt tốt hơn người bình thường. Trong số đó, Đặng Văn Thông để ý tới "chim ưng" và "ruồi sát thủ". Cả hai loại đều chỉ có một vài dòng ghi rõ khả năng của đôi mắt, không có cấu tạo cụ thể, thiết nghĩ Jeffrey Wescott không lưu trữ lại, hoặc có lưu trữ nhưng xóa đi do không cần thiết, nhằm mục đích tiết kiệm không gian lưu trữ.

Mắt chim ưng có khả năng nhìn rõ con mồi ở xa, trong khi Đặng Văn Thông tuy có thể cảm nhận rất xa nhưng thiếu đi độ chính xác. Khi so sánh như vậy, mắt của ruồi sát thủ có vẻ giống với khả năng cảm nhận xung quanh của thiếu niên hơn.

Đôi mắt này cho phép ruồi sát thủ biết được khoảng cách, tốc độ của con mồi. Mặc dù, để đạt tới hiệu quả như vậy, khả năng cảm nhận phạm vi cần kết hợp với sức tính toán của Đặng Văn Thông, nhưng bản thân nó cũng có thể ước lượng được những dữ liệu đó.

...Vì thế Đặng Văn Thông quyết định gọi khả năng này là "Mắt Ruồi".

'Đúng là khu vực này, nhưng mọi thứ trông khác quá. Mà lại có vấn đề mới...'

Ngay vừa rồi, khi sử dụng Mắt Ruồi, Đặng Văn Thông nhận ra thể lực của thể chất và VF của linh hồn đã quyện vào nhau làm một. Điều này khiến chất lượng thể lực và VF của Đặng Văn Thông tặng lên một phần, cậu ta rất hài lòng với thay đổi này. Việc vận động và sử dụng VF sẽ tiêu hao ít hơn, nhưng cũng có hệ quả là tốc độ khôi phục tự nhiên chậm hơn trước.

Thần thể có tiềm năng cực lớn, thể chất của Đặng Văn Thông sẽ tăng rất dễ dàng theo thời gian.

Đặng Văn Thông rời khỏi khu chợ, đi tới một góc không người, phá vỡ không gian mà đến một nơi khác.

******

Đặng Văn Thông đang ở trên nóc của khu giải trí quen thuộc. Những khu giải trí nằm rải rác ở khắp nơi, không chỉ ở Mộ Xe Đạp mà còn ở nhiều nơi trên thế giới. Tuy mỗi khu giải trí đều có chủ đề giải trí khác nhau, nhưng đều có một vài bộ thiết bị cũ có thể kết nối vào mạng lưới toàn cầu. Khu giải trí nằm ở gần lò thịt này hơi đặc biệt một chút, cả một khu vực đều là máy tính cũ xếp vào một chỗ, đếm sơ sơ cũng mấy chục máy.

Khó mà hiểu được tại sao một thứ như "khu giải trí" lại tồn tại. Con người thời nay đều coi ăn cơm, uống nước và nghỉ ngơi là hoạt động thư giãn, ai mà có thời gian cho một thứ vô bổ như "giải trí"?

Đặng Văn Thông trượt chầm chậm từ trên nóc xuống mặt đất rồi đi qua cửa vào khu giải trí. Thiếu niên nhìn vào bên trong, ngồi ở máy chủ là một người lạ mặt. Là một thằng nhóc đã dậy thì, dàng người cao gầy. Thằng nhóc chỉ liếc nhìn Đặng Văn Thông một chút rồi lại chú ý vào màn hình trước mắt.

Đặng Văn Thông nghĩ thầm: 'Sao thằng nhân viên này lại ham chơi thế nhỉ?'

Đây rõ ràng là ham chơi. Thường thì khi có khách lạ đến, ông chủ quán sẽ cần chú ý một chút, thằng nhân viên này lại cắm mặt vào chơi trò chơi.

"..." Đặng Văn Thông đi tới chỗ ngồi quen thuộc, mở máy lên. Máy quét giác mạc khởi động...

"Hửm?" Đặng Văn Thông ngạc nhiên.

Máy quét giác mạc không nhận ra cậu ta.

A... cũng đúng.

Mỗi tế bào của Đặng Văn Thông đều đã tối ưu hóa không ít thì nhiều, đương nhiên giác mạc sẽ trở nên khác biệt so với lúc trước. Nhân tiện, ngoại hình của thiếu niên cũng đã thay đổi một phần.

Trên màn hình đang yêu cầu "đăng kí tài khoản" nhưng điều này không cần thiết, bởi vì Đặng Văn Thông có tài khoản rồi. Thường thì tài khoản sẽ là của cá nhân, đăng nhập bằng cách quét giác mạc là phổ biến nhất. Thao tác đăng nhập bằng quét giác mạc nhanh chóng hơn nhiều việc đăng nhập bằng thông tin người dùng. Tuy vậy, bằng một lí do nào đó, thao tác đăng nhập bằng thông tin người dùng vẫn tồn tại.

Đặng Văn Thông không có chút ác cảm nào với việc này. Dù sao lúc trước Đặng Văn Thông sử dụng tài khoản "Văn Minh" của nhóc béo, chính là đăng nhập bằng thông tin người dùng.

Đặng Văn Thông nhắm mắt lại. Những cửa sổ trên màn hình lần lượt đóng lại. Thiếu niên đưa tay ra, bắt đầu đưa vào thông tin đăng nhập.

Ông! Âm thanh báo lỗi trầm đục vang lên bên tai Đặng Văn Thông, mà cũng chỉ có cậu ta nghe được mà thôi.

Thiếu niên mở mắt ra nhìn.

[ Tài khoản đang được đăng nhập ở một máy khác ]

"...?"

Đặng Văn Thông chầm chậm đứng dậy, phát hiện thằng nhóc ngồi ở máy chủ đang nhìn mình bằng ánh mắt hơi nghi ngờ. Thiếu niên cũng không nghĩ nhiều, phóng tầm mắt ra xung quanh, nhằm tìm kiếm ai đó.

Mà đúng lúc này, âm thanh từ phía máy chủ truyền đến...

"Anh Thông?! Anh Thông phải không?!"

Chương 14: Tuế nguyệt trong chớp mắt.