Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Con Của Thần.

Chương 16: Con Của Thần.


Chương 16: Con Của Thần.

"Nhân Thần còn được gọi là Thần Chân Lí, bởi vì lời thần nói luôn đúng. Vị thần này không xuất hiện từ đầu lịch sử của con người, nhưng lần đầu ngài xuất hiện cũng vô cùng xa xôi.

Thần Chân Lí là vị thần duy nhất từng đưa xuống thần dụ, cũng bởi vậy mà đã từ rất lâu rồi, ngài là tín ngưỡng duy nhất của người dân trên thế giới này.

Thần dẫn dắt con dân của ngài tiến lên. Thần ở bên loài người từ hồi ăn lông ở lỗ, đến khi chúng ta chạm tới ánh sáng văn minh và vẫn luôn ở đó...."

Trần Kiều Châu là một cô bé chín tuổi. Từ bé, đây là câu chuyện mà mẹ luôn kể cho Kiều Châu trước lúc ngủ. Dù cho câu chuyện này đã kể nhiều năm, nhưng những bé trai, bé gái ở độ tuổi này không cảm thấy nhàm chán, trái lại chúng đều rất yêu thích nó.

"Thần Chân Lí hiện lên và nói: 'Vì sao con khóc?'... " Kể đến đây, mẹ của Kiều Châu ngừng lại, trìu mến nhìn con gái mình. Cô bé đã ngủ th·iếp đi từ bao giờ. Người mẹ ra khỏi phòng bằng những cái nhón chân nhẹ nhàng, sợ rằng sẽ làm con gái thức giấc.

Kiều Châu ngủ ngon lành, miệng mỉm cười, có lẽ là mơ thấy thứ gì đó thú vị chăng?

******

Sáng hôm sau.

"Châu ơi dậy đi! Con gái ngoan của mẹ mau dậy ăn sáng nào!" Giọng nói của mẹ Kiều Châu khẽ vang lên bên tai cô bé.

Kiều Châu mơ màng mở mắt ra. Lọt vào mắt cô bé chính là ánh nhìn trìu mến của mẹ. Kiều Châu vui vẻ mỉm cười.

"Mẹ sẽ xuống dưới nấu bữa sáng, con hãy xuống ngay nhé?" Mẹ Kiều Châu cười thật tươi, nói, sau đó ra khỏi phòng.

Kiều Châu ngồi dậy, dụi dụi mắt, sau đó xuống giường. Cô bé mắt nhắm mắt mở, men theo lan can cầu thang mà đi xuống. Khi Kiều Châu xuống tới nơi, bữa sáng đã chuẩn bị xong. Gương mặt cô bé hiện lên vẻ chờ mong, nhưng lập tức liền thất vọng.

Bố của Kiều Châu vẫn chưa về nhà. Thời gian của bố rất quý giá, chỉ có thể thỉnh thoảng nói chuyện qua màn hình với hai mẹ con. Đã lâu lắm rồi Kiều Châu không được nhìn thấy bố trực tiếp ngoài đời.

Kiều Châu lặng lẽ ngồi vào bàn ăn.

"Con mời mẹ ăn cơm." Cô bé nói, sau đó bắt đầu ăn.

Mẹ Kiều Châu "ừ" một tiếng, sau đó cũng bắt đầu ăn.

Bữa ăn bình thường nhưng rất ngon miệng. Kiều Châu uống một bát dung dịch cơm và một bát dung dịch trứng rán đã thấy no, không muốn ăn nữa, chuẩn bị đứng lên. Mẹ Kiều Châu thấy vậy, nghiêm mặt tỏ vẻ không hài lòng, chỉ vào một bát dung dịch màu xanh lá cây. Bà ấy nói rằng:

"Châu! Nếu con không uống đủ chất thì không lớn được đâu! Mau uống một bát dung dịch rau muống này!"

Kiều Châu nghe được, vốn đã đứng lên, lại đành phụng phịu ngồi xuống lấy cho mình một bát dung dịch rau muống uống hết, rồi nói: "Con xin phép ạ!"

Kiểu Châu đứng lên rời khỏi bàn ăn. Lần này thì mẹ cô bé không còn ngăn cản nữa.

Nhà Kiều Châu tương đối khá giả, những nhà bình thường chỉ uống thứ dung dịch hỗn hợp rẻ tiền.

Mọi người ở nơi này mỗi ngày chỉ học buổi sáng, buổi chiều được nghỉ. "Mọi người" bao gồm từ đứa trẻ biết cách tiếp thu kiến thức, đến người già sắp về với vòng tay của Nhân Thần. Trong tuần không có ngày nghỉ, thêm vào đó chương trình học ở ngay phía trên khả năng tiếp thu của học sinh, yêu cầu mỗi người đều phải rất tập trung và đầu tư chất xám để học tập.

Khả năng học tập càng tốt, đãi ngộ càng tốt. Bởi thế mọi người đều rất cố gắng học tập, một phần là vì phần thưởng, nhưng hơn hết là để cống hiến cho Nhân Thần - vị thần đáng kính của họ.

Kiến thức có thể học vẹt, không sao cả, dù gì năng lực của một người cũng là có hạn. Nhưng học một hiểu mười, vậy đương nhiên tốc độ tiếp thu kiến thức sẽ nhanh hơn nhiều. Sau khi một người đã học được hết những kiến thức được nhân loại tích lũy qua nhiều năm, họ sẽ được gọi là "Con Của Thần".

Tất nhiên rồi, đãi ngộ đối với "Con Của Thần" nằm ở trên đỉnh của cái thế giới này. Họ tạo thành một đội ngũ nghiên cứu, chuyên đi tìm tòi bản chất của sự vật, hay tìm ra những kiến thức mới, rồi chọn lọc đúng sai.

Bố của Kiều Châu ấy à, ông ấy là "Con Của Thần". Kiều Châu rất tự hào vì điều này. Lại nói, mọi người muốn trở "Con Của Thần" vì "Con Của Thần" là những người gần với Thần Chân Lí nhất.

Có lời đồn rằng, trở thành "Con Của Thần" sẽ có cơ hội được gặp mặt, trực tiếp nói chuyện với Nhân Thần, đây là chuyện rất đáng ngưỡng mộ vì nhân loại ai ai cũng tôn kính Nhân Thần, lại càng hướng tới tri thức.

Nhân Thần trong sử sách của nhân loại, ngài được cho rằng là một vị thần toàn tri toàn năng. Mà sự thật cũng đúng là như vậy, Đặng Văn Thông có toàn quyền can thiệp vào cái thế giới này, không khác thần linh trong tưởng tượng của cậu ta là bao. Mà ở thế giới bên ngoài, Đặng Văn Thông chỉ là một người bình thường, nắm giữ nhiều năng lực đặc biệt hơn người khác mà thôi.

Quay trở lại với lời đồn. Lời đồn đó nhắc tới việc Nhân Thần sẽ trả lời bất kì câu hỏi nào được đưa ra. Mặc kệ tính xác thực, câu chuyện này khiến cho toàn bộ văn minh loài người sôi trào.

Theo sự dẫn dắt của Đặng Văn Thông, văn minh nhân loại đã phát triển thành một miếng bọt biển khao khát tri thức. Rất hiển nhiên, phương pháp nói trên, tức "trở thành 'Con Của Thần' lại đưa ra câu hỏi cho Thần Chân Lí, đạt được câu trả lời" cũng là một loại phương pháp thu hoạch tri thức.

"Tri thức" trải qua vô số năm tích lũy, con người có lẽ đã hiểu hết mọi thứ trên hành tinh này, đương nhiên là bằng cách hiểu của họ. Nhân loại đã từng không biết rằng cơ thể của sinh vật được tạo thành từ tế bào, đã từng không biết rằng tồn tại một thứ vô cùng nhỏ gọi là nguyên tử, vậy thì vẫn còn những thứ họ không biết là chuyện bình thường. Cho dù kiến thức mới ở trước mắt, con người cũng không thể thấy hoặc nhận ra được do giới hạn của chính loài sinh vật này, vì vậy họ cũng không hiểu.

'Thế giới này quá rộng lớn.' Kiều Châu nghĩ. 'Kẻ tầm thường sẽ không thể chạm tới chân lí.'

Nếu như loài người không tầm thường, cớ sao vẫn chưa chạm tới chân lí? Bởi vì loài người là tầm thường, vốn không có tư cách chạm tới chân lí!

Cô bé lúc này đã trở về phòng của mình. Kiều Châu nhanh nhẹn ngồi vào bàn học, mở máy tính lên.

Trên mặt bàn vốn trống không, đột nhiên xuất hiện một màn hình phẳng trong suốt, bên trên xuất hiện vài dòng nội dung.

[Mời xác nhận danh tính công dân]

[Tài khoản : ]

[Mật Khẩu : ]

Kiều Châu chốc lát đã nhập xong thông tin. Từng chữ cái màu đen lần lượt được vẽ lên màn hình.

[Hoan nghênh trở lại, công dân Trần Kiều Châu.]

[Lớp học tương ứng đã bắt đầu, ngài có muốn lập tức tham gia học tập?]

"Đồng ý."

[Đã kết nối với lớp học, chúc ngài học tập hăng say, sớm ngày đủ khả năng giúp đỡ phát triển văn minh.]

Nội dung chỉ đến đây, sau đó toàn bộ câu chữ nhanh chóng biết mất. Thay thế vào đó, rất nhiều số liệu bắt đầu xuất hiện trên màn hình, sau đó số liệu cũ bắt đầu bị đổi mới, đi kèm với âm thanh giảng bài nhanh chóng.

Kiều Châu không kịp trách bản thân vào lớp muộn, lập tức tập trung tâm thần để quan sát, nghe giảng và ghi nhớ.

...

"...Bài học hôm nay chỉ tới đây thôi, mọi người hãy cố gắng học tập, rồi sẽ có cơ hội để cống hiến cho Thần Chân Lí!" Giọng của giảng viên vang lên, sau đó người này liền rời khỏi phòng.

Thời gian cả buổi sáng chớp mắt đã qua. Tiếng giảng bài lúc này đã ngừng lại, giảng viên đã rời khỏi lớp, nhưng phần lớn học sinh vẫn còn ở trong phòng. Sau khi thời gian học tập kết thúc, nội dung trong buổi học sẽ được phát lại từ đầu tới cuối, cho tới khi lớp học tiếp theo bắt đầu.

Kiều Châu hôm nay vào lớp muộn, bèn ở lại trong lớp một chút để tìm đọc phần bài học mình đã bỏ lỡ, nhưng rất nhanh cô bé liền rời khỏi lớp. Kiều Châu liếc mắt liền hiểu những kiến thức đã bỏ lỡ này, những kiến thức được giảng dạy cả buổi sáng hôm nay, cô bé cũng đã hiểu rõ.

'Bài học hôm nay vẫn rất đơn giản.' Kiều Châu thầm nghĩ. 'Chỉ cần cố gắng thêm một thời gian ngắn, mình cũng có thể giống như bố, trở thành 'Con Của Thần'!'

Bố của Kiều Châu tài giỏi là thế, sinh ra đứa con gái còn xuất chúng hơn nhiều. Khả năng suy nghĩ logic lúc vừa sinh ra sẽ chỉ dao động trong một khoảng cố định, cũng khiến thành tựu cả đời của một người theo đó mà không thể thay đổi. Sức tính toán bẩm sinh của Kiều Châu là vô cùng mạnh mẽ. Năm nay cô bé mới chín tuổi, thế mà đã sắp trở thành 'Con Của Thần'!

Phải biết, lượng thông tin và kiến thức đồ sộ được nhân loại tích trữ qua vô số năm là một ngọn núi khổng lồ, học hết chỗ kiến thức này sẽ ngày càng khó khăn! Hiện tại Kiều Châu chín tuổi, nhiều nhất sang năm, Kiều Châu cũng sẽ trở thành 'Con Của Thần' tiến vào đội ngũ nghiên cứu! Cô bé sẽ trở thành 'Con Của Thần' trẻ nhất trong lịch sử!

...

Như đã nói, kẻ tầm thường sẽ không thể chạm tới chân lí. Tuy rằng Đặng Văn Thông cũng tăng cường cho đám sinh vật này một chút, nhưng rất ít người có thể thoát khỏi sự tầm thường.

Mỗi một đứa trẻ sinh ra, đều có cơ hội nhận được một lần ban phước, cụ thể gọi là "Thần Ân". Thần Ân hiệu quả trên mỗi người là giống nhau, tác dụng là tăng dung lượng lưu trữ thông tin.

Khả năng tích lũy kí ức của con người là có hạn, khi nhận được Thần Ân này, dung lượng não bộ sẽ tăng nhiều, không còn xảy ra tình trạng loại bỏ kí ức ít quan trọng để ghi nhớ thứ mới. Tuy vậy, khả năng xử lí thông tin học được của mỗi người là khác nhau, điều này dẫn tới việc có người tới cuối đời cũng chưa trở thành 'Con Của Thần'. Lại có những người đã trở thành 'Con Của Thần' nhưng kiến thức của họ chỉ là học vẹt, vốn không biết áp dụng như thế nào, chẳng thể làm ra cống hiến gì.

Đối với những người như vậy, Đặng Văn Thông không đoái hoài gì đến. Ngược lại, đối với những người xuất chúng như bố con Trần Kiều Châu, Đặng Văn Thông không hề ngại ban phước cho họ thêm vài Thần Ân. Suy cho cùng, so với việc ban phước cho cả văn minh, lượng tài nguyên tiêu hao để ban Thần Ân cho một vài cá thể đặc biệt chẳng đáng nhắc tới.

Trần Kiều Châu chính là một trong những cá thể mà Đặng Văn Thông quan sát trọng điểm.

"Thần Ân... có rất nhiều loại." Đặng Văn Thông lẩm bẩm. "Ban cho cô bé này loại nào mới tốt đây..."

Chương 16: Con Của Thần.