Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 17: Thần Ân. Người Chấp Pháp!

Chương 17: Thần Ân. Người Chấp Pháp!


Chương 17: Thần Ân. Người Chấp Pháp!

Thần Ân chỉ là cách gọi của người dân trên thế giới này.

Trong trò chơi, đây là một loại tăng cường trạng thái. Người chơi có thể phối hợp các hiệu quả khác nhau, khiến tạo vật của mình tăng cường khả năng chiến đấu, nghiên cứu hoặc một số khả năng cụ thể hơn như sinh sản, y tế, v.v... Tùy theo lựa chọn của người chơi, loại tăng cường này có thể hoặc không thể bị tạo vật phát hiện.

Những "Con Của Thần" có cống hiến đột xuất, Đặng Văn Thông đã thêm ít nhất một cái Thần Ân "tăng cường tuổi thọ" cho họ. Về phần Trần Kiều Châu, cô bé là trẻ nhỏ! Tác dụng của Thần Ân "tăng cường tuổi thọ" đối với Kiều Châu ấy à, nói thẳng ra là trong thời gian ngắn sẽ chẳng có tác dụng gì.

Đặng Văn Thông thầm nghĩ: 'Cho nên, Thần Ân này nên có hiệu quả thế nào...'

Theo số lần tăng cường, số hiệu ứng tăng cường và số lần hiệu ứng trùng lặp tăng lên, lượng tài nguyên tiêu hao, ở đây cụ thể là điểm số văn minh, cũng sẽ tăng lên theo cấp số nhân. Điều này đã định trước là mỗi sinh vật chỉ có thể nhận một số lượng hữu hạn Thần Ân. Chuyện này khiến Đặng Văn Thông cần suy nghĩ một chút để tránh lãng phí điểm số văn minh.

Cuối cùng, thiếu niên quyết định để sau này mới ban thêm Thần Ân cho Trần Kiều Châu sau. Lúc đầu khi định ban phước cho cô bé này, đấy chỉ đơn giản là thói quen của Đặng Văn Thông. Bình thường, lúc mấy ông bà 'Con Của Thần' làm ra cống hiến thì đều đã già khú đế rồi, thời điểm đó ban cho họ Thần Ân giúp tăng cường tuổi thọ là chuyện rất hợp lí.

Bây giờ Trần Kiều Châu xuất hiện lại có tiềm năng cực lớn, Đặng Văn Thông đương nhiên cho rằng ban phước cho cô bé này là hành vi đầu tư hợp lí. Dù sao thì Trần Kiều Châu là tạo vật của cậu ta, thiếu niên không sợ cô bé này sẽ chạy mất. Việc Đặng Văn Thông cần quan tâm, đơn giản chỉ là sử dụng tài nguyên sao cho hiệu quả.

******

Có một điều rất đáng chú ý là, giáo d·ụ·c thế giới này không có nhiều môn văn hóa, tất cả đều gộp lại thành một môn gọi là "Thần Học". Nội dung của môn học này được lược bỏ rất nhiều câu chữ để giảm lượng và thời gian học cho mọi người, nhưng vì thế mà nó càng tối nghĩa khó hiểu. Tuy vậy, lượng kiến thức cần học vẫn rất nhiều, do cần học thuộc toàn bộ.

Thần Học bao gồm nghe nói đọc viết, khoa học tự nhiên, lịch sử, đạo đức cùng Nhân Thần giáo.

Tội đồ là những người vi phạm đạo đức hoặc giáo nghĩa của Nhân Thần, vì thế bất cứ ai cũng có thể trở thành tội đồ. Nhờ môn học này mà vài trăm năm trở lại đây, tỉ lệ xuất hiện tội đồ giảm mạnh, nên Người Chấp Pháp ở khắp nơi cũng đói mốc mồm... đùa thôi.

Người Chấp Pháp đồng thời là "Con Của Thần" đãi ngộ vẫn vậy, đương nhiên là ăn ngon ngủ kĩ. Sau khi đạt đủ điều kiện trở thành "Con Của Thần" nếu một người đáp ứng được điều kiện đặc biệt nào đó, có thể lựa chọn thành Người Chấp Pháp đồng thời trở thành "Con Của Thần" hoặc là chỉ trở thành "Con Của Thần" mà không trở thành Người Chấp Pháp.

Mỗi một Người Chấp Pháp đều có khả năng thể chất tốt, có nhiệm vụ truy lùng và bắt giữ tội đồ, kèm theo đó là bảo vệ các "Con Của Thần" tránh khỏi những nguy hiểm. Thân phận của Người Chấp Pháp được bảo mật, nếu thân phận bại lộ, Người Chấp Pháp sẽ bị buộc phải trở về làm "Con Của Thần" bình thường.

Có một việc mà chỉ những Người Chấp Pháp lâu năm mới biết, chính là tội đồ b·ị b·ắt giữ sẽ được hiến cho Nhân Thần chứ không giam giữ ở bất kì đâu. Cũng không rõ Nhân Thần cần những người này làm gì, chẳng lẽ "những tội đồ đó sẽ bị t·ra t·ấn dã man trước khi đầu thai"? Đây là lời đồn lan truyền khắp nơi.

Chậc chậc, nghĩ thôi đã thấy sợ hãi.

Về phần Đặng Văn Thông thật sự sẽ làm gì với những tội đồ... Những kẻ này sẽ được đưa tới một không gian riêng biệt.

Trên thực tế, những thứ như "đạo đức" "giáo nghĩa của Nhân Thần" v.v... đều đã được hệ thống trò chơi áp đặt lên tất cả sinh vật hình người chứ không cần loài người tự học tập. Điều này có nghĩa là những tội đồ vi phạm, vượt quá ranh giới đạo đức hoặc giáo nghĩa, đã phần nào thoát khỏi khống chế của hệ thống trò chơi, hay nói cách khác là "biến số". Mà "biến số" tức là "không thể khống chế" cũng có nghĩa là... "vô hạn khả năng".

Tội đồ có được tiềm năng lớn hơn nhiều người thường, tuy không bằng thiên tài như bố con Trần Kiều Châu, nhưng thắng ở số lượng nhiều. Không nói đùa, Trần Kiều Châu là "Con Của Thần" trẻ nhất trong lịch sử loài người, đương nhiên không thể mang ra so sánh với tội đồ. Nhưng mà thiên tài như vậy vô số năm mới xuất hiện một lần, vốn không đáp ứng được nhu cầu của Đặng Văn Thông. Khi các tội đồ xuất hiện thì vấn đề mới được giải quyết.

Về cơ bản, kế hoạch của Đặng Văn Thông khi đối đầu với Trần Bình An là ném tội đồ ra để câu giờ, khiến những quân cờ then chốt có thời gian trưởng thành.

Trừ khi lượng biến vô hạn, nếu không thì không có khả năng vượt qua chất biến, mà con người thì sao? Khả năng sinh sản không kém, nhưng vô hạn nhân lực là khó có khả năng. Vì thế, đến một thời điểm nào đó, lượng biến sẽ không đuổi kịp chất biến.

Năng lực chất biến sẽ ngày càng khó khăn, nhưng khi chất biến thành công, thì một người có thể trấn áp cả văn minh. Đương nhiên, theo lí thuyết, lượng biến vô hạn thì chất biến cũng phải vô hạn mới có thể đối đầu, cho nên con đường lượng biến không hề sai, nhưng cần phải nghĩ xa hơn.

Nhìn vào sự thật mà nói, diện tích hành tinh này chỉ chứa được tầm năm mươi tỉ đến một trăm tỉ người là cùng. Phát triển dân số thế này tốn rất nhiều tài nguyên để duy trì, chất lượng của văn minh vì thế tăng lên rất chậm chạp. Nhưng điều này không ảnh hưởng "lượng biến". Nếu có thời gian để văn minh phát triển, di cư sang hành tinh khác để tiếp tục tăng dân số và khai thác tài nguyên chỉ là thao tác cơ bản. Cho nên hạn chế lớn nhất ở đây là Đặng Văn Thông không có nhiều thời gian.

Thế nên cuối cùng Đặng Văn Thông lựa chọn con đường "chất biến".

'Thời gian à?' Đặng Văn Thông liếc về phía đồng hồ đếm ngược.

...

[0:29]

[0:28]

...

Chỉ còn ba mươi giây cuối cùng.

Trần Bình An ngồi ở ngay phía sau cái đồng hồ đếm ngược, thấy Đặng Văn Thông thỉnh thoảng liếc về bên này, bèn chống tay vào cằm, chán nản quan sát thiếu niên. Trần Bình An không quá mong chờ anh trai trước mắt này có thể làm được cái gì. Về lí thuyết mà nói, năm phút trôi qua, văn minh có lẽ vừa bắt đầu thành hình. Trần Bình An không cho rằng, một văn minh như vậy có thể chiến thắng văn minh lâu năm của cậu ta.

'Còn một chút thời gian.' Đặng Văn Thông thầm nghĩ. 'Mình nên bắt đầu chuẩn bị cho c·hiến t·ranh.'

******

Cô bé Trần Kiều Châu, buổi sáng học theo chương trình, buổi chiều tự tìm tòi để học thêm kiến thức.

"Cứ đà này... danh sách sang năm sẽ có tên mình." Kiều Châu đang ngồi học, bỗng nhiên lẩm bẩm.

'Có lẽ trở thành 'Con Của Thần' rồi, mình sẽ được gặp bố thường xuyên hơn?' Kiều Châu có chút chờ mong mà nghĩ.

Đây chính là lí do khiến cô bé này học tập "điên cuồng" như vậy.

Đúng vậy, "điên cuồng".

So với những đứa trẻ cùng trang lứa, thậm chí những người trưởng thành, trình độ học vấn của Trần Kiều Châu đã vượt xa họ, vốn không cần cố gắng hết sức. Thiên tài như Kiều Châu, để trở thành "Con Của Thần" thậm chí còn không cần cố gắng. Thế nhưng cô bé này lại không ngừng học tập, kết quả... ai cũng biết, không cần nói nữa.

Thiên tài lại còn nỗ lực, không một ai đuổi kịp.

Có những trường hợp rất éo le như thế này: khả năng của một người ở mức trung bình, không rõ có cơ hội trở thành "Con Của Thần" hay không. Có người cố gắng hết sức cả đời, nhưng lại thiếu một bước rồi quy tiên, lại có những người vốn có cơ hội thành công, lại vì thiếu một chút cố gắng mà thất bại.

So sánh với những trường hợp trên, cuộc đời những người vốn không thể hoặc ngay từ đầu đã đủ khả năng để trở thành "Con Của Thần" có vẻ ít sóng gió hơn nhiều.

...

Ngày mai là sinh nhật mười tuổi của Kiều Châu. Cho dù cô bé đủ điều kiện để trở thành "Con Của Thần" hay không, vào 0 giờ ngày mai, thông báo sẽ đi kèm ngay sau lời chúc mừng sinh nhật.

Chín năm.

Chín lần không đủ điều kiện.

'Không biết lần thứ mười này mình đã đủ điều kiện chưa?' Kiều Châu thầm nghĩ. 'Dù chưa thành công, mình vẫn còn nhiều thời gian.'

'Nhưng đương nhiên, càng sớm càng tốt.'

Trần Kiều Châu học tập chỉ để gặp bố cô bé thường xuyên hơn, chứ bản thân cô cũng không khát cầu tri thức. Có người đã từng nói, có được quá dễ dàng sẽ không biết quý trọng. Tuy nói rằng Kiều Châu cố gắng học tập, nhưng cố gắng ở đây chỉ là duy trì trạng thái học tập, bởi vì kiến thức cứ như tự động chui vào đầu cô bé, vốn không cần cô chủ động ghi nhớ.

...

Đặng Văn Thông từng vì vấn đề này mà đau đầu suy nghĩ mấy giây. Một người thường bị trói buộc bởi d·ụ·c vọng, Đặng Văn Thông lợi dụng đặc điểm này để khống chế những người không quá trung thành với tín ngưỡng của Nhân Thần giáo. Vấn đề nảy sinh ở đây. Sức tín ngưỡng của Trần Kiều Châu đối với Nhân Thần vô cùng mong manh, mà mong muốn của cô bé không đủ tạo thành động lực để thiếu niên điều khiển cô theo ý muốn.

"Gặp được bố" hết, chả có gì khác cả. Trần Kiều Châu cũng còn nhỏ, vốn chưa bị bụi bặm của thế giới người lớn làm bẩn, d·ụ·c vọng sẽ rất nhỏ bé đơn thuần.

Vậy thì trong thời gian này, Đặng Văn Thông cần tìm cách khác để khai thác giá trị của Trần Kiều Châu. Thiên tài như Trần Kiều Châu, khẳng định là quân cờ then chốt để xoay chuyển chiến cuộc.

...

Bây giờ đã là 11 giờ đêm rồi.

Kiều Châu... đang chờ đợi một mình, mẹ của cô đã đi ngủ từ lâu. Cơn buồn ngủ lẽ ra sẽ ập đến với người dân nơi đây ngay khi màn đêm buông xuống, nhưng có vẻ Kiều Châu không bị ảnh hưởng.

Mỗi đêm, mẹ Kiều Châu đều sẽ kể chuyện cho cô bé nghe, sau đó bà sẽ trở về giường đi ngủ. Khoảng mấy năm trở lại đây, Kiều Châu đều giả vờ ngủ để mẹ của cô trở về phòng sớm, bởi vì cô bé nhận ra rằng mỗi khi tới khoảng thời gian đó, mẹ đều rất mệt mỏi. Có lần, mẹ Kiểu Châu còn ngủ gật, vì thế cô bé rất thương mẹ của mình.

Kiều Châu kiểm tra thời gian bằng đồng hồ điện tử.

...

[11:59:56] [PM]

[11:59:57] [PM]

...

Thời gian đang trôi từng giây,

...

[11:59:58] [PM]

[11:59:59] [PM]

...

...

[00:00:00] [AM]

...

...Nửa đêm rồi.

Chương 17: Thần Ân. Người Chấp Pháp!