Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1: Mưa Đêm Vĩnh Cửu

Chương 1: Mưa Đêm Vĩnh Cửu


Quyển 1: Dự Án Tạo Thần

Chương 1: Mưa Đêm Vĩnh Cửu

Trong vũ trụ có một hành tinh như vậy: mặt ngoài của hành tinh bị bao phủ bởi các loại kiến trúc vươn tới không gian, khiến nó giống như một quả cầu sắt. Những kiến trúc này rõ ràng là dấu hiệu của sự sống. Trên hành tinh, vẫn luôn có những người đang vật lộn với khoa học để giúp đốm lửa văn minh văn minh khỏi dập tắt.

Người ta gọi nó là Quả Đất, vì rất xa xưa trước kia thổ nhưỡng mới là thứ bao bọc lấy hành tinh này. Nhìn xuyên qua lớp kim loại ngoài cùng, ta thấy được khí hậu khắc nghiệt của hành tinh, mưa hay h·ạn h·án đến và đi hỗn loạn tới nỗi chương trình dự báo thời tiết đã mất đi độ chính xác vốn có.

Mấy trăm năm nay, sinh hoạt của con người duy trì ở mức thấp, thật sự không nhìn ra một chút khởi sắc nào. Nhưng mà... tình trạng này sẽ sớm thay đổi. Thay đổi này bắt nguồn từ một nơi dưới lòng đất. Ta phải nhìn xuống sâu hơn nữa, để bắt gặp một căn phòng lớn. Trong căn phòng này, phần lớn nhà khoa học còn lại trên Quả Đất đang đứng chen chúc. Họ đều cùng nhìn về phía màn hình lớn ở giữa căn phòng, thứ đang phát sáng xanh dịu, để chứng kiến gì đó!

Tiếng xì xào không ngừng vang lên.

“Loại kĩ thuật này thực sự tồn tại sao?” Một giọng nói vô cùng chờ mong xuất hiện. Là của một người đàn ông đứng tuổi.

Họ đều đang làm việc cho dự án kĩ thuật "bước nhảy không gian". Đây là dự án tạo ra một loại kĩ thuật mới, có thể ổn định dịch chuyển vật chất, trong khi ít gây tổn hại tới cấu trúc của vật. Kĩ thuật này do nhà khoa học Đặng Văn Thông đề xuất và nghiên cứu chính.

Đặng Văn Thông là ai? Người họ Đặng này, không ai biết đến từ đâu, trong cơ sở dữ liệu của các thế lực lớn không hề có người nào như vậy, cứ như đột nhiên xuất hiện. Con đường thăng tiến của Đặng Văn Thông thẳng tắp không ngừng, những thế lực xích mích với kẻ này đều đã biến mất...

Đặng Văn Thông được công nhận là nhà khoa học kiệt xuất nhất ở thời điểm bấy giờ. Từ khi người này xuất hiện, những bài toán khó bị giải quyết chính xác với tốc độ không tưởng. Các dự án nghiên cứu, phát minh gần nhất của người này, được đánh giá là vượt xa thời đại, có cống hiến rất lớn trong việc cải thiện môi trường sống cho cư dân của Quả Đất.

“Khó tin thật.” Người phụ nữ đứng bên cạnh thì thầm. “Người này đã đem lại cho thế giới vô số điều kì diệu, tôi mong kĩ thuật lần này lại tiếp tục thành công."

Người đàn ông vẫn đang nhìn về phía màn hình lớn, tâm trạng bấp bênh của ông ta cũng được trấn an phần nào, trả lời với tâm trạng lạc quan: “Đúng vậy--”

Tiếng xì xào đột nhiên im bặt. Trên màn hình lớn cuối cùng đã xảy ra biến hóa! Lúc này, nó đang hiển thị hai địa điểm, một là trong phòng thí nghiệm, cái còn lại là trên mặt trăng.

Vật thí nghiệm lần này là một lon nước ngọt có ga tên là Neko-Cola. Nó... đã bị đưa lên mặt trăng trong nháy mắt.

“Thành… Thành công?” Giọng nói ai đó run rẩy vang lên. Người này vẫn chưa thể tin cảnh tượng trước mắt. Những người khác không lên tiếng, nhưng cũng vô cùng kích động. Chỉ cần thành công lần đầu tiên, bọn họ đã có cơ sở để thành công lần thứ hai, thứ ba!

Ai đó nói to tiếng lòng của mọi người: “Thêm lần nữa!”

Tất cả mọi người nín thở, một lần nữa chăm chú nhìn.

Lon Neko-Cola kia đang ở trên mặt trăng, vừa đập xuống bề mặt xong lại nảy lên nhẹ. Khoảnh khắc lon nước kia sắp chạm đất lần tiếp theo, ai cũng nghĩ nó sẽ lần nữa đập xuống nền đá, nhưng không phải vậy. Ở nơi lon nước sắp tiếp đất, xuất hiện một mặt phẳng tròn, màu đen, có chu vi bằng viên bi, sau đó trong nháy mắt mở rộng bằng cái đầu người! Không thể trông thấy bên trong có gì, tối đen như mực. Cái lon rơi xuyên qua cái lỗ màu đen kia, trở lại trong phòng thí nghiệm!

Tiếng reo hò vui sướng vang lên. Họ biết một màn này sẽ được ghi lại vào lịch sử!

“Tiếp tục!”

“Tiếp tục!”

...

Thí nghiệm vẫn được tiếp tục tiến hành thêm nhiều lần. Qua mười mấy tiếng, Đặng Văn Thông ra hiệu cho thí nghiệm dừng lại, ai nấy về phòng mình nghỉ ngơi. Những cái bóng trắng lục tục ra khỏi phòng. Chỉ thấy mọi người đã đi hết, vẫn còn một người chăm chú quan sát hình ảnh bầu trời sao được truyền về.

Đó là Đặng Văn Thông.

Người này muốn vươn tay tới bên ngoài vũ trụ, dù mới hơn ba mươi tuổi, nhưng đầu đã là một mảnh trắng xóa.

...

Chiến tranh thế giới lần thứ ba đã khép lại với việc xóa sổ phần lớn dân số và cái gọi là ranh giới quốc gia. Từ đây, loài người dần chuyển sang dùng chung một loại ngôn ngữ, các dân tộc dung hòa lẫn nhau trở thành nhân loại mới. Truyền thống từng vùng không bị lãng quên hoàn toàn, thế nhưng với tình trạng của Quả Đất vào lúc đó thì còn sống là tốt lắm rồi, bởi vậy mà văn hóa của từng nơi cũng bị mai một dần.

Người xưa chắc không ai nghĩ tới hành tinh xanh lúc đó sẽ biến thành quả cầu kim loại thiếu sức sống như hiện tại.

Do con người chiếm môi trường sống của những sinh vật khác, sinh quyển bị tác động cực kì nghiêm trọng. Nhân loại đã có hành động để ngăn sự hủy diệt chung đang phát triển theo cấp số nhân này, nhưng đã quá muộn. Sự tuyệt chủng đa giống loài đã chậm đi đáng kể, nhưng không dừng lại.

Bây giờ, trẻ con sinh ra chỉ biết đến “người” chẳng có mấy đứa biết đến “loài khác”.

**********

Nhiều năm trước, Tháng 12, lịch Công Nguyên năm thứ 2569, thành phố Xe Đạp.

Xe đạp, đây là loại phương tiện di chuyển cổ xưa, chuyển động bằng sức người. Loại phương tiện lỗi thời này tồn tại mấy trăm năm, bây giờ không còn sản xuất nữa. Một phần cũng bởi vì không còn đường để đi, những chiếc xe đạp còn tồn tại đến giờ chỉ dùng để trưng bày hoặc sưu tầm chứ không thấy ai sử dụng.

Thành phố Xe Đạp còn được gọi là Mộ Xe Đạp. Đúng như tên gọi của nó, phần lớn xe đạp bị hỏng trên thế giới đều tập trung về đây. Các kiến trúc xây dựng hoàn toàn bằng khung xe đạp. Các sản phẩm đều được tạo ra từ các linh kiện và bộ phận nhỏ của xe đạp. Ngày qua ngày, nơi đây dần biến thành một cục to đùng làm từ kim loại và cao su. Trong thành phố có khá ít thiết bị tinh vi, hoàn cảnh sống còn tệ hơn những năm cuối của thiên niên kỉ trước.

...

Bên trong thành phố Xe Đạp, trời đang mưa, vô cùng tối tăm.

Một thiếu niên lao nhanh trong mưa. Trên thân cậu ta khoác một lớp áo mưa sẫm màu, không rõ bên trong mặc trang phục gì. Thiếu niên đeo găng tay làm bằng da, chân đi một đôi ủng. Một thân trang phục này sử dụng đã lâu, tuy chưa hỏng chỗ nào nhưng bạc màu thấy rõ.

Thiếu niên sống trong thành phố Xe Đạp từ nhỏ, hiểu rõ đường đi lối về ở nơi này. Thiếu niên không biết mặt bố. Năm thiếu niên lên bảy thì mẹ mất, từ đó buộc phải tìm cách tự nuôi sống bản thân. Người trong thành phố Xe Đạp này ai cũng biết cậu ta. Mỗi một nơi có công việc thiếu niên đều từng đến làm, thứ gì cậu ta cũng biết một chút.

Cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện, di chuyển nhanh trên nóc các kiến trúc san sát nhau. Mười năm chạy loạn, thiếu niên này đã sớm ghi nhớ mọi thứ vào trong đầu.

Cuối cùng, thiếu niên dừng lại trên một nóc nhà, chỗ trông chả khác gì mấy cái bên cạnh. Cậu ta bước lại, dùng tay kéo thứ gì. Đó là một tấm kim loại lớn, bên dưới lộ ra một cái thang đứng. Thiếu niên nhanh chóng leo xuống, sau đó đưa tay kéo tấm kim loại bên trên về chỗ cũ, ngăn cách bên trong với bên ngoài chẳng có gì trừ bóng đêm, mưa cùng gió.

...

Đây là lò mổ, nơi cung cấp thịt cho cả thành phố. Mỗi buổi sáng thiếu niên đều đến đây để làm việc.

Chân cậu ta vừa chạm đất, mùi máu tươi đã xông vào mũi. Thiếu niên men theo tường, đi trong bóng tối một lúc thì thấy được ánh đèn. Cậu ta đi về phía nguồn sáng, vừa rẽ phải thì đã tới một không gian tương đối rộng rãi, đập vào mắt là từng đống xác động vật. Ông chủ lò mổ nhìn mấy đống xác, tay cầm bút, tay cầm giấy tờ, đang ghi chép gì đó.

Ông ta đương nhiên nghe được tiếng bước chân của thiếu niên, bèn ngẩng đầu lên nhìn.

"Muộn." Ông chủ lò mổ đã quen với cảnh này rồi, nhẹ nhàng nói.

Ông tên là Nguyễn Chiếu Phong, đang ở độ tuổi trung niên, không cao lắm, bụng bia, chân tay to lớn, rắn chắc. Ông ta đối xử với thiếu niên rất tốt, lúc thiếu niên còn nhỏ đã cứu cậu ta khỏi bị c·hết đói.

"Hôm qua cháu có việc bận nên đi ngủ hơi muộn." Thiếu niên trả lời.

"Mày thì chỉ có đi chơi bời chứ bận việc gì?" Trung niên biết thừa thói quen sinh hoạt của thằng nhóc trước mặt, bèn lập tức phủ nhận. "Sống chậm thôi. Cứ từ từ mà hưởng thụ, cuộc đời còn dài lắm. Người già nói mãi mà mày không nghe!"

Thiếu niên vẫn mỉm cười đáp lại: "Đâu, bác trẻ mà."

"Lần nào cũng thế này, sao mày không rút kinh nghiệm đi nhỉ?" Nguyễn Chiếu Phong nhắc nhở mấy tiếng rồi bảo: "Nhân viên Đặng Văn Thông, đến muộn, trừ lương."

"Bác ơi." Đặng Văn Thông bất bình chỉ tay lên đồng hồ treo tường ở gần đó. "Mới muộn có mấy phút? Mà đấy là cháu đứng nói chuyện với bác được một lúc rồi."

Nguyễn Chiếu Phong nhướng mày nhìn thiếu niên, mắng: "Người ta còn đến trước nửa tiếng, tao cũng trả thêm tiền. Đến mày, có giỏi thì làm cả ngày, làm nửa ngày xong nghỉ là cái kiểu gì?"

Ông ta trừng mắt: "Lo mà đi làm đi. Đứng đấy ngứa mắt, cẩn thận lát tao đá cho cái!"

Nói xong, ông không để ý đến Đặng Văn Thông nữa, đi đâu đó.

Thiếu niên nhún vai một cái. Những công nhân ở đây mỗi ngày đều làm ít nhất mười lăm tiếng, Đặng Văn Thông chỉ làm tầm tám tiếng rồi rời đi, chỗ làm việc của cậu ta đương nhiên sẽ bị bỏ trống. Vào buổi chiều, mỗi lần chủ lò mổ đi qua chỗ làm việc trống không này đều sẽ cảm thấy có chút bực bội. Thêm vào đó, thời gian nửa ngày còn lại Đặng Văn Thông sẽ dùng để chạy loanh quanh và chơi bời chứ không bận bịu gì. Nguyễn Chiếu Phong nắm rõ điều này, vì thế đối với sự ham chơi của Đặng Văn Thông thấy rất khó chịu. Bằng cách nào mà Nguyễn Chiếu Phong biết được? Tất nhiên là vì ông ta đã ném đồ ăn cho Đặng Văn Thông gần chục năm nay, quan hệ giữa bọn họ không tầm thường chút nào.

Đặng Văn Thông đi tới bàn mổ của mình. Công việc của lò mổ cũng không có gì, một là xử lí nguyên liệu, hai là thu gom. Thiếu niên làm chính là xử lí nguyên liệu.

Xử lí nguyên liệu ở đây chính là lọc thịt và xương riêng ra. Đặng Văn Thông kéo một cái xác lên bàn mổ. Xác c·hết trong đêm cần được xử lí trước để đảm bảo độ tươi ngon. Lò mổ có nhân viên trực đêm nhưng mà làm không xuể, bởi vì ban đêm mới có nhiều xác c·hết sinh ra.

Đặng Văn Thông làm công việc này đã nhiều năm, trăm hay không bằng tay quen. Không cần mấy phút, cái xác này đã bị mổ xẻ rồi xếp thành hai đống, một là n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, một là thịt. Xương đương nhiên là không vứt đi, nhưng Đặng Văn Thông chỉ xử lí thịt, còn xương cứ để thành một đống, cuối ngày sẽ có nhân viên khác tới lấy.

Thiếu niên kéo ra hai cái bao tải, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g và thịt mỗi thứ một túi. Máu đông sền sệt thấm ra thông qua kẽ hở ở dưới đáy túi.

Thiếu niên lại kéo ra một cái xác khác từ trong đống xác động vật.

...

Rất nhanh thì tới buổi trưa. Đặng Văn Thông chỉ làm từ sáng tới trưa là đủ tiền công ăn cả ngày rồi (nếu như không bị trừ lương) nên lúc này đã rửa tay chuẩn bị nói với chủ lò mổ để xin về sớm. Mặc dù không đủ tiền ăn no, nhưng Đặng Văn Thông sẽ không bị đói. Trên thực tế, những người ở tầng lớp thấp, ít nhất là trong khu vực Mộ Xe Đạp cần phải làm việc mười lăm tiếng mỗi ngày mới có đủ lương ăn mỗi ngày ba bữa.

Ông Phong như thường lệ ngồi ở cái bàn trước cửa ra vào, tay chống cằm nhìn chằm chằm vào cậu ta. Chưa đợi Đặng Văn Thông mở miệng, lão đưa tay đuổi như đuổi tà, không nói gì. Đặng Văn Thông gật đầu chào, cầm cầm tiền lương xong lướt về phía cửa như con ma.

Chưa đi được mấy bước, ông bác lại gọi giật lại: "À, tối nhớ sang sớm một chuyến. Con trai tao mới gửi đồ ăn về, bảo là ăn ngon lắm."

Con trai ông Phong làm trong đội trị an thành phố, có thể coi là làm quan rồi, lâu lâu lại gửi ít thứ linh tinh gì đó về. Ai cũng hâm mộ.

'Sao lại gửi đồ ăn?' Đặng Văn Thông cảm thấy hơi khó hiểu.

"Có thật bác làm chủ lò mổ không đấy?" Đặng Văn Thông thắc mắc. "Cháu thấy bác có thiếu ăn đâu?"

Chủ lò mổ nghe được liền hừ một cái, nhìn thiếu niên bằng ánh mắt khinh thường: "Mày thì biết cái gì, cái này chỉ có bọn nhà giàu mới được ăn thôi!"

Thiếu niên không để ý tới ánh mắt của ông Phong, con ngươi sáng lên: "Thế tối bác nhớ để phần cho cháu đấy! Tối cháu sẽ sang."

Nói xong, Đặng Văn Thông di chuyển về lối vào lúc sáng. Bây giờ là giữa trưa rồi, có thể nhìn thấy lờ mờ chứ không tối om như sáng. Nghe nói là vì mặt trời đang cung cấp ánh sáng. Nhưng mà Đặng Văn Thông khá coi thường cái thứ gọi là "mặt trời" kia.

Thiếu niên chưa từng gặp ai bảo "tay" trời, "chân" trời cả! Thế chẳng phải là cái "trời" kia cả ngày chẳng làm gì? Mà lại... nó còn chẳng sáng bằng bóng đèn, thứ như vậy tồn tại có ý nghĩa gì chứ?

Cơn mưa vẫn luôn duy trì không phải mưa bình thường. Nó được gọi là Mưa Đêm Vĩnh Cửu. Một khi bắt đầu, nó sẽ không kết thúc và mây mù dày đặc che khuất bầu trời, khiến phần lớn thời gian trong ngày, mọi nơi trong Mộ Xe Đạp đều trong tình trạng thiếu sáng. Lúc đầu loại mưa này không tồn tại. Nhưng theo biến đổi khí hậu kịch liệt, nó xuất hiện một cách đột ngột và gây ra hậu quả tương đối nghiêm trọng, khiến đời sống của những người trong khu vực mưa bị đảo lộn.

Thiếu niên lúc này đã khoác lên trang phục như lúc sáng, thuận gió chạy đi. Cái bóng nhỏ dần rồi biến mất.

Mưa sẽ không ngừng.

Đây, chính là Mưa Đêm Vĩnh Cửu.

Chương 1: Mưa Đêm Vĩnh Cửu