Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Trò chơi "Văn Minh"

Chương 2: Trò chơi "Văn Minh"


Chương 2: Trò chơi "Văn Minh"

Trên mảnh đất này, khu vực không bị Mưa Đêm Vĩnh Cửu bao trùm sẽ rơi vào h·ạn h·án. Nước Mưa sẽ theo hệ thống thoát nước mà chảy đến những nơi khô hạn, từ đó duy trì sự sống cho người dân ở đây.

Bản thân nước mưa thời kì này có tính ăn mòn mạnh hơn nhiều hồi còn mưa thuận gió hòa. Trước khi được đưa vào sinh hoạt, nước sẽ được xử lí. Lượng vật chất bị cuốn trôi theo nước sẽ được lọc ra và vận chuyển trở lại đầu nguồn. Người ta dùng chúng để bảo trì các loại công trình.

Đặng Văn Thông chỉ làm ở lò mổ từ sáng đến trưa, nửa ngày còn lại, cậu ta dành thời gian đi khắp thành phố, mà chủ yếu là đến công viên trò chơi để chơi điện tử.

Người ở thời đại này có thiết bị giải trí cá nhân, gọi là Ear Phone, đeo ở tai, mọi thao tác đều dùng suy nghĩ để điều khiển. Ear Phone là hãng điện thoại cuối cùng, vì vậy Ear Phone và điện thoại có thể coi là hai cụm từ đồng nghĩa. Điện thoại dùng để liên lạc từ xa, truy cập mạng cùng xử lí một số lượng lớn các tác vụ. Đặng Văn Thông không có tiền mua Ear Phone, nên muốn chơi điện tử cần đến chỗ cung cấp dịch vụ kết nối mạng công cộng, tục gọi là quán nét, là một phần của công viên trò chơi.

Thiếu niên chạy như bay nóc nhà của các kiến trúc san sát. Di chuyển khoảng mười phút, cậu ta dừng lại trên mái bằng của một kiến trúc lớn.

Đây là khu chợ gần lò mổ nhất.

Các tòa nhà xây sát nhau, hầu hết lối vào đều ở phía trên, nhưng mà lối vào khu vực công cộng thì không như vậy. Thay vào đó, các kiến trúc xung quanh sẽ được xây dựng cách ra một chút. Mọi người sẽ chui qua khoảng trống giữa các kiến trúc để xuống mặt đất, sau đó đi vào bằng cửa lớn. Cửa nằm ở vị trí thấp như thế này, cho nên hệ thống thoát nước cũng được bảo trì rất thường xuyên, bằng không sẽ bị lụt ngay.

Đặng Văn Thông trượt xuống chầm chậm. Nơi này có cầu thang đi xuống đàng hoàng, nhưng Đặng Văn Thông ngại đường dài quá chậm, nên thiếu niên chọn đi đường tắt trượt xuống nhanh hơn cũng nguy hiểm hơn. Đặng Văn Thông bằng lòng vì một chút nguy hiểm này mà tiết kiệm thêm chút thời gian. Nhiều năm quan sát những người vì tích lũy tiền mà cả đời đều đang làm việc, Đặng Văn Thông nhận ra thời gian là một thứ rất đáng giá, tiết kiệm được chút nào hay chút đấy. Mặc dù... cách sống như hiện tại có lẽ cũng là một loại lãng phí thời gian.

Không nói ngoa, Đặng Văn Thông có lợi thế hơn người khác ở chỗ, cậu ta có thể ăn ở nhà ông bác, tiết kiệm được kha khá tiền = thời gian làm việc = thời gian. Chỗ thời gian này, Đặng Văn Thông muốn phát triển bản thân và nắm lấy cơ hội để vươn lên tầng lớp thống trị có thể thuê người khác làm công cho mình, tức là mua thời gian của người khác.

...

Không bao lâu thì chân thiếu niên chạm đất. Cậu ta đi dọc theo tường, rất nhanh đã tìm được cửa vào khu chợ. Nơi này có rất nhiều người.

"Kiếm cái gì ăn trưa đã." Đặng Văn Thông tự nhủ. Buổi sáng cậu ta vội đến lò mổ nên chưa ăn gì, bây giờ cảm thấy rất đói.

Khu chợ này ở gần lò mổ, nên là có rất nhiều hàng thịt, giá thịt ở nơi này rất rẻ. Thiếu niên cũng chỉ định mua thịt thôi, đồ ăn khác đến khu khác mua cho tiết kiệm, hoặc cậu ta trực tiếp qua nhà bác Phong ăn.

Thiếu niên tiến đến một hàng thịt nướng.

"Cho cháu hai xiên." Đặng Văn Thông nói.

"Ừm, mà thịt hôm nay ngon lắm đấy! Chú ướp cả đêm hôm qua." Chú bán thịt nướng trả lời.

"Thế cho cháu ba xiên!" Thiếu niên gật gật, nói.

Loại thịt này mềm, ướp dễ ngấm, ăn ngon, luôn ở trạng thái hết hàng, không phải hôm nào cũng được ăn. Cơ mà... tuy là thịt ở khu chợ này rẻ, hôm nay cậu ta ăn thêm một xiên thịt đã khiến túi tiền trống rỗng. Dù sao thì hôm nay bị trừ lương, tài chính của Đặng Văn Thông không quá dư dả.

Chú bán thịt nướng đưa tay phải lên, ra hiệu "OK".

Đặng Văn Thông đứng nhìn một chút, lại nói: "Chú không định bán kèm rau dại thật à?"

"Nói bao nhiêu lần rồi?" Chú bán thịt mắt lườm thiếu niên nhưng tay không ngừng. "Khu này toàn dân đến mua thịt, rau củ qua khu khác sẽ rẻ hơn, bán ở đây không có ai mua. Quan trọng nhất là không có nguồn cung ổn định, đất tệ tới mức cỏ không mọc nổi, không kiếm chỗ nào trồng được."

Thiếu niên ngượng ngùng gãi đầu, nghĩ: 'Phương án này thật sự không khả thi sao?'

Cậu ta bèn chuyển chủ đề: "Hôm nay thịt nướng của chú bán chạy nhỉ?"

Chú bán thịt trả lời Đặng Văn Thông: "Bởi vì hôm nay có loại thịt này. Đáng lẽ sớm bán hết, nhưng mà chú chừa lại cho mày mấy xiên."

Chú bán thịt ngừng một chút, nói tiếp: "Người ta biết có loại thịt này, đến ăn thịt nướng, nhưng mà hết hàng rồi... thế là cũng mua các loại thịt khác, thôi thì cũng gọi là ăn thịt nướng."

Đặng Văn Thông không nói gì, chỉ thở dài. Chẳng có ai giàu có cả. Thịt bán ở khu chợ này cũng là thịt thừa từ lò mổ. Những khu vực khác ao ước nơi này có thịt giá rẻ để ăn. Chỉ có người ở khu vực này mới biết, ăn thịt làm món chính cả năm là chuyện đáng ghét bỏ đến mức nào.

Việc vận chuyển rất khó khăn, chi phí vận chuyển đội lên vô số lần, người dân chỉ có thể tự cung thôi. Thiếu niên muốn tiện lợi hơn nên mới dụ chú bán thịt mở rộng mặt hàng kinh doanh, nhưng mà ông chú này không mặn mà gì cho lắm. Nếu như chuyện này thành công, Đặng Văn Thông có thể mua cả thịt và rau dại ở đây luôn, thậm chí thỉnh thoảng có chút củ dại hay canh gì đó.

Đáng tiếc, đào hố lâu như vậy mà ông chú này không chịu nhảy vào. Đặng Văn Thông đưa thịt nướng vừa nhận được lên mồm, yên lặng thưởng thức.

'Không hổ là loại thịt đặc biệt, rất ngon.'

Đặng Văn Thông rời khỏi khu chợ, nhanh thoăn thoắt leo lại lên nóc nhà. Thiếu niên nhìn một lúc để xác định phương hướng, rồi lại theo thói quen lao nhanh.

Dù mỗi lần Đặng Văn Thông cắn một miếng lớn, một xiên thịt cũng có thể cắn năm miếng trở lên. Với lượng thịt này, hai xiên thịt có thể khiến thiếu niên có cảm giác chắc bụng, ba xiên đã khiến cậu ta thấy no. Năng lượng do hai thậm chí ba xiên thịt cung cấp thường sẽ đủ cho cả ngày, nhưng nếu Đặng Văn Thông cứ chạy trong mưa như vậy, cường độ vận động này sẽ khiến cậu ta cảm thấy đói vào chiều tối và phải chịu đựng đến đêm.

Cho nên những ngày bị trừ lương như hôm nay, Đặng Văn Thông thường sẽ quay trở lại khu tập thể để nghỉ ngơi, tránh bị đói vào cuối ngày. Cơ mà tối nay cậu ta có thể sang nhà chủ lò mổ ăn chực một bữa, không sợ đói. Cũng bởi vậy, Đặng Văn Thông quyết định hôm nay sẽ đến công viên trò chơi.

Cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện hơn mười phút, lần nữa dừng lại. Đến khu công viên rồi. Bình thường chẳng có nhiều người ở đây, thành ra trông vô cùng vắng vẻ. Người ta không đủ tiền mua Ear Phone, cũng chả đủ tiền tới công viên trò chơi, bởi vì ngày ăn ba bữa đã tốn rất nhiều, không dành dụm được bao nhiêu cả.

Đặng Văn Thông là người quen của khu giải trí này, vì thế có thể chơi miễn phí.

Cậu ta theo kẽ hở trượt xuống từ từ. Lần này thiếu niên đã tìm đúng hướng, vừa trượt xuống đã thấy cửa vào quán nét. So với những khu vực khác, quán nét là chỗ thường có người lui tới, vì thế cơ sở của nó được đặt ở gần cửa ra vào của công viên trò chơi.

Bên trong quán có hai người, nghe thấy tiếng áo mưa lất phất liền quay đầu nhìn, phát hiện là Đặng Văn Thông, vẻ vui mừng hiện lên mặt. Trong hai người, có một thằng nhóc béo. Nó rời khỏi ghế, chạy ra đón thiếu niên. Thằng nhóc này là người bao nét Đặng Văn Thông, khiến cậu ta không cần lo lắng về tiền bạc.

"Anh Thông đến rồi đấy à! Nhanh nhanh nhanh! Giúp em một chút!" Nhóc béo nói. Thằng nhóc này vừa nói, vừa đẩy đẩy Đặng Văn Thông.

Thiếu niên vừa cởi bớt đồ vừa nói: "Từ từ, tao còn chưa ngồi xuống!"

"Sao mấy hôm nay không thấy anh đến?" Nhóc béo hỏi.

Đặng Văn Thông đáp: "Tao còn phải kiếm ăn, đâu có rảnh rỗi, ngồi đây chơi cả ngày như mày."

Lúc này thiếu niên đã ngồi vào ghế nhựa. Quán nét này có mấy đài máy vi tính cổ đại, có kết nối mạng, nhưng mà chẳng làm được gì nhiều, bởi vì thực sự là quá lỗi thời rồi, bán đồng nát cũng không có người mua. Ở đây thậm chí không có một cái máy nào có thể được gọi là "cũ" bởi vì điều kiện điện không cho phép, những máy tính "cũ" nếu chạy hết công suất sẽ khiến cả công viên trò chơi sập nguồn.

Ánh mắt thiếu niên liếc một chút, trò chơi duy nhất trong máy tính theo đó mà mở lên. Cậu ta mắt trừng lớn. Không tin vào mắt mình, Đặng Văn Thông đưa cánh tay hơi run run lên, chỉ vào màn hình, hỏi:

"Sao biên giới lại nát bét thế này?"

Thằng này chơi kiểu gì đấy? Trong chiến báo không có một trận c·hiến t·ranh nào có hiệu số lính là dương?

Đặng Văn Thông thoăn thoắt đứng lên khỏi ghế, hai tay vòng ra sau, cầm vào ghế, vung hướng phía thằng nhóc béo kia. Cả bộ động tác mất không đến một giây.

Vút! ~

Nhóc béo trông thì mập mạp nhưng vô cùng nhanh nhẹn, né được đòn bất ngờ đến từ thiếu niên.

"Ha ha ha, anh Thông nghe em giải thích." Nhóc béo cười toe toét.

"Giải thích!" Nói xong, Đặng Văn Thông ném cái ghế, thằng nhóc kia lại tránh được.

Lạch cạch! Tiếng ghế nhựa rơi xuống đất.

"Nào hai thằng kia đừng có p·há h·oại! Cần câu cơm của tao đấy!" Người còn lại lên tiếng, là chủ khu giải trí.

"Xin lỗi xin lỗi! Cơ mà..." Thiếu niên xin lỗi qua loa, hỏi ngược lại. "...anh thường xuyên ở đây, chẳng lẽ không ngăn thằng nhóc kia lại?" Cậu ta đi tới chỗ cái ghế nhựa đang đổ, nhặt lên để về chỗ cũ.

Chủ khu giải trí mắt mở lớn, đầu hơi ngả về sau, nói: "GÌ? Ai biết gì đâu?" Nói xong, ông ta chuồn đi mất.

Đặng Văn Thông: ?

Thiếu niên ngẩn người một chút, lại nhìn về phía nhóc béo. Thằng nhóc nói:

"Lúc đầu là em gặp phải một người chơi hay cực, nhờ ông chủ giúp một chút."

"Ông chủ cũng thua, thế là ông ta cầm cái tài khoản này chơi mãi, nói là 'Chơi đến bao giờ có lợi thế thì trả'. Xong rồi ông ta thất thủ hơn mười hành tinh rồi chán quá, bỏ ở đó không chơi nữa."

Đặng Văn Thông: "..."

Thiếu niên im lặng, không biết nên nói gì mới tốt. Thằng nhóc p·há h·oại còn nói được một chút, ông chủ p·há h·oại đành nhắm mắt cho qua. Làm ông ta tức lên không cho chơi nữa thì Đặng Văn Thông biết chơi cái gì đây. Mà thật ra sự việc không nghiêm trọng lắm, đây là tài khoản của nhóc béo chứ không phải của Đặng Văn Thông.

Đặng Văn Thông lại ngồi xuống ghế. Liếc mắt một cái, trò chơi đóng lại, thay vào đó các loại tin tức hiện lên trước mắt. Thiếu niên đang đọc báo.

Báo chí không có nhiều thông tin giá trị, muốn đọc giải trí thì đọc. Tuy vậy, nó cũng là nguồn thông tin giá trị lớn nhất mà Đặng Văn Thông tiếp xúc được, thỉnh thoảng vẫn có các loại thay đổi người cầm quyền, chính sách mới các thứ, Đặng Văn Thông tìm chính là kiểu tin tức này. Nó có thể đem tới cho Đặng Văn Thông một số cơ hội nhất định.

Thiếu niên vừa suy nghĩ, cửa sổ trình duyệt lập tức đóng lại. Trò chơi vừa rồi cũng là trò chơi duy nhất trong máy, lại được mở lên.

Tên nó là "Văn Minh".

Trò chơi này nghe nói đã tồn tại mấy trăm năm. Trò chơi thời nay được thiết kế mang tính kinh tế rất cao, Văn Minh là một trò chơi có rất ít tính năng trả phí, mà có thể duy trì mấy trăm năm nay có thể coi là kì tích.

Chế độ chơi trung tâm là chế độ thế giới mở, tất cả người chơi luôn trong trạng thái tham gia chế độ này, có thể tùy ý t·ấn c·ông văn minh khác. Nếu văn minh của bản thân trong vũ trụ chung bị suy yếu thì tài khoản cũng bị suy yếu, thậm chí mất toàn bộ quyền hạn nếu văn minh chính hủy diệt hoàn toàn, chỉ còn cách tạo tài khoản mới mới có thể chơi tiếp.

Ngoài chế độ chơi này ra, có nhiều cách chơi khác, nhưng không quá đáng nhắc đến.

Đặng Văn Thông có chút hứng thú với người chơi đã đánh bại ông chủ quán kia. Anh ta, hoặc cô ta, khẳng định... vô cùng xuất sắc.

Chương 2: Trò chơi "Văn Minh"