Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 20: Quà tặng của Nhân Thần! Hệ thống quân đoàn Nhân Thần!

Chương 20: Quà tặng của Nhân Thần! Hệ thống quân đoàn Nhân Thần!


Chương 20: Quà tặng của Nhân Thần! Hệ thống quân đoàn Nhân Thần!

"Thế giới này... thật tươi đẹp."

Trong thâm tâm Đặng Văn Thông cảm thấy vô cùng rung động.

Nơi này quả thực rất tươi đẹp. Mang thế giới này ra so sánh với Quả Đất, nếu như văn minh Nhân Thần là một mầm non mới nhú, vậy thì Quả Đất là một cục than đã cháy gần hết, tro tàn vương vãi ra bốn phía...

Đặng Văn Thông không khỏi nghĩ tới việc mang thế giới này ra hiện thực, sau đó để con người di cư sang đây. Nhưng việc này vô cùng phức tạp, mà lại hiệu quả quá kém.

Mỗi một thứ sinh ra đều có cực hạn của riêng nó, nếu muốn vượt qua cực hạn thì buộc phải thay đổi, trở thành một thứ khác cao cấp hơn. Cũng tức là... nếu muốn mang văn minh Nhân Thần ra thế giới thực, sẽ cần giúp cả văn minh tăng cấp. Lượng tài nguyên tiêu hao cho hành động này nhiều tới mức Đặng Văn Thông cần tới vài giây để thống kê.

So với giúp văn minh Nhân Thần thăng cấp, sử dụng chỗ tài nguyên đó để cải tạo hoàn cảnh sống cho Quả Đất sẽ có tỉ lệ giá cả/hiệu suất cao hơn nhiều.

Hỏi: "Tại sao Đặng Văn Thông không sống luôn ở văn minh Nhân Thần?"

Đáp: "Cơ thể của Đặng Văn Thông nằm ở Quả Đất là thần thể, là nguồn gốc VF của Đặng Văn Thông. Vứt bỏ cơ thể này là hành vi bỏ gốc lấy ngọn, kết quả nhận được không tương xứng, vì thế không đáng để làm vậy."

Đặng Văn Thông hạ quyết tâm, sẽ rời khỏi Quả Đất để sống ở một nơi tốt hơn. Cơ mà... chuyện này để sau hãy nói.

******

Trần Kiều Châu bị ánh nắng chói mắt đánh thức. Cô bé có chút không hiểu ra sao. Vừa rồi còn là nửa đêm, tại sao lại có ánh nắng?

'Đây là bên kia thế giới, hay là...' Kiều Châu tự hỏi. '...Mình đã ngất đi quá lâu?'

Giả sử Kiều Châu ngất đi quá lâu, vậy trời đã sáng là điều đương nhiên, nhưng sao mẹ không gọi cô dậy? Nghĩ xong, Kiều Châu ngồi dậy.

"!" Kiều Châu phát hiện cơ thể nhẹ bẫng một cách bất thường, bèn quan sát đôi bàn tay, sau đó nhìn từ ngực xuống chân. Kiều Châu phát hiện...

"...Hình như cơ thể mình hơi mờ? Điều này sao có thể?" Cô bé lầm bẩm.

Trong đầu Kiều Châu lại nảy ra nghi vấn mới: 'Vật thể hơi mờ tức là mật độ của nó không đầy đủ, nhưng mà cơ thể con người sao có thể xảy ra chuyện như vậy mà không bị ảnh hưởng?'

Nghĩ xong, như đoán được cái gì, Kiều Châu quay một vòng, tìm kiếm cái gì đó. Đúng như suy đoán của Kiều Châu, gần đó có một người đang lẳng lặng quan sát cô bé. Kiều Châu chỉ đứng tới vai người này.

Kiều Châu đi lại gần, cẩn thận hỏi: "Xin hỏi, ngài có phải là Thần Chân Lí hay không?"

Đặng Văn Thông mỉm cười gật đầu, trả lời: "Đúng, ta là Thần Chân Lí."

Kiều Châu kính cẩn nghiêng mình, nói: "Công dân Trần Kiều Châu, kính chào Thần Chân Lí."

Đặng Văn Thông nhắc nhở: "Đừng để những thứ lễ nghi này làm tốn thời gian của ta, thời gian của ta rất quý giá."

Kiều Châu cung kính gật đầu. Đặng Văn Thông thấy vậy, nói tiếp: "Con gái, cơ thể của con vẫn ở trong phòng ngủ, đang ở đây chỉ là ý thức của con mà thôi."

Đặng Văn Thông chỉ mang ý thức của Trần Kiều Châu tới đây với mục đích là tiết kiệm tài nguyên, bởi vì giao lưu chỉ cần sử dụng ý thức là đủ.

"Mỗi một Con Của Thần, đều có cơ hội hỏi ta một câu, con có gì thắc mắc không?" Đặng Văn Thông hỏi.

Kiều Châu khôn khéo đáp: "Con có thể để dành câu hỏi này đến sau này hay không?"

"Có thể." Đặng Văn Thông đồng ý, gật đầu nói. Nói xong, Đặng Văn Thông tiến tới gần Trần Kiều Châu thêm một bước, đưa tay phải vuốt ve đôi má của cô bé.

Kiều Châu không dám phản kháng.

'Ngài-- Ngài đang làm gì vậy! Con vẫn chưa phát triển đầy đủ mà!' Cả người Trần Kiều Châu hơi run run, khẩn trương cúi gằm mặt xuống, đầu nghĩ loạn. 'Tuy là con rất vui lòng giúp ngài giải tỏa, nhưng-- nhưng liệu cơ thể non nớt của con có thể khiến ngài thỏa mãn hay không?'

Đặng Văn Thông không rỗi hơi đi quan sát nội tâm của một bé gái.

'Trong đầu bọn trẻ con chắc cũng chỉ toàn bánh kẹo với đồ chơi, chẳng có gì đáng xem xét.' Cậu ta nghĩ vậy.

Đặng Văn Thông thấy vậy, tay phải cầm lấy cằm của cô bé, trấn an: "Đừng căng thẳng, con của ta."

Nói xong, Đặng Văn Thông kéo chiếc cằm nhỏ bé của Kiều Châu, khiến cô bé phải ngẩng mặt lên. Đôi mắt Kiều châu đang nhắm nghiền. Đặng Văn Thông ghé vào tai cô bé, trêu chọc thổi một cái...

Cả người Kiều Châu run lên.

...rồi nói: "Con gái, nhìn vào mắt ta nào."

Kiều Châu nghe được, không thể tự chủ mở mắt ra, lông mi hai bên ươn ướt. Đập vào mắt cô bé là khuôn mặt của Đặng Văn Thông. Tim Kiều Châu hụt một nhịp rồi đập nhanh, và mạnh tới nỗi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Mặt cô bé đỏ lên.

Đặng Văn Thông thấy mặt Kiều Châu ửng đỏ, liền sử dụng quyền năng để kiểm tra tình trạng cơ thể cô bé.

'Tìm đập nhanh, và mấy cái nội tiết tố này...'

"..." Đặng Văn Thông không còn gì để nói. "Con gái à... có phải con đang nghĩ đến gì đó không phù hợp với lứa tuổi phải không? Bậy bạ quá..."

'Trẻ con ở đây trưởng thành sớm vậy à...? Ừ... Trần Kiều Châu là Con Của Thần, không có kiến thức về mảng này mới là lạ.' Đặng Văn Thông nghĩ thầm. 'Là mình suy nghĩ không chu đáo rồi.'

Trần Kiều Châu: (⁄ ⁄ • ⁄ω⁄ • ⁄ ⁄)

Mặt cô bé càng đỏ hơn, vài giọt nước mắt cuối cùng vẫn chảy ra khỏi hai hàng mi.

'Sao lại khóc rồi?' Đặng Văn Thông hơi hoảng hốt.

Đặng Văn Thông vội thả tay ra, vỗ về dỗ dành: "Con gái à, đừng khóc mà, con có thích món quà mà ta tặng cho con không?"

Trần Kiều Châu khóc nhưng không thành tiếng, chỉ chảy nước mắt. Thói quen này hình thành vì những lúc cô bé khóc đều là vào buổi đêm, phải yên lặng tránh cho người khác thức giấc. Kiều Châu nghe được, hai mắt sáng lền, hỏi: "Ngài tặng quà cho con sao? Cảm ơn ngài rất nhiều. Quà gì vậy?"

"Con đã nhìn thấy nó rồi phải không?" Đặng Văn Thông mỉm cười. "Nó là một cái 'hệ thống' có thể đi theo con mà không cần mở máy tính hay thiết bị điện tử nào cả."

Kiều Châu sững sờ nhớ đến cái màn hình phát sáng di chuyển theo tầm mắt của mình, ngay sau đó là vui mừng: "Con còn tưởng đó là trò đùa của ai chứ? Thì ra là quà tặng của ngài!"

"Những người khác sau này cũng sẽ được phát một cái." Đặng Văn Thông mỉm cười. "Con là người đầu tiên được thấy nó, cái của con là đặc biệt nhất."

Khi nghe những người khác cũng có quà giống như mình, Kiều Châu hơi thất vọng một chút, nhưng khi nghe được vế sau, Kiều Châu chỉ thấy trong lòng dâng lên một trận ngọt ngào.

Âm thanh cứ lặp lại trong đầu Kiều Châu:

...

"...người đầu tiên..."

"...người đầu tiên..."

"...con là đặc biệt nhất."

"...con là đặc biệt nhất."

...

Mãi đến khi Đặng Văn Thông tiếp tục lên tiếng, Kiều Châu mới hoàn hồn lại.

"Xin lỗi ngài, vừa rồi con không chú ý, ngài có thể nhắc lại được không?" Kiều Châu ngượng ngùng nói.

"...Àiii." Đặng Văn Thông thở dài. "Chiến tranh sắp bắt đầu rồi."

"'Hệ thống' thực chất là một loại phương tiện liên lạc, cũng dùng để phân biệt địch ta."

"Nó cũng giúp q·uân đ·ội của chúng ta tăng cường năng lực chiến đấu."

Trần Kiều Châu không hiểu, buột miệng lẩm bẩm: "...Chiến tranh?"

Cô bé ngẩng đầu nhìn Đặng Văn Thông: "...Với ai ạ? Có phải..."

Kiều Châu dừng một chút, suy nghĩ: 'Văn minh Nhân Thần đã rất nhiều năm không bộc phát c·hiến t·ranh. Hiện tại không nơi nào có lí do để gây ra c·hiến t·ranh. Chẳng lẽ...'

"...kẻ địch tới từ ngoài văn minh?" Cô bé nói tiếp.

Đặng Văn Thông mỉm cười, không đáp, sử dụng một trong các quyền năng, mang theo Kiều Châu dịch chuyển nhiều nơi trên văn minh Nhân Thần.

Trong Văn Minh này, người ta rất ít khi ra ngoài, hầu hết mọi thứ đều đã được tự động hóa. Mỗi một người đều ở trong nhà để học tập kiến thức. Cứ tưởng nơi đây con người sống rất hạnh phúc, nhưng không, chỉ có những người tài năng mới như vậy. Những người tài năng sẽ được cung cấp nhiều tài nguyên hơn, tức là giàu.

Còn những kẻ kém cỏi thì là nghèo.

"Cùng hướng mắt về khu người nghèo nào." Đặng Văn Thông nói với Kiều Châu.

Nơi này, kiến trúc như cái tổ ong, mỗi người ở trong một không gian chật hẹp chỉ đủ nằm, ăn xong thì học, mệt thì ngủ. Người ở đây hầu hết đều ngủ gật chứ không chủ động đi ngủ bao giờ. Có người học hai mươi trên hai mươi tư còn c·hết già vẫn chưa đổi đời, ai lại dành thời gian để ngủ?

Có những người bị đột tử... Đây là hậu quả của "giảm thể chất".

Lại thỉnh thoảng có người trở thành Con Của Thần, đời sau của người đó sẽ không phải lớn lên trong cái địa ngục hình tổ ong này.

Có người cố gắng trong tuyệt vọng.

Có người từ bỏ, ăn xong nằm chờ c·hết, đây là hành vi uống rượu độc giải khát.

"Kiều Châu, con thấy trình độ của những người kia như thế nào?" Đặng Văn Thông hỏi Kiều Châu.

Kiều Châu trả lời: "Thật kém cỏi."

Đặng Văn Thông gật đầu: "Đúng vậy, con tài giỏi hơn tất cả bọn họ, và trong tương lai con sẽ là người tài giỏi nhất cái văn minh này. Con phải tin tưởng suy luận của mình."

Thiếu niên xoa đầu Kiều Châu. Cô bé rất hưởng thụ quá trình này.

"Tuy có nhiều thứ không thể tính toán, hoặc những phương trình có nhiều biến số không thể xác định. Nhưng một phương trình chuẩn xác mãi mãi chỉ là một phương trình chuẩn xác mà thôi, con không cần hoài nghi đáp án mà nó nói cho con."

"Số liệu là đồng minh của con. Công thức là v·ũ k·hí của con!"

"Con cần tìm đồng minh mới! Và chế tạo v·ũ k·hí mới!"

"Một mình con, đủ để kết thúc trận c·hiến t·ranh này!"

Đặng Văn Thông nói đến đây thì ngừng.

Trải qua Đặng Văn Thông khích lệ, Trần Kiều Châu lúc này đang vô cùng tự tin.

"..." Hai người yên lặng một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Đặng Văn Thông phá vỡ không gian tĩnh lặng này. "Con gái à, nhắm mắt lại nào."

Trần Kiều Châu nghe lời Đặng Văn Thông, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, không ti hí chút nào. Cô bé không nhắm nghiền mắt, vì thế vẫn cảm nhận được ánh sáng.

Đặng Văn Thông dùng lòng bàn tay trái nhẹ nhàng che hai mắt của cô bé. Kiều Châu theo đó cảm thấy có một bàn tay ấm áp ụp lên mặt mình, cùng với cảm giác... ngạt thở, bởi vì ngón cái bàn tay trái của Đặng Văn Thông đã che mất hai lỗ mũi của Kiều Châu.

Kiều Châu không dám nói gì, bắt đầu nhẹ nhàng lui lại--

"Đừng yên nào." Bên tai Kiều Châu vang lên tiếng của Đặng Văn Thông, thế là cô bé dừng bước, mặc cho cảm giác ngạt thở vẫn đang truyền đến.

Qua thời gian mấy hơi thở, Kiều Châu vốn quen thở bằng mũi, bị ngạt thở quá mức, theo bản năng hé môi nhỏ ra để hô hấp, nhưng kẽ hở lập tức bị khóa lại bởi đôi môi của Đặng Văn Thông.

Kiều Châu sững sờ, nhưng không được bao lâu, bởi vì cô bé bị ngạt thở, bắt đầu phát ra âm thanh không rõ: "U...! Ô...!"

Hai tay Kiều Châu mở ra, đập nhẹ nhàng vào trước ngực Đặng Văn Thông. Đặng Văn Thông dùng tay phải bắt được tay trái của Kiều Châu. Cánh tay còn lại của Kiều Châu cũng chẳng làm được gì nhiều, chỉ thỉnh thoảng đập nhẹ vào trước ngực của Đặng Văn Thông.

Kiều Châu: (// ▽ //)

Kiều Châu định vươn đầu lưỡi ra, ai ngờ...

Kiều Châu: Σ (° ロ °)

...Đặng Văn Thông đâu mất rồi?

Miệng mũi của Kiều Châu không còn bị ngăn chặn, cô bé lập tức thở gấp, đồng thời lăn qua lăn lại trên giường.

'Giường?' Kiều Châu nghĩ, sau đó mở mắt ra. Đập vào mắt là cái trần nhà quen thuộc: Kiều Châu đã về tới phòng của mình.

Kiều Châu hơi buồn, nhưng không biết nghĩ tới cái gì, mắt sáng lên.

'...Món quà của ngài...' Kiều Châu tự hỏi. 'Dùng như thế nào đây?'

Cô bé vừa nghĩ tới, một màn hình hoa lệ liền xuất hiện trước mắt!

[Hệ thống: Quân đoàn Nhân Thần.]

'Lần này bên trên chẳng có nội dung gì cả, thật trống trải.'

Theo Kiều Châu suy nghĩ, trên màn hình xuất hiện một vài hình ảnh động dễ thương.

Kiều Châu: Σ (° ロ °)

Kiều Châu bật cười vui vẻ: 'Thì ra là dùng như thế này.'

'Thần, ngài có ở đây không?' Kiều Châu hỏi trong hi vọng.

Kí tự xuất hiện trên màn hình.

[Có]

...

Kiều Châu mỉm cười hạnh phúc.

'Lần sau... có thể tiếp tục không?' Kiều Châu ngượng ngùng hỏi.

Nền màn hình đổi sang màu vàng, hình như Thần không hài lòng với câu hỏi của cô bé.

[Con gái à... còn nhỏ đừng nghĩ mãi tới mấy chuyện bậy bạ như vậy.]

[Việc con cần làm bây giờ, là thống lĩnh văn minh chiến thắng cuộc chiến này.]

'Vâng.' Cô bé vui lòng tiếp nhận mệnh lệnh.

Màn hình lại chuyển về màu hồng.

[Chuyện đó... chờ con lớn lên rồi nói sau.]

[Ta có thể chờ.]

...

Kiều Châu hạnh phúc th·iếp đi trên chiếc giường quen thuộc của mình, miệng nói mớ: "Con nhất định sẽ lớn nhanh, để ngài không phải chờ lâu."

Đặng Văn Thông quan sát cô bé, không biết nói gì.

[...]

[Chúc ngủ ngon.]

Chương 20: Quà tặng của Nhân Thần! Hệ thống quân đoàn Nhân Thần!