Chương 27: Bởi vì hi vọng chính là thứ mạnh mẽ như vậy
Chương 27: Bởi vì hi vọng chính là thứ mạnh mẽ như vậy
'Hoan nghênh đi vào không gian Nhân Thần!'
Đặng Văn Thông không mở miệng, nhưng lại có âm thanh trực tiếp truyền vào trong đầu mỗi người bên trong không gian này. Kĩ thuật này Đặng Văn Thông học được từ chỗ Jeffrey Wescott, không sai, chính là "truyền âm"!
'Xin tự giới thiệu, tôi là sứ giả của Nhân Thần, đứng ở đây để hướng dẫn cho các bạn.'
'Hỡi các tội đồ, Nhân Thần nhân từ giữ lại mạng sống cho tất cả các bạn, ngài không cần các bạn đáp lại gì cả.'
'Nhưng các bạn có tiền án, để các bạn hoạt động tự do có thể sẽ gây nguy hiểm cho mọi người.'
'Vì thế hãy ở lại đây, bên trong không gian này, giúp ngài làm một số việc. Đương nhiên Nhân Thần sẽ không để cho các bạn làm không công, tôi đảm bảo các bạn sẽ rất hài lòng vời phần thưởng, cho dù là quyền lực, danh vọng, tài sản, ăn ngon mặc đẹp, mĩ nam mĩ nữ, hay thậm chí quan trọng nhất là sự tự do và trường sinh bất lão, đều được.'
'Được rồi, chỉ vậy thôi, có ai muốn hỏi gì không? Nhưng hãy giơ tay trước khi hỏi nhé.' Nói xong, Đặng Văn Thông ngừng lại, quan sát biển người dưới chân.
Lúc này, bên dưới đang bàn tán rất sôi nổi. Đám người này ở đây đã lâu, đã sớm làm quen với nhau. Sau khi nói chuyện một lúc, có người đầu tiên đưa tay lên cao. Đó là một thanh niên trẻ tuổi, có vẻ là người trẻ nhất trong nhóm người của cậu ta. Hình như việc phát ngôn bị đẩy cho thanh niên này, cậu ta trông không được tình nguyện cho lắm. Đặng Văn Thông ngay lập tức thấy được, gật đầu truyền âm: 'Được. cậu muốn hỏi gì?'
Toàn bộ những người bên trong không gian Nhân Thần đều nghe được, lập tức tiếng xì xào bàn tán im bặt, bọn họ lo sợ sẽ bỏ lỡ thông tin gì đó.
Thanh niên kia nói vọng lên: "Có bắt buộc phải làm việc hay không? Chúng tôi cần làm những việc gì? Có thể từ chối không làm hay không? Sau khi bắt đầu làm có thể từ bỏ giữa chừng hay không?"
'Cũng giống như ở văn minh Nhân Thần thôi. Có lẽ các bạn cũng đã để ý rồi, trong không gian này các bạn sẽ không cảm thấy mệt hoặc đói, đây là nhờ ban phước của Nhân Thần. Các bạn nên hoàn thành nhiệm vụ được giao để trả ơn cho ngài.'
'Nhiệm vụ mà Nhân Thần đưa xuống rất đa dạng, việc gì đều có.' Đặng Văn Thông trả lời. 'Nhiệm vụ có thể yêu cầu mọi người đi hưởng thụ vinh hoa phú quý, hoặc yêu cầu mọi người đi c·h·ế·t. À... đương nhiên là sẽ không trực tiếp yêu cầu mọi người đi c·h·ế·t, nên nhớ Nhân Thần là nhân từ, chỉ là sẽ có một số nhiệm vụ tương đối khó hoàn thành. '
'Nhưng mà nhiệm vụ càng khó, tiền công cũng sẽ càng nhiều, ngược lại nhiệm vụ dễ dàng sẽ không có nhiều phần thưởng, bởi vì quá trình làm nhiệm vụ cũng là một loại ban thưởng rồi.'
'Không thể từ chối, không thể từ bỏ.'
'Lưu ý là sau này sẽ có những nhiệm vụ rất khó khăn, nếu không muốn c·h·ế·t thì hãy nắm bắt thời gian để rèn luyện bằng cách tập luyện hoặc làm nhiệm vụ có độ khó thấp.
******
Văn minh Nhân Thần, rất nhiều năm trước...
Dưới cống thoát nước của thành phố số mười, có một thanh niên đang trốn chui trốn nhủi. Người này tên là Trần Quang Huy, năm nay hai mươi chín tuổi, đã đủ khả năng để trở thành Con Của Thần, chỉ cần chờ đến sinh nhật năm nay là được. Trần Quang Huy bị truy nã sau khi lấy trộm một món đồ.
'Thật sự là vớ vẩn.' Trần Quang Huy dừng lại thở hồng hộc, run rẩy nghĩ. 'Chỉ là một cái bút thôi mà, giáo nghĩa Nhân Thần cái gì cơ chứ?'
Trần Quang Huy lại chợt ôm đầu hoang mang. 'Ôi, như vậy là không được! Sao mình lại vô lễ với Nhân Thần như thế này?'
Trần Quang Huy bình tĩnh lại một chút, cảm thấy khó hiểu, sau đó lại ôm đầu tiếp tục hoang mang. Đột nhiên sự việc như này ập đến, Trần Quang Huy cũng không biết phải làm sao.
...Nó là một cây bút rất đẹp. Bút tên Tường Vi, dài mười bốn phẩy năm xăng-ti-mét. Thân bút màu bạc, chạm nổi vừa hình thân hoa tường vi quấn quanh bằng ngọc lục bảo, phần đuôi bút là một bông hoa tường vi bằng hồng ngọc lớn tương đương móng tay cái của người trường thành. Trong bút không hề có mực... Cũng đúng, chiếc bút này được tạo ra như một tác phẩm nghệ thuật chứ không phải thứ dùng để viết.
Trần Quang Huy lấy đi chiếc bút này từ chủ nhân của nó, định giấu đi làm của riêng. Trần Quang Huy biết được điều này vi phạm giáo nghĩa của Nhân Thần, vì thế đã do dự vô cùng lâu. Cho đến một ngày... Trần Quang Huy đưa tay cầm lấy cây bút, từ đó không còn do dự nữa. Không lâu sau khi Trần Quang Huy mang bút rời đi, những Người Chấp Pháp trong khu vực đã nhận được thông báo.
Bên trong cống ngầm, Trần Quang Huy nhìn thấy ánh sáng từ đèn pin cùng với tiếng bước chân gấp rút, âm thanh và ánh sáng đều va chạm với vách tường trong không gian nhỏ hẹp này mà dội về phía của Trần Quang Huy. Trần Quang Huy nghe âm thanh, lập tức biết được số lượng người đang tới cùng với khoảng cách của bọn họ.
'Bị bao vây rồi sao?' Trần Quang Huy thầm nghĩ, sau đó suy đoán. 'Hành động nhanh nhẹn, có tổ chức như thế này, hẳn là Người Chấp Pháp rồi.'
Chuyện của tội đồ và Người Chấp Pháp không hề phổ biến, Trần Quang Huy cũng chỉ nghe ngóng được một hai. Những tội đồ sau khi bị bắt giữ thì sẽ biến mất! Trong lòng Trần Quang Huy dâng lên một trận sợ hãi vô hình.
Trần Quang Huy đâu có chủ động chạy trốn xuống nơi này? Anh ta không vứt bỏ được cơn sợ hãi trong lòng, không dám phản kháng lại Người Chấp Pháp, cho nên khi mà vòng vây của Người Chấp Pháp siết ngày càng chặt, Trần Quang Huy bị dồn xuống chỗ này.
'Kế hoạch vây bắt gần như không có kẽ hở.' Trần Quang Huy nhíu mày. 'Rốt cuộc bọn họ đã sử dụng kế hoạch này bao lâu rồi? Từ lúc bắt đầu đưa vào áp dụng, có bao nhiêu 'con chuột' bị bắt rồi?'
Gần như không có kẽ hở tức là vẫn có kẽ hở. Trần Quang Huy suy đoán, anh ta có cơ hội đột phá vòng vây để chạy đi, sơ hở này xuất hiện từ việc các Người Chấp Pháp đã đánh giá thấp sức chiến đấu của nhân viên nghiên cứu. Nếu như Trần Quang Huy có thể đánh cho đám Người Chấp Pháp trở tay không kịp, vậy thì anh ta có thể thoát ra khỏi vòng vây! Một khi thoát ra khỏi trạng thái bị bao vây, Trần Quang Huy sẽ có nhiều con đường để chạy trốn hơn.
Không ngoài dự đoán của Trần Quang Huy, số lượng Người Chấp Pháp là có hạn, mà đường cống ngầm lại chằng chịt, cho nên bọn họ phải chia thành từng nhóm nhỏ để từ từ thu lưới. Trần Quang Huy tập trung tinh thần để phân biệt tiếng bước chân và các âm thanh khác.
Nhóm nhỏ nhất... chỉ có một người!
'Chính là nó!' Trần Quang Huy quyết định. 'Cơ hội đây rồi.'
Trần Quang Huy liếc về phía chiếc bút trên tay mình lần cuối, sau đó bắt đầu cẩn thận di chuyển. Trần Quang Huy di chuyển không quá nhanh bởi vì anh ta cần giữ lại một phần thể lực để chiến đấu với Người Chấp Pháp, mà sau khi Trần Quang Huy chiến thắng Người Chấp Pháp, anh ta cũng cần thể lực để chạy trốn.
...
Bởi vì số lượng Người Chấp Pháp rất thưa thớt, cho nên phần lớn họ đều hành động một mình. Nhưng mà hôm nay dưới cống ngầm lại có hiện tượng kì quái đang diễn ra.
...Trừ một Người Chấp Pháp đang đi lẻ, tất cả Người Chấp Pháp khác đều đang hoạt động trong nhóm hai người, thậm chí ba người.
Chuyện này chưa từng xảy ra!
"Nghe nói đối tượng lần này rất nguy hiểm." Trong cống ngầm, một người lẩm bẩm. "Người Chấp Pháp ở mấy khu vực xung quanh cũng bị trưng dụng."
Không phải ai khác, đây chính là Người Chấp Pháp đơn lẻ kia. Người Chấp Pháp đầu tiên: Đặng Văn Thông!
Đúng vậy, đây là một nhân bản của Đặng Văn Thông, tuy nhiên kí ức có khiếm khuyết. Nhân bản này thực sự tin rằng nó sinh ra trong văn minh Nhân Thần và thực hiện giáo nghĩa Nhân Thần một cách vô cùng tích cực. Sức tính toán và thể chất của nhân bản này cao hơn cả Con Của Thần cùng Người Chấp Pháp bình thường...
...Nó là Người Chấp Pháp mạnh nhất!
Trần Quang Huy lúc này đang di chuyển về hướng của Đặng Văn Thông, không hề biết bản thân đang tự chui đầu vào rọ.
Mấy phút sau, Trần Quang Huy đã đến một ngã rẽ, thanh niên này liền thu người ẩn nấp trong góc khuất. Người Chấp Pháp độc hành kia chắc chắn sẽ đi qua chỗ này, cho nên Trần Quang Huy phục kích ở đây là một lựa chọn không tồi. Tuy lần này vây bắt Trần Quang Huy, số lượng Người Chấp Pháp được huy động tăng nhiều, nhưng bọn họ lại đi chung với nhau thành các nhóm nhỏ, thành ra lưới vây bắt cũng không chặt chẽ hơn là bao.
Cơ mà đấy chỉ là ý kiến chủ quan của Trần Quang Huy. Lưới vây bắt không chặt chẽ hơn là thật, nhưng đấy là do không cần bao vây chặt hơn để làm gì cả, bởi vì địa hình chật hẹp của cống thoát nước khiến số lượng nhân lực cần thiết giảm mạnh. Ngược lại thì khi mà những Người Chấp Pháp hợp tác với nhau như vậy, độ chắc chắn của tấm lưới đã tăng lên rất nhiều. Chỉ có thể nói: Trần Quang Huy muốn chạy thoát, đúng là khó hơn lên trời!
À, mỉa mai thay, chàng thanh niên Trần Quang Huy vẫn đang đặt hi vọng trốn thoát vào Người Chấp Pháp lạc đàn kia (thực ra là Người Chấp Pháp mạnh nhất!) bản thân Trần Quang Huy không hề biết bản thân đã đưa ra một lựa chọn tồi tệ nhất.
Hi vọng quả là thứ... rất mạnh mẽ.
...
Trần Quang Huy chờ đợi, chờ đợi, cuối cùng Người Chấp Pháp mà cậu ta nhắm đến cũng xuất hiện ở ngã rẽ phía bên trái, đang đi tới. Trần Quang Huy hít sâu một hơi sau đó nín thở, trên tay nắm chặt cây bút Tường Vi, toàn thân vận lực chờ bật ra.
Ngay khoảnh khắc Người Chấp Pháp Đặng Văn Thông đi tới ngã rẽ, một bóng đen lao vụt tới! Trên tay phải bóng đen cầm vũ khí đẹp đẽ sáng loáng, hướng mắt của Đặng Văn Thông mà đâm đi!
Đặng Văn Thông tuy bị bất ngờ nhưng vẫn gần như ngay lập tức làm ra phản ứng. Chỉ thấy Đặng Văn Thông đưa hai cả hai tay vuông góc về phía trước rồi quật mạnh về phía bên trái, làm chệch hướng cú đâm của Trần Quang Huy! Sau đó, tay trái của Đặng Văn Thông tóm chặt cánh tay phải của Trần Quang Huy, tay phải của Đặng Văn Thông thì gập lại, cùi trỏ đánh về phía trước!
Trần Quang Huy né được, tuy nhiên vẫn bị sượt qua, trên má có một vết thương rõ ràng. Tay trái của Trần Quang Huy ngay lập tức phản công, đấm về phía bên cạnh của lồng ngực của Đặng Văn Thông!
Nhưng mà Đặng Văn Thông nhanh hơn nhiều! Đặng Văn Thông co chân lại, đạp mạnh vào giữa ngực của Trần Quang Huy! Trần Quang Huy nhận ra Đặng Văn Thông định làm gì khi Người Chấp Pháp này vừa đưa chân lên, lập tức thu tay trái về chặn ở giữa ngực.
Bịch! Trần Quang Huy bị đánh trúng, trực tiếp mất đi năng lực tấn công!
Tay phải trật khớp ở vai, xương tay trái bị đánh nát, lồng ngực lõm vào khiến Trần Quang Huy không thở được.
'Không thể nào! Không thể nào!' Trần Quang Huy đau đớn tột cùng, gào thét trong lòng. 'Người Chấp Pháp không thể nào có sức tính toán cao như vậy được!'
Quả thực những Người Chấp Pháp cũng đồng thời là Con Của Thần, nhưng mà bởi vì thể chất của họ đủ mạnh để trở thành Người Chấp Pháp, đã định sẵn là sức tính toán của bọn họ sẽ không quá xuất chúng so với Con Của Thần khác.
...Nhưng mà Người Chấp Pháp trước mắt Trần Quang Huy này là một ngoại lệ!
Thể chất người trước mắt cực kì mạnh, tuy Trần Quang Huy không rõ trung bình Người Chấp Pháp mạnh bao nhiêu, nhưng người này mạnh quá đáng! Trần Quang Huy dù muốn đánh trả nhưng mà việc này là không thể, bởi vì thể chất của Trần Quang Huy còn yếu hơn Người Chấp Pháp bình thường!
Sức tính toán thì sao? Người này có thể gần như ngay lập tức làm ra phản ứng khi bị phục kích, đồng thời phản công có hiệu quả khi bị tấn công, thậm chí còn chủ động công kích ngược lại Trần Quang Huy! Sức tính toán của người này không rõ cao bao nhiêu, nhưng khẳng định ngang, thậm chí cao hơn Trần Quang Huy! Cái này thậm chí còn không phải phản xạ, mà là đơn thuần suy nghĩ xem nên chiến đấu ra sao rồi thực hiện!
'Làm sao mà một người như vậy có thể tồn tại...' Trần Quang Huy không cam lòng nôn ra một ngụm máu, trong đầu hiện lên suy nghĩ cuối cùng rồi bất tỉnh.
Người Chấp Pháp Đặng Văn Thông đứng tại chỗ một lúc, mở ra thiết bị quét. Sau khi xác nhận người tấn công mình đã bất tỉnh, Người Chấp Pháp Đặng Văn Thông mới tiến lại gần nhặt lấy bút Tường Vi, rồi lấy một chút máu để xác định danh tính.
Một màn hình ánh sáng xanh xuất hiện.
...
[Tên: Trần Quang Huy]
[Tuổi tác: 29 tuổi, 11 tháng, 26 ngày, 5 giờ, 30 phút]
[Thân phận: Tội đồ]
[Cống hiến: Bởi vi phạm giáo nghĩa Nhân Thần, cống hiến lại không đủ lớn để bù đắp tội danh, vì thế toàn bộ cống hiến đã bị xóa bỏ.]
...
Người Chấp Pháp Đặng Văn Thông ấn vào thiết bị liên lạc đeo ở bên tai, nói: "Báo cáo, đây là Người Chấp Pháp số 1, đã bắt được một tội đồ, chính là mục tiêu đang vây bắt, cũng lấy lại được bút Tường Vi."
"Lặp lại... đây là Người Chấp Pháp số 1, đã bắt được một tội đồ, chính là mục tiêu đang vây bắt, cũng lấy lại được bút Tường Vi. Hết."
Trần Quang Huy nằm bẹp trên mặt đất. Thương thế của Trần Quang Huy tuy trông đáng sợ, nhưng nếu ý chí mạnh mẽ thì sống thêm tầm nửa ngày không thành vấn đề. Người Chấp Pháp Đặng Văn Thông giúp Trần Quang Huy cầm máu, sau đó mang về căn cứ của Người Chấp Pháp.
******
Lần tiếp theo Trần Quang Huy tỉnh lại, cậu ta đã ở trong một khu vực trắng xóa. Trần Quang Huy chợt phát hiện, mình có thể nhìn thấu một phần cấu tạo của nơi này.
Không gian này là một hình lập phương rỗng. Không biết vì sao, Trần Quang Huy không thể chạm tới góc, cạnh hay bề mặt của khối lập phương này. Cho dù Trần Quang Huy bước đi thì cậu ta cũng chỉ bước đi tại chỗ, nhưng mà cảnh vật xung quanh lại thay đổi. Không gian này không phải vô hạn, chỉ là... dường như Trần Quang Huy không thể thoát ra khỏi đây được.
Có những người khác ở đây. Trần Quang Huy tiếp cận một nhóm nhỏ ở gần đó để tìm hiểu tình hình. Nhóm này gồm có hai người thanh niên, một nam một nữ. Hai người này đã ngồi bệt tại chỗ nói chuyện khá lâu.
Hai người kia cũng đã nhận ra Trần Quang Huy đang tiếp cận bọn họ.
Trần Quang Huy mở lời trước: "Xin chào, hai người có thể làm ơn cho tôi hỏi một chút được không?"
Nam thanh niên vênh mặt trả lời: "Nếu chúng tôi trả lời không thì cậu sẽ rời đi sao?"
Vừa nói xong, nam thanh niên bị nữ thanh niên kia đập một phát vào sau đầu, sau đó cô gái kia làm ra đáp lại: "Xin lỗi cậu, tinh thần của tên này không được ổn định cho lắm."
"Cậu cứ việc hỏi, chúng tôi có thể sẽ trả lời."
Trần Quang Huy gật đầu, hỏi liên tiếp mấy câu: "Hai người đến đây đã lâu chưa? Hai người có biết đây là đâu không? Chúng ta sẽ ra sao, có thể và nên làm gì ở đây?"
Cô gái khen: "Hỏi hay lắm, không nhiều người mới tới đây có thể đưa ra câu hỏi về thứ họ thực sự nên biết. Năng lực của cậu hẳn cũng rất xuất chúng dù so sánh với mặt bằng chung của xã hội hiện nay."
'Cô gái này... ngay lập tức đánh giá được khả năng của mình?' Trần Quang Huy cảnh giác nhưng không lộ ra mặt.
"Cảm ơn vì lời khen." Trần Quang Huy nói cảm ơn.
Cô gái: "Cậu biết những lời tôi nói đều là sự thật."
"À, chúng đều đúng..." Trần Quang Huy nhẹ nhàng hỏi. "Nhưng như vậy thì sao?"
"Đừng vội vàng, chúng ta có rất nhiều thời gian." Cô gái tiếp lời. "Vợ chồng chúng tôi là hai người đến không gian này đầu tiên, từ đó đến nay đã qua tám mươi năm."
"Những tám mươi năm!" Trần Quang Huy ngạc nhiên, lại hỏi. "Không hề già đi?"
"Không hề già đi." Cô gái đáp. "Mà lại không cần ăn uống ngủ nghỉ."
Trần Quang Huy chưa từng nghe nói về không gian nào giống như thế này trong lịch sử văn minh Nhân Thần. Con người vào thời điểm này không thể tạo ra không gian cao cấp như thế này. Cho nên...
"...Nơi này là không gian của Nhân Thần?" Trần Quang Huy đưa ra suy đoán. "Những tội đồ sẽ bị đưa đến đây?"
"Đáp án rất xuất sắc, đáng tiếc không có thưởng." Cô gái gật đầu.
"Nhưng mà trong trăm năm trở lại đây đâu có cặp tội đồ nào là vợ chồng?" Trần Quang Huy hỏi. "Chẳng lẽ hai người kết hôn sau khi đến đây?"
Cô gái lắc đầu: "Lần này thì cậu đoán sai rồi, nhưng mà không trách được, bởi vì chuyện này thực sự khó mà tưởng tượng nổi."
"Chúng tôi đến không gian này tám mươi năm trước, tuy nhiên thời điểm chúng tôi phạm phải giáo nghĩa Nhân Thần lại xa xưa hơn nhiều."
"Lúc đó giáo nghĩa vẫn chưa được phổ cập trên toàn thế giới, cũng không có Người Chấp Pháp gì cả. Chính vị thần đã tự tay bắt lấy chúng tôi, nhốt chúng tôi trong một không gian không thể phân biệt ngày đêm. Qua rất lâu sau thì chúng tôi được gửi tới nơi này."
Trần Quang Huy lắng nghe xong, ngạc nhiên thốt lên: "Hai người là Cái Ác Ban Đầu!"
Cái Ác Ban Đầu, hay còn gọi là tội đồ đầu tiên, là tên gọi chung của hai tội đồ nổi tiếng nhất trong lịch sử, Phong và Lôi. Tương truyền, thuở xa xưa, cái ác chưa từng tồn tại, tất cả mọi người đều là thiện. Cho tới một ngày...
'Kể từ hôm nay, giáo nghĩa Nhân Thần được khắc trên bia, con dân của Thần cần ghi nhớ giáo nghĩa trong lòng, từ đó tuân thủ.'
Một ngày này, giáo nghĩa Nhân Thần lần đầu tiên được ghi rõ ra, cũng là ngày tội đồ xuất hiện lần đầu tiên!
Cô gái nói: "Mọi người chỉ biết Cái Ác Ban Đầu là hai tội đồ xuất hiện đầu tiên, lại không biết bọn họ vốn không nguyện ý trở thành tội đồ."
Trần Quang Huy giật mình: "Còn có chuyện như vậy sao?"
Cô gái gật đầu: "Lúc đó tội đồ chưa từng xuất hiện, ai mà nghĩ ra hậu quả của của việc vi phạm giáo nghĩa Nhân Thần lại là như vậy? Thậm chí sau này những người khác, trước khi trở thành tội đồ, luôn luôn do dự vô cùng lâu."
"Quả thật có việc này." Trần Quang Huy xác nhận. "Chính tôi cũng đã do dự trong một thời gian dài."
"Cậu vì sao mà phải vào đây?" Cô gái hỏi.
"Ăn trộm một..." Trần Quang Huy định nói là 'cây bút' nhưng sửa lại. "...Tác phẩm nghệ thuật."
Cô gái nghĩ một chút rồi nói: "Cái này thì ít người phạm phải. Bởi vì tài nguyên của văn minh Nhân Thần không thiếu thốn đến mức công dân phải đi trộm."
Trần Quang Huy khen: "Hai người ở nơi này đã lâu, chắc cũng thu thập được một lượng thông tin không nhỏ?"
Cô gái "Ừ" một tiếng, đáp lại: "Nhưng mà không biết vì sao trong tám mươi năm này, tần suất tội đồ mới xuất hiện không ngừng tăng lên."
Đặng Văn Thông có thể trả lời câu hỏi này, đáng tiếc là cậu ta không ở đây.
Trần Quang Huy hỏi: "Cô là Phong hay Lôi?"
"Cậu đã đoán được rồi phải không?" Cô gái nói. "Lôi cực nhanh, mạnh mẽ, thẳng thắn. Phong thì uyển chuyển và khôn khéo hơn nhiều."
"Cô là Phong?" Trần Quang Huy nói.
"Đúng." Phong gật đầu.
"Còn tôi là Trần Quang Huy." Trần Quang Huy tự giới thiệu.
"Huy này, việc duy nhất cậu có thể làm là ngồi xuống... nói chuyện với mọi người, hoặc là nhắm mắt cố ngủ... tuy cậu sẽ không ngủ được và nhanh chóng bị sự buồn chán nuốt chửng." Phong tiếp lời. "Nhưng chúng ta có cách để chống lại sự buồn chán, nếu có lúc cậu cảm thấy không thể chịu được nữa, hãy đến tìm chúng tôi để biết đáp án."
Trần Quang Huy gật gù tỏ vẻ đã hiểu.
Phong cười, rồi nói: "Trừ tấn công và làm bị thương người khác, trong không gian này có thể làm rất nhiều thứ. Cậu hãy cứ tự nhiên."
Nói xong, Phong ngồi xuống cạnh Lôi, dựa vào vai người sau mà nhắm mắt lại, trông rất hưởng thụ.
Đi đến một khu vực trống ở gần đó, Trần Quang Huy ngồi xuống khoanh chân, bắt đầu suy nghĩ.
'Không gian này đã tồn tại tám mươi năm? ...Không phải, nó đã tồn tại từ trước khi Phong Lôi bị đưa đến đây, tạm thời chưa có manh mối gì, cứ tạm thời gác lại.'
'Vấn đề tiếp theo... Mục đích tồn tại của không gian này là gì? Nó được dùng để trừng phạt các tội đồ sao, chẳng lẽ không có tác dụng khác sao?'
Nghĩ đến đây, Trần Quang Huy từ bỏ, bởi vì trăm mối không có cách giải. Nhưng ngay lập tức, Trần Quang Huy lại nghĩ đến thứ khác.
'Bút Tường Vi có cấu tạo ra sao nhỉ...?'
Cứ kết thúc trạng thái suy nghĩ, Trần Quang Huy lại tiếp tục nghĩ về một thứ mới. Mạch suy nghĩ của Trần Quang Huy thường xuyên bị đứt đoạn do thiếu dữ kiện cần thiết, thiếu tập trung hoặc chỉ đơn giản là không nghĩ ra thứ gì mới. Qua khoảng vài chục lần như vậy, Trần Quang Huy tiến vào một trạng thái rất kì diệu.
Là trạng thái "siêu tập trung". Nhưng nó khác với những lần siêu tập trung mà Trần Quang Huy từng tiến vào.
Đã qua rất lâu rồi mà dòng suy nghĩ của Trần Quang Huy vẫn chưa bị đứt đoạn. Như đã nói, đây là một loại trạng thái rất kì diệu. Đầu óc vĩnh viễn tỉnh táo, cơ thể không hề xuất hiện mệt mỏi, bụng chưa từng truyền đến cảm giác đói. Cho dù Trần Quang Huy đẩy sức tính toán lên cao nhất thì năng lượng trong cơ thể cũng không bị tiêu hao mảy may. Chỉ cần Trần Quang Huy nghĩ về thứ gì, tất cả dữ liệu đã biết về nó sẽ bị gọi ra, sau đó cấu tạo, các phương án sử dụng của vật này tự động hiện ra trước mắt Trần Quang Huy.
Nếu là lúc trước khi Trần Quang Huy chưa đến đây, cậu ta sẽ chẳng bao giờ có thể tiến vào trạng thái này.
'Nếu như thế này còn chưa phải là thần linh, vậy thì như thế nào mới phải?' Trần Quang Huy tự hỏi. 'Nhân Thần rốt cuộc là thứ gì? Không, Nhân Thần là kẻ nào?'
'Vào buổi đầu con người tồn tại, Nhân Thần đã ở đó rồi. Sinh vật như thế nào mới có thể sống lâu như vậy, hay Nhân Thần thực chất là một nhóm các sinh vật lần lượt cai quản con người?'
'Hay là... thời gian? Nếu một ngày trên trời bằng trăm năm dưới đất, vậy cũng là một giả thuyết hợp lí.'
'Khó khăn, quá khó khăn! Tuy nói Nhân Thần là vị thần linh duy nhất để lại thần tích trong lịch sử loài người, nhưng nó để lại cực kì ít dấu vết để lần theo! Mình không có bất kì manh mối gì, chỉ dựa vào các giả thuyết để tính toán thì thời gian cần thiết là gần như vô tận!'
"..." Trần Quang Huy rời khỏi trạng thái mở mắt ra lần đầu tiên sau một thời gian dài. Lôi đang ngồi trước mắt cậu ta, nhưng không thấy Phong đâu cả.
"Anh Lôi, chị Phong đâu rồi?" Trần Quang Huy hỏi.
"Mày tìm vợ tao có việc gì?" Lôi hỏi ngược lại, ánh mắt toát lên sự tức giận.
"À..." Trần Quang Huy trầm ngâm một chút rồi đáp. "Cũng không có gì, em cần ai đó để hỏi cái này, mà anh Lôi nóng tính quá, nên em tìm chị Phong cho dễ."
"Hỏi đi!" Lôi nói.
"Được được..." Trần Quang Huy hỏi. "Từ lần trước em nhắm mắt lại đã qua bao lâu rồi?"
Lôi trả lời như thế này: "Hơn mười lăm năm, chưa đến hai mươi năm."
Trần Quang Huy ngẩn người: "...Hả...?"
'Câu nói này có phạm vi sai số tương đối lớn.' Trần Quang Huy thầm nghĩ. 'Đây hẳn là đáp án chuẩn xác nhất mà anh ta có thể đưa ra."
"Thật là lâu." Trần Quang Huy thở ra.
Sự tức giận trong ánh mắt của Lôi đã tán đi, thay vào đó là sự khâm phục: "Khả năng tập trung của cậu thật đáng kinh ngạc."
Trần Quang Huy gật đầu: "Em đã tiến vào trạng thái siêu tập trung, chỉ là không nghĩ tới sẽ ở trong trạng thái ấy lâu như thế."
"Không cần khiêm tốn." Lôi nghiêm mặt. "Trạng thái siêu tập trung của mọi người ở đây đều dài hơn bình thường, nhưng ở trong trạng thái này lâu như vậy thì cậu là người đầu tiên."
Vừa nói dứt câu, sắc mặt của Lôi xấu đi trông thấy. Lôi nói: "Trong mười mấy năm này, chất lượng của các tội đồ mới đến càng ngày càng kém. Chỉ có một điểm đáng ghi nhận là tần suất tội đồ xuất hiện càng ngày càng cao. Nhưng mà chất lượng kém thì số lượng nhiều để làm gì!"
Trần Quang Huy yên lặng suy nghĩ: 'Có chuyện gì sắp xảy ra sao?'
Đây là khả năng duy nhất mà Trần Quang Huy có thể nghĩ ra. Chất lượng và số lượng của tội đồ, tức là trình độ và lượng người phạm tội trong văn minh Nhân Thần. Chất lượng tội đồ giảm xuống, tức là mặt bằng chung trình độ của văn minh đã giảm. Tần suất tội đồ mới xuất hiện tăng lên, tức là văn minh đang xuống dốc, không thể đáp ứng nhu cầu tối thiểu của công dân được nữa.
Tuy nhiên đối với Trần Quang Huy, văn minh Nhân Thần chỉ là một cái chuồng gia s·ú·c của Nhân Thần, có ra làm sao cũng không còn liên quan tới cậu ta.
Lôi vẫn đang nói: "Tình trạng suy thoái này đã xuất hiện ngay từ ban đầu, nói cách khác... cậu là tội đồ xuất chúng nhất trong bảy mươi năm trở lại đây."
"Nhưng... vậy thì sao?" Trần Quang Huy không hiểu, hỏi.
"Ừ... chả sao." Lôi cười cười. "Nhưng sớm thôi, mọi thứ sẽ trở nên 'có sao'."
"Tất cả sinh vật có ý thức đều vận động với mục đích nhất định..." Lôi chỉ nói một nửa.
Trần Quang Huy hiểu ý, tiếp lời: "...Mà chúng tội đồ bị đưa đến đây không hề là ngẫu nhiên. Sớm hay muộn, Nhân Thần sẽ có động thái nào đó."
Lôi gật đầu: "Nói chuyện với người thông minh thật là dễ chịu. Bọn ngu ngốc kia chỉ biết bày trò chơi ngày qua ngày, chẳng được tích sự gì cả."
"Đúng rồi." Trần Quang Huy chợt nói. "Trước đó chị nhà đã nhắc đến 'biện pháp chống lại sự nhàm chán' nó là gì vậy?"
"Là 'sáng tạo'. " Lôi đáp.
Trần Quang Huy: "Sáng tạo?"
Lôi: "Đúng, sáng tạo ra cái mới. Rốt cuộc thì buồn chán đến từ sự quen thuộc, mà cái mới thì nó lạ lẫm, không có gì thích hợp để xua tan sự buồn chán hơn là tìm hiểu cái mới."
Trần Quang Huy nhíu mày: "Nhưng mà sáng tạo là việc rất khó khăn."
Lôi: "Không phải với con người."
Trần Quang Huy: "...Cũng đúng."
Cuộc trò chuyện dừng ở đây. Lôi ngồi một lúc thấy Trần Quang Huy không nói gì nữa, bèn đứng lên rời đi. Trần Quang Huy nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái siêu tập trung một lần nữa.
Một năm rất nhanh liền đi qua. Một năm này Trần Quang Huy chỉ tỉnh lại một lần, nhưng so với lần siêu tập trung vào mười mấy năm trước, lần tập trung này chỉ như chợp mắt ban trưa. Có lẽ Trần Quang Huy sẽ tiếp tục ở trong trạng thái này nếu như không có người đánh thức cậu ta.
Trong ý thức của Trần Quang Huy, căn phòng cậu ta tưởng tượng ra đang sụp đổ, các phép tính, dữ liệu được liệt kê ra trước mắt đang nhanh chóng tan rã. Trần Quang Huy thấy cảnh này, lập tức biết được rằng bên ngoài có người đang gọi mình, thế là chủ động tỉnh lại. Tuy vậy, Trần Quang Huy ở cực kì sâu trong trạng thái siêu tập trung, cho nên dù chủ động tỉnh lại cũng tốn một lúc.
"Cậu tỉnh rồi."
...Là giọng của Phong.
Sau khi tỉnh táo hoàn toàn, Trần Quang Huy hỏi: "Có chuyện gì vậy chị?"
"Sắp tròn trăm năm kể từ khi chúng tôi tới đây rồi, tôi tin cậu sẽ không muốn bỏ lỡ thời điểm này." Phong trả lời.
"A? Em còn tưởng cần thêm vài năm nữa mới đủ trăm." Trần Quang Huy ngạc nhiên nói.
"Thời gian đấy là Lôi nói cho cậu phải không?" Phong hỏi. "Khả năng cảm nhận thời gian của Lôi không tốt, tuy nhiên cũng tương đối chính xác. Mấy lời anh ấy nói với cậu cũng không sai phải không?"
Trần Quang Huy gật đầu: "Tuy phạm vi sai số hơi lớn, nhưng đúng là không hề sai sót."
Phong mỉm cười: "Lôi tốt bụng, lại rất kiêu ngạo. Anh ấy muốn giúp cậu nhưng không đủ khả năng, vì thế cố gắng đưa ra đáp án chuẩn xác nhất có thể."
Trần Quang Huy khen: "Có thể xác định thời gian trong cái không gian này đã là chuyện rất đáng khâm phục."
Trong không gian này không hề có vật tham chiếu để xác định thời gian như mặt trời, mặt trăng và các vì sao, những vật như đồng hồ đương nhiên cũng chả tồn tại.
"Chuyện gì sắp xảy ra?" Trần Quang Huy hỏi.
"Không ai biết." Phong đáp. "Có thể sẽ chẳng xảy ra chuyện gì."
"Mơ hồ thế sao?" Trần Quang Huy nhăn mặt.
"Chính là mơ hồ như vậy." Phong nói. "Nhưng mà hi vọng vào thứ hư vô mờ mịt như thế vẫn hơn là không có hi vọng đúng không."
"...Bởi vì hi vọng chính là thứ mạnh mẽ như vậy."