Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dự Án Tạo Thần
Unknown
Chương 29: Nhân Thần vs Mập Mạp Vô Địch! (năm)
Chương 29: Nhân Thần vs Mập Mạp Vô Địch! (năm)
Văn minh Nhân Thần vẫn luôn chú ý tới các cổng không gian.
Các cổng không gian từ đầu đã mở rộng với tốc độ cực nhanh, sau đó những cái cổng ở gần nhau lại kết hợp thành một cái cổng lớn hơn.
Hiện tại trên khắp hành tinh Nhân Thần chỉ còn lại ba cái cổng, hai cái trong đó có thể quan sát được, đường kính mỗi cái lên tới cả trăm cây số. Tuy nhiên, chiều rộng của mỗi cái còn chưa được nửa mét, vì thế cổng không gian trông như một bức tường mỏng vậy.
Ba cái cổng này, phân biệt nằm ở trên không trung của thành phố số sáu, ở trung tâm thành phố số mười và một cái nằm ở dưới đáy biển!
...
Trời tối, thành phố số mười.
Những nghiên cứu viên ở tiền tuyến đều rất mệt mỏi vì phải canh chừng cổng không gian thông qua máy giám sát bất kể ngày đêm.
Bao quanh cổng không gian, lúc này đã có một tường thành làm bằng vật liệu hỗn hợp với cốt hợp kim. Chỉ có một số chỗ là vẫn chưa được xây dựng hoàn chỉnh, phần lớn tường thành còn lại được dựng lên bằng máy móc tự động trong thời gian ngắn. Thì ra năng lực sản xuất của văn minh Nhân Thần lại mạnh mẽ như vậy. Cũng phải thôi, chỉ có như vậy thì văn minh Nhân Thần mới nuôi nổi đám công dân cả ngày đều đang ăn học ngủ nghỉ mà chẳng làm gì này.
Bỗng nhiên, tiếng còi báo động vang lên dồn dập!
Xung quanh cổng không gian vẫn luôn được đèn công suất cao chiếu sáng rõ như ban ngày, lúc này có một bóng người chầm chậm bước ra!
"Có kẻ địch."
"Có kẻ địch."
Âm thanh của nhiều người vang vọng trong đêm.
Quá nửa nghiên cứu viên đều đang nhìn về phía người vừa xuất hiện trên màn hình bằng ánh mắt coi thường, số còn lại không coi thường kẻ địch, nhưng trong con ngươi của họ không thể tìm ra bất cứ sự tôn trọng nào.
Kẻ địch đơn độc trước mắt này đeo mặt nạ sói, mặc giáp mềm màu nâu từ đầu đến chân. Nhìn ngực và cổ họng để phân biệt, đây có lẽ là nam tính. Tất nhiên, không bài trừ khả năng dân tộc ở văn minh khác có cấu tạo cơ thể khác với con người của dân tộc Nhân Thần.
Mặt Nạ Sói chỉ đi mấy bước đã dừng lại, hình như đang kiêng kị cái gì. Hắn ta rút một con dao ở bên hông ra, ném chếch lên không trung!
Giọng của ai đó vang lên trong phòng họp trực tuyến: "Lính ở đơn vị số hai, lập tức mang mười thiết bị nhìn đêm gần nhất lên tường thành, chuẩn bị lắp đặt."
Mọi người nhìn về phía ô chân dung phát sáng của người vừa nói, chân dung màu đen, ở góc có một cái tên.
"Người Chấp Pháp Đặng Văn Thông".
Không ít nghiên cứu viên lập tức nhận ra được tác dụng của mệnh lệnh này, lập tức bỏ phiếu thông qua.
[61% phiếu thông qua, 39% phiếu trung lập, mệnh lệnh thông qua.]
Trong phòng họp trực tuyến, các nghiên cứu viên đều phản ứng vô cùng chậm, không thể biết được tên đeo mặt nạ sói kia định làm gì. Chẳng thể trách bọn họ được, bên trong văn minh Nhân Thần chưa từng có một cuộc tranh chấp đúng nghĩa nào.
Choang! Con dao bị ném lên kia đánh vỡ lớp kính ngoài cùng của cái đèn lớn gần nhất.
Choang! Vẫn là con dao ấy, từ bên trong nó bắn ra hàng loạt mũi kim nhỏ, khiến cho toàn bộ bóng đèn bị phá hủy.
Lách cách, lách cách... vụn thủy tinh rơi xuống đất.
Không còn đèn công suất lớn, người kia lập tức biến mất trong đêm đen.
"Mở ra thiết bị nhìn đêm."
"..."
[100% phiếu thông qua, mệnh lệnh thông qua.]
"Còn nữa, giao quyền chỉ huy lại cho tôi, các người bỏ phiếu quá chậm."
"..."
"..."
[6% phiếu thông qua, 91% phiếu phản đối, 3% phiếu trung lập.]
Số lượng Người Chấp Pháp quá ít. Các nghiên cứu viên, cũng chính là Con Của Thần, lại không hề muốn từ bỏ quyền chỉ huy một chút nào.
Không thấy Người Chấp Pháp Đặng Văn Thông nói gì nữa. Các Người Chấp Pháp khác thì có vẻ tức giận hơn, người nào đó còn trực tiếp tắt micro, chẳng rõ ở đầu bên kia có đang nói những lời nào không muốn cho người khác biết hay không.
Những Người Chấp Pháp này vô cùng rõ ràng một việc rằng, làm chuyện gì cũng cần có một người đứng đầu thì sức người mới có thể vận hành được. Thủ lĩnh của bọn họ là Người Chấp Pháp Đặng Văn Thông, còn đám nghiên cứu viên kia thì không biết do ai lãnh đạo.
Thông qua thiết bị nhìn đêm, có thể quan sát được Mặt Nạ Sói vẫn đứng nguyên tại chỗ mà không có động tĩnh gì. Mười phút trôi qua, vẫn không có bất kì mệnh lệnh nào được đưa ra. Người Chấp Pháp lục tục thoát khỏi phòng họp trực tuyến. Người Chấp Pháp Đặng Văn Thông là người thoát đầu tiên, khoảng nửa phút sau thì những Người Chấp Pháp khác dần thoát đi hết.
Thiếu đi sự hiện diện của Người Chấp Pháp, những nghiên cứu viên dần sôi nổi trở lại.
Số lượng nghiên cứu viên lên tới hơn chín nghìn người, tuy nhiên chỉ ba cá nhân trong đó có tiếng nói. Những người này đều đã già, là nhân viên nghiên cứu chính của một lĩnh vực nào đó.
Tô An nghiên cứu dự án Kì Tích, "trí tuệ nhân tạo và tự động hóa" nói rằng:
"Mặt Nạ Sói là sinh vật hình người nhưng lại ra trận một mình. Trong tình huống xấu nhất, một mình Mặt Nạ Sói có thể đánh bại tất cả quân đội bên ta. Tôi đề nghị rút lui chiến thuật bảo toàn lực lượng."
Lê Năng nghiên cứu dự án Tài Nguyên Tương Lai, "vật liệu và năng lượng" lập tức phản bác:
"Người ta đánh đến cửa rồi mới tính đến rút lui, nhưng mà ai cho ông rút lui? Không được phép rút lui là một chuyện, kể cả cố tình rút lui cũng sẽ không mang đi hết được chỗ tài nguyên đã vận tải đến tiền tuyến, vô cùng lãng phí!"
Vũ Thực Cường nghiên cứu dự án Xóa Đói Giảm Yếu, "nhu yếu phẩm và giáp chiến đấu" cũng phản đối ý kiến rút lui:
"Có thể rút lui đến đâu? Làm vậy sẽ ảnh hưởng đến các thành phố khác nữa, được không bù mất. Tốt nhất chúng ta hãy cố gắng nghiên cứu kẻ địch, giúp cho những người chiến đấu sau này bớt lúng túng. Hãy hi sinh một cách có ích."
Tô An: "Cả hai người đều không đồng ý rút lui? Hai người đâu phải ra chiến trường, làm sao mà cảm thấy sợ hãi được!"
Vũ Thực Cường gay gắt đáp trả: "Ông cảm thấy sợ hãi sao?! Những người lính chưa ra trận bao giờ, Nhân Thần sẽ phù hộ cho họ! Nếu cứ rút lui mãi, rồi sẽ đến lúc không còn đường lui, cả văn minh sẽ chôn vùi!"
...
Ba ông già này lần nào nói chuyện cũng cãi nhau.
Tô An yên lặng nãy giờ, tiếp lời: "Vị thần của văn minh bên kia rốt cuộc muốn làm gì, chẳng lẽ có âm mưu sâu xa gì đó?"
Lê Năng mang bệnh trong người, không chịu được ho mấy cái, trả lời: "Mặc kệ Tà Thần muốn làm gì, cứ tiêu diệt địch là được. Chiến tranh tất nhiên phải có người hi sinh. Tuy văn minh chúng ta chưa từng có một trận chiến đúng nghĩa, nhưng có một chuyện mà ai cũng có thể nhìn ra được: nếu không muốn hi sinh bản thân, vậy thì hãy hi sinh kẻ địch thôi."
Cuộc trò chuyện đến đây thì cả phòng họp còn hơn chín nghìn người rơi vào yên lặng.
Lẽ ra, lúc này những nghiên cứu viên nên đưa ra một mệnh lệnh nào đó. Nhưng không, bọn họ không hiểu chút nào về kẻ địch, bọn họ không biết nên làm như thế nào. Dưới sự chỉ huy từ các Con Của Thần, quân đội của văn minh Nhân Thần trở nên vô cùng bị động. Thật sự không dám nghĩ, nếu kẻ địch trở nên đông đảo và chủ động hơn thì phòng tuyến của văn minh Nhân Thần có thể trụ được bao lâu trước khi bị xuyên thủng.
Đây là biểu hiện của việc "tăng lực chấp hành, giảm ứng biến" khi Nhân Thần Đặng Văn Thông tạo ra văn minh này. Để bộ máy văn minh Nhân Thần hoạt động tốt, những nhà lãnh đạo tài ba là không thể thiếu được.
...
Vài phút trước.
Người Chấp Pháp Đặng Văn Thông thoát khỏi phòng họp. Người Chấp Pháp này tóc đen, khuôn mặt trẻ trung như một thiếu niên nhưng truyền thuyết về cậu ta đã có từ xa xưa, không rõ ràng người này đã sống bao lâu rồi. Thiếu niên này kết nối với kênh liên lạc riêng của Người Chấp Pháp, nói một câu:
"Đây là Người Chấp Pháp số 1, tất cả Người Chấp Pháp hãy rời khỏi phòng họp, chờ lệnh."
Quá trình này tốn nửa phút đồng hồ. Chưa tới một phút tính từ lúc Người Chấp Pháp Đặng Văn Thông đưa ra mệnh lệnh, hơn năm trăm người, cũng là toàn bộ số lượng Người Chấp Pháp, đã gia nhập vào kênh thông tin.
Người Chấp Pháp Đặng Văn Thông hỏi: "Có tổng cộng bao nhiêu người đang ở thành phố số mười và những thành phố tiếp giáp?"
Sau vài giây, thông báo hiện ra.
[39% phiếu đồng ý, 61% phiếu trung lập.]
Thông qua số liệu này, có thể thấy được xung quanh thành phố số mười đã tập hợp bốn phần mười lượng Người Chấp Pháp. Lại có bốn phần mười Người Chấp Pháp đi tới thành phố số sáu. Một phần mười lực lượng Người Chấp Pháp canh chừng cánh cổng dưới đáy biển và phần còn lại trong số họ hoạt động rải rác khắp nơi trên thế giới để duy trì an ninh.
Thành phố số mười có diện tích khoảng mười lăm triệu cây số vuông, lớn hơn hẳn các thành phố khác, cũng đông dân hơn. Ngay khi cổng không gian đầu tiên xuất hiện, người dân lập tức di tản. Hiện tại dân số trên hành tinh Nhân Thần không quá nhiều, cho dù toàn bộ dân thường của thành phố số mười di chuyển sang những khu vực lân cận cũng không xuất hiện tình trạng thiếu chỗ ở.
Những người còn ở xung quanh cổng không gian tại thành phố số mười hầu hết là nhân viên chiến đấu, nhân viên nghiên cứu chỉ chiếm một phần rất nhỏ, phụ trách vận hành các thiết bị tinh vi.
Theo lệnh của Người Chấp Pháp Đặng Văn Thông, mười người có chiến tích cao nhất trong khu vực, bao gồm cả cậu ta, tập trung tới nơi Mặt Nạ Sói vừa xuất hiện. Chỉ cần Mặt Nạ Sói dám thử vượt qua tường thành, nhất định sẽ chịu tập kích của mười Người Chấp Pháp này!
Nhưng mà cho tới giờ, Mặt Nạ Sói vẫn đứng ở ngay phía trước cổng không gian như trời trồng. Bên phía văn minh Nhân Thần vì mất đi nguồn ánh sáng mà sử dụng thiết bị nhìn đêm. Hiện tại nếu Mặt Nạ Sói trốn vào trong bóng tối, phòng chỉ huy của văn minh Nhân Thần sẽ lập tức mất dấu kẻ này. Rất may mắn, có vẻ người mang mặt nạ sói này không có ý định chuyển.
...
Có người từng nói với Mặt Nạ Sói rằng:
"Chỉ cần lần này cậu có thể sống sót, khi trở về sẽ trở thành đội viên chính thức của đội Phong Lang."
"Đừng lo, rất có khả năng cậu sẽ sống sót được, nghe nói văn minh... ừ, văn minh Nhân Thần này là một văn minh mới, lại ít xảy ra xung đột, tất nhiên không có mấy loại vũ khí chuyên dụng trong chiến tranh."
Phong Lang là một trong những đội cảm tử của văn minh Mập Mạp Vô Địch. Đội viên không chính thức có tỉ lệ tử vong vượt quá chín mươi phần trăm, đội viên chính thức sẽ ra trận sau, tỉ lệ tử vong thế mà cũng vượt quá sáu mươi phần trăm. Thực ra, Lính cảm tử có tỉ lệ tử vong cao là chuyện bình thường.
Nhiệm vụ của đội Phong Lang là dọn bẫy trên con đường tiến công của quân tiên phong và triệt hạ một phần kẻ địch.
Triệt hạ một phần kẻ địch, nghe rất hay ho đúng không, nhưng mà trang bị của lính cảm tử cực kì đơn sơ, đội Phong Lang lại truy cầu tốc độ, vì thế trang bị mang trên người lại càng ít ỏi, khó mà đối chiến với lính chính quy trang bị đầy đủ ở văn minh bên kia, cho dù văn minh ấy chưa phát minh ra vũ khí nóng. Vì thế, Phong Lang thường dựa vào tốc độ mà xâm nhập hậu phương địch để gây hỗn loạn, suy yếu khả năng tiếp tế của địch.
Còn dọn bẫy, nói thẳng ra là dùng mạng để lấp bẫy, vì xung quanh cổng không gian thường có bẫy của kẻ địch giăng sẵn. Có nhiều văn minh không hề chủ động tiến công, chỉ đặt bẫy xung quanh cổng không gian, văn minh đối diện chỉ có thể từ bỏ tấn công để tránh tổn thất.
Nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng gì đến văn minh Mập Mạp Vô Địch. Văn minh này thường xuyên dùng mạng để lấp bẫy, dù sao thì số người c·h·ế·t vì lấp bẫy có khi còn chả đuổi kịp tốc độ đẻ của dân tộc người Mập Mạp Vô Địch. Cũng không phải bọn họ mắn đẻ, chẳng qua là dân số nhiều thì sinh sôi cũng nhanh.
Mặt Nạ Sói đứng yên từ lúc xuất hiện, chính là vì sợ trên chiến trường có bẫy.
Mặt Nạ Sói không biết một điều là ở ngoài thế giới thực, Trần Bình An cũng rất ngạc nhiên vì một quân lính cậu ta cử sang văn minh Nhân Thần đã tồn tại mấy giây mà chẳng bị sao cả.
Cả Đặng Văn Thông và Trần Bình An đều có thể quan sát rõ chiến trường với góc nhìn từ trên cao. Đặng Văn Thông thấy một quân lính mặc đồ nâu đi ra từ trong cổng không gian xong đứng yên ở đó chẳng làm gì.
Mặt Nạ Sói không làm gì, bởi vì Trần Bình An vốn không đưa ra mệnh lệnh khác. Thường thì quân đội vừa đi sang bên kia sẽ lập tức bị hỏa lực bao trùm, vốn không có cơ hội để làm gì cả. Nhưng mà một đơn vị quân cảm tử của Trần Bình an đã đi qua mấy giây mà vẫn còn sống, khiến trong đầu Trần Bình An nảy ra nhiều nghi vấn.
Bởi vì bị điểm số chiến tranh hạn chế, Trần Bình An sẽ không toàn lực triển khai, mà sẽ cử quân sang c·h·ế·t chay trước.
Trần Bình An nghĩ: 'Chẳng lẽ văn minh Nhân Thần vẫn chưa chế tạo ra vũ khí tầm xa nào? Như vậy thì quá lạc hậu rồi. Vậy cái bức tường thành kiên cố kia được xây dựng kiểu gì?'
Trần Bình An bị bối rối.
Đúng vậy, văn minh Nhân Thần chẳng có thứ gì gọi là vũ khí tầm xa, cung tên hay thậm chí không có cả ná bắn chim.
Kênh trực tiếp thấy cảnh này liên tiếp xuất hiện dấu hỏi chấm.
...
(115) Ẩn danh (***616): ?
(116) Ngọa Long Tiên Sinh: ? Hỏa lực đâu? Tại sao vũ khí nóng cơ bản cũng không có?
(117) Trí Giả: Văn minh Nhân Thần mới được tạo ra hơn năm phút trước.
(118) Ẩn danh (***215): ???
(119) Ẩn danh (***685): ????????
(120) Ẩn danh (***512): Vừa xem hồ sơ cá nhân của Nhân Thần, đúng là mới năm phút thật này. Trận này có gì đáng xem? Ai tìm ra tọa độ của thằng mập này đi, đánh nó một trận. Mãi mới có người mới, chẳng lẽ lại bị nó dọa chạy mất?
...
Đã một tuần trôi qua, trạng thái của Mặt Nạ Sói đã giảm mạnh do thiếu nước.
Người bình thường thiếu nước chưa tới một tuần đã nằm bẹp một chỗ, thế mà Mặt Nạ Sói vẫn còn sức chiến đấu. Tuy lực chiến không bằng ban đầu, nhưng không hổ là lính trong quân đội.
Mặt Nạ Sói đứng đây đã một tuần mà văn minh Nhân Thần vẫn chưa có bất kì động tác nào trừ quan sát.
Tinh thần của Mặt Nạ Sói căng như dây đàn. Hắn biết mình không thể tiếp tục đứng ở đây, nếu không sẽ c·h·ế·t vì đói khát. Mặt Nạ Sói rất cần tiếp tế vào lúc này.
Hắn nhắm vào đoạn tường thành gần nhất mà chạy.
'Thế mà không có bẫy.' Mặt Nạ Sói bất ngờ nghĩ.
Trong quân đội, Mặt Nạ Sói được giáo d·ụ·c rất nhiều về tư tưởng của quân cảm tử. Hắn đã nghĩ, c·h·ế·t vì đói khát thì không có tác dụng gì cả, vì thế di chuyển để dùng mạng vô hiệu hóa bẫy, nhưng cuối cùng lại không có cái bẫy nào.
Khi tiến tới sát tường thành, chỉ còn cách mấy mét thì phía sau hai gối của Mặt Nạ Sói bị đánh bởi vũ khí cùn, lập tức gập về phía trước. Bản thân Mặt Nạ Sói theo quán tính mà chúi về phía trước. Mặt Nạ Sói định lấy tay chống xuống, ai ngờ hai tay cũng chịu tấn công từ phía sau. Hắn ta cứ thế cắm mặt xuống đất. Mặt Nạ Sói chống tay xuống đất, ngửa mặt ra sau quan sát. Đúng lúc này, Mặt Nạ Sói nhìn thấy hai vật nhọn đang đâm về phía mắt mình, dù muốn tránh thì cũng không kịp nữa rồi.
Mặt Nạ Sói ôm lấy mặt nạ đã bị nhuộm đỏ bởi máu phun ra từ mắt mà gào lên, sau đó đầu hắn bị chặt xuống. Từ đầu đến cuối, Mặt Nạ Sói, vốn có trạng thái kém cỏi, không có một chút sức đánh trả nào.
Bẫy thì không có, nhưng có mai phục!