Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dự Án Tạo Thần
Unknown
Chương 3: "Nhìn đêm"
Chương 3: "Nhìn đêm"
Đặng Văn Thông mở thông báo trong trò chơi ra, xem lại khoảng hai mươi chiến báo gần nhất. Những đợt t·ấn c·ông đều đến từ một tài khoản có biệt danh là "Trí Giả". Biệt danh của một tài khoản cũng chính là tên của văn minh đó. Tài khoản của nhóc béo có biệt danh là Mập Mạp.
Đặng Văn Thông không lạ gì với cái tên này. Đây chính là tài khoản xếp hạng 1 trên bảng xếp hạng, vì thế ông chủ quán thua là có thể hiểu được. Thiếu niên quan sát một hồi lâu, bất ngờ nhận ra:
'Tư duy chiến thuật của người này... không cao hơn ông chủ quán là mấy. Thậm chí có phần... kém hơn nhiều?'
Nguyên nhân chính dẫn tới thất bại của văn minh Mập Mạp chính là công nghệ của nó quá lạc hậu so với văn minh Trí Giả. Một binh sĩ của Trí Giả, thậm chí có thể lấy một địch mười người Mập Mạp! Mà đây là dưới tình huống người Trí Giả không hề dồn lực t·ấn c·ông. Có lẽ chủ nhân của tài khoản cũng chỉ đang thăm dò thôi.
Dưới tình hình như vậy, ông chủ quán có thể cầm cự thật lâu, có thể thấy được chênh lệch trình độ giữa hai người lớn bao nhiêu. Ngoài ra, văn minh Mập Mạp tất nhiên có ưu điểm riêng: mật độ dân số trên các hành tinh định cư của nó đông gấp năm sáu lần các văn minh khác! Ông chủ quán chính là dựa vào phần ưu thế này để phòng thủ.
Đặng Văn Thông quan sát hướng đi của từng trận chiến, đang chuẩn bị đưa ra lệnh co lại phòng tuyến để tăng cường lực lượng. Dù điều này sẽ gây ảnh hưởng nặng nề đối với chiến lược phát triển đã đề ra trước đó, cậu ta vẫn phải làm vậy.
Đúng lúc này, một bong bóng tin nhắn nổi lên.
******
Trí Giả: Sợ rồi sao, không dám đánh nữa à?)
******
Đặng Văn Thông cười cười.
******
Mập Mạp: ## nó ông làm thế này còn người mới nào dám chơi nữa? Ông dùng tài khoản đời đầu bắt nạt một tân thủ?
Mập Mạp: Nói chung là tôi ### đánh nữa! Ông mà dám t·ấn c·ông tiếp tôi chụp chiến báo gửi lên cộng đồng, để xem ông chịu được bao lâu?
******
Cộng đồng người chơi Văn Minh từ lâu đã cực độ phản đối việc bắt nạt kẻ yếu, tới mức đã có không ít người chơi lâu năm biến mất khỏi bảng xếp hạng do bị cả cộng đồng vây công. Dù sao thì một trò chơi trực tuyến rất cần một cộng đồng lớn mạnh để duy trì, nếu không có người chơi mới thì trò chơi sẽ không thể phát triển được. Dưới lối suy nghĩ này, những người chơi mới đã nhận được sự bảo hộ nhất định từ toàn bộ cộng đồng.
******
Trí Giả: ?
Trí Giả: Tài khoản chính của ông là gì? Gửi UID ra đây anh em mình đánh mấy trận.
******
Tân thủ sẽ không nói chuyện kiểu như này, vì thế người đang sử dụng tài khoản Mập Mạp khả năng cao là người chơi lâu năm. Mà dựa theo trình độ của người chỉ huy đã đối đầu với Trí Giả hôm qua, tài khoản của người ở phía bên kia hẳn là có hạng không thấp!
******
Mập Mạp: Không có.
Trí Giả: Điêu ### ###
Trí Giả: Ông đ có tài khoản, có ### luyện được trình độ chỉ huy mạnh như vậy
Mập Mạp: Nói chung là hôm qua đ phải tôi đánh với ông. Tài khoản này cả chục người chơi thay nhau online, ai mà biết lúc đấy người nào đang online?
Trí Giả: ## thôi, off đây.
******
Đặng Văn Thông đọc tin nhắn, trong lòng nhẹ nhõm một chút. Bằng cách này, văn minh Mập Mạp hẳn là tạm thời không bị quấy rầy nữa, có thể thuận lợi phát triển tiếp theo đường lối cũ, không cần điều chỉnh gì.
Thiếu niên rời khỏi bản đồ sao, mở chế độ "Chơi với máy" lên.
"Chơi với máy" tên như ý nghĩa. Người chơi sẽ đấu với máy tính. Trí tuệ nhân tạo của "Văn Minh" trải qua nhiều năm thu thập dữ liệu từ các trận chiến của người chơi, bây giờ khả năng đã vô cùng xuất sắc. Có mấy cái độ khó. Dễ dàng, bình thường, cơ bản, khó khăn, vô hạn.
Cơ bản chính là vô cùng cơ bản, người chơi có thể dùng độ khó này để học được, và phải thuần thục được toàn bộ các thao tác cơ bản mới có thể chiến thắng chế độ này. Trừ chế độ này, các chế độ khác đều điều chỉnh độ khó theo thông số chiến tích của tài khoản.
Dễ dàng, người chơi sẽ cảm thấy dễ dàng.
Bình thường, máy tính sẽ có trình độ ngang bằng người chơi.
Khó khăn, người chơi sẽ cảm thấy khó khăn.
Vô hạn. Đây là một độ khó tương đối đặc biệt. Đây là chế độ không thể thắng do q·uân đ·ội của máy tính là vô hạn. Sức mạnh của từng đơn vị địch sẽ tăng dần theo thời gian.
Đặng Văn Thông chọn "Khó khăn". Cậu ta chơi độ khó "Vô hạn" có thể cầm cự rất lâu, nhưng mà hôm nay không có thời gian, nên để hôm khác vậy.
...
Trên màn hình lúc này là kiến trúc phòng thủ cuối cùng, văn minh của Đặng Văn Thông chỉ còn mười mấy người ở bên trong. Bên ngoài là văn minh của máy tính, vẫn còn mấy trăm người, bao vây kiến trúc.
"Thua." Thiếu niên có chút khó chịu, tắt máy tính trong lúc đứng dậy. Hôm nay Đặng Văn Thông thư giãn hơi quá, vì thế mắc rất nhiều lỗi thao tác.
"Hôm nay anh Thông mắc hơi nhiều lỗi nhỉ?" Nhóc béo hỏi.
"Ừ, hôm nay anh không tập trung lắm." Đặng Văn Thông gật đầu, đáp, quay người đi ra cửa.
Thằng nhóc không hiểu Đặng Văn Thông đang nói cái gì. Nó đưa tay phải lên, lấy ngón út vừa ngoáy mũi vừa nói: "Có gì đáng chú ý hơn chơi điện tử sao?"
Thiếu niên vừa mặc áo mưa vào, vừa nói: "Chơi trò chơi có no bụng được không?"
"Không. Nhưng hai chuyện này đâu có xung đột?" Nhóc béo thấy Đặng Văn Thông đứng dậy, lập tức chiếm chỗ.
## nó, thằng nhóc này nhà giàu, chỉ cần gọi một tiếng là có người nhà mang đồ ăn đến, Đặng Văn Thông không so được.
Thiếu niên ngán ngẩm nhìn thằng nhóc, nói: "Tao có việc phải đi bây giờ, chơi cho cẩn thận. Nếu bị t·ấn c·ông thì nhắn tin cầu hòa, đừng chày cối tiến hành c·hiến t·ranh, sẽ bất lợi cho phát triển."
Một trận trò chơi này tốn của Đặng Văn Thông sáu tiếng đồng hồ. Bây giờ là bảy giờ kém, một lúc nữa là đến giờ cơm của bác Phong rồi, thiếu niên phải tranh thủ thời gian đi đường. Đặng Văn Thông đi ra khỏi cửa lớn, cả người lập tức chìm vào trong bóng tối.
Thiếu niên không đi ngay mà nhắm mắt lại, đứng một lúc. Không qua bao lâu, Đặng Văn Thông mở mắt ra, trong con ngươi lấp lóe một sợi ánh sáng màu xanh lục. Mắt của cậu ta đã tiến vào trạng thái "nhìn đêm" rồi. Khi Đặng Văn Thông ở trong trạng thái này, cậu ta sẽ có khả năng nhìn rõ trong bóng tối.
Trong thời đại này, con người có thể thích nghi nhanh chóng khi tiếp xúc với môi trường khác lạ, thức tỉnh những khả năng đặc biệt của cơ thể. Nhưng những khả năng đặc biệt này cũng sẽ nhanh chóng mất đi nếu thay đổi môi trường sinh hoạt.
Trường hợp nổi tiếng nhất và khắc sâu trong nhận thức của nhân loại là khi một cư dân của khu vực có Mưa Đêm Vĩnh Cửu chuyển sang khu vực h·ạn h·án để sống, anh ta đ·ã t·ử v·ong khi không được cung cấp nước kịp thời. Việc sinh sống ở môi trường ẩm ướt trong thời gian dài đã khiến da và phổi của cư dân nơi đây biến đổi, khiến họ hấp thu và bài tiết ra nhiều nước hơn qua da và hô hấp. Trong trường hợp này, môi trường sinh hoạt bị thay đổi đột ngột đã gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn và người kia không thể thích nghi kịp, dẫn tới q·ua đ·ời một cách đáng tiếc.
Khi vụ việc xảy ra, việc di chuyển giữa các khu vực đã bị hạn chế trong một thời gian dài. Trong thời gian đó, các khu vực trung gian lập tức được xây dựng giữa những nơi có mưa và không mưa, người ta sẽ sinh hoạt ở đây một thời gian để làm quen với môi trường trước khi thực sự sinh sống trong môi trường khô hoặc ẩm ướt hơn nhiều.
"Nhìn đêm" của Đặng Văn Thông là biến đổi ở mắt. Không phải thiếu niên đặc biệt hay gì, chỉ là do cậu ta thực ra sinh hoạt trong môi trường thiếu sáng rất thường xuyên. Ngoài ra, ánh sáng tự nhiên bên trong Mộ Xe Đạp cũng rất hạn chế, từ đó góp phần không nhỏ giúp cậu ta duy trì khả năng đặc biệt này.
...
Đặng Văn Thông lại lao nhanh trong mưa. Con ngươi của thiếu niên phát sáng xanh lục yếu ớt, khiến cảnh vật trong đêm tối hiện rõ mồn một trước mắt. Di chuyển dưới mưa trong nhiều năm, Đặng Văn Thông trở thành bạn với cơn gió mạnh. Thiếu niên luôn chạy xuôi gió, nhanh chóng đến được đích mình cần.
Không bao lâu, Đặng Văn Thông đã trở về lò mổ. Thiếu niên rất thuần thục tìm đến một cái tay cầm, nhấc lên rồi trượt người xuống, sau đó kéo về chỗ cũ. Thang đứng được cố định ở tường, tay làm bằng kim loại gì đó, lạnh toát, rất chắc chắn. Cậu ta không leo xuống đàng hoàng như mọi khi, hai tay thoăn thoắt trong khi hai chân thả tự do, chẳng mấy chốc chân đã chạm đất.
Đặng Văn Thông gấp gáp men theo lối đi, rẽ vài lần tới nơi có ánh sáng hắt lên tường. Lần này cậu ta rẽ trái. Bên trái mới có đèn sáng, và bởi vì bên phải là khu làm việc. Bây giờ tối rồi, bác Phong đã nghỉ ngơi.
Dù khả năng chịu lạnh của cư dân trong khu vực mưa tốt hơn thường, Đặng Văn Thông vẫn cảm thấy hơi lạnh. Vừa đi đến ngã ba, cậu ta đã cảm nhận được hơi ấm từ khu sinh hoạt phả ra ngoài.
Từ xa đã thấy chủ lò mổ Nguyễn Chiếu Phong đang đứng sau cửa, đầu hơi cúi, tay phải cầm lấy cạnh cửa, cổ tay trái đưa lên để xem đồng hồ. Ông ta đã nhìn thấy Đặng Văn Thông.
Hai người trừng mắt nhìn nhau.
Toàn bộ cơ bắp của thiếu niên lập tức vận sức. Cậu ta bắt đầu chạy!
Cảnh tượng trước mắt Đặng Văn Thông như chậm dần lại.
...Tay phải ông Phong đưa chậm rãi lên không trung, chỉ về phía cổ tay trái đang ngửa lên, vừa gõ gõ chầm chậm vào cái đồng hồ đeo tay, vừa lắc đầu. Miệng ông ta mở ra nói gì đó.
"..."
Đặng Văn Thông rất nhanh! Nhưng chủ lò mổ còn nhanh hơn!
"...mày lại muộn rồi." Nói xong, ông ta thở dài.
Lúc này, Đặng Văn Thông đã đến ngay trước thềm cửa, tưởng chừng chỉ trong nháy mắt sẽ vượt qua để vào trong phòng. Nhưng ông Phong lại dùng tốc độ phi thường đóng cảnh cửa lại!
Két~!
Rầm! x2
Hai tiếng động khá tương tự vang lên gần như cùng lúc. Cái trước là âm thanh cánh cửa dày bị đóng lại. Cái sau là âm thanh một thiếu niên đâm sầm vào cánh cửa đó. Đặng Văn Thông vẫn ngồi dưới đất một lúc mà chưa đứng dậy. Cậu ta đang bị choáng vì đập đầu vào cánh cửa kia quá mạnh.
"Ây da..." Thiếu niên đưa hai tay lên, bưng đầu xuýt xoa vì đau.
Cảnh cửa đang đóng bị mở ra. Đặng Văn Thông ngẩng đầu lên, chủ lò mổ đang đứng đó.
"Đau không?" Ông ta hỏi.
Thiếu niên có chút giận dỗi nói: "Đau."
Cậu ta đứng dậy phủi quần.
Ông bác lại nói: "Tao đã kêu mày sang sớm phải không?"
Lần này thì Đặng Văn Thông không trả lời. Ông Phong không nói gì nữa, lùi lại một chút, quay người đi vào trong. Thiếu niên theo sau, người cậu ta hơi lảo đảo một chút, đầu óc vẫn còn ong ong.
Đóng cửa lại, Đặng Văn Thông đi đến chỗ để dép đi trong nhà, cởi ủng ra. Thiếu niên cũng nhanh chóng cởi áo mưa với găng tay rồi để ở một bên.
Đi vào bên trong, đập vào mắt Đặng Văn Thông là cái bàn ăn đầy ắp, thức ăn và canh vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút. Chỉ là... không thấy ông chủ lò mổ đâu rồi. Đặng Văn Thông thấy thế bèn nói to:
"Bác không ăn à!"
Tiếng nói ở trong bếp vọng ra:
"Ăn đi!"
Thiếu niên nghe vậy không thắc mắc gì nữa, tìm cái ghế ngồi xuống.
Thức ăn trên bàn hơi vơi đi, chắc ông bác ăn rồi. Trên bàn ăn có hai bộ bát đũa. Bộ bát đũa trước mặt có vết bẩn, Đặng Văn Thông lại đứng lên đi về phía chỗ bộ bát đũa kia.
...Nó cũng có vết bẩn.
"...?"
Thấy cảnh này, Đặng Văn Thông lập tức suy đoán ra gì đó.