Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dự Án Tạo Thần
Unknown
Chương 4: Thịt lợn
Chương 4: Thịt lợn
Đặng Văn Thông rời khỏi ghế, đi vào bếp.
Ông Phong trong này không phải để nấu nướng gì cả. Ông đang ngồi trên một cái ghế băng, thấy Đặng Văn Thông đi vào nên ngẩng đầu lên nhìn. Mắt ông ta đỏ hoe.
Thiếu niên tiến lại gần, ngồi bên cạnh.
"Bác có gì muốn chia sẻ không?" Cậu ta nói.
"...Không."
Đặng Văn Thông không tiếp lời, ngồi im đó. Được một lúc thì ông Phong lại nói:
"Con trai tao... vừa mới về."
Giọng nói nghe rất khó khăn.
Đặng Văn Thông mắt hơi mở lớn một chút. Bây giờ đã biết được tại sao hai bộ bát đũa trên bàn đều đã dùng.
Con trai bác Phong làm ở đội trị an lâu rồi. Ở đó hoàn cảnh sống tốt hơn nhiều, giờ về nhà lại có chút không quen, cũng cảm thấy khó chịu. Hai cha con đều nóng như lửa, ở chung một chỗ chỉ cần bắt đầu giao tiếp sẽ dẫn đến cãi nhau. Đứa con ăn một chút xong rồi đứng dậy rời đi.
Thế là ra tình cảnh hiện tại. Ông Phong vẫn thương con, nhưng đứa con này của ông lại hay làm ông khóc.
Đặng Văn Thông biết nói gì bây giờ? Cuộc sống hiện nay của cậu ta có thể nói đã ổn định, vòng quan hệ không những mở rộng thêm mà thỉnh thoảng còn thu hẹp. Đối với mẹ mình, Đặng Văn Thông thật ra có chút nhớ nhung, nhưng thứ cảm giác này cũng đã nhạt dần theo năm tháng. Bởi thế, đối với những gia đình bình thường, Đặng Văn Thông không có tư cách gì để đưa ra lời khuyên.
Ngồi với ông bác thêm một lúc nữa, Đặng Văn Thông quyết định quay trở lại bàn ăn để ăn cơm. Trước khi ra khỏi bếp, thiếu niên không quên cầm một bộ bát đũa mới. Lúc cậu ta đi ra thì mấy món ăn hơi nguội rồi, hơi nước không bốc lên giống như lúc mới bước vào phòng nữa.
'Cái món 'nhà giàu mới được ăn' đâu rồi ấy nhỉ?' Đặng Văn Thông kéo ghế ngồi xuống, nghĩ.
Thiếu niên vẫn còn nhớ lời mà lúc sáng của bác Phong nói. Cậu ta thử quan sát những món ăn trên bàn, nhưng cuối cùng không phát hiện ra món gì khác lạ.
'...Thôi cứ ăn đi vậy.' Thiếu niên vươn tay gắp một đũa đồ ăn.
Bàn thức ăn hôm nay đã phong phú hơn bình thường rồi. Một bữa ăn của người dân ở khu vực xung quanh lò mổ thường chỉ gồm thịt. Chia ra làm mấy món: thịt quay, thịt nướng, thịt chiên, thịt luộc, canh thịt,... và nhiều món khác. Toàn thịt!
Công bằng mà nói, để nấu ra được nhiều món như thế, cần phải vận dụng nhiều nguyên liệu hơn, cho nên dù một bữa chỉ nấu mấy món thịt đã có thể coi là xa hoa. Càng giàu có hơn nữa, thậm chí bàn ăn này của bác Phong có cả canh rau củ quả, thứ mà người thường cả tuần mới ăn được một lần. Nguồn cung chủ yếu là do chỉnh phủ phát xuống mỗi tháng chứ khó mà kiếm được ở đâu khác. Đất trồng ở nhiều nơi cỏ dại còn không mọc nổi, bắt buộc phải tiến hành cải tạo đất theo chất lượng. Có lẽ... tình hình trên Quả Đất thực sự đang được cải thiện, dù rất chậm.
Trên bàn có một nồi canh rau củ đầy.
'...Lượng rau củ này tính ra đã là khẩu phần nửa năm của một người. Hôm nay ông bác nấu lắm thế nhỉ, lão ăn hết được không đấy?'
Nghĩ đến đây, Đặng Văn Thông ăn như gió cuốn cho tới khi no căng.
Không ăn thì phí. Một là bác Phong và con của ông ta đã ăn rồi, Đặng Văn Thông chẳng cần để phần. Hai là ngay từ đầu cậu ta cũng chẳng thể ăn hết, lượng thức ăn trên bàn quá nhiều, không sợ ăn hết phần của ông Phong.
Đặng Văn Thông để ý có một món rất đặc biệt. Là một món thịt. Chắc chắn không phải thịt bình thường! Bởi vì mọi khi đều ăn loại thịt kia, nên Đặng Văn Thông nhận ra ngay sự khác biệt.
Giọng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu ta:
"Thịt này ăn ngon nhể?"
Là ông Phong. Lão đã bớt buồn rồi, đi ra đây xem thế nào, thấy thiếu niên ngẩn người, bèn nói. Cậu ta ngẩng đầu lên:
"Cũng được, không hơn thịt thường bao nhiêu."
Đặng Văn Thông hỏi:
"Bác có biết đây là thịt gì không?"
"Nghe nói là thịt lợn." Chủ lò mổ kiếm cái ghế ngồi xuống.
"Lợn? Là 'loài' nào bị nuôi nhốt à?" Thiếu niên thắc mắc.
Mặt ông chủ lò mổ hơi xám xịt vì không trả lời được: "Ai mà biết được? Mày tìm hiểu làm gì? ...Đằng nào cũng không ăn lần thứ hai, biết là thịt lợn ăn ngon là được rồi."
Đặng Văn Thông thấy ông bác chuẩn bị nổi khùng do bị hỏi khó, biết rằng hôm nay hai người sẽ không kết thúc trong êm đẹp, bèn đổ thêm dầu vào lửa:
"Đừng xấu hổ khi không biết, chỉ xấu hổ khi không học!"
Mặt chủ lò mổ trở nên càng đen, ông ta từ từ đứng dậy. Đặng Văn Thông đã thành công chọc vào tổ ong vò vẽ. Thiếu niên đã tự động đứng dậy.
Lấy bàn ăn làm trung tâm, hai người trợn mắt nhìn nhau.
"Trận đấu sắp bắt đầu."
[Đặng Văn Thông] ( 0 _ 0) ? VS ! (0 _ 0# ) (kích động) [Nguyễn Chiếu Phong]!
"3!"
"2!"
"1!"
"Trận đấu bắt đầu!"
Lão chủ lò mổ lao thẳng về phía trước, tay phải chống lên bàn ăn, hai chân chụm lại, đưa sang trái, lên cao quá thắt lưng, cả người ngang qua bàn ăn, bay về hướng Đặng Văn Thông! Hóa ra ông Phong trông to béo như vậy, thân thủ lại không phải dạng vừa!
Đặng Văn Thông thấy vậy, lập tức cúi người xuống. Cậu ta vừa bò về phía gầm bàn ăn, vừa nói:
"Không ăn lần thứ hai? Cháu vừa nghĩ một lúc rồi, nếu muốn, ngày nào cũng có thể ăn!"
Nguyễn Chiếu Phong đương nhiên nghe được nhưng động tác không ngừng. Ông ta vừa tiếp đất, lập tức xoay người lại, tay cầm lấy cạnh bàn, hất lên!
Trên bàn đều là đồ kim loại, không sợ vỡ.
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Rầm!
Theo cái bàn bị đổ, bát đĩa rơi xuống, phát ra tiếng loảng xoảng.
'Không thấy thằng nhóc đâu. Bò nhanh quá nên sang bên kia luôn rồi?' Ông ta nghĩ vậy, đi tới trước cái bàn, nhìn về phía bên kia.
Không thấy người. Nguyễn Chiếu Phong vừa định quay người lại thì bị đạp vào mông, ngã về phía trước!
Lại là một trận loảng xoảng.
Ông ta ngã chúi người về trước, xong rồi không đứng dậy nữa. Đặng Văn Thông khoanh tay đứng nhìn. Một lúc sau, âm thanh từ phía sau bàn ăn vang lên:
"Hừ! Mạnh miệng lắm! Thứ này có tiền cũng không mua được, chẳng lẽ mày đi c·ướp!"
Thiếu niên lập tức cãi:
"Đấy không phải một cách à?! Mà c·ướp để c·hết à? Trộm mới đúng! Món đó chẳng có gì đặc biệt, làm sao lại khó tìm?"
Ông Phong lại hét:
"Đương nhiên là khó tìm! Thịt này là do Chủ tịch thành phố Xe Đạp thưởng cho đội trị an!"
Lão ta hét càng to hơn:
"Làm gì còn nữa mà trộm?"
Đặng Văn Thông khinh thường nói:
"Thức ăn của nhà giàu sao lại không có nguồn cung ổn định? Lại nói... đồ quý giá thì chính mình ăn không ngon à? Lại còn thừa mang đi tặng?"
Nếu món thịt này quá mức quý giá, vậy cũng không đến lượt đội trị an được ăn. Thế là ông Phong cứng họng không nói được gì nữa. Thiếu niên "Hừ" một tiếng rồi nói tiếp:
"Cháu đã nói là sẽ làm được! Bác chống mắt lên mà xem!"
Tiếng loảng xoảng lại vang lên. Nguyễn Chiếu Phong đang đứng lên từ đống bừa bộn. Ông chỉ tay vào Đặng Văn Thông mà nói:
"Làm gì thì làm! Tự chịu trách nhiệm đi!"
Ý của chủ lò mổ là "hãy cẩn thận" nhưng mà ông ta quá xấu hổ để nói ra. Ông muốn khuyên Thông hãy cẩn thận, đừng để lại dấu vết gì, vì ông không thể bảo vệ được cậu nữa.
"Bác đừng lo bò trắng răng, không có chuyện cháu sẽ thất bại." Đặng Văn Thông không để ý, nói.
Thiếu niên đương nhiên nhận ra ý tứ trong mấy câu nói của chủ lò mổ. Cậu ta đan hai tay vào nhau, để ra sau đầu, vừa đi ra cửa vừa nói:
"Nếu cháu ăn còn thừa, sẽ mang sang cho bác mấy miếng."
Từ trong phòng ăn vọng ra tiếng của chủ lò mổ: "Tao không cần!"
Đặng Văn Thông cười vui vẻ. Rất nhanh, bộ trang bị quen thuộc lại xuất hiện trên thân thiếu niên. Ủng. Găng tay da. Áo mưa có mũ trùm. Sau tiếng đóng mở cửa, Đặng Văn Thông đã ở bên ngoài. Cậu ta men theo tường trở về lối cũ, leo lên, đẩy tấm chắn. Thiếu niên leo ra ngoài rồi kéo tấm kim loại về chỗ cũ.
Đặng Văn Thông tiến vào màn đêm. Bộ quần áo vốn tối màu, hình dạng thiếu niên nhanh chóng mất hút trong bóng tối.
Nguyễn Chiếu Phong lơ đãng nhìn vào đống nồi và bát kim loại, lẩm bẩm:
"...Thông, chúc mừng sinh nhật."
Từ rạng sáng nay Đặng Văn Thông đã qua mười tám tuổi, từ nay về sau sẽ phải tự chịu trách nhiệm cho những việc mình làm.
...
Đã đến khu dân cư. Ở khu này, mỗi người đều có một phòng nhỏ.
Đặng Văn Thông về khá muộn.
Nơi này chật ních làm cho anh cảm thấy rất khó chịu. Anh chỉ trở về nhà vào ban đêm. Khi đó mọi người đã đi ngủ hết, vô cùng yên tĩnh.
Không có ánh sáng, nhưng mà Đặng Văn Thông có "nhìn đêm" vẫn có thể quan sát mọi thứ rất rõ ràng. Anh chẳng mấy chốc đã trở về phòng của mình, ngủ một giấc đến sáng.
...
Tầng mà Đặng Văn Thông ở có một cái truyền thuyết. Truyền thuyết kể rằng...
"...Khi ánh sáng biến mất, sinh vật kia sẽ xuất hiện. Tiếng bước chân của nó có năng lực bí ẩn, nếu không tập trung thì sẽ không thể nghe được. Thỉnh thoảng, nó sẽ dừng lại trước cửa phòng của một ai đó, thử mở cửa. Nếu cửa không khóa... người trong phòng sẽ bị ăn thịt!"
Sinh vật trong truyền thuyết kia chính là Đặng Văn Thông. Mặc dù anh có thể nhìn rõ vào ban đêm, nhưng mà cánh cửa phòng nào trông cũng y như nhau, thỉnh thoảng sẽ bị nhầm một hai phòng gì đó. Cũng may khóa cửa mỗi phòng là khác nhau, nếu không Đặng Văn Thông thật sự sẽ đi vào phòng của người khác.
Chẳng lẽ không có ai thấy cái truyền thuyết kia hư cấu à?
Ờ thì... truyền thuyết này có nhiều dị bản, chẳng có ai còn nhớ đâu mới là câu chuyện ban đầu. Sinh vật bí ẩn, hoàng tử, mỹ nữ, thậm chí cả người thân đã khuất,... Mỗi câu chuyện đều có kết thúc khác nhau, nhưng chỉ có kết thúc của "sinh vật bí ẩn" là tiêu cực.
"Sinh vật bí ẩn" kêu lên: "Thật bất công!" (T . T)
Đặng Văn Thông lúc mới biết truyền thuyết này, cảm giác rất sợ hãi. Thế là về sau đi ngủ đều khóa trái cửa phòng.
Anh chính là sinh vật bí ẩn kia? Làm gì có chuyện đó!
...
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Đặng Văn Thông hôm nay dậy sớm, nhưng thanh niên không định ngủ nướng. Mấy hôm đến lò mổ muộn đều do anh ngủ quên mất. Với cả hôm qua Đặng Văn Thông đã đến muộn, hôm nay không muốn đi muộn nữa. Ông Phong trừ lương rất ác, không đến đúng giờ không được. Hôm qua mà không đến ăn chực của ông bác một bữa, anh đã phải ôm cái bụng đói đi ngủ.
Lại một ngày mới bắt đầu. Vẫn đôi ủng đó, vẫn đôi găng tay đó, vẫn chiếc áo mưa đó. Vẫn có mưa, vẫn có gió.
Còn bầu trời: vẫn u ám như vậy.