Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dự Án Tạo Thần
Unknown
Chương 5: Phủ Chủ tịch
Chương 5: Phủ chủ tịch
Đặng Văn Thông hôm nay dậy đúng giờ. Anh vẫn còn một khoảng thời gian trước khi muộn làm, vì thế không di chuyển ngay mà ngồi ở mép của mái bằng nào đó, chân thả tự do đung đa đung đưa. Gió mạnh đổi hướng liên tục, thổi mưa vào người, cảm giác đau rát nhè nhẹ khiến anh tỉnh cả ngủ. Ngồi một lúc, thanh niên hít sâu một hơi rồi đứng dậy. Cảm nhận được không khí lạnh lẽo tràn vào phổi, Đặng Văn Thông bắt đầu chạy.
...
Đặng Văn Thông đi vào chỗ làm việc mà không đụng phải ông Phong. Ông bác đang muốn tránh mặt anh. Đến tận lúc buổi trưa, nghỉ tay lấy lương, Đặng Văn Thông cũng không thấy ông Phong đâu, chỉ đành cầm tiền ở trên bàn rồi đi luôn.
Như thường lệ, Đặng Văn Thông đến khu chợ gần nhất mua mấy xiên thịt để ăn trưa. Hôm nay có việc phải làm, nên anh không định đến khu giải trí như mọi khi.
Theo kiến thức của Đặng Văn Thông, mỗi thành phố đều có một Chủ tịch, là người nắm giữ quyền lực cao nhất ở cấp thành phố. Mà Phủ Chủ tịch là nơi mà người này nghỉ ngơi và làm việc.
"Thịt lợn" là phần thưởng của đội trị an, trên lí thuyết nó sẽ đến từ Chủ tịch. Như đã nói, thịt lợn không phải hiếm có và có nguồn cung ổn định. Trên cơ sở này, sẽ có một kho chứa thịt lợn. Trùng hợp Đặng Văn Thông lại biết một cái kho như vậy. Lí do chính là thịt từ nhà máy của ông Phong sẽ có một phần được chuyển tới cái kho lớn này, Đặng Văn Thông tiếp xúc với ông bác lâu ngày cũng thu được thêm các loại thông tin giống vậy.
Đặng Văn Thông định đột nhập vào cái kho này xem sao.
Tanh niên nhất định phải vô cùng cẩn thận. Bởi vì những nơi bị canh giữ nghiêm ngặt như này đều không cho dân thường đi vào, hành động đột nhập của Đặng Văn Thông có thể coi là một "tội".
Theo thường thức, "tội" nhẹ nhất sẽ bị tử hình, người mang "tội" nếu trốn thoát thì sẽ bị truy nã. "Tội" nặng hơn thì người thân cũng theo đó mà bị tử hình. Theo "tội" ngày càng nặng, những người ở xung quanh cũng sẽ bị tử hình, nếu vấn đề quá nghiêm trọng, thậm chí cả thành phố cũng sẽ vạ lây theo.
G·i·ế·t người vẫn là phạm "tội" nhưng mà đã có n·gười c·hết thay rồi, nên h·ung t·hủ sẽ không bị gô cổ. Quy tắc này vô cùng nhân từ, phải không? Nhờ sự nhân từ này, Quả Đất mới tạm thời thoát khỏi nguy cơ bị quá tải dân số. Chỉ đáng tiếc... dưới quy tắc này, con người đang trở nên càng ngày càng b·ạo l·ực.
Đặng Văn Thông di chuyển hai giờ, lúc này mới tới nhà kho. Xung quanh nhà kho có một bãi đất trống rất rộng, bên ngoài nữa mới là kiến trúc của người dân. Thanh niên di chuyển từ từ tới kiến trúc gần rìa nhất, nằm xuống, bò đến gần sát mép. Đặng Văn Thông ló đầu lên nhìn nhanh một cái rồi lập tức rút về.
'Không hổ là điểm vật tư.'
Anh nhìn thoáng qua, phát hiện có rất nhiều lính canh. Số lượng lính canh chắc chỉ thua mỗi bên Phủ Chủ tịch. Những người này có lẽ là thành viên của đội trị an. Chỉ có người của đội trị an mới có thể lảng vảng quanh khu vực này. Nếu cứ thế xông vào chắc chắn sẽ không thể thành công, Đặng Văn thông sẽ không làm như vậy. Người của đội trị an chắc chắn sở hữu "nhìn đêm" nên thời điểm khả thi duy nhất là... lúc mặt trời vừa khuất bóng.
Người dân sống trong những thành phố bị ảnh hưởng bởi Mưa Đêm Vĩnh Cửu sẽ không thể nhìn thấy mặt trời nữa. "Mặt trời khuất bóng" ám chỉ thời điểm bóng tối sắp bao trùm tất cả. Khả năng nhìn của con người bị giảm đi và chưa đủ tối để "nhìn đêm" được kích hoạt. Cộng thêm đội trị an chắc chắn không có chuẩn bị trong khi Đặng Văn Thông nắm giữ thế chủ động.
Hai điều này kết hợp lại, mới có thể thành công!
Bây giờ mới hai giờ chiều. Đặng Văn Thông ló đầu ra nhìn thêm vài lần. Nhân viên của đội trị an không di chuyển, vị trí mỗi người là cố định nên tương đối dễ nhớ. Thanh niên vẫn giữ tư thế nằm bò ra, dần lùi về sau. Anh cần quan sát mấy hướng còn lại, thử tìm xem có phương pháp khác tốt hơn không.
...
'Cuối cùng vẫn phải xông thẳng vào sao?'
Bây giờ đã bốn giờ. Trong hai tiếng, Đặng Văn Thông đi tới ba phía còn lại để quan sát, không thu được thông tin gì nhiều, chỉ biết ở bốn hướng thì có một cửa lớn, phía đối diện có một cửa sau.
Trên lí thuyết thì đột nhập cửa sau sẽ an toàn hơn, vì đã là cửa sau thì sẽ khá bí mật, từ đó bên t·ấn c·ông sẽ khó tìm được lối này dù có khống chế được phòng giá·m s·át. Nhưng cũng trên lí thuyết thì bên t·ấn c·ông có thể trực tiếp bao vây tòa nhà do bên ngoài kho vật tư này là một đồng bằng trống trải, vì thế bên dưới tòa nhà hẳn phải có lối đi ngầm mới đúng.
Đặng Văn Thông đang vô cùng căng thẳng. Nên vậy. Anh đang chuẩn bị thực hiện một loạt các hành vi lén lút, mà một người bình thường sẽ khó mà bình tĩnh được khi làm những chuyện như vậy. Tim thanh niên đập khá nhanh.
Cảm giác của Đặng Văn Thông nhiều năm gần đây vô cùng chuẩn, nhất là sau khi "nhìn đêm" của thanh niên trở nên ngày càng mạnh.
Anh cảm giác có vấn đề, chỉ là không biết vấn đề nằm ở đâu.
Cách giải quyết rất đơn giản: nếu mà cửa sau không đi được, vậy ta đi cửa trước! Cửa lớn của kho vật tư có nhiều lính canh hơn cửa nhỏ, nhưng Đặng Văn Thông lại không cảm thấy bất an dù biết rõ đi lối này mạo hiểm và nguy hiểm hơn.
Đặng Văn Thông di chuyển rất nhanh, chỉ mười phút đã trở về kiến trúc đối diện với cửa lớn. Anh nhắm mắt, đã bình tĩnh lại, chờ đợi cơ hội duy nhất trong ngày.
'Nếu thật sự không lấy được gì... ghi nhớ được cấu trúc bên trong là được rồi.'
Có câu gì ấy nhỉ? Giữ được cát vàng lo gì không có khoai tây để ăn. Chỉ cần vạch ra được một kế hoạch hoàn chỉnh, Đặng Văn Thông từ đây có thể ra vào điểm vật tư này như đi chợ!
...
Sắp đến giờ rồi
Ở dưới mưa mấy tiếng đồng hồ, dù Đặng Văn Thông đã quen rồi, nhưng vẫn cảm thấy khá lạnh. Lớp da dưới áo mưa đang liên tục truyền đến những cơn đau rát nhè nhẹ.
'Đi!'
Thanh niên bật dậy, sau đó lấy tốc độ cực nhanh trượt xuống mặt đất.
Không bị phát hiện. Rất tốt.
Đặng Văn Thông đứng thẳng người, đi chầm chậm. Màn đêm như đang bảo vệ anh. Thanh niên đi ngược gió, sau một lúc đã đi được nửa đường. Lúc này, một tên lính canh phát hiện ra điều gì không đúng, quay qua nhìn.
Hắn không nhìn rõ... tự nhủ:
'Chắc là nhìn nhầm thôi?'
Một cơn gió thoảng qua, Đặng Văn Thông đã lách qua thanh chắn để vào bên trong! Đột nhập thành công.
Bên trong cửa lớn không hề có chút ánh sáng nào, anh bèn sử dụng "nhìn đêm" để quan sát. Trước mắt thanh niên trở nên sáng như ban ngày. Đặng Văn Thông nhanh chóng di chuyển, nhưng đi một lúc vẫn không tìm được nơi nào đặc biệt. Không quan sát được gì, Đặng Văn Thông chuyển sang sử dụng khứu giác. Đây là một không gian được lấp đầy mùi thịt tươi thoang thoảng. Hết cách, anh đành phải tìm thủ công từng khu vực một.
Đi nửa phút, Đặng Văn Thông đã thấy được ánh sáng le lói. Là một căn phòng. Thanh niên chậm rãi tiếp cận căn phòng kia, tai áp vào cửa nghe ngóng. Bên trong không có tiếng động. Đặng Văn Thông cẩn thận đẩy cửa.
Đây là một gian phòng rất lớn, bên trong có rất nhiều nguyên liệu.
'...Rau?'
Rất tươi, thậm chí sờ vào vẫn còn nước. Từng này rau có khi quý hơn chỗ rau củ anh ta ăn cả năm. Nhưng... không có thịt ở đây.
Thanh niên nhìn bao quát một lần, phát hiện ra một bình hoa rất đẹp, hương thơm phát ra từ bình hoa này. Đặng Văn Thông tới gần ngắm một chút, sau đó rời đi và khép cửa phòng lại như cũ. Anh tiếp tục đi dọc theo hành lang.
Đặng Văn Thông di chuyển nãy giờ vẫn chưa gặp được người nào. Kiến trúc lớn như vậy mà bên trong không có nhiều người?
'Nếu rau cỏ có một phòng riêng, những thứ khác cũng nên như thế.'
Thanh niên tìm được thêm mấy khu vực, lần lượt là bể nước cùng phòng chứa rất nhiều hạt gì đó. Vẫn không thấy phòng chứa thịt đâu. Mục đích đột nhập của Đặng Văn Thông là tìm được "thịt lợn". Mà "thịt lợn" rất có thể nằm trong "phòng chứa thịt". Thế thì anh phải tìm được căn phòng đó trước đã. Mặc dù lúc tiến vào Đặng Văn Thông chưa bị phát hiện, nhưng thời gian dừng chân càng ngắn càng tốt. Vơ vội rồi chuồn chính là chiến lược ban đầu của anh.
'Xem ra hôm nay không thể đi hết mọi chỗ trong kho vật tư rồi.'
Nơi này khá lớn, chia ra làm mấy khu vực. Mỗi khu vực lại chia ra làm nhiều phòng nhỏ, chứa nhiều loại vật tư khác nhau. Sau khi xác định được một vài khu vực, Đặng Văn Thông đã khoanh vùng được vị trí tiềm năng của các phòng chứa thịt. Sau vài phút, thanh niên đi tới nơi.
Anh vẫn vô cùng cẩn thận, nghe ngóng một chút, không thấy vấn đề gì mới dám đẩy cửa vào. Đúng là phòng chứa thịt! Đi mòn chân mới thấy!
Đặng Văn Thông vui mừng quá đỗi. Anh bước nhanh đến giữa phòng, quan sát xung quanh. Có mấy căn phòng. Anh mở bừa một căn phòng ra, đập vào mắt là một đống thịt lớn được xếp ngăn nắp. Hầu hết đều được cắt thành miếng lớn, lại có một ít xương sườn.
Đặng Văn Thông không phân biệt được loại nào mới là "thịt lợn" bèn lấy mỗi thứ một ít. Anh lấy mấy cái túi thủ sẵn trong người ra, vội vàng nhét bừa thịt cho vào túi rồi lập tức rời đi.
Thanh niên chạy về lối cũ, chỉ mất một lúc đã về đến cửa lớn. Bây giờ bên ngoài đã tối hẳn, người của đội trị an lúc này khẳng định đều đã kích hoạt "nhìn đêm".
Trời mưa nên tầm nhìn bị hạn chế, nhưng Đặng Văn Thông cũng sở hữu năng lực này, biết rằng nó giúp quan sát ở khoảng cách gần rất rõ ràng. Nếu chạy ra ngoài, anh ta có tỉ lệ rất cao sẽ bị phát hiện.
Đặng Văn Thông cùng bên ngoài chỉ cách nhau một cánh cửa lớn.
Anh cẩn thận ló đầu ra nhìn thử. Lính của đội trị an không chú ý tới nơi này. Đặng Văn Thông chỉ cần rút lui một cách cẩn thận, sẽ ổn thôi. Anh nhắm mắt lại, suy nghĩ gì đó. Sau một lúc, Đặng Văn Thông mở mắt ra. Anh đi chầm chậm ra khỏi Phủ Chủ tịch. Thanh niên cẩn thận để không gây ra động tĩnh nào.
Lính canh vẫn giống như cũ, nhận ra gì đó, bèn quay người lại nhìn, thế nhưng chẳng tìm được gì.
Đặng Văn Thông đang ở đâu? Vẫn ở phía trước của người lính canh này, nhưng không ở trong tầm mắt của anh ta. Sẽ rất khó nhận ra Đặng Văn Thông đang ở đó, bởi vì anh đã nằm bẹp xuống đất.
Người lính canh quay về chỗ cũ.
Không chần chờ, Đặng Văn Thông yên lặng đứng dậy, cao chạy xa bay.