Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 6: Rồng

Chương 6: Rồng


Chương 6: Rồng

Đặng Văn Thông rời khỏi điểm vật tư.

Trước đó tinh thần căng cứng, thành ra bây giờ đầu óc Đặng Văn Thông khá nặng nề.

Đặng Văn Thông làm xong toàn bộ những chuyện này, trong lòng lại vẫn rất bình tĩnh, bởi anh không nghĩ rằng mình sẽ bị phát hiện.

Bây giờ là... hơn sáu giờ. Anh sẽ về kịp bữa tối. Dù vẫn còn thời gian để đi chơi ở khu giải trí một lúc, nhưng vì trên người đang mang tang vật, Đặng Văn Thông vẫn quyết định trở về luôn.

Sáu giờ ba mươi phút, thanh niên leo xuống thang đứng, cả bộ động tác rất thuần thục. Đặng Văn Thông nhắm mắt lại vì quá mệt, đi men theo tường. Con đường này anh đã đi vô số lần, không thể nào đi nhầm được.

...Đến rồi. Đặng Văn Thông vẫn nhắm mắt, tay trái đưa lên cao, định gõ cửa. Tay anh gõ vào khoảng không.

'Cửa đâu? Hay là chưa đến nơi? ...Chẳng lẽ mình nhớ nhầm rồi?'

"..."

Đặng Văn Thông không hiểu. Anh đi con đường này bao nhiêu lâu rồi, làm sao có thể nhầm lẫn? Thanh niên này nhịn không được, bèn mở mắt ra.

Cửa đang mở.

À.

Đặng Văn Thông thở dài, nhắm mắt lại rồi đi vào, không quên đóng cửa lại. Ủng, găng tay, áo mưa trên người bị cởi ra rất nhanh, vứt một cách tùy ý.

Đặng Văn Thông đi vào phòng ăn, tay mò mẫm kiếm cái ghế ngồi xuống. Lưng ngả về sau vô cùng mệt mỏi, thanh niên hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Anh hơi hé mắt quan sát.

Nguyễn Chiếu Phong đang ngồi ở phía đối diện, trên mặt không có cảm xúc gì.

Đặng Văn Thông để mấy cái túi anh lấy được ở điểm vật tư lên bàn. Chỉ thấy anh nhìn về phía ông Phong, đưa tay lên chỉ chỉ vào mấy cái túi, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại. Thanh niên lấy tay làm gối, đầu gục xuống bàn, mơ màng chẳng còn biết gì.

Nguyễn Chiếu Phong nhìn mà không nói. Ông nhẹ nhàng đứng dậy, mang mấy túi thịt vào bếp.

...

Đặng Văn Thông giật mình tỉnh giấc. Ấn tượng đầu tiên là người đau nhức. Tiếp theo, mùi thơm của thức ăn xông vào mũi khiến anh tỉnh cả ngủ.

Thanh niên ngẩng đầu lên nhìn. Trước mắt có rất nhiều đĩa đồ ăn. Đồ ăn? Bàn ăn? À...

Đặng Văn Thông đã nhớ lại. Anh đưa tay ra cầm lấy một bộ bát đũa, bắt đầu ăn. Đồ ăn này là ông Phong làm từ chỗ thịt Đặng Văn Thông mang về, bây giờ lão cũng đang ngồi ăn ở phía đối diện.

Đặng Văn Thông hỏi: "Cháu ngủ lâu chưa bác?"

Ông Phong trả lời: "Bây giờ là hơn bảy giờ."

Đặng Văn Thông nghe vậy, nói: "Thế để cháu ăn xong rồi đi ngủ, hôm nay cháu ở lại đây nhé."

Ông Phong nhướng mày: "Ngủ gì, ăn xong đi làm việc đi."

Thanh niên trên mặt mờ mịt, nói: "Đêm rồi làm việc gì?"

Ông Phong nói ngay: "Đêm nào? Giờ là hơn bảy giờ sáng!"

Hửm... Đặng Văn Thông chỉ định nghỉ một lát, thế mà ngủ cả một đêm. Bảo sao đau người...

Đặng Văn Thông không để ý đến chủ lò mổ, nói: "Mấy loại thịt này cũng không phải thịt bình thường hay ăn, cháu chỉ nhớ được mùi vị của thịt lợn."

Ông ta trả lời: "Tao cũng không biết là thịt gì, nhưng chủ yếu là ngon do lạ miệng. Có vẻ chỉ mỗi thịt lợn là ăn hằng ngày được."

Đặng Văn Thông gật gật.

Ăn cơm xong, Đặng Văn Thông xin phép rồi đi vào phòng tắm để rửa mặt. Trong này có một tấm gương. Thanh niên trong gương mắt sáng như sao, tóc đen. Đặng Văn Thông vuốt vuốt tóc, phát hiện mấy sợi tóc bạc.

'...Dùng đầu óc tổn thọ thật đấy, lại có mấy sợi tóc bạc rồi?'

Không bao lâu, anh ra khỏi phòng tắm, chào ông Phong một tiếng rồi đi thẳng sang khu lò mổ để làm việc.

...

Trong lúc đó, ở điểm vật tư.

“Thưa ngài, chúng ta còn không xác định được đồ bị mất từ lúc nào. Tên trộm kia… sợ là đã cao chạy xa bay rồi.” Một người thuộc hạ nói với đội trưởng đội trị an. Hắn ta chỉ hừ một cái, không biết đang suy nghĩ gì.

Hắn năm nay hơn bốn mươi tuổi rồi, là đội trưởng đội trị an của Mộ Xe Đạp, nắm giữ quyền lực rất lớn, người thường đều sợ hắn. Đầu đội mũ vành rộng có quai vòng qua dưới cằm, khuôn mặt trông tương đối khó gần, lạnh như băng. Trên dưới mặc một thân đồ đen có hoa văn phản quang.

Đây là đồng phục của đội trị an. Hoa văn trên bộ đồ càng chi tiết, càng nhiều thì một người càng được tôn trọng. Hoa văn, trên hai tay là thân phận, trên hai chân là quyền hạn, trước ngực là cống hiến, sau lưng là năng lực cá nhân.

Tay chân nhiều vòng tròn, lưng cùng ngực có rồng! Miêu tả đội trưởng đội trị an chỉ cần một câu như vậy.

Trước ngực và sau lưng tên đội trưởng đều có một cái đầu rồng thêu bằng chỉ phản quang, trông vô cùng sống động. Đội trưởng đội trị an chính là người giỏi nhất, có nhiều cống hiến nhất ở Mộ Xe Đạp. Hai tay cùng hai chân mỗi cái đều có bốn vòng, đại biểu cho trừ Chủ tịch, tên đội trưởng chính là người có tiếng nói lớn nhất trong thành phố này.

Mà bây giờ… thân phận, quyền lực, năng lực của hắn ta đang bị khinh nhờn!

Có người đột nhập vào điểm vật tư của Chủ tịch! So với kho hàng bình thường, kho hàng của Chủ tịch cất giữ những thứ quý giá hơn nhiều, không chỉ mỗi nguyên vật liệu bình thường. Hậu quả tử hình rõ ràng đã rất nghiêm trọng rồi, đội trưởng không thể hiểu tại sao vẫn có người nảy ra ý tưởng với điểm vật tư này! Mà lại... mà lại để lại dấu vết rất rõ ràng, giống như không thèm che lấp chút nào. Đây... rõ ràng là khiêu khích!

Đội trưởng đang rất tức giận.

Nhìn vào điểm vật tư. Từ cửa lớn, từng dấu chân bùn đất lôi thôi lếch thếch khiến nơi này bị vấy bẩn. Kiểm tra các loại tài nguyên lại một lượt, nhân viên phát hiện ra kho thịt đã bị thiếu đi mấy cân. Tuy không nhiều, nhưng lại

Đội trưởng đi theo Chủ tịch từ hồi vị đại nhân này còn là một thiếu niên nhiệt huyết. Lần này Chủ tịch cũng không trách phạt đội trưởng, chỉ bảo phải bắt sống người này. Tuy vậy, đội trưởng vẫn cảm thấy hắn phải làm gì đó.

Đội trưởng đội trị an nắm trong tay quyền điều động toàn bộ đội trị an, để thuộc hạ âm thầm mai phục khắp nơi trong thành phố. Cũng không vội...

...

Giữa trưa.

Đặng Văn Thông lại kết thúc ca làm việc như mọi ngày. Thanh niên lại ăn trưa, sau đó xuất phát tới điểm vật tư hôm qua. Hành vi chẳng khác tự chui đầu vào rọ mà anh lại không biết.

Đặng Văn Thông nằm bò ở vị trí cũ, nhưng lần này lính canh bên ngoài điểm vật tư có điểm là lạ. Cảm giác nghiêm túc hơn lần trước? Lần trước anh đâu có bị phát hiện... Chắc là ảo giác thôi? Anh nhắm mắt lại, bắt đầu chờ đợi hoàng hôn.

Bỗng nhiên, có giọng nói trầm đục từ bên trái Đặng Văn Thông vang lên hỏi: "Cậu nhóc đang làm gì đó?"

Đặng Văn Thông trả lời: "Ai vậy. Cúi thấp xuống, cẩn thận bị phát hiện."

Âm thanh kia lại hỏi: "Đang nhìn gì à?"

Thanh niên đáp: "Trong tòa nhà kia có không ít đồ tốt..."

Đến lúc này, Đặng Văn Thông mới nhận ra điều bất thường.

Ở đây lẽ ra không có ai mới đúng!

Anh hoảng hốt quay sang trái, trong lúc đó rùng mình một cái. Một người đàn ông trung niên đang nằm ở đó, lặng lẽ nhìn anh. Đặng Văn Thông im lặng đánh giá người đàn ông này.

Người đàn ông này đội mũ có vành rộng, có quai vòng qua dưới cằm. Từ trên xuống dưới mặc một bộ áo mưa trong suốt, bên trong hiện rõ là một bộ đồ đen, có hoa văn màu vàng. Đặng Văn Thông không nhìn rõ trên lưng có hình gì, tay phải của người này có bốn cái vòng màu vàng.

"Ông là ai?"

Người đàn ông nhẹ nhàng trả lời: "Là cậu... lấy trộm thịt trong nhà kho nhỉ?"

Thiếu niên cảm thấy không ổn, lập tức đứng dậy chạy đi. Trước đó đâu có bị phát hiện? Không đúng, đây rõ ràng là anh đã bị phát hiện, chỉ là hành động điều tra của họ quá ẩn nấp, vì thế anh không thể nhận ra được.

Suy nghĩ trong đầu rất nhiều, nhưng Đặng Văn Thông chưa kịp bước ra một bước nào, cánh tay trái đã b·ị b·ắt lấy.

Đoàng!

Bắp chân truyền đến cơn đau nhói, anh không tự chủ được khuỵu xuống.

Sao lại... có s·ú·n·g? Đặng Văn Thông không hiểu.

Tuy rằng thứ này sớm đã biến mất trong mắt dân thường, nhưng Đặng Văn Thông vẫn biết đến. Thông qua trò chơi Văn Minh đã tồn tại mấy trăm năm, Đặng Văn Thông nắm giữ một số kiến thức kì lạ đến từ thời kì trước, một trong số đó là sự tồn tại của v·ũ k·hí nóng.

Người đàn ông kia tất nhiên không phải lính quèn. Chuyện này nghiêm trọng tới vậy sao... cần tới một người quan chức, lại mang theo v·ũ k·hí nóng thất truyền đã lâu...

Xung quanh thiếu niên dần xuất hiện từng bóng người, là lính của đội trị an đã mai phục sẵn. Không đầy một phút, cậu ta đã bị bao vây.

Đội trưởng lấy ra một cây s·ú·n·g khác. Trong nháy mắt, Đặng Văn Thông chỉ cảm thấy gáy tê dại, sau đó tầm mắt chìm vào bóng tối.

Chương 6: Rồng