Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Dự Án Tạo Thần
Unknown
Chương 7: Chức chủ tịch... quèn?
Chương 7: Chức chủ tịch... quèn?
...
Đặng Văn Thông tỉnh dậy trong một không gian tối đen như mực. Thiếu niên ngồi dậy, đưa tay sờ xuống mặt phẳng.
'Có lẽ là kim loại.'
Cậu ta lại đưa tay sờ dần ra xa. Có một chỗ thấp hẳn xuống, không rõ độ sâu.
'Không phải mặt phẳng.'
Đặng Văn Thông sờ dọc theo phần này, cuối cùng trở về chỗ cũ.
'Hình vuông? Hình chữ nhật? Cái giường?'
Thiếu niên ngồi ở mép, chân thả xuống dưới. Không chạm đất. Cậu ta lại dùng chân gõ nhẹ về sau.
'Không có gầm giường. Một khối đặc?'
Đặng Văn Thông làm tương tự với bốn phía còn lại, kết quả không khác mấy.
Thiếu niên ngồi im không làm gì nữa. Trong bóng tối thế này, Đặng Văn Thông không dám mạo hiểm, nhất là trong môi trường mà bản thân cậu ta không hiểu rõ.
Đột nhiên, ánh sáng từ đâu truyền đến, cả khu vực sáng trưng! Thiếu niên liền bị chói, phải nhắm mắt lại, tay đưa lên che mắt.
Sau một lúc tầm nhìn của Đặng Văn Thông trở lại bình thường.
Đập vào mắt là không gian trắng xóa cực kì rộng lớn!
Dưới chân là hố sâu không thấy đáy!
Đặng Văn Thông sợ hết hồn. Nhưng thiếu niên thất thần không lâu, rất nhanh cậu ta lại bắt đầu suy nghĩ gì đó.
'Mình b·ị b·ắt sống?'
Người ở đâu cũng có, mạng người chính là thứ không đáng tiền nhất. Đáng lẽ Đặng Văn Thông sẽ bị kết án tử hình ngay lúc mất ý thức, nhưng không, thiếu niên vẫn còn sống. Điều này có nghĩa là cậu ta vẫn còn giá trị để khai thác.
'Một thằng mồ côi thì có giá trị gì chứ?' Đặng Văn Thông cười cười.
Không thân thích. Một đứa không có bất kì mối quan hệ nào. Không một ai sẽ trả giá để bảo lãnh Đặng Văn Thông ra ngoài.
Trên thực tế, còn một loại tài sản mà ai cũng có, chính là "tri thức".
"Tri thức" có tính đặc thù, không thể chuyển nhượng, chỉ có thể sao chép. Thứ này không có giá trị cố định, tùy thuộc vào kiến thức gì và người cần biết nó là ai, giá trị của kiến thức sẽ theo đó mà thay đổi.
'Tri thức? Về cái gì cơ?' Thiếu niên không nhịn được mà toét miệng cười. 'Chơi trò chơi à? Còn những thứ khác thì mình đâu biết gì...'
Nghĩ đến đây, nụ cười của cậu ta cứng lại. Những thứ cậu ta làm được, người khác cũng làm được, có người còn làm tốt hơn. Đặng Văn Thông cái gì cũng biết nhưng trình độ không hề cao. Trừ chủ lò mổ, chẳng ai thuê cậu ta hết, vì luôn có những người giỏi hơn. Công việc này chỉ đòi hỏi thể chất cùng một chút kinh nghiệm, vốn chả cần tí chuyên môn nào, Đặng Văn Thông có thể tìm được chỗ làm việc như thế này chỉ bằng vào chút lòng tốt của chủ lò mổ.
"Cái gì cũng biết là không biết gì cả". Câu nói này không rõ có từ bao giờ, nhưng vẫn được truyền đến hiện tại, và điều quan trọng là nó đúng trong trường hợp của Đặng Văn Thông.
Nói cách khác, Đặng Văn Thông là một kẻ vô dụng.
"Văn Minh" là thứ Đặng Văn Thông cảm thấy tự tin nhất, nhưng thứ này chỉ là trò chơi. Thêm vào đó, trình độ của cậu ta chỉ trong khoảng mười vị trí đầu. Cậu ta không giỏi hậu cần. Đặng Văn Thông chịu thua thiệt rất nhiều dưới tay người chơi giỏi quản lí tài nguyên. Một trận trò chơi càng kéo dài, tỉ lệ thua của cậu ta càng cao.
'Trò chơi kia sao có thể áp dụng vào thực tế? Chắc mình nghĩ nhiều rồi.'
Người tài đâu hết rồi? Không làm được gì, phải nhờ một thằng ă·n t·rộm giúp đỡ?
Đột nhiên, những tiếng động khe khẽ liên tiếp vang lên!
Âm thanh tuy nhỏ nhưng trong không gian tĩnh lặng này lại như sét đánh bên tai vậy. Chúng cắt đứt dòng suy nghĩ của thiếu niên, khiến cậu ta không thể không chú ý tới những tiếng động kì lạ này.
Giống tiếng bánh răng chuyển động. Từ phía xa, một ô vuông màu đen dần xuất hiện.
...Là một loại cửa cuốn. Không thể nhìn rõ ràng bên trong cửa cuốn là cái gì, bởi vì chỗ Đặng Văn Thông đang ở bị ô nhiễm ánh sáng rất nặng. Thiếu niên đã chú ý tới một ô vuông - thứ màu đen đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn. Cậu ta quan sát bằng đôi mắt nheo lại.
Một bóng người bước ra từ trong bóng tối.
Là một lão già. Tóc trắng chải chuốt gọn gàng, trên người mặc một thân quần áo màu đen phẳng phiu không nếp nhăn, trông rất cao cấp.
Thời gian như ngưng đọng vào lúc này. Trong không gian rộng lớn chỉ còn lại tiếng gót giày của lão già kia.
Cộp.
Cộp.
...
Đặng Văn Thông hoảng hốt: 'Tiếng... bước chân?'
Lão già kia đang bước trên không trung! Không gian tĩnh lặng này, đang bị công phá bởi tiếng bước chân dồn dập mà chói tai!
Thiếu niên nhanh chóng xé một mảnh vải nhỏ ở tay áo, thả xuống vực sâu. Mảnh vải lảo đảo trong không khí một lúc, sau đó dần thấp xuống, rồi mất hút!
'Vực sâu này không phải ảo ảnh?'
Đặng Văn Thông rùng mình. Nhưng mà hình ảnh lão già kia bước đi trên không trung vô cùng chân thực.
'Không thể nào...'
Không mất bao nhiêu thời gian, lão già kia đã đi đến trước người Đặng Văn Thông. Ông ta mở miệng: "Công dân Đặng Văn Thông, mời đi theo tôi."
Đặng Văn Thông do dự, hỏi: "Ông khẳng định tôi sẽ không rơi xuống như mảnh vải vừa rồi?"
Lão già nhún nhún vai, không nói. Đặng Văn Thông không hiểu ông ta có ý gì, đột nhiên cảm thấy ngực trái đau nhói! Thiếu niên nhíu mày nhìn xuống. Chỉ thấy...
...trên ngực trái Đặng Văn Thông đang găm một chuôi dao, ngực đỏ thẫm đẫm máu!
Đây là một con dao kì lạ. Chuôi dao khảm nhiều bảo thạch nhỏ các màu, trông vô cùng đẹp đẽ...
Hình ảnh trước mắt Đặng Văn Thông tối sầm, cậu ta lại mất ý thức, người dần ngả về sau. Nhưng thiếu niên tỉnh lại gần như ngay lập tức!
...Con dao kia không hiểu sao đã biến mất. Ngực trái thiếu niên đỏ tươi thật đẹp, áo có vết rách, nhưng không thấy v·ết t·hương, thậm chí sẹo cũng không có.
'Không phải ảo giác, nhưng v·ết t·hương đâu? Mình lại vừa b·ất t·ỉnh... Cái cơ thể này, chắc chắn có vấn đề rồi.'
Lão già mặc đồ đen kia vẫn đứng đó nhìn về phía thiếu niên. Đặng Văn Thông đưa mắt lên quan sát, bây giờ cậu ta mới thấy rõ người này trông như thế nào.
Khổ người ông ta khá lớn. Khuôn mặt không có nếp nhăn nhưng trông tiều tụy, người ngoài nhìn vào sẽ cảm giác lão già trước mắt đang phải chịu đựng nỗi đau nào đó. Tóc ông ta đã bạc hết, không thể tìm thấy chút màu đen nào.
"Loài người có thể trở nên hoàn mĩ, chẳng qua họ không dám bước đi." Ông ta nói. "Cứ bước ra là được."
Nói xong, lão già quay đầu, đi thẳng. Ông ta đang trở về nơi xuất hiện, tức không gian tối tăm đằng sau cửa cuốn.
Đặng Văn Thông nghe lão già nói vậy, cái hiểu cái không, vẫn ngồi yên tại chỗ. Cậu ta cảm giác mình sắp bắt được suy nghĩ nào đó. Con ngươi thiếu niên đảo nhanh.
Qua mấy hơi thở, Đặng Văn Thông hít sâu, thử đặt một chân xuống thấp hơn... Ừ, có nơi chịu lực, có thể đứng được. Thiếu niên dồn trọng tâm xuống, bắt đầu bước đi. Điều bất thường duy nhất là ở ngực trái lại bắt đầu đau âm ỉ.
'Không đau lắm'
So với bị dao đâm trực tiếp vào tim, cơn đau này kéo dài hơn nhưng cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Mà cả hai loại đau đớn không thể so sánh với bị s·ú·n·g bắn, khi mà cấu trúc của cơ và xương quanh khu vực trúng đ·ạ·n có thể bị phá vỡ hoàn toàn.
Nhưng mà chân thiếu niên không có vẻ gì là đã trúng đ·ạ·n. Liệu nó được chữa khỏi hoàn toàn hay là... đây vốn không phải cơ thể của cậu ta?
'Cái suy nghĩ điên rồ gì thế này?' Đặng Văn Thông lập tức loại bỏ suy đoán này ra khỏi đầu. 'Làm sao có thể chuyển kí ức của một người sang một cơ thể khác.'
Đặng Văn Thông không mất bao lâu đã đuổi kịp lão già kia. Thiếu niên vừa đi qua ngưỡng cửa, cửa cuốn liền bắt đầu hạ xuống, khiến cả không gian dần trở nên tối tăm.
Ánh sáng sau lưng đã tắt, hay bị che lấp hoàn toàn? Đặng Văn Thông không biết, chỉ biết...
'Mình vẫn không nhìn thấy gì.'
Bởi vì "Nhìn đêm" k·hông k·ích hoạt. Tình huống này thật sự là quá sức tưởng tượng của thiếu niên.
Hai nguời im lặng một lúc lâu. Lão già lên tiếng: "Công dân Đặng Văn Thông, phải không?"
Đặng Văn Thông không nhanh không chậm đáp: "Có chuyện gì?"
Âm thanh vang lên: "Cậu biết tôi là ai rồi chứ?"
Đặng Văn Thông nói: "Đương nhiên rồi-- Ông mong tôi sẽ nói như vậy? Rất tiếc... tôi vẫn chưa biết ông là ai." Thiếu niên mỉm cười.
Tiếng lão già đến từ trong bóng tối: "Cậu có vẻ thích đùa nhỉ? Hi vọng cậu sẽ luôn vui vẻ."
Lách cách ~!
Đặng Văn Thông nghe được âm thanh này, biết có gì đó không ổn sắp xảy ra, nhưng cảm giác đau đớn truyền đến từ đầu ngay lập tức khiến cậu ta rơi vào hôn mê.
Đoàng!
...
Đặng Văn Thông tỉnh lại, không hoảng hốt chút nào. Thiếu niên trong một ngày đã liên tục mất ý thức mấy lần.
...Thói quen quả là thứ đáng sợ.
'Hơi nhức đầu.' Đặng Văn Thông nghĩ.
Ừ, nhức đầu là đúng, bị s·ú·n·g bắn vào đầu mà không thấy đau mới là lạ. Hoặc thật sự có người không thấy đau? Ừ, n·gười c·hết không thấy đau, dù sao thì Đặng Văn Thông bằng cách nào đó vẫn còn sống.
'Trần nhà đơn điệu quá. Đây là đâu?'
Có ánh sáng. Đặng Văn Thông nhìn lên trần nhà một lúc, một giọng đàn ông vang lên: "Chào mừng đã đến với..."
"...rạp xiếc!"
Là giọng của lão già mặc đồ đen lúc trước.
Đặng Văn Thông ngồi dậy chầm chậm, phì cười: "Rạp xiếc? Thế thằng hề đâu?"
"Cậu chính là thằng hề." Lão già đáp.
"..." Đặng Văn Thông sầm mặt.
'Không vui chút nào.'
Đặng Văn thông ngồi dậy, quan sát hoàn cảnh xung quanh. Đây là một căn phòng nhỏ, tường sơn trắng. Trong phòng chỉ có hai loại đồ vật là chiếc giường cậu ta đang nằm và một cái tủ đầu giường nhỏ.
Thiếu niên nhìn về phía lão già, hỏi: "Ông cần gì ở tôi?"
Lão già nói: "Sao không đùa nữa?"
Đặng Văn Thông trả lời: "Bị s·ú·n·g bắn rất đau, không đùa nữa."
Lão già kia lại nói: "Có vẻ cậu đã hiểu ra vấn đề. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố Xe Đạp." Ngừng một chút, ông ta nói tiếp: "Cậu có thể gọi tôi là Chủ tịch."
Chủ tịch tiếp tục nói: "Công dân Đặng Văn Thông, hiện tại, tôi không cho phép cậu c·hết và có thể điều khiển kí ức của cậu, hoàn toàn có năng lực khiến cậu trở về từ cõi c·hết với kí ức gần như hoàn hảo..." Ông ta dừng một chút.
Ý tứ rất rõ ràng, lão già trước mắt này đang nói là lão ta đã làm gì đó Đặng Văn Thông, đặt thiếu niên dưới giá·m s·át và khống chế, tuy rằng cậu ta không biết rõ cách thức cụ thể.
"...Làm ơn đừng lãng phí thời gian làm chuyện vô ích. Mọi tài nguyên đều vô cùng quý giá." Nói đến đây, Chủ tịch dừng lại.
Đặng Văn Thông nghiến răng. Thiếu niên nhíu mày, giận dữ hét: "Tôi thề sẽ tìm ra bí mật của ông!"
Không có ai muốn mất đi sự tự do cả, nhưng mà sự tự do của Đặng Văn Thông đã b·ị c·ướp đi.
Chủ tịch chầm chậm lùi lại vài bước. Ông ta đáp lại: "Tôi mừng vì cậu vẫn biết giới hạn của mình ở đâu. Một thường dân sẽ không bao giờ có tư cách để nói chuyện với tôi."
Chủ tịch nói tiếp: "Tôi đang cho cậu một cơ hội. Cơ hội đầu tiên, cũng là cuối cùng và duy nhất..."
Ông ta móc ra một khẩu s·ú·n·g ngắn, hướng về Đặng Văn Thông.
"...để sống sót và trở nên cao quý!"
Đặng Văn Thông: ?
Thiếu niên lập tức đưa hai tay lên, nói nhanh: "Tôi có thể cống hiến gì cho ngài, thưa ngài Chủ tịch đáng kính? Nguyện dâng hiến hết thảy."
Chủ tịch trả lời: "Tất cả, nhưng không phải cho tôi. Cho loài người."
Đặng Văn Thông lại nói: "Nhưng thưa ngài, tôi e rằng khả năng của một đứa vô học như tôi sẽ làm ngài thất vọng."
Nói xong, thiếu niên lập tức nghiêng người sang phải!
Pằng! Tiếng s·ú·n·g vang lên.
"Phát tiếp theo sẽ không trượt." Giọng của lão già vang lên: "Không nhưng nhị gì cả, cậu không được phép từ chối, công dân Đặng Văn Thông. Tốt thôi, cậu vẫn chưa biết đâu, rằng cậu của cậu hiện tại có thể làm những gì." Ông ta nhún vai.
Chủ tịch ngừng một chút, lại hỏi: "Cậu sẽ đào móc toàn bộ tiềm năng của bản thân vì nhân loại chứ?"
Căn phòng im ắng một cách lạ thường. Sự yên tĩnh mỏng manh như làn sương sớm, sẽ dễ dàng bị chọc thủng bởi bất kì âm thanh nào.
Một lúc lâu sau, tiếng thiếu niên mới vang lên:
"Tôi đồng ý. Nhưng..."
Nhưng!
"...tôi có thể nhận được gì?" Đặng Văn Thông hỏi.
Chủ tịch híp mắt: "Cậu hỏi nghiêm túc à?"
"Nghiêm túc." Thiếu niên đáp.
Lão già cất khẩu s·ú·n·g đi. "Chỉ cần cậu làm tốt, đãi ngộ sẽ không thua cái chức chủ tịch quèn này."
Đặng Văn Thông bất ngờ.
'Hi vọng ông có thể giữ lời, cơ mà chức chủ tịch... quèn??'
Lão già này, ngày càng không đơn giản.