Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 8: VF

Chương 8: VF


Chương 8: VF

"Chỉ cần cậu làm tốt, đãi ngộ sẽ không thua cái chức chủ tịch quèn này." Lão già nói.

Đặng Văn Thông lúc này đang núp ở cạnh giường, nghe vậy bèn ló đầu lên nhìn.

Chủ tịch đã cất s·ú·n·g đi.

'Vậy mới đúng chứ.' Đặng Văn Thông thở phào.

Người lúc nào cũng cầm đồ chơi bắt nạt người khác, thật sự rất đáng sợ đấy!

Chủ tịch lên tiếng: "Đi theo tôi nào."

Đặng Văn Thông khẽ gật đầu. Căn phòng đẹp đẽ nhanh chóng rút đi ngụy trang, dần biến thành một không gian bị bao phủ bởi những tấm và thanh kim loại chồng lên nhau.

'...?'

Thiếu niên nhìn về phía cái giường lúc nãy, nó đã hoàn toàn biến mất, cứ như chưa từng tồn tại.

'...'

Thế lúc nãy cậu ta nằm lên cái gì? Lại còn nấp sau cái giường vô hình, sao tự dưng cảm giác bản thân ngu thế nhỉ!

Không trách được... Đặng Văn Thông từ lúc tỉnh dậy trong căn phòng tối đã bị ảnh hưởng, thần hồn nát thần tính, cũng không phải đến bây giờ mới nhận nhầm. Trong một ngày này, tâm tình của thiếu niên bị kích động rất nhiều lần, chẳng có cách nào bình tĩnh lại được. Không chỉ vậy, Đặng Văn Thông lại nhận ra một điều vô cùng bất thường.

'Nơi này đâu có ánh sáng?'

Thiếu niên đang sử dụng "nhìn đêm"! Vậy ra Đặng Văn Thông không hề mất đi năng lực này, mà chỉ không sử dụng được nó.

'Không có cảm giác gì.'

Cậu ta chỉ cảm thấy gì đó bất thường, chứ không thể nhận ra vấn đề nằm ở đâu.

'Xem ra chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.'

Mặc dù không nên phó mặc bản thân cho người khác, nhưng Đặng Văn Thông không còn cách nào. Trừ khi cậu ta hoàn toàn nhận rõ hoàn cảnh xung quanh và có năng lực phản kháng, nếu không thiếu niên chính là con cá nằm trên thớt, mặc cho Chủ tịch làm thịt.

Đặng Văn Thông đi theo Chủ tịch. Trên đường đi, thiếu niên quan sát xung quanh, cảm giác mọi thứ thật kì lạ. Tường hành lang có lẽ không phải trong suốt, nhưng Đặng Văn Thông lại có thể cảm nhận được cấu tạo phía sau nó. Đúng lúc cậu ta đang nghĩ ngợi linh tinh, Chủ tịch lên tiếng:

"Cậu nhận ra rồi chứ?"

Đặng Văn Thông sững sờ.

'Đây là... đang hỏi mình?'

Đặng Văn Thông cân nhắc từ ngữ một chút, hỏi: "Ông đang nói về cái gì?"

Chủ tịch không dừng chân, tiếp tục vừa đi vừa nói: "Mọi thứ. Thật lạ lẫm phải không?"

Thiếu niên nhanh chóng tiếp lời: "Tại sao lại như vậy?"

Chủ tịch bật cười, trả lời: "A ha ha ha, 'tại sao'?"

Lão ngừng bước, nói: "...Đương nhiên rồi, đương nhiên cậu sẽ muốn biết..."

Đặng Văn Thông yên lặng nhìn Chủ tịch.

"Cậu đã trở thành đối tượng nghiên cứu 'thành công' đầu tiên của chúng tôi. Hừm... Có lẽ cũng là cuối cùng, như tôi đã nói."

Dự án nghiên cứu này được lập ra dưới sự tài trợ của những kẻ giàu có và quyền lực nhất lúc bấy giờ, đến nay đã duy trì được gần sáu trăm năm. Mục đích ban đầu là tìm kiếm sự "bất tử". Ở cái thời đại suy tàn như bây giờ, tiền tài cực kì mất giá, dự án nghiên cứu này trong thời gian ngắn đã trở nên không thể duy trì được nữa.

"Cuối cùng thì tàn dư của dự án nghiên cứu bị đẩy cho gia tộc Wescott. Mặc dù chúng tôi cũng thu được một chút lợi ích, nhưng nếu so với số tài nguyên đã đổ vào dự án này, chẳng khác nào muối bỏ biến cả. Mà..." Chủ tịch dừng lại.

Đặng Văn Thông rùng mình.

Lão nói tiếp: "...cậu cũng không thể gọi là sản phẩm thành công. Bởi vì mục đích ban đầu của dự án là tìm được 'bất tử'. "

Thiếu niên từ bỏ hi vọng, hỏi: "Thế tôi trở thành... 'thứ gì' rồi?"

Chủ tịch nghe vậy, dừng bước. Đặng Văn Thông đi theo ngay phía sau, cũng theo đó mà dừng lại.

"..."

Không qua bao lâu, ông ta lại tiếp tục di chuyển.

"Nói cho cậu cũng không sao." Lão già lên tiếng. "Công dân Đặng Văn Thông, cậu sắp c·h·ế·t rồi."

'!'

"Không tới mức c·h·ế·t ngay, thế nhưng tuổi thọ của cậu đã giảm vô cùng đáng kể. Tôi đối với sự kiện này không hề cảm thấy áy náy. Bởi vì tôi lấy đi tuổi thọ của cậu, đổi lại cho cậu thứ mà cậu không bao giờ có được..."

Chủ tịch ngừng một chút, nói tiếp: "...đó là tài năng."

Đặng Văn Thông nhíu mày, giận dữ nói: "Ông coi thường tôi?"

Chủ tịch lại ngừng chân, nhún vai, lắc đầu: "Không, tôi đâu có rảnh để coi thường cậu! Tôi chỉ đang nói sự thật mà thôi!"

Thiếu niên nhìn bóng lưng lão già không chớp mắt, nhếch mép cười: "Tài năng? Ông có thể cho tôi bao nhiêu?"

"Kẻ vô dụng, sẵn sàng vứt bỏ tên gọi này chưa?" Chủ tịch xoay người lại, dang hai tay ra thật rộng. "Bây giờ cậu không còn bị giới hạn bởi bất cứ thứ gì, chẳng qua... cậu có thể tiếp tục sống sót hay không, đây là một ẩn số."

Đặng Văn Thông nghĩ ngợi một chút, đưa tay phải lên. Một ngọn lửa nhỏ xuất hiện.

"Tôi thừa nhận rằng cậu vượt quá mong đợi của tôi." Chủ tịch thấy vậy, nói. "Nhưng hãy hạn chế việc sử dụng năng lực một cách vô ích. Hành động này trực tiếp sử dụng tài nguyên chứa trong cơ thể của cậu, hãy tìm cách sử dụng nó hiệu quả hơn."

Đặng Văn Thông nghe vậy lập tức dừng tay, cảm nhận một chút tình trạng cơ thể. Chủ tịch nói đúng, tiêu hao vô cùng lớn.

'Chỉ chơi đùa một chút mà đã cảm thấy rất mệt.'

"Cậu có thể trực tiếp gọi họ của tôi, Wescott." Chủ tịch nói. "Giờ cậu không còn là người nữa, có thể xưng hô là... 'bán thần'. "

"Tôi sẽ coi đây là quà tặng." Đặng Văn Thông mỉm cười.

Cậu ta thắc mắc: "'Bán thần'? Chẳng lẽ không phải 'thần'?"

"Đương nhiên không, 'Thần' thì bất tử." Lão Wescott trả lời. "Và cậu còn chưa phải 'bán thần' chân chính, năng lực vẫn còn yếu đuối lắm, nhiều nhất chỉ có thể gọi là... 'kẻ lấy trộm năng lực của thần'."

Đặng Văn Thông tiếp lời: "Tên gọi mĩ miều thật đấy. Wescott, thế từ giờ tôi cần làm gì?"

Wescott đáp: "Tôi sẽ hướng dẫn cậu. Tốt nhất là cậu có thể thành 'thần' nhưng trước đó cậu sẽ cần trở thành 'bán thần' trước. Kể từ khoảnh khắc thức tỉnh VF, năng lực của cậu sẽ tăng lên tương ứng với mỗi hành động mà cậu thực hiện. Khi VF phát triển tới giới hạn, cậu sẽ trở thành 'bán thần'."

'VF?'

Đặng Văn Thông hỏi: "VF lại là cái gì?"

Lão Wescott nói nhanh: "Chỉ là một loại năng lượng, dù sao thì nó cũng không ảnh hưởng tới cậu. Đáng lẽ một người sẽ phải tự thức tỉnh VF để đạt hiệu quả tốt nhất. Việc tôi cưỡng chế thức tỉnh VF cho cậu, cái giá là sự xói mòn sinh mệnh cực mạnh. Thêm vào đó...."

Wescott dừng một chút. "...VF của cậu trở nên vô cùng hỗn loạn, chuyện này rất nghiêm trọng." Lão nói tiếp.

Đặng Văn Thông lại hỏi: "Nghiêm trọng tới mức nào?"

"Tới mức... trong tương lai, cậu có thể đánh mất khả năng điều khiển VF." Lão Wescott quay người lại, đi nhanh. "Chúng ta cần giải quyết việc này càng sớm càng tốt."

Thiếu niên đi theo. Cậu ta hỏi: "Có cách giải quyết hay không?"

Vừa đi, lão Wescott vừa nói: "Như đã nói, mỗi hành động của cậu đều sẽ ảnh hưởng tới VF bên trong. Cậu cần thực hiện liên tiếp một chuỗi hành động cho tới khi VF tạo thành 'dòng chảy' như vậy bước đầu đã thành công."

'Một dòng chảy mạnh sẽ thay đổi hướng của các dòng chảy nhỏ hơn.' Suy nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu Đặng Văn Thông.

"Chúng ta đang đi đâu?" Đặng Văn Thông lên tiếng.

"Thư viện duy nhất ở Mộ Xe Đạp." Wescott đáp. "Loại VF hữu dụng duy nhất hiện tại có lẽ là cường hóa thể chất, việc chúng ta cần làm chỉ là lựa chọn thứ để cường hóa."

Lão ta kích động nói: "Đặng Văn Thông, cậu sẽ trở thành kẻ giỏi nhất trong lĩnh vực khoa học! Trở thành thiên tài vượt thời đại! Đưa nhân loại vào kỉ nguyên mới!"

Thiếu niên nhíu mày: "Có bao nhiêu loại VF?"

"Ba loại lớn là cường hóa thể chất, giải phóng cùng khống chế." Wescott đáp. "Có cần giải thích thêm không?"

"Nói đi." Đặng Văn Thông đáp.

Lão Wescott bắt đầu nói: "Cường hóa thể chất là hiện tượng nâng cao thể chất thông qua VF. Người ta quan sát thấy rằng tăng cường sức mạnh cơ bắp cũng như cơ bắp bùng nổ là cách tốt nhất để cải thiện kĩ năng chiến đấu tay đôi..."

Hai người đi tới một ngã ba, lão Wescott rẽ trái. Wescott nói tiếp: "...Có vẻ như các đối tượng nghiên cứu có năng lực được nâng cao, chẳng hạn như tính linh hoạt, nhanh nhẹn, tỉ lệ chính xác, sức mạnh và sức bền hoạt động tốt hơn."

"Giải phóng cùng khống chế chỉ là hai phương pháp sử dụng VF khác, một cái là rèn luyện tăng lượng VF tối đa, cái còn lại rèn luyện khống chế VF một cách tinh vi. Chẳng qua là phương pháp rèn luyện lại được dùng để phân chia loại VF, nghe có vẻ kì lạ phải không?"

Đặng Văn Thông lại gật đầu, đáp: "Đúng. Chẳng lẽ không thể sử dụng đồng thời cả ba phương pháp để điều khiển VF?"

Wescott lắc đầu: "Không. Chưa nói đến lượng VF tối đa có đủ dùng hay không, trong suốt sáu trăm năm, chưa từng có đối tượng nghiên cứu nào sở hữu cho mình loại dòng chảy thứ hai. Việc sở hữu dòng chảy thứ hai sẽ khiến hai loại dòng chảy dần triệt tiêu lẫn nhau, năng lực điều khiển và sự phát triển VF của cậu sẽ bị yếu đi theo thời gian, cho tới lúc cậu mất hẳn quyền khống chế đối với VF."

'Chẳng lẽ không thể khiến các dòng chảy hỗ trợ lẫn nhau, trăm sông đổ về một biển?' Đặng Văn Thông thầm nghĩ.

Thiếu niên hỏi: "Không thể điều khiển dòng chảy sao?"

Lão Wescott đáp: "Không thể, hoặc là chưa ai làm được."

"Bởi vì VF cùng tồn tại với con người, một khi VF trong cơ thể bị kích hoạt, sử dụng VF sẽ trở thành bản năng, người ta tự nắm được cách dùng chứ không biết rõ lí do. Cậu có thể thử tìm hiểu, nhưng tôi hi vọng trước đó, công dân Đặng Văn Thông, cậu đã có thể quan sát, hoặc cảm nhận, đồng thời điều khiển hướng đi của dòng chảy VF bên trong cơ thể."

"Tôi tin rằng cậu là hi vọng cuối cùng của nhân loại, đừng vì một chút lợi ích cá nhân--"

"Nói tới nói lui, còn không phải tôi tự làm tự ăn?" Sau lưng ông ta, giọng của thiếu niên bất mãn vang lên.

Lão Wescott lần nữa dừng lại, quay đầu liếc Đặng Văn Thông. Chỉ thấy tên thiếu niên đưa tay phải lên, lòng bàn tay dần nắm lại.

Choang! Tiếng pha lê vỡ tan vang lên!

Nhưng trong lòng bàn tay thiếu niên không có gì cả.

Đặng Văn Thông mệt mỏi lên tiếng: "Ông có biết cái cảm giác, đường đi lối lại, mọi hành động của bản thân đều do người khác sắp đặt..."

"...nó khó chịu như thế nào không?"

Chương 8: VF