Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Thần giao cách cảm?

Chương 9: Thần giao cách cảm?


Chương 9: Thần giao cách cảm?

Tiếng thủy tinh vỡ tan vô cùng chói tai.

Đặng Văn Thông nhìn chằm chằm lão Wescott.

"Thật ngu ngốc. Ài..." Lão ta thở dài, rồi lên tiếng: "Mất thời gian quá..."

Lão dừng một chút rồi nói tiếp: "Cuối cùng tôi vẫn phải nói mấy lời vô nghĩa này..."

Đặng Văn Thông chỉ quan sát được con ngươi lão Wescott khẽ động, cậu ta lập tức cảm thấy mình bị một lực vô hình siết chặt cổ, đẩy mạnh về bên trái!

Rầm! Cả người thiếu niên bị găm vào tường!

"A!" Đặng Văn Thông đau đớn kêu lên.

"Cậu không có năng lực phản kháng!" Lão Wescott hét to.

Giọng lão già trở lại bình thường: "Không phản kháng sẽ giúp cậu tìm được đường sống duy nhất."

Đặng Văn Thông chỉ là đứa trẻ con. Choáng váng và sự đau đớn tột cùng truyền lên não, khiến thiếu niên nhanh chóng mất đi năng lực suy nghĩ. Cậu ta định nói gì đó, chợt sống lưng lạnh toát.

Đặng Văn Thông bị kéo ra khỏi bức tường.

'Đừng!' Thiếu niên chỉ kịp nghĩ.

Rầm! Đặng Văn Thông lần nữa va mạnh vào tường!

Lần này cậu ta hoàn toàn mất đi ý thức, không thể phát ra âm thanh gì nữa.

Lão Wescott quay đầu từ từ đi tiếp, chỉ thấy cơ thể của thiếu niên bị kéo ra khỏi tường rồi chầm chậm bay theo, thỉnh thoảng có giọt máu nhỏ xuống mặt đất!

...

Đặng Văn Thông mở mắt! Không gian tối tăm không chút ánh sáng.

Tay chân bị thứ gì đó ngăn cản, không cử động được. Da thịt, xương tủy ở nhiều nơi trên cơ thể truyền tới những cơn đau âm ỉ.

Bỗng bên tai vang lên tiếng của lão Wescott. "C·h·ế·t mấy lần hóa ra không phải c·h·ế·t chay."

"Thời gian cậu bất tỉnh ngày càng ngắn."

Chuyện này không hề vẻ vang gì, thiếu niên từ chối đáp lại. Cậu ta nhắm mắt lại điều hòa hơi thở, cố gắng thư giãn.

Không biết qua bao lâu, trước mắt Đặng Văn Thông có ánh sáng xuất hiện.

'?'

Cậu ta hơi hé mắt nhìn. Là một màn hình khung chữ nhật nằm ngang, bên trên dày đặc từ ngữ.

'...Văn xuôi?'

Bên tai lại vang lên giọng nói của lão già kia: "Ở đây có toàn bộ tri thức được công khai của loài người, những cái không công khai cũng có."

Đặng Văn thông con ngươi đảo nhanh, hỏi: "Không công khai? Có bao nhiêu?"

Lão Wescott trả lời: "Lúc gia tộc Wescott tương đối hùng mạnh, thông tin, tin tức ở thời đại đó chúng tôi đều nắm bắt được, chỉ có tình hình trong mấy trăm năm trở lại đây thì không rõ ràng lắm."

Giọng lão già tiếp tục truyền vào tai thiếu niên: "Ngoan ngoãn làm hướng dẫn."

'...'

Đặng Văn Thông đâu có lựa chọn khác, nhưng bị ra lệnh như vậy vẫn cảm thấy tức giận, đáp: "Nếu không thì sao?"

Lão già hừ một tiếng, nói: "Trừ khi cậu là kẻ ngu! Mẹ nó, cậu chính là một kẻ ngu!"

"Hoặc cả hai được lợi, hoặc chỉ có cậu mất mạng! Tổn thất một công dân, đối với tôi không gọi là tổn thất. Dù sao thì ở thời đại này..." Lão Wescott dừng một chút.

"...mạng người chính là thứ không đáng tiền nhất." Lão nói tiếp.

Đúng vậy. Ở thời đại này, mạng người chính là thứ không đáng tiền nhất.

Đặng Văn Thông cười to: "A ha ha ha! Mất bình tĩnh rồi?"

"Tôi là 'kẻ trộm năng lực của thần'! Tương lai có thể trở thành 'bán thần'! Thậm chí 'thần' trong truyền thuyết!"

"Tôi! Tức là đặc biệt!"

"Mạng sống của tôi! Có giá trị!"

Đặng Văn Thông dừng lại để thở.

Lúc này, giọng của lão Wescott mới tiếp tục vang lên bên tai thiếu niên một cách đầy coi thường: "Ơ kìa, mới thế mà đã mệt rồi à? Sao là 'bán thần' mà yếu đuối thế? Nói tiếp đi 'thần' dừng làm gì?"

...

Lão Wescott lúc này đang ở trong một căn phòng tối. Cư dân sống trong vùng chịu ảnh hưởng của Mưa Đêm Vĩnh Cửu sau một thời gian sẽ trở nên ưa thích bóng tối hơn. Lão Wescott cũng không phải ngoại lệ.

Lão hiện tại đang ngồi trên một chiếc ghế xoay, mắt nhắm lại, người ngả về sau hết mức, toàn bộ bắp thịt đều đang thả lỏng, cố thư giãn. Toàn bộ chuỗi hành động này chỉ để giảm gánh nặng cho cơ thể.

Dù cố nghỉ ngơi ra sao, nơi mệt mỏi nhất trên cơ thể của lão Wescott chính là não bộ, thứ lão già cần nhất lúc này là một giấc ngủ thực sự, chứ không phải giảm tiêu hao năng lượng ở những bộ phận khác.

Bộ não của ông ta đang bị quá tải.

...

Đặng Văn Thông bỗng nghe được những âm thanh kì lạ.

Lách tách ~! Lách tách ~!

'Tiếng gì thế nhỉ?' Thiếu niên nghĩ.

Không chờ Đặng Văn Thông nghĩ nhiều, dòng điện mạnh truyền qua cơ thể cậu ta!

"Ặc!" Đặng Văn Thông đau đớn kêu.

Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Giật điện kết thúc, giọng lão Wescott truyền thẳng vào trong đầu cậu ta:

"Dù tương lai cậu biến thành cái gì, hiện tại cũng chỉ là phàm nhân!"

"Hiện tại tôi không còn sức để nói chuyện với cậu, không muốn bị giật điện thì ngoan ngoãn nghe lời!"

Đặng Văn Thông rủa thầm lão Wescott, bề ngoài lại bình tĩnh hỏi: "Giờ tôi cần làm gì đây?"

Lão Wescott trả lời: "Học cách tính toán."

"Ông không đùa phải không?" Thiếu niên không thể tin nổi, hỏi lại. Đâu phải cậu ta không biết tính toán? Cộng, trừ, nhân, chia thiếu niên đều biết.

"Ặc!" Đặng Văn Thông lần nữa bị giật điện.

Lão Wescott mệt mỏi trả lời: "Không đùa."

"Học thuộc nửa trên."

"Sau đó lấy tốc độ nhanh nhất, tính toán nửa dưới."

Màn hình trước mắt Đặng Văn Thông trở nên trắng xóa, ngay sau đó bị lấp đầy bởi dày đặc những chữ và số.

'...???'

Thiếu niên toát mồ hôi hột, không còn gì để nói. Cậu ta phát hiện bản thân không đọc được chữ trên màn hình!

"Mấy chữ kia đọc thế nào, lão già vô trách nhiệm! Ặc!"

Giật điện!

Đặng Văn Thông run rẩy nhìn lại, thiếu niên phát hiện lúc này cậu ta đã đọc hiểu nội dung trên màn hình!

'Không thể nào... huyền ảo như vậy sao? Bị giật điện liền biết chữ? Có khi nào giật điện thêm vài lần liền thứ gì cũng biết?'

Đương nhiên không phải như Đặng Văn Thông nghĩ, không hề đơn giản như vậy. Trong thời gian ngắn vừa rồi, não bộ của cậu ta đã xử lí thông tin trên màn hình, giúp thiếu niên có thể hiểu được nội dung trên đó. Chỉ có thể nói... không hổ là bán thần trong tương lai. Người thường ít ai làm được giống như vậy.

Đặng Văn Thông lướt qua văn bản ở phía trên một lượt, đã nắm được đại khái nội dung.

Là hướng dẫn bốn phép tính cơ bản.

'Ầy, mấy phép tính đơn giản kiểu này, cần gì đọc hướng dẫn chứ?' Thiếu niên thầm nghĩ, bỏ qua văn bản, nhanh chóng nhìn xuống phía dưới.

Phép tính cộng trừ có một chữ số.

'...Ơ kìa, sao số lại nhỏ thế?' Đặng Văn Thông phát hiện mình không làm được mấy phép toán ở dưới. Bình thường đi mua đồ ăn đều xài mấy ngàn mấy ngàn, giờ số nhỏ như này thiếu niên lại không làm được. Thế là cậu ta đành phải thành thật nhìn lên phía trên, đọc kĩ hướng dẫn.

'Hệ thập phân...? Có mười số. Đếm? Ai chả biết đếm, cái này không cần đọc, bỏ qua bỏ qua...'

'Dấu ngoặc, lũy thừa và khai căn, nhân và chia, cộng và trừ,... Ồ, thì ra là như vậy.'

Lúc này, Đặng Văn Thông lần nữa nhìn xuống những phép tính ở dưới.

Hệ thập phân. Chỉ có cộng trừ.

Đáp án của vô số phép tính lần lượt nhanh chóng xuất hiện trong đầu thiếu niên. Đặng Văn Thông lên tiếng: "Lão Wescott, tăng độ khó lên đi."

Tiếng lão Wescott trả lời truyền thẳng vào trong đầu thiếu niên: "Cậu chỉ cần nghĩ trong đầu thôi, đừng nói gì cả, tiết kiệm năng lượng đi."

'Quào! Truyền âm? Được được được.'

Phép tính hai chữ số. Hai giây.

Ba chữ số. Năm giây.

Bốn chữ số. Nửa phút.

Năm chữ số. Ba phút.

'Ê lão già, tôi cảm giác tiêu hao không lớn, nhưng cần làm thế này đến bao giờ?' Đặng Văn Thông hỏi.

"Cái cậu cần rèn luyện là tốc độ xử lí thông tin, tính toán là phương pháp tương đối đơn giản, tuy không phải ai cũng sử dụng hiệu quả." Lão Wescott đáp.

"Rất trùng hợp là... phương pháp này có vẻ rất phù hợp với cậu. Nó đang tỏ ra rất hiệu quả. Tuy là những phép tính này chỉ đơn giản là tính toán, cách giải không hề phức tạp."

"Nhưng mà, mấy chục phép tính năm chữ số, có cả lũy thừa và khai căn, làm ra đáp án chính xác trong vài phút. Cậu thử nói xem..." Lão Wescott ngừng một chút, rồi lại nói tiếp: "...người nào có thể làm được?"

'...'

'...Không một ai?' Đặng Văn Thông thử thăm dò.

Ông lão đáp lại: "Không đến mức đấy, nhưng chỉ có một ít người rất xuất chúng mới làm được. Và đó chưa phải giới hạn của cậu, cậu có thể trở nên càng phi thường hơn nữa."

'...Vậy cũng rất tốt rồi.' Thiếu niên ngượng ngùng truyền âm.

Nghe vậy, lão Wescott không nhịn được bật cười ha ha: "Cũng đúng, dù sao vài ngày trước cậu còn là một kẻ vô dụng."

"Tiếp tục đi, đừng mất tập trung."

Trước mắt Đặng Văn Thông, nội dung tiếp tục đổi mới, trên màn hình dày đặc những phép tính. Thiếu niên liếc mắt một cái, cậu ta phát hiện mình đã biết được kết quả.

'...?' Đặng Văn Thông nghi ngờ, nghĩ: 'Lão Wescott, tăng độ khó lên đi. Vừa rồi còn mất một chút thời gian, tại sao bây giờ liếc mắt đã làm xong rồi?'

"...Tôi cũng không biết." Người đàn ông họ Wescott đổi mới nội dung, gửi đi cho Đặng Văn Thông. Lúc này, trên màn hình đã là phép tính có tám chữ số. Nhưng Đặng Văn Thông lần nữa liếc mắt đã làm xong. Thiếu niên biết có chuyện đã chệch khỏi đường ray, nói với lão Wescott:

'Mỗi giây đổi mới hai lần, mỗi lần đổi mới độ khó đều tăng lên.'

Lão Wescott nghe vậy, nhíu mày hỏi: "Thiểu năng à? Cậu chắc chứ?"

'Đương nhiên.'

"Thử một chút là biết." Ông lão truyền âm đáp lại. Màn hình ở chỗ Đặng Văn Thông, thông tin đổi mới với tốc độ hai lần mỗi giây, nhưng điều này không ảnh hưởng thiếu niên tính toán ra kết quả của những phép toán có độ khó đang tăng dần mỗi giây.

Đặng Văn Thông nghĩ: 'Tăng gấp đôi tốc độ.'

Lão Wescot không còn cảm thấy kinh ngạc: "Thật sao? Vậy thì chỉ có thể nói, lần thí nghiệm này đã thành công vượt xa mong đợi."

Nói xong, ông ta lập tức thao tác. Thao tác đã hoàn thành nhưng chưa được mấy giây, suy nghĩ của Đặng Văn Thông lại tiếp tục truyền đến:

'Lại tăng gấp đôi.'

Lão già Wescott như đã đoán trước, khi suy nghĩ của Đặng Văn Thông kết thúc, thao tác phía bên ông ta cũng đã làm xong.

'Gấp đôi.'

Đã gấp đôi.

'Gấp đôi.'

Đã gấp đôi.

...

Tốc độ đổi mới lúc này đã đạt tới một trăm hai mươi tám lần mỗi giây! Lượng đơn vị của mỗi số trong các phép tính đã đạt tới, vô cùng kinh khủng, mười bốn chữ số!

'Gấp đôi.'

Lão Wescott lần này không đồng ý, nói: "Dừng lại đi, tài nguyên không đủ."

Màn hình ngừng đổi mới các phép toán. Đặng Văn Thông rời khỏi trạng thái tính toán tốc độ cao, cảm giác đầu óc c·h·ế·t lặng. Sau mấy phút thư giãn thì lập tức thiếp đi.

Nếu ngay bây giờ liếc qua màn hình sáng trước người thiếu niên, người ta sẽ không nhận ra đó là những phép toán bình thường. Rất có thể, họ sẽ ngộ nhận trên màn sáng là một dãy số dài dằng dặc.

Những con số đang chen chúc nhau từng tí một. Cũng khiến ánh sáng chói mắt lúc trước, trong không gian tối tăm này, trở nên ảm đạm phai mờ.

Chương 9: Thần giao cách cảm?