Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 44 xin đểu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44 xin đểu


Bà Mai lắc đầu:" để cha mày lên đi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Trường hợp này gặp không ít nhưng không phải mỗi năm đều có, nước từ sông Hậu lên quá cao thì cửa đập của các con lạch nhỏ sẽ tự đóng lại, khi nào nước xuống thì đập sẽ tự mở ra.

Còn lại hai anh cảnh sát một người trong số đó tiến lên nói với Giang:" anh cần em phối hợp cho lời khai."

Bà Mai đối diện đưa cho Giang tấm cao su với một cái mền, Giang nhận lấy, xoay người trải ra khoảng trống phía sau hai người, nó lại quăng vô đó một cái balo dùng kê đầu.

Tiếng nói vừa dứt, Giang đã chộp lấy cây gác máy, bước nhanh đi tới, chưa kịp đợi ông Tính nói lời nào nó đã kéo ông lui lại rồi vung mạnh cây vào đầu tên cầm đầu, sau đó phóng lên bờ xô mạnh chiếc ghe ra ngoài.

Sương bắt đầu xuống, đêm lạnh dần, Thảo bên cạnh đã trùm lên mũ tai thỏ, hai người ngồi đối diện bà Mai, bà Mai nhìn cô bộ dạng này chậc lưỡi không ngừng, vì lạnh nên mặt cô hơi hồng lên, cô xoa xoa đôi bàn tay dựa xát vào người Giang bên cạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mấy anh cảnh sát thả hắn ra nhưng lại nói:" mời gia đình theo tôi về cho lời khai."

Giang suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

"Thích chơi không?"

Giang buông cái cây trong tay:" anh cho em nói với tụi nó mấy câu được hông?"

Giang rút từ trong túi ra một đôi bao tay mới, đây là nó lúc đi tổng kết về đã mua, đặt hai tay cô lên đầu gối, cẩn thận giúp cô đeo vào.

Đặc trưng của chờ nổi là người bán không cần rao bán cái gì, họ cắm một cây sào dài ở mũi tàu, ghe, bán cái gì thì họ treo lên cây sào cái đó.

Thảo biết có chuyện bàn tay siết chặt tay hắn không lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

. . .

Giang gật đầu lên cano với hai anh, ông Tính cũng tìm một khúc rộng hơn của con lạch để xoay đầu ghé đi theo.

Ông Tính dừng ghế đâm vô mé bờ, động tỉnh cũng làm Thảo thức giấc, cô xoa mắt hỏi Giang:"tới rồi hả anh?"

Quê Giang ở huyện Cờ Đỏ, là một vùng quê hẻo lánh của thành phố Cần Thơ, muốn đi về quê có hai con đường thủy, một con đường là chạy dọc theo quốc lộ 91b đường này gần hơn chừng sáu tiếng là tới.

Đeo xong bao tay Giang nghiêng đầu nhìn cô hỏi:" buồn ngủ hông?"

Thảo nhìn thoáng qua bà Mai, bà Mai cười nói:" chợp mắt tý đi, nào tới bác kêu."

Anh cảnh sát gật đầu, Giang bước lại gần đến tên cầm đầu đi đến, nó đấm một đấm vô bụng tên này quát:" cmm, lấy tiền rồi cút có phải ngon không?" Đầu còn đang chảy máu lại bị đấm vô bụng một cái tên cầm đầu nói không ra hơi.

Ông Tính cau mày:" đập đóng rồi."

Mấy tên đàn em kịp phản ứng thì cầm cây xông lên hắn quát lớn:" thằng c·h·ó đẻ, mày muốn c·hết hả?" Rồi vung mạnh ống sắt về phía Giang.

Mấy anh cảnh sát áp giải bọn này lên cano rồi khởi động máy rời khỏi.

Giang bò lại tấm cao su rồi ngoắc ngoắc Thảo:" lại đây ngủ xíu đi, còn lâu lắm mới tới."

Tiếng còi hú vang lên, mười chiếc cano chạy vào, mỗi chiếc có hai anh cảnh sát tuần tra đường, mấy anh tập cano vào bờ khống chế lại băng c·ướp, cũng có hai người tính khoá lại tay Giang nhưng lúc này ông Tính chạy lên:" chờ một chút, đây là con trai tôi."

Tới chợ nổi Cái Răng một đoàn tàu ghe to to nhỏ nhỏ cột nối đuôi nhau, tàu nào có điều kiện thì sài đèn bình, không điều kiện thì sài đèn dầu, nhưng đèn bình thì không có mấy, đa số dùng đèn dầu, ánh lửa lập loè nấp sau ống khói.

Anh cảnh sát bắt giữ tên này định ngăn cản nhưng một người khác hướng anh lắc đầu, Giang lại đấm một đấm nữa:" mày thích chơi hông? Bố mày chơi với mày."

Ghe của hắn đổ ra sông Hậu thì trời cũng ngả về chiều, dọc theo sông Hậu có thể tàu ghế tấp nập, thỉnh thoảng có chiếc sà lan chở cát chạy qua, chiếc sà lan khổng lồ với chín phần nằm trong nước, Giang nhìn không khỏi bội phục mấy người dũng cảm.

Tới gần một giờ thì nước bắt đầu hạ xuống cửa đập từ từ mở ra, tới gần hai giờ thì Giang mới gọi ông Tính dậy, ông Tính cho máy chạy rồi tiếp tục đi đường, Giang cũng không có lại ngủ.

Bà Mai phàn nàn nói:"năm nay nước lên sớm quá."

Chương 44 xin đểu

Thảo không hỏi lý do ngoan ngoãn cúi xuống đầu.

Ông Tính cau mày: "Con gái tôi, nó mới có mười lăm tuổi."

"Thích chơi không?"

Tới tám giờ thì ông Tính tắt máy, Giang cũng mở mắt ra, hắn nhìn thoáng qua Thảo đang ngủ bên cạnh, hôm nay cô ngủ rất ngoan, chỉ lấy đùi kẹp lại chân của hắn chứ không có đạp lung tung.

Bà Mai đưa cho ông Tính hai tờ năm trăm, ông Tính nhận lấy bước lại mũi ghế đưa cho tên cầm đầu cười nói:" mấy chú thông cảm tụi tui về quê chơi hông có mang theo nhiều, mấy chú cầm lấy một ít uống cafe."

Chạy được một đoạn thì có một chiếc ghe chặn ngang hết con lạch có chừng bảy tám người cầm ống tiếp sắt đập đập lòng bàn tay đứng trên đó, ông Tính tâm lý lộp bộp nhìn hai bên, con lạch không lớn, không đủ để xoay đầu ghé, ông chỉ có thể tắt máy rồi gọi bà Mai dậy.

Giang kéo cô ra sau mình đè nhẹ đầu cô xuống nói khẽ:" đừng ngẩng đầu lên."

Bà Mai và ông Tính giờ này đã trợn tròn mắt, chưa tới mười lăm phút, tám t·ên c·ướp cạn đã nằm la liệt trên mặt đất thằng ôm đùi thằng ôm đầu rút lại cùng nhau.

Tên cầm đầu nhẹ gật đầu định nhận lấy tiền thì một tên đàn em lia đèn qua hướng Thảo lập tức nó lại nói với tên cầm đầu gì đó, bàn tay tên thủ lĩnh rụt về, hắn nhướng nhướng hướng Thảo hỏi ông Tính:" con gái ông hả?"

Ông Tính bà Mai trải ra tấm cao su rồi chợp mắt một chút.

Thảo lần đầu được đi đường thủy như thế này, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, thấy cái này chỉ thấy cái kia chỉ, Giang cũng không có cười cô, làm người ai cũng có lần đầu, nhớ ngày đó nó mười hai tuổi được cha mẹ đón đến về cũng hiếu kỳ y như cô.

Giang nhìn thấy cũng nhẹ chau mày nhưng rất nhanh giãn ra, đây chỉ là một nhóm lưu manh nhỏ từ xứ khác đến đây, thường chặn các tàu buôn đi qua đây "xin" tiền, tục gọi "xin đểu".

Một con đường khác là chạy ra một đoạn sông Hậu, qua Cái Răng, Phong Điền, đường này hơi xa hơn một chút nhưng cảnh đêm đẹp lắm.

Người đối diện làm như không nghe thấy cười haha nói:" cho nó đi chơi với anh em tôi một chút rồi tôi cho qua."

"..."

Giang nhẹ kéo ra chân rồi đắp kín lại mền cho cô, đi qua hỏi ông Tính:" sao vậy cha?"

Thảo nhẹ gật đầu, nhẹ giọng nói:"buồn ngủ."

Giang nhìn thoáng qua con đập rồi nói với ông Tính:" cha với mẹ ngủ xíu đi, nào đập mở con kêu."

Thảo len lén liếc mắt Giang, mặt nó lúc này lạnh như nước đá, thấp đầu kề xát tại cô nói:" lấy điện thoại gọi công an đi rồi đưa cho cha anh nói chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang mặt không đổi sắc lắc mình né qua một bên trở tay đập mạnh vào chân tên vừa rồi "răng rắc" phảng phất có tiếng xương nứt gảy, nó cũng không dừng lại mà tiếp tục lao về trước, mấy đàn em quơ loạn ốc sắt nhưng tất cả đều bị Giang né được, nó cũng không đánh vào chỗ hiểm mà chỉ đánh đùi, tay của mấy tên kia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ra sông Hậu chạy một không bao lâu thì trăng lên, hôm nay mười bốn nên trăng sáng, ông Tính cầm lấy đèn pin pha tới pha lui, không phải để rọi đường mà để cho mấy tàu ghe khác thấy mà tránh.

Mỗi lần hỏi một lần nó lại đấm một cái, tên cầm đầu lúc này đã như con c·h·ó c·hết, Giang cũng dừng tay lại quay sang nói với anh cảnh sát gật đầu:" em xong rồi, cảm ơn anh."

Giang quay sang bà Mai với ông Tính nói:" đễ con lên cho."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44 xin đểu