Trọng Sinh 80: Nữ Thầy Tướng
Ám Mặc Trầm Hương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 124: Chương 124
Chủ yếu là đến chợ Hoa Điểu quá xa, cho dù Diệp Hoan đi không mệt, nhưng sẽ lỡ thời gian. Cô cũng không thể chạy hết tốc độ trên đường lớn, trông kỳ quái biết bao, sẽ khiến người ta cho rằng ban ngày ban mặt đầu óc cô có vấn đề. Diệp Hoan thầm nói: Khi nào lớn lên có năng lực mua xe, biết lái xe thì tốt, có thể dẫn Chiến Thần ra ngoài bất kể lúc nào.
Diệp Hoan không biết khúc mắc của ông chủ mập, lặng lẽ dùng túi làm vật chắn, đặt kiếm ngắn và con giáp bạch ngọc vào trong không gian, đợi quay về rồi xử lý.
Chiến Thần không hề cảm thấy bị bạc đãi chút nào, rất vui vẻ đáp: “Chủ nhân, chúng ta cứ quyết định vậy nhé, không được nuốt lời!”
Diệp Hoan khó xử: “Nhưng chị ngồi xe bus, người ta sẽ không cho em lên xe đâu.”
“Hoan Hoan, chị về rồi!” Hai em trai gần như đồng thời thốt ra câu này.
“Nếu đã đáng chút tiền, vậy thì tôi nhận, hung kiếm tôi cũng lấy đi.” Diệp Hoan nói xong, lại lấy ra một tấm bùa trừ sát: “Nhận tiền của ông rồi, vẫn nên làm chuyện tốt tới cùng, trừ bỏ sát khí trên người cho ông.”
Diệp Hoan nghĩ ngợi, thấy Chiến Thần mong ngóng đợi cô trả lời, chỉ đành đáp: “Vậy lần sau chị ra ngoài sẽ cưỡi xe đạp đi, chị cưỡi xe, em chạy…”
Ông mập nhắm mắt lắc đầu đáp: “Không xót, không xót…đáng tiền, đáng tiền…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong còn sợ Diệp Hoan nuốt lời, chuồn đi mất dạng.
Chương 124: Chương 124
Nhưng điều này càng phù hợp với hình tượng cao nhân ngoại thế trong lòng ông mập, ông ta nhìn bóng lưng tiêu sái rời đi rồi cảm thán: Hôm nay rốt cuộc là may mắn hay xui xẻo đây, được đại sư cứu mạng, lại bị đại sư lấy mất năm trăm tệ, ài…
Như vậy có lẽ tốc độ cũng hòm hòm.
Diệp Hoan vừa vào nhà đã nghe tiếng Chiến Thần oán than truyền vào trong đầu: “Chủ nhân, lần sau chị dẫn em ra ngoài đi, em không muốn đi chơi bóng cùng Đông Đông và Nam Nam nữa đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Diệp Hoan cảm ứng được tâm tư nhỏ của Chiến Thần, không khỏi lắc đầu cười nhẹ. Bây giờ Chiến Thần ra ngoài, cô không cần lo lắng an nguy của Chiến Thần chút nào. Cô hiểu Chiến Thần lớn lên, chắc chắn sẽ không tùy ý ra ngoài làm người khác bị thương, hơn nữa thể lực siêu mạnh, lực chiến đấu siêu mạnh, lợi hại hơn mãnh thú bình thường nhiều, người bình thường không hại được nó, cũng không cần sợ nó bị người bình thường hại.
Nếu thật sự có người dám hại Chiến Thần, chắc chắn Diệp Hoan sẽ không tha cho người đó.
Đợi Diệp Hoan vào nhà, nhìn thấy các em trai đang im lặng làm bài tập.
“Sao vậy, trước đây không phải em chơi rất vui sao?”
Ông mập này thấy tiền là sáng mắt, chỉ có vào không có ra, tài vận lại bình thường, đời này chỉ có thể làm chủ quầy nhỏ. Diệp Hoan nhìn ra được từ cách xử lý của ông ta, khó thành đại sự.
“Vậy phải làm sao?” Cơ hội để Chiến Thần ra ngoài không nhiều, vẫn chưa hiểu gì về thế giới này, hết cách rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi Diệp Hoan sử dụng bùa trừ sát, chủ quầy mập lập tức cảm thấy cơ thể ấm áp, giống như cảm nhận được nhiệt độ mặt trời chiếu vào.
Diệp Hoan khom người nhặt kiếm ngắn lên, không nói gì với ông mập mà xoay người rời đi.
Chiến Thần khinh bỉ nói: “Đều là con nít chơi, vô vị, em muốn ra ngoài dạo với chị.” Nó đã chơi đủ, bây giờ muốn đổi kiểu chơi khác.
Diệp Đông và Diệp Nam nghe thấy tiếng động, đồng thời quay đầu.
C·h·ó hiếm khi tùy hứng một lần, chủ nhân phải phối hợp một chút.
Năm trăm tệ, ông ta phải mất bao lâu mới có thể kiếm lại được? Năm trăm tệ của ông ta! (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu là người có thành phủ hoặc có thành ý, may mắn quen được người không bình thường như Diệp Hoan, chắc chắn sẽ nghĩ cách dùng lợi nhuận hoặc thành ý đả động Diệp Hoan, tạo giao tình với cô, để lại địa chỉ số điện thoại gì đó, lỡ như sau này gặp phải chuyện kỳ lạ gì, cũng có đường cầu cứu. Nhưng ông mập thì sao, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, chỉ xót năm trăm tệ đó, không nghĩ tới việc làm quen với đại sư, cho nên nói, mắt nhìn của ông mập hạn hẹp, khó thành đại sự.
Xem ra đại sư không phải gạt người, là thật sự có bản lĩnh. Vốn dĩ ông mập không sợ lạnh, nhưng hai ngày nay không biết vì sao, ông ta luôn cảm thấy trên người lành lạnh, toàn thân giống như có không khí lạnh lẽo bao vây, không cảm nhận được độ ấm của ánh nắng. Đợi Diệp Hoan tung bùa ra, chủ quầy mập coi như đích thân trải nghiệm bản lĩnh cao cường của đại sư rồi.
Coi như chủ quầy mập lần nữa trải nghiệm năng lực của Diệp Hoan, ông ta vội vàng mở mắt cúi người cảm ơn Diệp Hoan: “Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.