Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 136: Chương 136

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 136: Chương 136


“Cảm ơn chú đã nói với tôi những chuyện này, tôi sẽ đến tiệm của chú ấy xem thử.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cô bé, cháu tới rồi, chú thật sự tìm cháu có chút việc.” Ông chủ Đường cười híp mắt mời hai người lên lầu: “Lần trước chỉ lo bàn chuyện làm ăn, vẫn chưa biết tên của cháu, cô bé cháu tên gì?”

“Diệp Hoan.”

Ông mập cãi lại: “Ông chủ Đường, tôi là người như thế sao? Tôi là người có nguyên tắc, chuyện người khác không cho tôi nói, tôi sẽ không tùy tiện tiết lộ.” Chuyện liên quan tới đại sư, ông ta không dám tùy tiện nói, sợ bất cẩn đắc tội đại sư.

Hai người tới Tụ Bảo Các, nhận được chào đón nhiệt liệt của ông chủ Đường, đương nhiên, ông ta không nhiệt tình với ông mập mà nhiệt tình với Diệp Hoan đã lâu không xuất hiện.

Diệp Hoan: “Tôi vẫn là một học sinh, không có thời gian thường xuyên ra ngoài dạo, thi thoảng rảnh mới tới.”

“Vẫn là anh nhìn thấu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 136: Chương 136

Ông mập nghĩ cũng phải, tuy đại sư vô cùng tài giỏi, nhưng đang tuổi đi học, cô đi học ở trường cũng là nên. Đương nhiên, trước đây ông ta cho rằng đại sư không cần đi học, chỉ cần có sư phụ dạy là được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ba người nói chuyện, sau khi lên lầu hai, mới bắt đầu nói chuyện chính. Ông chủ Đường đứng lên lấy ra một bộ con giáp bạch ngọc, bày lên bàn, bảo hai người đối diện xem.

Bởi vì tới chợ đồ cổ Hoa Điểu dạo còn có vài nam nữ thanh niên, cho nên Diệp Hoan đi trên đường không quá nổi bật.

“Không biết, ông chủ Đường cũng không nói với tôi có việc gì tìm cô, chỉ nói với tôi sau khi gặp lại cô, dẫn cô tới tiệm của ông ấy. Ông ấy còn dùng ngữ khí nhờ vả nói với tôi, giống như thật sự có việc tìm cô.”

“Ai không muốn kiếm tiền chứ, người không muốn kiếm tiền là đồ ngốc, ông chủ Đường mở tiệm lớn như thế, không phải cũng vì kiếm tiền ư.”

Diệp Hoan là tới vì kiếm mánh hời, sau khi vào chợ bắt đầu để ý xung quanh, xem các quầy hàng có mánh nào kiếm được không. Cô dạo tới mấy quầy liền, nhưng không nhìn thấy cổ vật mang theo âm khí hay sát khí, chỉ đành tiếp tục đi về trước.

Diệp Hoan dặn dò các em trai và Chiến Thần một tiếng rồi ra ngoài. Ra khỏi cửa nhà, gió lạnh ào ào chui vào trong xương, may mà bây giờ Diệp Hoan tu luyện đạt thành tựu, chịu lạnh tốt hơn kiếp trước, không cảm thấy quá lạnh. Diệp Hoan đến trạm xe bus gần đó ngồi xe, rất nhanh đã tới chợ đồ cổ.

“Đại sư, quãng thời gian cô không tới, tôi rất nhớ cô, còn tưởng cô không còn ở thành phố này nữa. Phải rồi, ông chủ Đường của Tụ Bảo Các cũng muốn tìm cô, ông ấy còn hỏi thăm cô từ chỗ tôi, tôi không nói gì với ông ấy cả.” Ông mập vội vàng giải thích, sợ tiết lộ tin tức của đại sư sẽ bị trừng phạt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Hoan tò mò hỏi: “Vậy chú ấy tìm tôi có việc gì, chú biết không?”

Lần này Diệp Hoan không dẫn Chiến Thần đi, cho dù Diệp Hoan không sợ lạnh, nhưng đạp xe ra ngoài không phải một lựa chọn tốt. Bởi vì mấy hôm trước tuyết rơi, bây giờ bên đường còn có tuyết tích dư lại và vụn băng, mặt đường không dễ đi lắm.

Ông chủ Đường: “Chú hỏi ông mập chuyện liên quan tới cháu, ông ta sống c.h.ế.t không nói cho chú biết, đúng là chặt miệng thật, chú chưa từng thấy ông ta như vậy.”

Ông mập vội vàng đứng dậy, cười ha ha chào: “Đại sư, lâu rồi không gặp cô, sao dạo gần đây không tới?”

Ông chủ Đường cười ha ha nói: “Ông mập, trên chợ chúng ta không có ai có nguyên tắc hơn anh đâu, nguyên tắc của anh chính là kiếm nhiều tiền hơn.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Diệp Hoan dạo quanh, lại tới trước quầy hàng của chủ quầy mập, thấy ông mập mặc một chiếc áo quân nhân màu xanh cỏ, ngồi trên ghế xếp, khiến ông ta càng thêm to bự, ông ta đang quay đầu nói chuyện với chủ quầy bên cạnh.

Diệp Hoan nể tình ông mập chỉ đường cho cô lần trước nên dẫn ông ta theo.

Ông mập tinh mắt, còn tưởng là có khách, quay đầu nhìn, đây không phải là đại sư sao, cuối cùng cô cũng tới!

Tới cuối tuần, Diệp Hoan nhớ tới dạo gần đây cô không đến chợ đồ cổ dạo, có lẽ có thể dành thời gian đi kiếm mánh hời, kiếm chút tiền ăn tết?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 136: Chương 136